Xuyên Nhanh: Bách Biến Nam Thần, Nhẹ Điểm Liêu
Chương 179: Ước hẹn tam thế (31)
Hỏa Huỳnh Nhi
01/12/2023
Tại sao những đứa trẻ ưu tú đều ở trại trẻ mồ côi vậy chứ? Mọi người tỏ vẻ như bọn họ cũng muốn đến trại trẻ mồ côi nhận nuôi những đứa trẻ có gien ưu tú về bồi dưỡng.
Cuộc sống của hai vợ chồng Kim Đản Đản trôi qua thật sự vô cùng hạnh phúc.
Từ khi Vân Phi Dật biết được Lãnh Tâm Nguyệt là Bỉ Ngạn Nở Hoa, anh ta liền hối hận. Việc anh ta từng có thiện cảm với cô khiến anh ta càng thêm mất mát. Trong lòng anh ta vô cùng hận Lam Tâm Nhuỵ đã lừa gạt anh ta, anh ta liền dựa vào thế lực của nhà mình trục xuất Lam Tâm Nhuỵ ra khỏi thành phố này.
Càng bất ngờ hơn nữa là cuối cùng anh ta lại liên hôn thương mại với Nhậm Hiểu Uyển.
Từ sau khi Nhậm Hiểu Uyển bị Kim Đản Đản dọa sợ liền ngoan ngoãn cụp đuôi làm người, Kim Đản Đản cũng không đến làm phiền cô ta nữa.
Tuy rằng cuộc sống sau khi kết hôn của hai người cũng không quá mỹ mãn, nhưng cuộc sống vợ chồng cũng xem như ổn.
Mà người khổ cực nhất chính là Lam Tâm Nhuỵ. Thanh danh của cô ta rất xấu, đi tìm việc làm đều bị người ta từ chối, cuối cùng phải lưu lạc đến làm ở vũ trường. Tuy nhiên ngoại hình của cô ta cũng không quá nổi bật, ở vũ trường có nhiều cô gái xinh đẹp hơn cô ta nhiều.
Ngày ngày đều lục đục với những cô gái đó, cô ta sống rất mệt. Rốt cuộc cô ta qua lại với một ông chú có tiền lớn hơn cô ta hai mươi tuổi.
Mà đến tận ngày kết hôn, cô ta mới biết được ông chú này thế mà lại là ba của Vân Phi Dật.
Khuôn mặt Lam Tâm Nhuỵ tức giận đến sắp méo xệch đi, Vân Phi Dật và Nhậm Hiểu Uyển nhìn cô ta cũng đều cực kì không vừa mắt. Nhậm Hiểu Uyển dùng chút mưu mẹo khiến cho Lam Tâm Nhuỵ bị đuổi ra khỏi nhà họ Vân, cô ta mang theo chút tiền bồi thường sống cô độc suốt cả quãng đời còn lại.
Đời này Kim Đản Đản và Phong Tẫn có một trai một gái. Cả hai đều rất nghịch ngợm, bọn chúng vẽ bậy khắp nhà, không có việc gì lại phá hư một vài đồ đạt.
Kim Đản Đản đau đầu nhìn hai đứa nhỏ chỉ mới hơn một tuổi, chân trần nhỏ xíu chạy trên thảm trông vô cùng vui vẻ.
Cô oán trách nhìn Phong Tẫn: “Ai bảo anh khi còn nhỏ lại nghịch ngợm như vậy, anh xem hai đứa nhỏ này đều giống anh!”
Phong Tẫn oan ức lẩm bẩm: “Chuyện hồi nhỏ anh đều không nhớ rõ, cô vợ nhỏ em nói sao thì chính là vậy!”
Kim Đản Đản trừng mắt liếc nhìn anh: “Còn đứng ngây ra đó làm gì, chẳng lẽ phòng ngủ cũng muốn giúp việc đến dọn dẹp sao?”
Phong Tẫn lập tức biến thành thê nô: “Vâng, thưa cô vợ nhỏ, tiểu nhân lập tức tuân lời!”
