Xuyên Nhanh: Bách Biến Nam Thần, Nhẹ Điểm Liêu
Chương 45: Vương gia, Vương phi ôm hài nhi bỏ chạy rồi! (15)
Hỏa Huỳnh Nhi
27/05/2023
Kim Đản Đản thở phì phì nhìn hắn, tâm trạng rất tốt. Nàng kiêu căng nói: “Vương gia ơi, Vương gia à, ngươi cũng có ngày hôm nay!”
Ban đêm, Hiên Viên Dật ôm Kim Đản Đản ngủ. Hai người chỉ hôn môi vì Kim Đản Đản không luyện qua nội lực, cơ thể nhỏ bé không chịu nổi sự tra tấn của hắn.
Hiên Viên Dật vì muốn ăn thịt mà cả đêm gần như phát điên lên, nhưng dù chỉ một miếng thịt hắn cũng không ăn được. Cuối cùng hắn chỉ có thể ai oán mà ngủ.
Hôm sau, Kim Đản Đản đã tỉnh dậy từ sáng sớm.
Nhìn thấy nam nhân đang ôm nàng ngủ say ở bên cạnh, nàng vươn tay chọc chọc gương mặt anh tuấn của hắn. Dáng vẻ nàng rất đắc ý, cái đuôi muốn hất lên trời cao: “Rất thích khoe khoang đúng không? Không phải bây giờ đang quỳ gối dưới váy bổn cô nương à! Vương gia thì ghê gớm à, cũng bị bổn cung đè dưới thân thôi!”
Sáng sớm tinh mơ Hiên Viên Dật đã bị Kim Đản Đản chọc tỉnh. Cảm giác này giống như hắn nuôi mèo con nghịch ngợm vậy.
Lông mi hắn nhẹ nhàng rung rung, hắn mở mắt ra.
Kim Đản Đản hơi chột dạ, lập tức rút tay lại. Nàng nhắm mắt giả bộ ngủ, kèm theo tiếng ngáy nhỏ.
Hiên Viên Dật nhìn tư thế bây giờ của bọn họ, nàng đang nằm đè lên người hắn.
Nàng nằm đè nặng hơn nửa cái thân, đầu gối lên một cánh tay của hắn. Đây cũng coi như đang gần gũi?
Rõ ràng là hắn ôm nàng mà?
Hắn nhéo gương mặt tiểu nữ nhân đang giả bộ ngủ trong lòng ngực mình, ghé vào tai nàng thì thầm: “Ái phi…”
Thấy nàng giả vờ ngủ không thèm để ý đến mình, Hiên Viên Dật gọi tiếp: “Ái phi… Nàng chưa ngủ đủ à?”
Kim Đản Đản giả vờ ngáy khe khẽ: “Khò khò ~”
Hiên Viên Dật thay đổi tư thế, khống chế tốt sức lực, đè nàng ở dưới người. Hắn hôn lên cánh môi nàng, giọng ái muội như đang bực dọc: “Nếu ái phi ngủ rồi, vậy bổn vương ăn vụng chút thịt chắc hẳn sẽ không bị phát hiện đâu nhỉ!”
Tiếp theo, tay hắn bắt đầu không đàng hoàng.
Kim Đản Đản xấu hổ đỏ bừng mặt, nàng không thể tiếp tục giả vờ ngủ nữa.
Nàng ôm chăn lăn một vòng, trốn thoát khỏi bàn tay của Hiên Viên Dật. Nàng nhíu mày, đôi mắt nhỏ đề phòng: “Vương gia, trời đã sáng rồi, nên rời giường!”
Trong mắt Hiên Viên Dật xẹt qua một tia thất vọng, thở dài: “Haizzz… Đáng tiếc thật. Nếu ái phi tỉnh muộn chút nữa là ta đã có thể được ăn thịt rồi!”
Khóe môi Kim Đản Đản giật giật: Cưới một vị Vương gia thích ân ái phải làm sao đây?
Đáp: Thiến…
Nàng lắc đầu nhỏ, bực bội nhỏ giọng lẩm bẩm: “Không thể làm như vậy! Đây là nam nhân duy nhất của mình trong kiếp này!”
Kim Đản Đản ngước mắt, ánh mắt rối rắm nhìn Hiên Viên Dật. Nàng đối diện với ánh mắt giống như sói đói của hắn. Nam nhân này, quả thật chứng minh cho câu nói kia. Đàn ông ba mươi mạnh như hổ!
