Xuyên Nhanh: Bách Biến Nam Thần, Nhẹ Điểm Liêu
Chương 187: Thi hoàng cực phẩm và Thiếu tướng sắt đá (8)
Hỏa Huỳnh Nhi
01/12/2023
Mặc Bắc Hoàng: Cái tên bạch liên hoa phiên bản nam này chắc chắn có âm mưu gì đó, nhìn thật đáng ghét mà.
Nhưng vì không muốn ảnh hưởng đến tâm trạng của người trong nhà nên cô vẫn ngồi yên lặng ăn cơm.
Chỉ là cái tên đàn ông không biết tốt xấu kia không biết tự trọng, muốn tạo hảo cảm nên gắp đồ ăn cho cô.
Mặc Bắc Hoàng vẫn không nhúc nhích nhìn đồ ăn trong chén, liếc mắt nhìn Hoàng Thiên Vũ. Anh cụp mắt ăn cơm, không nhìn ra cảm xúc gì.
Cô cắn chặt răng, đúng là khối băng vô tình mà!
Mặt mày cô mỉm cười gắp đồ ăn vào trong chén của anh: “Thiên Vũ, anh ăn nhiều một chút đi!”
Hoàng Thiên Vũ nhìn đồ ăn trong chén hơi cau mày nhưng vẫn ăn hết.
Đồ ăn mà Sở Dương gắp vào chén của Mặc Bắc Hoàng thì cô cũng không ăn miếng nào.
Đến khi cô buông chén đũa xuống, Hoàng Thiên Vũ liếc mắt thấy đồ ăn còn trong chén cô thì khóe miệng hơi nhếch lên tạo một độ cong nhẹ, nhưng bản thân anh cũng không phát hiện.
Mà Sở Dương thì dù trên mặt đang cười nhưng trong lòng đã ghen ghét đến phát điên.
Anh ta ăn nói khép nép lấy lòng cô như thế mà cô lại làm như không thấy, còn đi lấy lòng người khác.
Anh ta cụp mắt che khuất sự tàn nhẫn trong mắt: Đây đều là các người ép tôi. Mặc Bắc Hoàng em chỉ có thể là của tôi, vị trí Phượng Quân này cũng là của tôi, thiên hạ này cũng nên là của tôi!
Buổi chiều ngày nọ Hoàng Thiên Vũ giúp Mặc Bắc Hoàng làm việc ở nơi khác, một tang thi nhỏ mang một ly trà đến nói tiếng tang thi với cô: “Nữ hoàng… khát, uống trà!”
Mặc Bắc Hoàng cảm thấy rất vui mừng. Cuối cùng mấy cái đầu không minh mẫn của thuộc hạ cũng có vài người thông minh lên.
Cô nâng tách trà lên uống một chút, hơi nhíu mày. Trà này cũng không ngon lắm nhưng cô lại vì thuộc hạ dụng tâm lương khổ mà uống chút tượng trưng rồi bỏ xuống.
Cô cười với tang thi, phất tay nói: “Đi xuống đi!”
Tang thi vui vẻ lui xuống, nữ hoàng uống trà của anh ta mang đến, anh ta cảm thấy quá hạnh phúc. Quả nhiên con người kia không có lừa anh ta.
Ở chỗ tối khóe miệng của Sở Dương nhếch lên một cái. Bởi vì cô có thể chất đặc thù nên anh đã cố ý bỏ thật nhiều thuốc không màu không mùi, giờ chỉ cần chờ cô phát tác.
Không bao lâu sau thì Mặc Bắc Hoàng cảm thấy thân thể có chút kỳ lạ, nóng quá nóng quá…
Cô muốn đứng dậy đi đến tủ lạnh lấy chút đá để làm giảm nhiệt độ, nhưng chỉ đứng lên thôi mà cô cũng cảm thấy quá mệt mỏi, đôi chân như nhũn ra, giống như đã giẫm lên bông.
