Xuyên Nhanh: Bách Biến Nam Thần, Nhẹ Điểm Liêu
Chương 246: Trúc mã hay tổng tài, chọn một trong hai (17)
Hỏa Huỳnh Nhi
01/12/2023
Sau đó động đến vết thương ở khóe miệng, anh đau đến nỗi nhe răng trợn mắt!
Ngày hôm sau, Bạch Mặc lại leo lên đầu bảng tìm kiếm lần nữa.
#Nam thần quốc dân bị đánh, đã được đưa đến bệnh viện. #
#Rốt cuộc anh bị thương vì tình hay bị thương vì thù? #
#Liệu Hàn tổng của Tập đoàn Hàn Thị có vì Bạch Mặc bị phá tướng, khiến cho tình cảm giữa hai người đổ vỡ hay không? #
Đến chiều, Bạch Mặc lại lần nữa leo lên đầu bảng tìm kiếm phổ biến.
#Nam thần quốc dân Bạch Mặc và Hàn Kiệt, tổng giám đốc của Hàn Thị bị nghi ngờ là đã chia tay! #
#Nam thần, bọn em mãi mãi yêu anh, không bao giờ rời bỏ anh! #
Nam thần, đừng buồn, thất tình không có gì to tát cả!
#Nam thần, em đồng ý gả cho anh, không bận tâm chuyện anh từng yêu người đồng giới, anh vẫn sẽ là người ở dưới! #
Bạch Mặc xem từng bình luận một, đếm lượt thích, tức giận đến nỗi vết thương trên mặt đau điếng.
Anh yêu người đồng giới á?
Lại còn với Hàn Kiệt à?
Anh còn là người ở dưới sao?
Có nhầm không, trông anh có chỗ nào giống người nằm dưới à, những người hâm mộ này chắc chắn đã bị tên khốn Hàn Kiệt mua chuộc rồi.
Bây giờ anh đang bị thương, cứ như vậy cô nhóc ngốc nghếch chắc chắn sẽ bị Hàn Kiêu dụ dỗ mất!
Bạch Mặc ngụy trang toàn thân, đeo kính râm, đội mũ lưỡi trai màu đen bước ra ngoài.
Anh vừa ra khỏi phòng bệnh đã bị Tôn Vân Hải ở bên ngoài chặn lại: “Ông chủ, anh đi đâu vậy, mặt đã bị đánh đến mức này rồi, còn không chăm sóc tốt thì sẽ bị hủy dung mất thôi!”
Bạch Mặc đẩy anh ta ra, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đi gặp người phụ nữ của tôi, kẻo có người cướp mất.”
Khóe miệng Tôn Vân Hải giật giật: Ông chủ của mình càng lúc càng không biết xấu hổ, làm sao để chữa cho anh ấy đây?
Chẳng lẽ anh không biết vết thương trên mặt mình là từ đâu mà có sao? Anh lấy tự tin ở đâu ra mà nói là người phụ nữ của anh chứ?
Tôn Vân Hải nở nụ cười, khuyên nhủ: “Ông chủ, anh phải bình tĩnh, không chừng lát nữa chị dâu sẽ lo lắng mà đến thăm anh. Một lát cô ấy không tìm thấy anh thì phải làm sao?”
Bạch Mặc vừa nghe được lời này, trong lòng liền cảm thấy vui vẻ, háo hức trở lại giường nằm.
Chỉ cần cô nhóc ngốc nghếch đến thăm anh, vậy thì anh sẽ miễn cưỡng tha thứ cho cô!
Nhưng anh đợi suốt một ngày một đêm, đừng nói là người, đến một cuộc điện thoại cũng không có.
Lúc này, Kim Đản Đản đang ở trong nhà hàng công ty, cúi thấp đầu xuống. Hàn Kiệt mặc bộ đồ màu trắng ngồi ở đối diện.
Xung quanh có rất nhiều cô gái nhìn cô với vẻ ngưỡng mộ, đoán xem hai người họ đang nói gì, tuy tò mò nhưng không ai dám lại gần.