“Ái phi…”
Hiên Viên Dật lên tiếng kéo suy nghĩ của Kim Đản Đản trở về.
Nàng nâng tay phải chào hỏi: “Vương gia, chào buổi sáng!”
Nàng vội vàng mặc xong quần áo, vẫy vẫy tay: “Vương gia, gặp lại sau!”
Khóe môi Hiên Viên Dật co giật. Cưới một vị Vương phi không biết tranh sủng nên làm gì bây giờ?
Quả thật nàng trốn hắn giống như trốn sói dữ. Không phải nữ nhân bình thường sau khi gả chồng đều thích quấn lấy tướng công nhà mình, muốn có con với nhau sao?
Vì sao Vương phi của hắn không như thế?
Hắn nhíu mày lại. Có phải do nàng thích người tên Quân Mạch kia, cho nên mới giữ thân như ngọc vì hắn ta?
Không thể được! Nàng đã cướp đi thân thể của hắn, đến trái tim của hắn cũng bị cướp đi. Làm sao hắn có thể để nàng có hình bóng người khác trong lòng mình chứ? Hắn cần thiết đi tiêu diệt nam nhân tên Quân Mạch kia.
Hiên Viên Dật nhìn bóng dáng của Kim Đản Đản, ánh mắt sâu thẳm, để lộ ra ý nhất định phải làm được.
Hắn cất giấu ý nghĩ trong lòng, giọng nói lười biếng: “Ái phi, nàng muốn để đầu tóc rối bời như vậy đi ra ngoài sao?”
Hừ! Vì tên nam nhân kia mà thủ thân như ngọc, đến cả tóc tai của mình cũng quên sửa sang lại. Nữ nhân, nàng thật là giỏi!
***
Kịch ngắn sau hậu trường:
Tác giả quân: Dật Tiểu Dấm, đừng có mà manh động!
Hiên Viên Dật: Làm sao?
Tác giả quân (hai tay chống eo): Ngươi không được thả dê, không được giở trò lưu manh với Đản Đản nhà ta!
Hiên Viên Dật (mặt kiêu ngạo): Nàng là thê tử của ta, không dê nàng thì ta dê ai?
Tác giả quân (che mặt): Nếu ngươi thả dê quá mức chịu đựng, ta sẽ nhốt ngươi vào trong phòng tối, để cho Quân Mạch ngủ với thê tử của ngươi!
Hiên Viên Dật: Ngươi còn muốn phiếu đề cử hay không?
Tác giả quân: Muốn muốn muốn!
Ban đêm, Hiên Viên Dật ôm Kim Đản Đản ngủ. Hai người chỉ hôn môi vì Kim Đản Đản không luyện qua nội lực, cơ thể nhỏ bé không chịu nổi sự tra tấn của hắn.
Hiên Viên Dật vì muốn ăn thịt mà cả đêm gần như phát điên lên, nhưng dù chỉ một miếng thịt hắn cũng không ăn được. Cuối cùng hắn chỉ có thể ai oán mà ngủ.
Hôm sau, Kim Đản Đản đã tỉnh dậy từ sáng sớm.
Nhìn thấy nam nhân đang ôm nàng ngủ say ở bên cạnh, nàng vươn tay chọc chọc gương mặt anh tuấn của hắn. Dáng vẻ nàng rất đắc ý, cái đuôi muốn hất lên trời cao: “Rất thích khoe khoang đúng không? Không phải bây giờ đang quỳ gối dưới váy bổn cô nương à! Vương gia thì ghê gớm à, cũng bị bổn cung đè dưới thân thôi!”
Sáng sớm tinh mơ Hiên Viên Dật đã bị Kim Đản Đản chọc tỉnh. Cảm giác này giống như hắn nuôi mèo con nghịch ngợm vậy.
Lông mi hắn nhẹ nhàng rung rung, hắn mở mắt ra.
Kim Đản Đản hơi chột dạ, lập tức rút tay lại. Nàng nhắm mắt giả bộ ngủ, kèm theo tiếng ngáy nhỏ.
Hiên Viên Dật nhìn tư thế bây giờ của bọn họ, nàng đang nằm đè lên người hắn.
Nàng nằm đè nặng hơn nửa cái thân, đầu gối lên một cánh tay của hắn. Đây cũng coi như đang gần gũi?
Rõ ràng là hắn ôm nàng mà?
