Xuyên Nhanh: Bách Biến Nam Thần, Nhẹ Điểm Liêu
Chương 155: Ước Hẹn Tam Thế (7)
Hỏa Huỳnh Nhi
01/12/2023
Kim Đản Đản mặc bộ đồ trắng thoát tục như tiên giáng trần.
Phong Tẫn mặc trang phục màu đen khát máu như sát thần bò ra từ trong địa ngục.
Cả hai người đều cầm kiếm trong tay, tràn đầy sát khí. Song đáy mắt Phong Tẫn lại ẩn giấu vẻ nghiền ngẫm mà chính bản thân anh cũng không nhận thấy.
Kim Đản Đản khẽ híp mắt lại, chủ động tấn công trước. Thanh kiếm trong tay cô vạch ra bóng ảo giữa không trung, kiếm ý vô hình đâm về phía Phong Tẫn.
Ánh mắt Phong Tẫn trở nên sâu thẳm. Thật không ngờ có người lại có thao tác đẹp đến vậy, có thể nói là hoàn mỹ khiến game thủ cấp bảy mươi chín như anh cảm thấy áp lực. Điều đó cho thấy đối thủ tuyệt đối không đơn giản.
“Keng…” Kiếm của hai người chạm vào nhau trên không trung, cọ ra tia lửa.
Thanh kiếm trong tay Kim Đản Đản lập tức chuyển hướng, đâm tới cổ Phong Tẫn.
Đám đông hóng chuyện ngây ngốc quan sát. Trên kênh thế giới tĩnh tặng như tờ, không một ai nói chuyện.
Phong Tẫn cũng vô cùng kinh ngạc, anh né tránh chậm nửa nhịp nên bị kiếm đâm trúng vai và chảy máu.
Kim Đản Đản nhìn anh, gằn từng câu từng chữ: “Tôi sẽ bắt anh từ từ trả lại hết những gì anh nợ tôi!”
Khóe môi Phong Tẫn hơi cong lên, giọng nói rất khẽ như đang lẩm bẩm một mình: “Thú vị đấy!”
Thanh kiếm trong tay anh chuyển hướng, đánh trả Kim Đản Đản. Kiếm ý biến hóa ra một con rồng màu xanh băng giá vừa gầm gào vừa bay về phía Kim Đản Đản.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, kiếm ý của Kim Đản Đản hóa thành một con phượng hoàng đỏ rực như lửa cuốn lấy cô bay ra ngoài, tránh thoát đòn tấn công.
Có điều cánh tay cô bị thương dưới kiếm ý của Phong Tẫn, dòng máu đỏ tươi chảy ra nhuộm đẫm bộ đồ màu trắng của cô. Cô đau đến chết lặng, tạm thời bị mất đi cảm giác.
Phong Tẫn khẽ nhếch môi, không hề mềm lòng. Nhân lúc tay cô tê liệt, anh lại tấn công lần nữa.
Lần này anh không dùng kiếm ý mà chỉ cầm kiếm đâm vào người Kim Đản Đản mười mấy nhát.
Kim Đản Đản nghiến răng nghiến lợi vì tức giận. Kẻ thù kiểu này đáng ghét nhất đấy! Rõ ràng là đối phương có thể giải quyết bạn bằng một nhát kiếm nhưng anh ta cứ thích nhìn dáng vẻ bó tay hết cách của bạn, khiến bạn mất máu từng tí một cho đến chết. Đúng là ma quỷ mà!
Cô cắn răng đứng dậy, cắn rách đầu ngón tay rồi hô lên: “Xin dùng máu của ta để mời gọi sức mạnh của phượng hoàng!”
Máu của cô đang tụt giảm nhanh chóng, song sức chiến đấu lại tăng gấp mười lần.
Cô tấn công Phong Tẫn, một con phượng hoàng đỏ như lửa phóng về phía anh. Nhiệt độ tỏa ra từ trên người phượng hoàng đốt cây cối xung quanh thành khói mù. Nếu phượng hoàng đụng trúng Phong Tấn thì anh chết chắc.
