[Xuyên Nhanh] Boss Phản Diện Lại Hắc Hóa Sao?
Chương 21: Đích Trưởng Tử Bị Sát Hại (21)
Bàn Nhược La
10/07/2021
Edit by Thú nhỏ
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
An Nam hầu phu nhân tuy rằng có đối xử ác độc với con riêng nhưng đối với nhi tử thân sinh của mình, Lục Từ, bà ta hận không thể hái sao trên trời xuống cho hắn.
Đối mặt với áp bách của cô tổ mẫu và di tổ mẫu, An Nam hầu phu nhân vì tiền đồ của nhi tử mà chống lại bức bách đè ép xung quanh, cự tuyệt đề nghị để hai vị biểu tiểu thư gả cho Lục Từ.
Theo nguyên tắc của bà ta, hai vị biểu thư ấy làm quý thiếp thì không thành vấn đề gì, nhưng để làm bình thê thì tuyệt đối là không có cửa.
(*) bình thê: cùng làm vợ cả, ngang hàng nhau, không ai lớn hơn ai cả.
An Nam hầu phu nhân không tuân thủ ước định không chỉ đắc tội với hai vị trưởng bối mà còn chọc giận thế lực đằng sau họ.
Hai vị trưởng bối liền lập tức chặt đứt giao tình với An Nam hầu phủ, tỏ vẻ sau này sẽ không cùng An Nam hầu phủ qua lại với nhau nữa.
An Nam hầu mới từ trong phòng Hồng Đường đi ra, biết được chính mình mới một đêm đã tổn thất hết hai mối quan hệ thông gia, tức giận đến ngã ngửa. Cứ coi như phụ thân ông ta lúc này còn sống cũng không thể ngăn trở ông ta theo đuổi quyền thế, huống chi là An Nam hầu phu nhân.
Khi không lại tổn thất hai mối thông gia, sau này tham gia tụ hội với đám Hầu gia chỉ sợ hắn sẽ không ngóc đầu lên nổi.
Vì thế trong cơn giận dữ, An Nam hầu trực tiếp kéo An Nam hầu phu nhân vào trong phòng mắng mỏ.
Trước nay An Nam hầu chưa bao giờ nặng lời với phu nhân như vậy cả.
An Nam hầu phu nhân bị khiển trách liền khóc rống lên, sau một đêm khóc lóc, nghe nói mắt bà ta đã sưng lên như hạch đào.
Thấy An Nam hầu phu nhân gặp xui xẻo, Hồng Đường liền nhân cơ hội thổi gió bên gối An Nam hầu, nói Vân Thanh Thanh có đầu óc xét đoán như thế nào, Lục Triệt xử lí chính sự rõ ràng nghiêm túc ra làm sao, còn có sau này sợ rằng Lục Triệt sẽ một bước lên mây.
An Nam hầu sau khi nghe xong cũng cảm thấy đích trưởng tử Lục Triệt thuận mắt hơn không ít.
Một đêm này, Hồng Đường tiến hành thổi gió bên gối An Nam hầu: "Các phu nhân nhà quan lại khác đều kết thân với nhau, vì phu quân nhà mình mà lôi kéo giúp đỡ, nhưng Đại thiếu phu nhân nhà chúng ta suốt ngày đều phải ở trong nhà. Đại thiếu phu nhân chưa gặp mặt với mấy phu nhân quan lại bao giờ, nếu còn tiếp tục như vậy, chỉ sợ sẽ bất lợi đối với đường làm quan của Đại thiếu gia."
An Nam hầu tỉ mỉ nhớ lại, xác thực là hắn chưa từng thấy hầu phu nhân dẫn Vân Thanh Thanh xuất môn bao giờ.
"Hầu phu nhân này quả thật là càng ngày càng quá đáng! Sao nàng ta có thể vì tư lợi chính mình mà không đếm xỉa tới đại cục của hầu phủ?" Trong mắt An nam hầu vĩnh viễn chỉ có một người, hiện giờ Lục Triệt chính là đầu trái tim của hắn, hắn liền dần dần thấy rõ được một ít tâm cơ của hầu phu nhân.
"Hầu gia đừng tức giận, ta cũng vì muốn tốt cho Hầu gia nên mới liều chết nói cho Hầu gia chuyện này. Hầu gia ngàn vạn lần đừng nói cho hầu phu nhân, nếu không Hồng Đường sẽ lại phải chịu liên lụy lần nữa." Hồng Đường hu hu khóc lên.
"Có bổn hầu thương ngươi, ngươi còn sợ nàng ta ăn ngươi hay sao!" An Nam hầu ôm thắt lưng Hồng Đường, sủng nịch nói.
Hồng Đường nín khóc mỉm cười, lắc lắc thân mình, quấn lấy hắn như một con rắn, mĩ miều mê hoặc: "Ta biết Hầu gia hiểu ta nhất mà......"