Hắn nhéo gương mặt tiểu nữ nhân đang giả bộ ngủ trong lòng ngực mình, ghé vào tai nàng thì thầm: “Ái phi…”
Thấy nàng giả vờ ngủ không thèm để ý đến mình, Hiên Viên Dật gọi tiếp: “Ái phi… Nàng chưa ngủ đủ à?”
Kim Đản Đản giả vờ ngáy khe khẽ: “Khò khò ~”
Hiên Viên Dật thay đổi tư thế, khống chế tốt sức lực, đè nàng ở dưới người. Hắn hôn lên cánh môi nàng, giọng ái muội như đang bực dọc: “Nếu ái phi ngủ rồi, vậy bổn vương ăn vụng chút thịt chắc hẳn sẽ không bị phát hiện đâu nhỉ!”
Tiếp theo, tay hắn bắt đầu không đàng hoàng.
Kim Đản Đản xấu hổ đỏ bừng mặt, nàng không thể tiếp tục giả vờ ngủ nữa.
Nàng ôm chăn lăn một vòng, trốn thoát khỏi bàn tay của Hiên Viên Dật. Nàng nhíu mày, đôi mắt nhỏ đề phòng: “Vương gia, trời đã sáng rồi, nên rời giường!”
Trong mắt Hiên Viên Dật xẹt qua một tia thất vọng, thở dài: “Haizzz… Đáng tiếc thật. Nếu ái phi tỉnh muộn chút nữa là ta đã có thể được ăn thịt rồi!”
Khóe môi Kim Đản Đản giật giật: Cưới một vị Vương gia thích ân ái phải làm sao đây?
Đáp: Thiến…
Nàng lắc đầu nhỏ, bực bội nhỏ giọng lẩm bẩm: “Không thể làm như vậy! Đây là nam nhân duy nhất của mình trong kiếp này!”
Kim Đản Đản ngước mắt, ánh mắt rối rắm nhìn Hiên Viên Dật. Nàng đối diện với ánh mắt giống như sói đói của hắn. Nam nhân này, quả thật chứng minh cho câu nói kia. Đàn ông ba mươi mạnh như hổ!
“Ái phi…”
Hiên Viên Dật lên tiếng kéo suy nghĩ của Kim Đản Đản trở về.
Nàng nâng tay phải chào hỏi: “Vương gia, chào buổi sáng!”
Nàng vội vàng mặc xong quần áo, vẫy vẫy tay: “Vương gia, gặp lại sau!”
Khóe môi Hiên Viên Dật co giật. Cưới một vị Vương phi không biết tranh sủng nên làm gì bây giờ?
Quả thật nàng trốn hắn giống như trốn sói dữ. Không phải nữ nhân bình thường sau khi gả chồng đều thích quấn lấy tướng công nhà mình, muốn có con với nhau sao?
Vì sao Vương phi của hắn không như thế?
Hắn nhíu mày lại. Có phải do nàng thích người tên Quân Mạch kia, cho nên mới giữ thân như ngọc vì hắn ta?
Không thể được! Nàng đã cướp đi thân thể của hắn, đến trái tim của hắn cũng bị cướp đi. Làm sao hắn có thể để nàng có hình bóng người khác trong lòng mình chứ? Hắn cần thiết đi tiêu diệt nam nhân tên Quân Mạch kia.
Hiên Viên Dật nhìn bóng dáng của Kim Đản Đản, ánh mắt sâu thẳm, để lộ ra ý nhất định phải làm được.
Hắn cất giấu ý nghĩ trong lòng, giọng nói lười biếng: “Ái phi, nàng muốn để đầu tóc rối bời như vậy đi ra ngoài sao?”
Hừ! Vì tên nam nhân kia mà thủ thân như ngọc, đến cả tóc tai của mình cũng quên sửa sang lại. Nữ nhân, nàng thật là giỏi!
***
Kịch ngắn sau hậu trường:
Tác giả quân: Dật Tiểu Dấm, đừng có mà manh động!
Hiên Viên Dật: Làm sao?
Tác giả quân (hai tay chống eo): Ngươi không được thả dê, không được giở trò lưu manh với Đản Đản nhà ta!
Hiên Viên Dật (mặt kiêu ngạo): Nàng là thê tử của ta, không dê nàng thì ta dê ai?
Tác giả quân (che mặt): Nếu ngươi thả dê quá mức chịu đựng, ta sẽ nhốt ngươi vào trong phòng tối, để cho Quân Mạch ngủ với thê tử của ngươi!
Hiên Viên Dật: Ngươi còn muốn phiếu đề cử hay không?
Tác giả quân: Muốn muốn muốn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.