Phong Tẫn nhìn cô đầy kinh ngạc, không ngờ cô còn có kỹ năng này. Quả thật anh đã khinh thường cô.
Hai tay anh kết ấn nhanh thoăn thoắt, một hình vẽ kỳ lạ trong tay anh phát ra tia sáng màu trắng và không ngừng to ra, bay về phía phượng hoàng khổng lồ.
Ngay sau đó, phượng hoàng bị hình vẽ kỳ lạ kia bao vây.
Kim Đản Đản nhìn với ánh mắt kinh ngạc, trên khuôn mặt nhỏ nhắn viết đầy hai chữ “khó tin”. Xem ra cô thua chắc rồi.
“Phụt!” Phong Tẫn nhổ ra một ngụm máu.
Anh lau máu dính ở khóe miệng, gương mặt tươi cười, trông cực kỳ kinh dị.
Kim Đản Đản chẳng sợ anh. Phong Tẫn hộc máu chứng tỏ kỹ năng mà cô sử dụng đã gây tổn thương nghiêm trọng tới cơ thể anh.
Cô dùng sức giẫm mũi chân rồi nhảy vọt lên, bay về phía Phong Tẫn, đồng thời cầm chặt kiếm chĩa vào ngực anh.
Phong Tẫn nhìn cô với nụ cười khó nắm bắt, dường như anh đang chờ chiêu này của cô.
Khi kiếm của Kim Đản Đản đâm tới, anh vung thanh kiếm được đặt ở sau lưng ra đằng trước.
Kim Đản Đản vốn dự đoán có thể đâm trúng đối phương, ai dè cô đang bay suôn sẻ thì chẳng hiểu sao đến nửa chừng lại bị rơi “bộp” xuống đất.
Bàn tay cầm kiếm của Phong Tẫn cứng đờ giữa không trung. Anh cúi đầu nhìn xuống người đang nằm sõng soài ra đất, nhíu mày hỏi: “Cô bị làm sao thế?”
Phong Tẫn mặc trang phục màu đen khát máu như sát thần bò ra từ trong địa ngục.
Cả hai người đều cầm kiếm trong tay, tràn đầy sát khí. Song đáy mắt Phong Tẫn lại ẩn giấu vẻ nghiền ngẫm mà chính bản thân anh cũng không nhận thấy.
Kim Đản Đản khẽ híp mắt lại, chủ động tấn công trước. Thanh kiếm trong tay cô vạch ra bóng ảo giữa không trung, kiếm ý vô hình đâm về phía Phong Tẫn.
Ánh mắt Phong Tẫn trở nên sâu thẳm. Thật không ngờ có người lại có thao tác đẹp đến vậy, có thể nói là hoàn mỹ khiến game thủ cấp bảy mươi chín như anh cảm thấy áp lực. Điều đó cho thấy đối thủ tuyệt đối không đơn giản.
“Keng…” Kiếm của hai người chạm vào nhau trên không trung, cọ ra tia lửa.
Thanh kiếm trong tay Kim Đản Đản lập tức chuyển hướng, đâm tới cổ Phong Tẫn.
Đám đông hóng chuyện ngây ngốc quan sát. Trên kênh thế giới tĩnh tặng như tờ, không một ai nói chuyện.
Phong Tẫn cũng vô cùng kinh ngạc, anh né tránh chậm nửa nhịp nên bị kiếm đâm trúng vai và chảy máu.
Kim Đản Đản nhìn anh, gằn từng câu từng chữ: “Tôi sẽ bắt anh từ từ trả lại hết những gì anh nợ tôi!”
Khóe môi Phong Tẫn hơi cong lên, giọng nói rất khẽ như đang lẩm bẩm một mình: “Thú vị đấy!”
