Xuyên Nhanh: Bách Biến Nam Thần, Nhẹ Điểm Liêu
Chương 250: Trúc mã hay tổng tài, chọn một trong hai (21)
Hỏa Huỳnh Nhi
01/12/2023
“Cho em thêm một tuần, nếu không thì đừng trách anh vô tình!” Hàn Kiệt xoay người rời đi.
Hàn Nghiên Hi nhìn theo hướng anh ta rời đi, ngồi xổm trên mặt đất ôm đầu gối khóc thút thít.
Trong lòng cô vô cùng tự trách. Kết cục của nhà họ Hàn đều do cô tạo ra. Nếu không có ngày đó, bây giờ cô cũng sẽ không nhìn thấy ác ma đáng sợ như thế.
Cô siết chặt nắm tay. Vì cha mẹ, cô cần phải nhẫn nại. Cô chỉ hy vọng có một ngày mình được cứu rỗi.
Khi Hàn Kiệt trở về, bọn người Kim Đản Đản đã không còn ở trong phòng bệnh của anh ta, mà chỗ của Bạch Mặc cũng không thấy người.
Trong mắt anh ta xẹt qua một ánh sáng tối tăm: Lâm Tâm Tâm, em chỉ có thể là của tôi!
Hàn Kiệt bị thương tương đối nhẹ, hơn một tuần đã xuất viện. Vết bầm trên mặt nhìn không còn rõ lắm, đeo kính râm là hoàn toàn nhìn không ra.
Kim Đản Đản mới vừa ký hợp đồng với một khách hàng, bán được một căn hộ. Khóe môi Hàn Kiệt nở nụ cười, cổ vũ cô.
“Không tệ, cố gắng nỗ lực. Quán quân doanh số tháng này không ai khác ngoài em!”
Kim Đản Đản nghĩ đến mình sẽ có rất nhiều tiền, trong lòng mỹ mãn. Cô khiêm tốn nói: “Hàn tổng, anh đừng khen tôi, bằng không tôi sẽ không biết bán căn hộ ra sao đâu!”
Hàn Kiệt nhìn lịch làm việc trong tay, ngẩng đầu nhìn về phía Kim Đản Đản: “Đến giờ cơm rồi, chúng ta cùng đi ăn cơm với nhau đi!”
“Cái này…” Kim Đản Đản do dự trả lời. Cô thật sự không nghĩ đến việc bản thân lại có thể xao xuyến với hai người đàn ông. Mối quan hệ này quá rối loạn.
Nụ cười trên mặt Hàn Kiệt hơi xấu hổ: “Em đừng từ chối tôi, cứ xem như là em đi cùng với người bạn đang thất tình này đi!”
Nghe anh ta nói như vậy, trong lòng Kim Đản Đản hơi áy náy, gật đầu.
Lần này ăn cơm ở trong một căn phòng, có sô pha to rộng, ngồi ở trên đó rất thoải mái. Trước kia khi Hàn Kiệt chưa thổ lộ trước, Kim Đản Đản cảm thấy ăn cơm với anh ta cũng không sao.
Hoàn cảnh bây giờ khó tránh khỏi có chút xấu hổ. Cô chỉ cầu nguyện có thể ăn nhanh chút rồi rời khỏi nơi này.
Nhưng mà không biết tại sao, ăn không bao lâu thì cô đã cảm thấy cơ thể mình hơi mệt mỏi, rất muốn ngủ.
Cô đứng dậy, xin lỗi: “Hàn Kiệt, tôi buồn ngủ quá. Chiều nay tôi xin nghỉ nửa ngày không đi làm, tôi đi trước đây!”
Kim Đản Đản lảo đảo đi ra bên ngoài. Sắc mặt cô ửng đỏ, đầu nặng chân nhẹ. Ngay cả thở cô cũng thấy khó khăn, đầu càng choáng váng hơn.