Trong An Nam hầu phủ, liền ngay cả bọn hạ nhân cũng có thể thấy được hầu gia và hầu phu nhân tình cảm bất hòa, ngày càng rạn nứt.
"Nói cho thiếu phu nhân một tin tức tốt!" Nha hoàn kích động chạy vào cửa, nói với Vân Thanh Thanh, "Hầu gia lên tiếng, cho phép thiếu phu nhân và thiếu gia tháng sau đến Ỷ Mai Viên tham gia thưởng mai hội."
(*) thưởng mai hội: hội ngắm hoa mai (thưởng: ngắm)
Vân Thanh Thanh biết thưởng mai hội ở Ỷ Mai Viên này.
Thưởng mai hội nhìn thì như do hoàng hậu nương nương tổ chức, nhưng trên thực tế người tổ chức thực sự chính là hoàng đế.
Trong thưởng mai hội lần này, hoàng đế sẽ tổ chức thi đấu võ thuật và văn học, người thắng lợi không chỉ có thể được hoàng thượng ban thưởng mà còn được hoàng đế đánh giá cao.
Trong mạch truyện gốc, Lục Từ trong cuộc tỷ thí bộc lộ tài năng, không chỉ thăng quan tiến chức mà còn được chỉ hôn, đối tượng chỉ hôn chính là nữ chính, một quận chúa thân phận cao quý, danh gia vọng tộc.
Về phần nhân vật phản diện Lục Triệt, bởi vì hắn trở thành nhân sĩ của phản vương nên không tham gia thịnh hội lần này.
Vân Thanh Thanh trong lòng cân nhắc cốt truyện, lần này là một cơ hội tốt để Lục Triệt gặp hoàng đế nhiều hơn, đi xoát độ tồn tại cũng thuận lợi mở đường cho việc thăng chức trong tương lai.
Thăng chức càng cao thì nguy cơ tạo phản cũng giảm đi, làm quan có quyền có thế trong người, chỉ cần không phải là người ngốc thì sẽ không có ai mạo hiểm mất đầu đi tạo phản.
Đợi cho đến khi đó, An Nam hầu phu nhân bị cô đánh ngã, Lục Triệt lại là một vị quan thanh liêm, căn bản là không có cơ hội hắc hóa lần nữa.
Đến lúc đó, giá trị hắc hóa của Lục Triệt hóa thành con số 0, thế giới cũng sẽ không bị chiến tranh hủy diệt.
Về phần phản vương...... Cứ mặc kệ hắn đi, đã không có Lục Triệt, gã cũng không gây ra được sóng gió gì.
Mọi thứ đều đang phát triển theo chiều hướng tốt đẹp, Vân Thanh Thanh vui vẻ nghĩ.
Tới ngày tham gia tụ hội, Vân Thanh Thanh đặc biệt cài cây trâm "Đạp tuyết tầm mai" Lục Triệt tặng, cùng hắn đi dự hội.
Vân Thanh Thanh hướng hắn chỉ đầu mình, cười hì hì: "Nhìn có đẹp không?"
Lục Triệt đưa tay lên môi, ho nhẹ một tiếng: "Ừm."
"Phải nói là rất đẹp!" Vân Thanh Thanh bỉu môi.
Nhìn thấy nét mặt tươi như hoa của thiếu nữ, Lục Triệt dừng lại một chút, dựa theo ý cô nói: "Ừ, đẹp......"
"Quên đi, không đùa ngươi nữa." Người này chính là một thẳng nam băng sơn không hiểu phong tình, năm đó cô còn lãng phí một cái đạo cụ "Lông mi cong cong" đấy. Nghĩ đến đây, Vân Thanh Thanh đột nhiên dừng ngay ý nghĩ muốn trêu chọc hắn.
Hai người đi vào sâu trong Ỷ Mai Viên, bỗng nhiên, Lục Triệt tới gần cô, hạ thấp thanh âm nói: "Đợi lát nữa đừng đi quá xa ta."
Vân Thanh Thanh nhất thời khẩn trương, cảnh giác hỏi: "Có người muốn giết ngươi?"
Khoảng cách An Nam hầu phu nhân ám sát lần thứ hai còn cỡ khoảng nửa năm nữa, gần đây An Nam hầu phu nhân cũng gặp xui xẻo đến hai lần, làm gì còn nhàn rỗi muốn ám sát trước thời hạn chứ?
Thấy Vân Thanh Thanh khẩn trương lo lắng không yên, Lục Triệt không khỏi mềm lòng nói: "Không phải, nàng đừng lo lắng."
Nam nhân này cái gì cũng tốt, khuyết điểm duy nhất chính là thần thần bí bí, làm cho người ta nghĩ mãi không ra.
Nghe hắn nói một nửa giấu một nửa, Vân Thanh Thanh gấp đến độ vò đầu bứt tai.