Trên khuôn mặt của Hàn Kiệt vẫn là nụ cười ấm áp như mọi khi: “Cô suy nghĩ thế nào về chuyện hôm qua rồi?”
Kim Đản Đản căng thẳng, hai tay khẽ run. Trong trí nhớ của cô, ngoại trừ tên khốn Bạch Mặc ra, đây là lần đầu tiên có một người đàn ông ưu tú như vậy tỏ tình với cô.
Anh ta nổi bật như vậy, muốn ngoại hình có ngoại hình, muốn nhà có nhà, tính cách lại tốt, gần như trong chục nghìn người mới có một người như vậy.
Nhưng…
Cho dù anh ta có ưu tú đến đâu, cô vẫn không thích anh ta.
Kim Đản Đản ngẩng đầu, nghiêm túc nói: “Xin lỗi, tôi không thích anh!”
Trong đôi mắt Hàn Kiêu có chút đau thương. Anh ta tiến lại gần, nhìn vào mắt cô: “Lẽ nào người cô thích là Bạch Mặc?”
Trong lòng Kim Đản Đản ngạc nhiên, Bạch Mặc?
Anh thích bắt nạt cô, nói cô ngốc, hơi tý lại cưỡng hôn cô, lợi dụng cô. Làm sao cô có thể thích anh được chứ?
Cô nhanh chóng đáp lại: “Làm sao tôi có thể thích cái tên thần kinh Bạch Mặc đó được, anh ta chỉ biết bắt nạt tôi!”
Nói xong, cô cầm cốc nước trên bàn lên uống cạn, che đi sự hoang mang trong mắt. Hình như cảm giác của cô với Bạch Mặc khác với những người khác, rõ ràng cô nên ghét anh mới đúng?
Cô nghĩ rằng mình đã che giấu rất tốt, nhưng Hàn Kiệt vẫn cảm nhận được. Anh ta cụp mắt xuống, che đi vẻ không vui dưới đáy mắt.
Tại sao cô đã mất trí nhớ rồi mà vẫn nhớ được anh ta chứ?
Ngày hôm sau, Bạch Mặc lại leo lên đầu bảng tìm kiếm lần nữa.
#Nam thần quốc dân bị đánh, đã được đưa đến bệnh viện. #
#Rốt cuộc anh bị thương vì tình hay bị thương vì thù? #
#Liệu Hàn tổng của Tập đoàn Hàn Thị có vì Bạch Mặc bị phá tướng, khiến cho tình cảm giữa hai người đổ vỡ hay không? #
Đến chiều, Bạch Mặc lại lần nữa leo lên đầu bảng tìm kiếm phổ biến.
#Nam thần quốc dân Bạch Mặc và Hàn Kiệt, tổng giám đốc của Hàn Thị bị nghi ngờ là đã chia tay! #
#Nam thần, bọn em mãi mãi yêu anh, không bao giờ rời bỏ anh! #
Nam thần, đừng buồn, thất tình không có gì to tát cả!
#Nam thần, em đồng ý gả cho anh, không bận tâm chuyện anh từng yêu người đồng giới, anh vẫn sẽ là người ở dưới! #
Bạch Mặc xem từng bình luận một, đếm lượt thích, tức giận đến nỗi vết thương trên mặt đau điếng.
Anh yêu người đồng giới á?
Lại còn với Hàn Kiệt à?
Anh còn là người ở dưới sao?
Có nhầm không, trông anh có chỗ nào giống người nằm dưới à, những người hâm mộ này chắc chắn đã bị tên khốn Hàn Kiệt mua chuộc rồi.
Bây giờ anh đang bị thương, cứ như vậy cô nhóc ngốc nghếch chắc chắn sẽ bị Hàn Kiêu dụ dỗ mất!
Bạch Mặc ngụy trang toàn thân, đeo kính râm, đội mũ lưỡi trai màu đen bước ra ngoài.