Thanh kiếm trong tay anh chuyển hướng, đánh trả Kim Đản Đản. Kiếm ý biến hóa ra một con rồng màu xanh băng giá vừa gầm gào vừa bay về phía Kim Đản Đản.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, kiếm ý của Kim Đản Đản hóa thành một con phượng hoàng đỏ rực như lửa cuốn lấy cô bay ra ngoài, tránh thoát đòn tấn công.
Có điều cánh tay cô bị thương dưới kiếm ý của Phong Tẫn, dòng máu đỏ tươi chảy ra nhuộm đẫm bộ đồ màu trắng của cô. Cô đau đến chết lặng, tạm thời bị mất đi cảm giác.
Phong Tẫn khẽ nhếch môi, không hề mềm lòng. Nhân lúc tay cô tê liệt, anh lại tấn công lần nữa.
Lần này anh không dùng kiếm ý mà chỉ cầm kiếm đâm vào người Kim Đản Đản mười mấy nhát.
Kim Đản Đản nghiến răng nghiến lợi vì tức giận. Kẻ thù kiểu này đáng ghét nhất đấy! Rõ ràng là đối phương có thể giải quyết bạn bằng một nhát kiếm nhưng anh ta cứ thích nhìn dáng vẻ bó tay hết cách của bạn, khiến bạn mất máu từng tí một cho đến chết. Đúng là ma quỷ mà!
Cô cắn răng đứng dậy, cắn rách đầu ngón tay rồi hô lên: “Xin dùng máu của ta để mời gọi sức mạnh của phượng hoàng!”
Máu của cô đang tụt giảm nhanh chóng, song sức chiến đấu lại tăng gấp mười lần.
Cô tấn công Phong Tẫn, một con phượng hoàng đỏ như lửa phóng về phía anh. Nhiệt độ tỏa ra từ trên người phượng hoàng đốt cây cối xung quanh thành khói mù. Nếu phượng hoàng đụng trúng Phong Tấn thì anh chết chắc.
Phong Tẫn nhìn cô đầy kinh ngạc, không ngờ cô còn có kỹ năng này. Quả thật anh đã khinh thường cô.
Hai tay anh kết ấn nhanh thoăn thoắt, một hình vẽ kỳ lạ trong tay anh phát ra tia sáng màu trắng và không ngừng to ra, bay về phía phượng hoàng khổng lồ.
Ngay sau đó, phượng hoàng bị hình vẽ kỳ lạ kia bao vây.
Kim Đản Đản nhìn với ánh mắt kinh ngạc, trên khuôn mặt nhỏ nhắn viết đầy hai chữ “khó tin”. Xem ra cô thua chắc rồi.
“Phụt!” Phong Tẫn nhổ ra một ngụm máu.
Anh lau máu dính ở khóe miệng, gương mặt tươi cười, trông cực kỳ kinh dị.
Kim Đản Đản chẳng sợ anh. Phong Tẫn hộc máu chứng tỏ kỹ năng mà cô sử dụng đã gây tổn thương nghiêm trọng tới cơ thể anh.
Cô dùng sức giẫm mũi chân rồi nhảy vọt lên, bay về phía Phong Tẫn, đồng thời cầm chặt kiếm chĩa vào ngực anh.
Phong Tẫn nhìn cô với nụ cười khó nắm bắt, dường như anh đang chờ chiêu này của cô.
Khi kiếm của Kim Đản Đản đâm tới, anh vung thanh kiếm được đặt ở sau lưng ra đằng trước.
Kim Đản Đản vốn dự đoán có thể đâm trúng đối phương, ai dè cô đang bay suôn sẻ thì chẳng hiểu sao đến nửa chừng lại bị rơi “bộp” xuống đất.
Bàn tay cầm kiếm của Phong Tẫn cứng đờ giữa không trung. Anh cúi đầu nhìn xuống người đang nằm sõng soài ra đất, nhíu mày hỏi: “Cô bị làm sao thế?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.