Cô biết hắn sợ cô lo lắng, không muốn nói với cô những chuyện nguy hiểm này.
Đúng lúc này, phía trước bỗng có hai người đi tới, sắc mặt Lục Triệt đột nhiên trầm xuống, khẽ nói với Vân Thanh Thanh: "Đình bát giác phía trước có điểm tâm ăn rất ngon, nàng đi trước đi."
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hắn, Vân Thanh Thanh không chút do dự nhanh chóng xoay người rời đi, ai ngờ hai người đối diện kia bỗng nhiên lại đi về phía bọn họ, thậm chí còn có một gã cao to chặn đường của cô, cười hì hì nói: "Lục tri phủ mới cưới phu nhân sao, sao lại không giới thiệu cho ta và Hàn vương biết thế?"
Vân Thanh Thanh nhất thời cả kinh.
Hàn vương.
Hàn vương đó là phản vương, trong mạch truyện gốc là đối tượng nhân vật phản diện dốc sức phò trợ.
Quả nhiên, Vân Thanh Thanh trộm quay đầu nhìn lại liền thấy được một nam nhân trung niên mặc cẩm y khoảng bốn mươi tuổi.
Hàn vương thân hình mập mạp, thoạt nhìn tướng mạo thập phần hiền lành, bộ dạng này nhìn cũng không ra có thể tạo phản.
"Vương Mông, cút ngay." Lục Triệt phía sau trầm thấp nói, ngữ khí thập phần không tốt.
Nghe được hai chữ "Vương Mông", Vân Thanh Thanh nhất thời kinh hãi, nhanh chóng dời tầm mắt trên người Hàn vương sang nhìn nam nhân trung niên đang chặn đường trước mặt.
Vương Mông khoảng chừng ba mươi tuổi, nước da trắng trẻo bẩm sinh, đôi mắt hẹp dài, trong mắt có một cỗ tinh quang làm cho người ta cảm thấy không khỏe.
Trong nguyên tác, Lục Triệt sở dĩ giận dữ công tâm mà chết là do Vương Mông trong lòng sinh ra độc kế, đào thi cốt mẹ ruột Lục Triệt treo trên tường thành kinh đô.
Vân Thanh Thanh còn nhớ rõ trong nguyên tác Vương Mông là thủ hạ của Lục Triệt, hiện giờ sao hắn lại phò tá cho phản vương rồi?
Thấy vẻ mặt khó coi của Lục Triệt, Vương Mông nhanh chóng lui về sau hai bước, thở dài, nói với Vân Thanh Thanh: "Vương mỗ đường đột rồi, Vương mỗ chỉ là muốn đùa với quý phu nhân một chút thôi, ngài chớ để ý."
Lục Triệt tâm ngoan thủ lạt thế nào, Vương Mông tự nhiên là biết.
(*)Tâm ngoan thủ lạt: thủ đoạn ác độc
Lục Triệt không để ý tới kẻ tiểu nhân bỉ ổi Vương Mông này, hắn chắp tay sau người, hướng Hàn vương nói: "Trước đây Hàn vương giúp đỡ Lục mỗ rất nhiều, Lục mỗ cũng đã báo đáp, hiện tại Lục mỗ trên vai gánh trách nhiệm làm quan phụ mẫu của dân chúng, không thể nhàn hạ phò tá Vương gia được nữa, mong Vương gia tha thứ."
Nghe lời này của Lục Triệt, Vân Thanh Thanh hiểu được hết thảy mỏi chuyện.
Thì ra Lục Triệt vì làm tri phủ kinh thành mà cùng Hàn vương mỗi người một ngả.
Tiểu hệ thống kích động nói: "Ký chủ, bộ dạng này xem ra là bọn hắn không vừa mắt nhau, Lục Triệt sau này sẽ không đi theo phản vương tạo phản nữa rồi!"
Vân Thanh Thanh cũng rơm rớm nước mắt nói: "Bọn họ cuối cùng cũng tách ra rồi, ta thật không dễ dàng mà!"
"Lục tri phủ yên tâm, bổn vương biết tâm ý của ngươi." Hàn vương vốn dĩ không muốn đắc tội với Lục Triệt, hắn cười khoát tay, thân thiết nói, "Mỗi người đều có chí hướng cho riêng mình, huống chi là Lục tri phủ tài cao như vậy, bổn vương thập phần yêu quý. Bổn vương sẽ chờ đến ngày Đại công tử nhàn hạ, đến cùng bổn vương ôn chuyện."
Hàn vương không nỡ để Lục Triệt rời đi, vẫn còn muốn mời hắn giúp đỡ cướp lấy ngôi vị hoàng đế.
Vương Mông trong lòng có chút ê ẩm, nhịn không được nói: "Lục tri phủ, gần đây nhân thủ của Hàn vương không đủ, hai đội quân dưới trướng của ngài có thể cho bọn ta mượn dùng một chút không?"