Anh vừa ra khỏi phòng bệnh đã bị Tôn Vân Hải ở bên ngoài chặn lại: “Ông chủ, anh đi đâu vậy, mặt đã bị đánh đến mức này rồi, còn không chăm sóc tốt thì sẽ bị hủy dung mất thôi!”
Bạch Mặc đẩy anh ta ra, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đi gặp người phụ nữ của tôi, kẻo có người cướp mất.”
Khóe miệng Tôn Vân Hải giật giật: Ông chủ của mình càng lúc càng không biết xấu hổ, làm sao để chữa cho anh ấy đây?
Chẳng lẽ anh không biết vết thương trên mặt mình là từ đâu mà có sao? Anh lấy tự tin ở đâu ra mà nói là người phụ nữ của anh chứ?
Tôn Vân Hải nở nụ cười, khuyên nhủ: “Ông chủ, anh phải bình tĩnh, không chừng lát nữa chị dâu sẽ lo lắng mà đến thăm anh. Một lát cô ấy không tìm thấy anh thì phải làm sao?”
Bạch Mặc vừa nghe được lời này, trong lòng liền cảm thấy vui vẻ, háo hức trở lại giường nằm.
Chỉ cần cô nhóc ngốc nghếch đến thăm anh, vậy thì anh sẽ miễn cưỡng tha thứ cho cô!
Nhưng anh đợi suốt một ngày một đêm, đừng nói là người, đến một cuộc điện thoại cũng không có.
Lúc này, Kim Đản Đản đang ở trong nhà hàng công ty, cúi thấp đầu xuống. Hàn Kiệt mặc bộ đồ màu trắng ngồi ở đối diện.
Xung quanh có rất nhiều cô gái nhìn cô với vẻ ngưỡng mộ, đoán xem hai người họ đang nói gì, tuy tò mò nhưng không ai dám lại gần.
Trên khuôn mặt của Hàn Kiệt vẫn là nụ cười ấm áp như mọi khi: “Cô suy nghĩ thế nào về chuyện hôm qua rồi?”
Kim Đản Đản căng thẳng, hai tay khẽ run. Trong trí nhớ của cô, ngoại trừ tên khốn Bạch Mặc ra, đây là lần đầu tiên có một người đàn ông ưu tú như vậy tỏ tình với cô.
Anh ta nổi bật như vậy, muốn ngoại hình có ngoại hình, muốn nhà có nhà, tính cách lại tốt, gần như trong chục nghìn người mới có một người như vậy.
Nhưng…
Cho dù anh ta có ưu tú đến đâu, cô vẫn không thích anh ta.
Kim Đản Đản ngẩng đầu, nghiêm túc nói: “Xin lỗi, tôi không thích anh!”
Trong đôi mắt Hàn Kiêu có chút đau thương. Anh ta tiến lại gần, nhìn vào mắt cô: “Lẽ nào người cô thích là Bạch Mặc?”
Trong lòng Kim Đản Đản ngạc nhiên, Bạch Mặc?
Anh thích bắt nạt cô, nói cô ngốc, hơi tý lại cưỡng hôn cô, lợi dụng cô. Làm sao cô có thể thích anh được chứ?
Cô nhanh chóng đáp lại: “Làm sao tôi có thể thích cái tên thần kinh Bạch Mặc đó được, anh ta chỉ biết bắt nạt tôi!”
Nói xong, cô cầm cốc nước trên bàn lên uống cạn, che đi sự hoang mang trong mắt. Hình như cảm giác của cô với Bạch Mặc khác với những người khác, rõ ràng cô nên ghét anh mới đúng?
Cô nghĩ rằng mình đã che giấu rất tốt, nhưng Hàn Kiệt vẫn cảm nhận được. Anh ta cụp mắt xuống, che đi vẻ không vui dưới đáy mắt.
Tại sao cô đã mất trí nhớ rồi mà vẫn nhớ được anh ta chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.