Lúc này Sở Dương đi vào giả bộ kinh ngạc nói: “Bắc Hoàng, em làm sao vậy?”
“Đừng tới đây!” Mặc Bắc Hoàng thở hổn hển. Mặc dù cô rất ghét tên Sở Dương này nhưng hơi thở đàn ông trên người anh ta làm cô có chút xúc động, muốn tới gần anh ta.
Trên mặt Sở Dương đầy vẻ lo lắng nhưng trong lòng lại vô cùng đắc ý. Người phụ nữ này còn mạnh miệng, chờ đến khi có quan hệ thật sự với anh thì cô nhất định sẽ ngoan giống như trước đây.
Anh đi đến chỗ của Mặc Bắc Hoàng rồi đỡ cô: “Em thấy thế nào, anh đỡ em đi lên giường nghỉ ngơi nhé!”
Mặc Bắc Hoàng duỗi tay đẩy anh ta ra nhưng mà sức của cô rất nhỏ giống như đang gãi ngứa vậy, điều này làm trong lòng Sở Dương càng thêm đắc ý: cho em dám đối xử với anh như vậy, giờ hẳn đã biết cái gì gọi là lực bất tòng tâm đi!
Anh ta không màng đến sự phản kháng của Mặc Bắc Hoàng mà đỡ cô đi tới phòng ngủ.
Mặc Bắc Hoàng bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn anh ta, trong mắt toàn là màu đỏ tươi, vô cùng lạnh lẽo nói: “Là anh hạ độc có đúng hay không. Nếu anh dám đụng đến một sợ lông của tôi thì Mặc Bắc Hoàng tôi sẽ làm anh sống không bằng chết, hơn nữa người nhà của anh cũng sẽ chôn cùng bởi vì sự ngu xuẩn của anh!”
Trong lòng Sở Dương cả kinh, vậy mà cô đã đoán được, có điều chỉ cần anh không thừa nhận vậy thì đó cũng chỉ là suy đoán mà thôi.
Còn về cha mẹ, đời người ngắn ngủi, chỉ cần anh ta có cơ hội trường sinh bất tử thì công ơn dưỡng dục hai mươi năm qua có đáng gì đâu?
Nhưng vì không muốn ảnh hưởng đến tâm trạng của người trong nhà nên cô vẫn ngồi yên lặng ăn cơm.
Chỉ là cái tên đàn ông không biết tốt xấu kia không biết tự trọng, muốn tạo hảo cảm nên gắp đồ ăn cho cô.
Mặc Bắc Hoàng vẫn không nhúc nhích nhìn đồ ăn trong chén, liếc mắt nhìn Hoàng Thiên Vũ. Anh cụp mắt ăn cơm, không nhìn ra cảm xúc gì.
Cô cắn chặt răng, đúng là khối băng vô tình mà!
Mặt mày cô mỉm cười gắp đồ ăn vào trong chén của anh: “Thiên Vũ, anh ăn nhiều một chút đi!”
Hoàng Thiên Vũ nhìn đồ ăn trong chén hơi cau mày nhưng vẫn ăn hết.
Đồ ăn mà Sở Dương gắp vào chén của Mặc Bắc Hoàng thì cô cũng không ăn miếng nào.
Đến khi cô buông chén đũa xuống, Hoàng Thiên Vũ liếc mắt thấy đồ ăn còn trong chén cô thì khóe miệng hơi nhếch lên tạo một độ cong nhẹ, nhưng bản thân anh cũng không phát hiện.
Mà Sở Dương thì dù trên mặt đang cười nhưng trong lòng đã ghen ghét đến phát điên.
Anh ta ăn nói khép nép lấy lòng cô như thế mà cô lại làm như không thấy, còn đi lấy lòng người khác.
Anh ta cụp mắt che khuất sự tàn nhẫn trong mắt: Đây đều là các người ép tôi. Mặc Bắc Hoàng em chỉ có thể là của tôi, vị trí Phượng Quân này cũng là của tôi, thiên hạ này cũng nên là của tôi!