Thấy bộ dáng cò kè mặc cả của Vương Mông, Vân Thanh Thanh thầm ra đánh giá tên này thật không biết xấu hổ, khó trách trong nguyên tác sẽ đi làm loại chuyện đào mộ phần người khác.
"Vương Mông!" Hàn vương trách cứ liếc hắn một cái, giả bộ tức giận nói, "Hai đội quân đó vốn là của Lục tri phủ, bổn vương sao có thể phiền Lục tri phủ ra tay."
Nhìn hai người đối diện diễn tới diễn lui, toàn bộ quá trình Lục Triệt đều là mặt than.
Vương Mông ngoài miệng nói "Mượn" xong, kỳ thật là muốn đào góc tường của hắn.
Trong lòng Lục Triệt cười lạnh, muốn hai đội quân của hân? Không có cửa đâu.
Lúc ban đầu khi Hàn vương thành lập thế lực, Lục Triệt đã lưu lại đường lui cho chính mình, đem hai đội quân phân biệt rõ ràng để tiện cho việc chia cắt thế lực sau này.
Đội quân thứ nhất là hắn trợ giúp Hàn vương thành lập thế lực, hai đội quân còn lại là dùng ngân khố của hắn lập thành, hai đội quân này phân biệt rõ ràng, không dây dưa dính dáng gì đến nhau.
Nhưng không ngờ Hàn vương là một người tham lam, còn muốn đánh chủ ý lên hai đội quân của hắn! . Truyện Dị Giới
Lục Triệt nhẹ phẩy ống tay áo, sắc mặt lạnh như băng: "Tạ ơn Hàn vương ưu ái, hôm nay liền dừng ở đây đi."
Chỉ cần Lục Triệt biến sắc, Hàn vương theo bản năng muốn cúi đầu.
Hiện giờ Lục Triệt không giống như trước đây, hắn cẩn thận che dấu sát khí, sẽ làm cho người ta lầm tưởng rằng hắn vô hại.
Nhưng Hàn vương biết, thực tế nội tâm hắn tàn nhẫn như thế nào.
Hàn vương bị hắn uy hiếp, xấu hổ cười: "Lục tri phủ, chúng ta lần sau gặp lại."
Vương Mông là kẻ tài cao, gan cũng lớn, trước khi rời đi liếc mắt qua Vân Thanh Thanh một cái, trên mặt lộ ra tươi cười: "Vương mỗ chúc Lục tri phủ cùng Lục phu nhân nhị vị trăm năm hảo hợp."
Nói xong, không đợi Lục Triệt phản ứng, liền lôi kéo Hàn vương nhanh chóng chạy thoát.
Nhìn bóng lưng của hai tên hề đang dần đi xa, sắc mặt Lục Triệt âm trầm, trong mắt hiện lên sát khí.
Hai kẻ này, không thể lưu lại.
Chờ cho xung quanh an tĩnh lại, hắn làm như không có chuyện gì xảy ra, kéo tay Vân Thanh Thanh, nhẹ nhàng nói: "Đi, ta cùng nàng đến đình bát giác."
"Giá trị hắc hóa bao nhiêu rồi?" Tay trái bị Lục Triệt lôi kéo, Vân Thanh Thanh hỏi thăm giá trị hắc hóa với tiểu hệ thống.
"Tăng điểm, hiện tại là 85."
Từ sau khi An Nam hầu phu nhân bị Vân Thanh Thanh thu thập, giá trị hắc hóa của Lục Triệt hạ rất nhanh, hôm qua đã hạ xuống còn 70, không nghĩ tới hôm nay lại tăng lên một ít.
"Kỳ thật, thời điểm hắn cùng Hàn vương nói chuyện giá trị hắc hóa không có tăng...... Thời điểm cuối cùng Vương Mông đùa giỡn cô giá trị hắc hóa mới tăng lên." Tiểu hệ thống thiện ý nhắc nhở nói.
"Ồ, hắn còn rất nhỏ mọn." Vân Thanh Thanh cảm thấy không thể tưởng tượng được.
Trước kia bởi vì nhảy hồ mà xiêm y của cô bị thấm ướt, hắn cũng không chịu cho cô mượn áo khoác, hiện giờ cô bị Vương Mông nhìn vái cái, vì sao giá trị hắc hóa cũng tăng?
Xa xa rừng mai, Hàn vương và Vương Mông đang trốn ở trong góc, khe khẽ nói nhỏ: "Vì sao ngươi phải đắc tội hắn? Ngươi muốn bổn vương cùng chịu chết với ngươi sao?" Hàn vương chỉ vào mặt Vương Mông mắng.
Vương Mông cười nham hiểm, nói: "Vương gia hà tất phải sợ hắn? Ngài không phải muốn thu hồi hai đội quân đó tới tay sao? Nghe nói quan hệ của hầu phu nhân và hắn gần đây không được tốt, sao chúng ta không thừa cơ hội này cùng hầu phu nhân liên thủ lại đối phó hắn, đến lúc đó, hai đội quân kia...... Chính là của Vương gia ngài."