Hàn Kiệt buông ly rượu vang đỏ trong tay ra, nhìn bóng dáng không vững của cô, khóe môi hơi nhếch lên.
Anh ta đứng lên, đỡ Kim Đản Đản, lo lắng nhíu mày: “Tâm Tâm, em bị sao vậy?”
Anh ta sờ trán cô, nôn nóng: “Mặt em đỏ quá, cái trán thật nóng, chắc hẳn là phát sốt rồi. Tôi sẽ đưa em đến bệnh viện!”
Không đợi Kim Đản Đản trả lời, Hàn Kiệt chặn ngang ôm cô lên.
Kim Đản Đản kéo góc áo anh ta, giữa trán đã chảy ra mồ hôi: “Hàn Kiệt, anh đặt tôi xuống!”
Hàn Kiệt nghiêm túc nhìn cô: “Tôi không thể mặc kệ mà ném em xuống được!”
Dứt lời, anh ta ôm Kim Đản Đản bước nhanh về phía trước.
Kim Đản Đản thật sự không chịu được nữa, ngủ gục ở trong lòng anh ta.
Cô không có nhìn thấy nụ cười ấm áp như ánh mặt trời trên môi Hàn Kiệt biến mất. Anh ta giống như thay đổi thành một người khác.
Anh ta ôm chặt Kim Đản Đản lên xe, lái xe đến khách sạn mà anh ta đặt sẵn từ trước.
Một lát sau, Kim Đản Đản bị đặt ở trên giường mềm mại. Cô không hề hay biết gì đối với tất cả chuyện này, khò khò ngủ say.
Trong phòng tắm.
Truyền đến tiếng nước róc rách, Hàn Kiệt tắm gội ở bên trong. Anh ta nhìn bản thân trong gương, không hề có bộ dạng gần gũi như ngày bình thường.
Anh ta vươn tay xoa bọt nước trên gương, mặt anh ta trong gương rõ hơn vài phần. Anh ta hơi hé môi, chậm rãi phun ra mấy chữ: “Đừng trách tôi!”
***
Thượng Tiên: o( ̄▽ ̄)d Có muốn hôn hôn, có muốn thịt thịt không?
Bạch Mặc: Cút!!!
Hàn Nghiên Hi nhìn theo hướng anh ta rời đi, ngồi xổm trên mặt đất ôm đầu gối khóc thút thít.
Trong lòng cô vô cùng tự trách. Kết cục của nhà họ Hàn đều do cô tạo ra. Nếu không có ngày đó, bây giờ cô cũng sẽ không nhìn thấy ác ma đáng sợ như thế.
Cô siết chặt nắm tay. Vì cha mẹ, cô cần phải nhẫn nại. Cô chỉ hy vọng có một ngày mình được cứu rỗi.
Khi Hàn Kiệt trở về, bọn người Kim Đản Đản đã không còn ở trong phòng bệnh của anh ta, mà chỗ của Bạch Mặc cũng không thấy người.
Trong mắt anh ta xẹt qua một ánh sáng tối tăm: Lâm Tâm Tâm, em chỉ có thể là của tôi!
Hàn Kiệt bị thương tương đối nhẹ, hơn một tuần đã xuất viện. Vết bầm trên mặt nhìn không còn rõ lắm, đeo kính râm là hoàn toàn nhìn không ra.
Kim Đản Đản mới vừa ký hợp đồng với một khách hàng, bán được một căn hộ. Khóe môi Hàn Kiệt nở nụ cười, cổ vũ cô.
“Không tệ, cố gắng nỗ lực. Quán quân doanh số tháng này không ai khác ngoài em!”
Kim Đản Đản nghĩ đến mình sẽ có rất nhiều tiền, trong lòng mỹ mãn. Cô khiêm tốn nói: “Hàn tổng, anh đừng khen tôi, bằng không tôi sẽ không biết bán căn hộ ra sao đâu!”