Kim Đản Đản gật đầu, kiễng chân lên hôn một cái lên khoé miệng của anh: “Đi đi ông xã, dọn dẹp thật tốt, quét tước sạch sẽ một chút nha ~”
Có nụ hôn thân mật của bà xã, Phong Tẫn càng thêm ra sức quét dọn, không lâu sau đã quét dọn xong.
Sau đó hai người liền ôm hai bé gấu con đi tắm rửa sạch sẽ.
Nhìn hai bé gấu con đang ngủ say trên giường, hai vợ chồng nắm tay nhìn nhau mỉm cười: Có anh/em bầu bạn thật tốt!
…
Chỉ trong nháy mắt, hơn sáu mươi năm qua đi. Kim Đản Đản trở lại không gian khoa học viễn tưởng. Nhìn thấy đôi tay già nua của mình đang dần trong suốt, cô biết, một đời cùng Phong Tẫn thế là qua rồi.
Cô thầm nghiến răng nghiến lợi híp mắt lại nhìn Hệ thống quân: “Hệ thống quân, lần này lại hù dọa chị, chị liền đem em về lò nấu lại!”
Hệ thống quân mở to đôi mắt đáng yêu, có chút uất ức nhìn cô: 【 Kí chủ, bổn quân quân không dám nữa! 】
Kim Đản Đản quơ nắm đấm nhìn nó, bộ dáng cứ như tiểu nhân đắc chí: “Xem như em biết điều!”
Hệ thống quân chuyển đề tài :【 Mời kí chủ rút thăm! 】
Đôi mắt Kim Đản Đản sáng lấp lánh nhìn màn hình, hà hơi bàn tay: “Phù hộ cho tôi rút được thẻ tốt!”
Sau đó mũi tên lần lượt lướt qua, cuối cùng dừng lại ở phía trên【 Thi tôn thiên hạ 】 .
Vẻ mặt Kim Đản Đản mờ mịt hỏi: “Hệ thống quân, chữ này có phải sai rồi không, phải là nữ tôn thiên hạ mới đúng chứ?”
Khóe miệng Hệ thống quân mang theo một nụ cười xấu xa:【 Bắt đầu truyền tống 】
Bên trong truyền tống…
Ánh sáng lóe lên, Kim Đản Đản đã đi đến vi diện mới.
Xung quanh là âm thanh ồn ào, như là những âm thanh kì quái đang bi bô tập nói, nhưng lại rất có trật tự: “Hô hô!”
Cuộc sống của hai vợ chồng Kim Đản Đản trôi qua thật sự vô cùng hạnh phúc.
Từ khi Vân Phi Dật biết được Lãnh Tâm Nguyệt là Bỉ Ngạn Nở Hoa, anh ta liền hối hận. Việc anh ta từng có thiện cảm với cô khiến anh ta càng thêm mất mát. Trong lòng anh ta vô cùng hận Lam Tâm Nhuỵ đã lừa gạt anh ta, anh ta liền dựa vào thế lực của nhà mình trục xuất Lam Tâm Nhuỵ ra khỏi thành phố này.
Càng bất ngờ hơn nữa là cuối cùng anh ta lại liên hôn thương mại với Nhậm Hiểu Uyển.
Từ sau khi Nhậm Hiểu Uyển bị Kim Đản Đản dọa sợ liền ngoan ngoãn cụp đuôi làm người, Kim Đản Đản cũng không đến làm phiền cô ta nữa.
Tuy rằng cuộc sống sau khi kết hôn của hai người cũng không quá mỹ mãn, nhưng cuộc sống vợ chồng cũng xem như ổn.
Mà người khổ cực nhất chính là Lam Tâm Nhuỵ. Thanh danh của cô ta rất xấu, đi tìm việc làm đều bị người ta từ chối, cuối cùng phải lưu lạc đến làm ở vũ trường. Tuy nhiên ngoại hình của cô ta cũng không quá nổi bật, ở vũ trường có nhiều cô gái xinh đẹp hơn cô ta nhiều.
Ngày ngày đều lục đục với những cô gái đó, cô ta sống rất mệt. Rốt cuộc cô ta qua lại với một ông chú có tiền lớn hơn cô ta hai mươi tuổi.
Mà đến tận ngày kết hôn, cô ta mới biết được ông chú này thế mà lại là ba của Vân Phi Dật.