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Vote Vote Vote đê (。・//ε//・。)
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
An Nam hầu phu nhân tuy rằng có đối xử ác độc với con riêng nhưng đối với nhi tử thân sinh của mình, Lục Từ, bà ta hận không thể hái sao trên trời xuống cho hắn.
Đối mặt với áp bách của cô tổ mẫu và di tổ mẫu, An Nam hầu phu nhân vì tiền đồ của nhi tử mà chống lại bức bách đè ép xung quanh, cự tuyệt đề nghị để hai vị biểu tiểu thư gả cho Lục Từ.
Theo nguyên tắc của bà ta, hai vị biểu thư ấy làm quý thiếp thì không thành vấn đề gì, nhưng để làm bình thê thì tuyệt đối là không có cửa.
(*) bình thê: cùng làm vợ cả, ngang hàng nhau, không ai lớn hơn ai cả.
An Nam hầu phu nhân không tuân thủ ước định không chỉ đắc tội với hai vị trưởng bối mà còn chọc giận thế lực đằng sau họ.
Hai vị trưởng bối liền lập tức chặt đứt giao tình với An Nam hầu phủ, tỏ vẻ sau này sẽ không cùng An Nam hầu phủ qua lại với nhau nữa.
An Nam hầu mới từ trong phòng Hồng Đường đi ra, biết được chính mình mới một đêm đã tổn thất hết hai mối quan hệ thông gia, tức giận đến ngã ngửa. Cứ coi như phụ thân ông ta lúc này còn sống cũng không thể ngăn trở ông ta theo đuổi quyền thế, huống chi là An Nam hầu phu nhân.
Khi không lại tổn thất hai mối thông gia, sau này tham gia tụ hội với đám Hầu gia chỉ sợ hắn sẽ không ngóc đầu lên nổi.
Vì thế trong cơn giận dữ, An Nam hầu trực tiếp kéo An Nam hầu phu nhân vào trong phòng mắng mỏ.
Trước nay An Nam hầu chưa bao giờ nặng lời với phu nhân như vậy cả.
An Nam hầu phu nhân bị khiển trách liền khóc rống lên, sau một đêm khóc lóc, nghe nói mắt bà ta đã sưng lên như hạch đào.
Thấy An Nam hầu phu nhân gặp xui xẻo, Hồng Đường liền nhân cơ hội thổi gió bên gối An Nam hầu, nói Vân Thanh Thanh có đầu óc xét đoán như thế nào, Lục Triệt xử lí chính sự rõ ràng nghiêm túc ra làm sao, còn có sau này sợ rằng Lục Triệt sẽ một bước lên mây.
An Nam hầu sau khi nghe xong cũng cảm thấy đích trưởng tử Lục Triệt thuận mắt hơn không ít.
Một đêm này, Hồng Đường tiến hành thổi gió bên gối An Nam hầu: "Các phu nhân nhà quan lại khác đều kết thân với nhau, vì phu quân nhà mình mà lôi kéo giúp đỡ, nhưng Đại thiếu phu nhân nhà chúng ta suốt ngày đều phải ở trong nhà. Đại thiếu phu nhân chưa gặp mặt với mấy phu nhân quan lại bao giờ, nếu còn tiếp tục như vậy, chỉ sợ sẽ bất lợi đối với đường làm quan của Đại thiếu gia."
An Nam hầu tỉ mỉ nhớ lại, xác thực là hắn chưa từng thấy hầu phu nhân dẫn Vân Thanh Thanh xuất môn bao giờ.
"Hầu phu nhân này quả thật là càng ngày càng quá đáng! Sao nàng ta có thể vì tư lợi chính mình mà không đếm xỉa tới đại cục của hầu phủ?" Trong mắt An nam hầu vĩnh viễn chỉ có một người, hiện giờ Lục Triệt chính là đầu trái tim của hắn, hắn liền dần dần thấy rõ được một ít tâm cơ của hầu phu nhân.
"Hầu gia đừng tức giận, ta cũng vì muốn tốt cho Hầu gia nên mới liều chết nói cho Hầu gia chuyện này. Hầu gia ngàn vạn lần đừng nói cho hầu phu nhân, nếu không Hồng Đường sẽ lại phải chịu liên lụy lần nữa." Hồng Đường hu hu khóc lên.
"Có bổn hầu thương ngươi, ngươi còn sợ nàng ta ăn ngươi hay sao!" An Nam hầu ôm thắt lưng Hồng Đường, sủng nịch nói.
Hồng Đường nín khóc mỉm cười, lắc lắc thân mình, quấn lấy hắn như một con rắn, mĩ miều mê hoặc: "Ta biết Hầu gia hiểu ta nhất mà......"