Buổi chiều ngày nọ Hoàng Thiên Vũ giúp Mặc Bắc Hoàng làm việc ở nơi khác, một tang thi nhỏ mang một ly trà đến nói tiếng tang thi với cô: “Nữ hoàng… khát, uống trà!”
Mặc Bắc Hoàng cảm thấy rất vui mừng. Cuối cùng mấy cái đầu không minh mẫn của thuộc hạ cũng có vài người thông minh lên.
Cô nâng tách trà lên uống một chút, hơi nhíu mày. Trà này cũng không ngon lắm nhưng cô lại vì thuộc hạ dụng tâm lương khổ mà uống chút tượng trưng rồi bỏ xuống.
Cô cười với tang thi, phất tay nói: “Đi xuống đi!”
Tang thi vui vẻ lui xuống, nữ hoàng uống trà của anh ta mang đến, anh ta cảm thấy quá hạnh phúc. Quả nhiên con người kia không có lừa anh ta.
Ở chỗ tối khóe miệng của Sở Dương nhếch lên một cái. Bởi vì cô có thể chất đặc thù nên anh đã cố ý bỏ thật nhiều thuốc không màu không mùi, giờ chỉ cần chờ cô phát tác.
Không bao lâu sau thì Mặc Bắc Hoàng cảm thấy thân thể có chút kỳ lạ, nóng quá nóng quá…
Cô muốn đứng dậy đi đến tủ lạnh lấy chút đá để làm giảm nhiệt độ, nhưng chỉ đứng lên thôi mà cô cũng cảm thấy quá mệt mỏi, đôi chân như nhũn ra, giống như đã giẫm lên bông.
Lúc này Sở Dương đi vào giả bộ kinh ngạc nói: “Bắc Hoàng, em làm sao vậy?”
“Đừng tới đây!” Mặc Bắc Hoàng thở hổn hển. Mặc dù cô rất ghét tên Sở Dương này nhưng hơi thở đàn ông trên người anh ta làm cô có chút xúc động, muốn tới gần anh ta.
Trên mặt Sở Dương đầy vẻ lo lắng nhưng trong lòng lại vô cùng đắc ý. Người phụ nữ này còn mạnh miệng, chờ đến khi có quan hệ thật sự với anh thì cô nhất định sẽ ngoan giống như trước đây.
Anh đi đến chỗ của Mặc Bắc Hoàng rồi đỡ cô: “Em thấy thế nào, anh đỡ em đi lên giường nghỉ ngơi nhé!”
Mặc Bắc Hoàng duỗi tay đẩy anh ta ra nhưng mà sức của cô rất nhỏ giống như đang gãi ngứa vậy, điều này làm trong lòng Sở Dương càng thêm đắc ý: cho em dám đối xử với anh như vậy, giờ hẳn đã biết cái gì gọi là lực bất tòng tâm đi!
Anh ta không màng đến sự phản kháng của Mặc Bắc Hoàng mà đỡ cô đi tới phòng ngủ.
Mặc Bắc Hoàng bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn anh ta, trong mắt toàn là màu đỏ tươi, vô cùng lạnh lẽo nói: “Là anh hạ độc có đúng hay không. Nếu anh dám đụng đến một sợ lông của tôi thì Mặc Bắc Hoàng tôi sẽ làm anh sống không bằng chết, hơn nữa người nhà của anh cũng sẽ chôn cùng bởi vì sự ngu xuẩn của anh!”
Trong lòng Sở Dương cả kinh, vậy mà cô đã đoán được, có điều chỉ cần anh không thừa nhận vậy thì đó cũng chỉ là suy đoán mà thôi.
Còn về cha mẹ, đời người ngắn ngủi, chỉ cần anh ta có cơ hội trường sinh bất tử thì công ơn dưỡng dục hai mươi năm qua có đáng gì đâu?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.