Khuôn mặt Lam Tâm Nhuỵ tức giận đến sắp méo xệch đi, Vân Phi Dật và Nhậm Hiểu Uyển nhìn cô ta cũng đều cực kì không vừa mắt. Nhậm Hiểu Uyển dùng chút mưu mẹo khiến cho Lam Tâm Nhuỵ bị đuổi ra khỏi nhà họ Vân, cô ta mang theo chút tiền bồi thường sống cô độc suốt cả quãng đời còn lại.
Đời này Kim Đản Đản và Phong Tẫn có một trai một gái. Cả hai đều rất nghịch ngợm, bọn chúng vẽ bậy khắp nhà, không có việc gì lại phá hư một vài đồ đạt.
Kim Đản Đản đau đầu nhìn hai đứa nhỏ chỉ mới hơn một tuổi, chân trần nhỏ xíu chạy trên thảm trông vô cùng vui vẻ.
Cô oán trách nhìn Phong Tẫn: “Ai bảo anh khi còn nhỏ lại nghịch ngợm như vậy, anh xem hai đứa nhỏ này đều giống anh!”
Phong Tẫn oan ức lẩm bẩm: “Chuyện hồi nhỏ anh đều không nhớ rõ, cô vợ nhỏ em nói sao thì chính là vậy!”
Kim Đản Đản trừng mắt liếc nhìn anh: “Còn đứng ngây ra đó làm gì, chẳng lẽ phòng ngủ cũng muốn giúp việc đến dọn dẹp sao?”
Phong Tẫn lập tức biến thành thê nô: “Vâng, thưa cô vợ nhỏ, tiểu nhân lập tức tuân lời!”
Kim Đản Đản gật đầu, kiễng chân lên hôn một cái lên khoé miệng của anh: “Đi đi ông xã, dọn dẹp thật tốt, quét tước sạch sẽ một chút nha ~”
Có nụ hôn thân mật của bà xã, Phong Tẫn càng thêm ra sức quét dọn, không lâu sau đã quét dọn xong.
Sau đó hai người liền ôm hai bé gấu con đi tắm rửa sạch sẽ.
Nhìn hai bé gấu con đang ngủ say trên giường, hai vợ chồng nắm tay nhìn nhau mỉm cười: Có anh/em bầu bạn thật tốt!
…
Chỉ trong nháy mắt, hơn sáu mươi năm qua đi. Kim Đản Đản trở lại không gian khoa học viễn tưởng. Nhìn thấy đôi tay già nua của mình đang dần trong suốt, cô biết, một đời cùng Phong Tẫn thế là qua rồi.
Cô thầm nghiến răng nghiến lợi híp mắt lại nhìn Hệ thống quân: “Hệ thống quân, lần này lại hù dọa chị, chị liền đem em về lò nấu lại!”
Hệ thống quân mở to đôi mắt đáng yêu, có chút uất ức nhìn cô: 【 Kí chủ, bổn quân quân không dám nữa! 】
Kim Đản Đản quơ nắm đấm nhìn nó, bộ dáng cứ như tiểu nhân đắc chí: “Xem như em biết điều!”
Hệ thống quân chuyển đề tài :【 Mời kí chủ rút thăm! 】
Đôi mắt Kim Đản Đản sáng lấp lánh nhìn màn hình, hà hơi bàn tay: “Phù hộ cho tôi rút được thẻ tốt!”
Sau đó mũi tên lần lượt lướt qua, cuối cùng dừng lại ở phía trên【 Thi tôn thiên hạ 】 .
Vẻ mặt Kim Đản Đản mờ mịt hỏi: “Hệ thống quân, chữ này có phải sai rồi không, phải là nữ tôn thiên hạ mới đúng chứ?”
Khóe miệng Hệ thống quân mang theo một nụ cười xấu xa:【 Bắt đầu truyền tống 】
Bên trong truyền tống…
Ánh sáng lóe lên, Kim Đản Đản đã đi đến vi diện mới.
Xung quanh là âm thanh ồn ào, như là những âm thanh kì quái đang bi bô tập nói, nhưng lại rất có trật tự: “Hô hô!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.