Trong An Nam hầu phủ, liền ngay cả bọn hạ nhân cũng có thể thấy được hầu gia và hầu phu nhân tình cảm bất hòa, ngày càng rạn nứt.
"Nói cho thiếu phu nhân một tin tức tốt!" Nha hoàn kích động chạy vào cửa, nói với Vân Thanh Thanh, "Hầu gia lên tiếng, cho phép thiếu phu nhân và thiếu gia tháng sau đến Ỷ Mai Viên tham gia thưởng mai hội."
(*) thưởng mai hội: hội ngắm hoa mai (thưởng: ngắm)
Vân Thanh Thanh biết thưởng mai hội ở Ỷ Mai Viên này.
Thưởng mai hội nhìn thì như do hoàng hậu nương nương tổ chức, nhưng trên thực tế người tổ chức thực sự chính là hoàng đế.
Trong thưởng mai hội lần này, hoàng đế sẽ tổ chức thi đấu võ thuật và văn học, người thắng lợi không chỉ có thể được hoàng thượng ban thưởng mà còn được hoàng đế đánh giá cao.
Trong mạch truyện gốc, Lục Từ trong cuộc tỷ thí bộc lộ tài năng, không chỉ thăng quan tiến chức mà còn được chỉ hôn, đối tượng chỉ hôn chính là nữ chính, một quận chúa thân phận cao quý, danh gia vọng tộc.
Về phần nhân vật phản diện Lục Triệt, bởi vì hắn trở thành nhân sĩ của phản vương nên không tham gia thịnh hội lần này.
Vân Thanh Thanh trong lòng cân nhắc cốt truyện, lần này là một cơ hội tốt để Lục Triệt gặp hoàng đế nhiều hơn, đi xoát độ tồn tại cũng thuận lợi mở đường cho việc thăng chức trong tương lai.
Thăng chức càng cao thì nguy cơ tạo phản cũng giảm đi, làm quan có quyền có thế trong người, chỉ cần không phải là người ngốc thì sẽ không có ai mạo hiểm mất đầu đi tạo phản.
Đợi cho đến khi đó, An Nam hầu phu nhân bị cô đánh ngã, Lục Triệt lại là một vị quan thanh liêm, căn bản là không có cơ hội hắc hóa lần nữa.
Đến lúc đó, giá trị hắc hóa của Lục Triệt hóa thành con số 0, thế giới cũng sẽ không bị chiến tranh hủy diệt.
Về phần phản vương...... Cứ mặc kệ hắn đi, đã không có Lục Triệt, gã cũng không gây ra được sóng gió gì.
Mọi thứ đều đang phát triển theo chiều hướng tốt đẹp, Vân Thanh Thanh vui vẻ nghĩ.
Tới ngày tham gia tụ hội, Vân Thanh Thanh đặc biệt cài cây trâm "Đạp tuyết tầm mai" Lục Triệt tặng, cùng hắn đi dự hội.
Vân Thanh Thanh hướng hắn chỉ đầu mình, cười hì hì: "Nhìn có đẹp không?"
Lục Triệt đưa tay lên môi, ho nhẹ một tiếng: "Ừm."
"Phải nói là rất đẹp!" Vân Thanh Thanh bỉu môi.
Nhìn thấy nét mặt tươi như hoa của thiếu nữ, Lục Triệt dừng lại một chút, dựa theo ý cô nói: "Ừ, đẹp......"
"Quên đi, không đùa ngươi nữa." Người này chính là một thẳng nam băng sơn không hiểu phong tình, năm đó cô còn lãng phí một cái đạo cụ "Lông mi cong cong" đấy. Nghĩ đến đây, Vân Thanh Thanh đột nhiên dừng ngay ý nghĩ muốn trêu chọc hắn.
Hai người đi vào sâu trong Ỷ Mai Viên, bỗng nhiên, Lục Triệt tới gần cô, hạ thấp thanh âm nói: "Đợi lát nữa đừng đi quá xa ta."
Vân Thanh Thanh nhất thời khẩn trương, cảnh giác hỏi: "Có người muốn giết ngươi?"
Khoảng cách An Nam hầu phu nhân ám sát lần thứ hai còn cỡ khoảng nửa năm nữa, gần đây An Nam hầu phu nhân cũng gặp xui xẻo đến hai lần, làm gì còn nhàn rỗi muốn ám sát trước thời hạn chứ?
Thấy Vân Thanh Thanh khẩn trương lo lắng không yên, Lục Triệt không khỏi mềm lòng nói: "Không phải, nàng đừng lo lắng."
Nam nhân này cái gì cũng tốt, khuyết điểm duy nhất chính là thần thần bí bí, làm cho người ta nghĩ mãi không ra.
Nghe hắn nói một nửa giấu một nửa, Vân Thanh Thanh gấp đến độ vò đầu bứt tai.