Hàn Kiệt nhìn lịch làm việc trong tay, ngẩng đầu nhìn về phía Kim Đản Đản: “Đến giờ cơm rồi, chúng ta cùng đi ăn cơm với nhau đi!”
“Cái này…” Kim Đản Đản do dự trả lời. Cô thật sự không nghĩ đến việc bản thân lại có thể xao xuyến với hai người đàn ông. Mối quan hệ này quá rối loạn.
Nụ cười trên mặt Hàn Kiệt hơi xấu hổ: “Em đừng từ chối tôi, cứ xem như là em đi cùng với người bạn đang thất tình này đi!”
Nghe anh ta nói như vậy, trong lòng Kim Đản Đản hơi áy náy, gật đầu.
Lần này ăn cơm ở trong một căn phòng, có sô pha to rộng, ngồi ở trên đó rất thoải mái. Trước kia khi Hàn Kiệt chưa thổ lộ trước, Kim Đản Đản cảm thấy ăn cơm với anh ta cũng không sao.
Hoàn cảnh bây giờ khó tránh khỏi có chút xấu hổ. Cô chỉ cầu nguyện có thể ăn nhanh chút rồi rời khỏi nơi này.
Nhưng mà không biết tại sao, ăn không bao lâu thì cô đã cảm thấy cơ thể mình hơi mệt mỏi, rất muốn ngủ.
Cô đứng dậy, xin lỗi: “Hàn Kiệt, tôi buồn ngủ quá. Chiều nay tôi xin nghỉ nửa ngày không đi làm, tôi đi trước đây!”
Kim Đản Đản lảo đảo đi ra bên ngoài. Sắc mặt cô ửng đỏ, đầu nặng chân nhẹ. Ngay cả thở cô cũng thấy khó khăn, đầu càng choáng váng hơn.
Hàn Kiệt buông ly rượu vang đỏ trong tay ra, nhìn bóng dáng không vững của cô, khóe môi hơi nhếch lên.
Anh ta đứng lên, đỡ Kim Đản Đản, lo lắng nhíu mày: “Tâm Tâm, em bị sao vậy?”
Anh ta sờ trán cô, nôn nóng: “Mặt em đỏ quá, cái trán thật nóng, chắc hẳn là phát sốt rồi. Tôi sẽ đưa em đến bệnh viện!”
Không đợi Kim Đản Đản trả lời, Hàn Kiệt chặn ngang ôm cô lên.
Kim Đản Đản kéo góc áo anh ta, giữa trán đã chảy ra mồ hôi: “Hàn Kiệt, anh đặt tôi xuống!”
Hàn Kiệt nghiêm túc nhìn cô: “Tôi không thể mặc kệ mà ném em xuống được!”
Dứt lời, anh ta ôm Kim Đản Đản bước nhanh về phía trước.
Kim Đản Đản thật sự không chịu được nữa, ngủ gục ở trong lòng anh ta.
Cô không có nhìn thấy nụ cười ấm áp như ánh mặt trời trên môi Hàn Kiệt biến mất. Anh ta giống như thay đổi thành một người khác.
Anh ta ôm chặt Kim Đản Đản lên xe, lái xe đến khách sạn mà anh ta đặt sẵn từ trước.
Một lát sau, Kim Đản Đản bị đặt ở trên giường mềm mại. Cô không hề hay biết gì đối với tất cả chuyện này, khò khò ngủ say.
Trong phòng tắm.
Truyền đến tiếng nước róc rách, Hàn Kiệt tắm gội ở bên trong. Anh ta nhìn bản thân trong gương, không hề có bộ dạng gần gũi như ngày bình thường.
Anh ta vươn tay xoa bọt nước trên gương, mặt anh ta trong gương rõ hơn vài phần. Anh ta hơi hé môi, chậm rãi phun ra mấy chữ: “Đừng trách tôi!”
***
Thượng Tiên: o( ̄▽ ̄)d Có muốn hôn hôn, có muốn thịt thịt không?
Bạch Mặc: Cút!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.