Cô biết hắn sợ cô lo lắng, không muốn nói với cô những chuyện nguy hiểm này.
Đúng lúc này, phía trước bỗng có hai người đi tới, sắc mặt Lục Triệt đột nhiên trầm xuống, khẽ nói với Vân Thanh Thanh: "Đình bát giác phía trước có điểm tâm ăn rất ngon, nàng đi trước đi."
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hắn, Vân Thanh Thanh không chút do dự nhanh chóng xoay người rời đi, ai ngờ hai người đối diện kia bỗng nhiên lại đi về phía bọn họ, thậm chí còn có một gã cao to chặn đường của cô, cười hì hì nói: "Lục tri phủ mới cưới phu nhân sao, sao lại không giới thiệu cho ta và Hàn vương biết thế?"
Vân Thanh Thanh nhất thời cả kinh.
Hàn vương.
Hàn vương đó là phản vương, trong mạch truyện gốc là đối tượng nhân vật phản diện dốc sức phò trợ.
Quả nhiên, Vân Thanh Thanh trộm quay đầu nhìn lại liền thấy được một nam nhân trung niên mặc cẩm y khoảng bốn mươi tuổi.
Hàn vương thân hình mập mạp, thoạt nhìn tướng mạo thập phần hiền lành, bộ dạng này nhìn cũng không ra có thể tạo phản.
"Vương Mông, cút ngay." Lục Triệt phía sau trầm thấp nói, ngữ khí thập phần không tốt.
Nghe được hai chữ "Vương Mông", Vân Thanh Thanh nhất thời kinh hãi, nhanh chóng dời tầm mắt trên người Hàn vương sang nhìn nam nhân trung niên đang chặn đường trước mặt.
Vương Mông khoảng chừng ba mươi tuổi, nước da trắng trẻo bẩm sinh, đôi mắt hẹp dài, trong mắt có một cỗ tinh quang làm cho người ta cảm thấy không khỏe.
Trong nguyên tác, Lục Triệt sở dĩ giận dữ công tâm mà chết là do Vương Mông trong lòng sinh ra độc kế, đào thi cốt mẹ ruột Lục Triệt treo trên tường thành kinh đô.
Vân Thanh Thanh còn nhớ rõ trong nguyên tác Vương Mông là thủ hạ của Lục Triệt, hiện giờ sao hắn lại phò tá cho phản vương rồi?
Thấy vẻ mặt khó coi của Lục Triệt, Vương Mông nhanh chóng lui về sau hai bước, thở dài, nói với Vân Thanh Thanh: "Vương mỗ đường đột rồi, Vương mỗ chỉ là muốn đùa với quý phu nhân một chút thôi, ngài chớ để ý."
Lục Triệt tâm ngoan thủ lạt thế nào, Vương Mông tự nhiên là biết.
(*)Tâm ngoan thủ lạt: thủ đoạn ác độc
Lục Triệt không để ý tới kẻ tiểu nhân bỉ ổi Vương Mông này, hắn chắp tay sau người, hướng Hàn vương nói: "Trước đây Hàn vương giúp đỡ Lục mỗ rất nhiều, Lục mỗ cũng đã báo đáp, hiện tại Lục mỗ trên vai gánh trách nhiệm làm quan phụ mẫu của dân chúng, không thể nhàn hạ phò tá Vương gia được nữa, mong Vương gia tha thứ."
Nghe lời này của Lục Triệt, Vân Thanh Thanh hiểu được hết thảy mỏi chuyện.
Thì ra Lục Triệt vì làm tri phủ kinh thành mà cùng Hàn vương mỗi người một ngả.
Tiểu hệ thống kích động nói: "Ký chủ, bộ dạng này xem ra là bọn hắn không vừa mắt nhau, Lục Triệt sau này sẽ không đi theo phản vương tạo phản nữa rồi!"
Vân Thanh Thanh cũng rơm rớm nước mắt nói: "Bọn họ cuối cùng cũng tách ra rồi, ta thật không dễ dàng mà!"
"Lục tri phủ yên tâm, bổn vương biết tâm ý của ngươi." Hàn vương vốn dĩ không muốn đắc tội với Lục Triệt, hắn cười khoát tay, thân thiết nói, "Mỗi người đều có chí hướng cho riêng mình, huống chi là Lục tri phủ tài cao như vậy, bổn vương thập phần yêu quý. Bổn vương sẽ chờ đến ngày Đại công tử nhàn hạ, đến cùng bổn vương ôn chuyện."
Hàn vương không nỡ để Lục Triệt rời đi, vẫn còn muốn mời hắn giúp đỡ cướp lấy ngôi vị hoàng đế.
Vương Mông trong lòng có chút ê ẩm, nhịn không được nói: "Lục tri phủ, gần đây nhân thủ của Hàn vương không đủ, hai đội quân dưới trướng của ngài có thể cho bọn ta mượn dùng một chút không?"
Thấy bộ dáng cò kè mặc cả của Vương Mông, Vân Thanh Thanh thầm ra đánh giá tên này thật không biết xấu hổ, khó trách trong nguyên tác sẽ đi làm loại chuyện đào mộ phần người khác.
"Vương Mông!" Hàn vương trách cứ liếc hắn một cái, giả bộ tức giận nói, "Hai đội quân đó vốn là của Lục tri phủ, bổn vương sao có thể phiền Lục tri phủ ra tay."
Nhìn hai người đối diện diễn tới diễn lui, toàn bộ quá trình Lục Triệt đều là mặt than.
Vương Mông ngoài miệng nói "Mượn" xong, kỳ thật là muốn đào góc tường của hắn.
Trong lòng Lục Triệt cười lạnh, muốn hai đội quân của hân? Không có cửa đâu.
Lúc ban đầu khi Hàn vương thành lập thế lực, Lục Triệt đã lưu lại đường lui cho chính mình, đem hai đội quân phân biệt rõ ràng để tiện cho việc chia cắt thế lực sau này.
Đội quân thứ nhất là hắn trợ giúp Hàn vương thành lập thế lực, hai đội quân còn lại là dùng ngân khố của hắn lập thành, hai đội quân này phân biệt rõ ràng, không dây dưa dính dáng gì đến nhau.
Nhưng không ngờ Hàn vương là một người tham lam, còn muốn đánh chủ ý lên hai đội quân của hắn! . Truyện Dị Giới
Lục Triệt nhẹ phẩy ống tay áo, sắc mặt lạnh như băng: "Tạ ơn Hàn vương ưu ái, hôm nay liền dừng ở đây đi."
Chỉ cần Lục Triệt biến sắc, Hàn vương theo bản năng muốn cúi đầu.
Hiện giờ Lục Triệt không giống như trước đây, hắn cẩn thận che dấu sát khí, sẽ làm cho người ta lầm tưởng rằng hắn vô hại.
Nhưng Hàn vương biết, thực tế nội tâm hắn tàn nhẫn như thế nào.
Hàn vương bị hắn uy hiếp, xấu hổ cười: "Lục tri phủ, chúng ta lần sau gặp lại."
Vương Mông là kẻ tài cao, gan cũng lớn, trước khi rời đi liếc mắt qua Vân Thanh Thanh một cái, trên mặt lộ ra tươi cười: "Vương mỗ chúc Lục tri phủ cùng Lục phu nhân nhị vị trăm năm hảo hợp."
Nói xong, không đợi Lục Triệt phản ứng, liền lôi kéo Hàn vương nhanh chóng chạy thoát.
Nhìn bóng lưng của hai tên hề đang dần đi xa, sắc mặt Lục Triệt âm trầm, trong mắt hiện lên sát khí.
Hai kẻ này, không thể lưu lại.
Chờ cho xung quanh an tĩnh lại, hắn làm như không có chuyện gì xảy ra, kéo tay Vân Thanh Thanh, nhẹ nhàng nói: "Đi, ta cùng nàng đến đình bát giác."
"Giá trị hắc hóa bao nhiêu rồi?" Tay trái bị Lục Triệt lôi kéo, Vân Thanh Thanh hỏi thăm giá trị hắc hóa với tiểu hệ thống.
"Tăng điểm, hiện tại là 85."
Từ sau khi An Nam hầu phu nhân bị Vân Thanh Thanh thu thập, giá trị hắc hóa của Lục Triệt hạ rất nhanh, hôm qua đã hạ xuống còn 70, không nghĩ tới hôm nay lại tăng lên một ít.
"Kỳ thật, thời điểm hắn cùng Hàn vương nói chuyện giá trị hắc hóa không có tăng...... Thời điểm cuối cùng Vương Mông đùa giỡn cô giá trị hắc hóa mới tăng lên." Tiểu hệ thống thiện ý nhắc nhở nói.
"Ồ, hắn còn rất nhỏ mọn." Vân Thanh Thanh cảm thấy không thể tưởng tượng được.
Trước kia bởi vì nhảy hồ mà xiêm y của cô bị thấm ướt, hắn cũng không chịu cho cô mượn áo khoác, hiện giờ cô bị Vương Mông nhìn vái cái, vì sao giá trị hắc hóa cũng tăng?
Xa xa rừng mai, Hàn vương và Vương Mông đang trốn ở trong góc, khe khẽ nói nhỏ: "Vì sao ngươi phải đắc tội hắn? Ngươi muốn bổn vương cùng chịu chết với ngươi sao?" Hàn vương chỉ vào mặt Vương Mông mắng.
Vương Mông cười nham hiểm, nói: "Vương gia hà tất phải sợ hắn? Ngài không phải muốn thu hồi hai đội quân đó tới tay sao? Nghe nói quan hệ của hầu phu nhân và hắn gần đây không được tốt, sao chúng ta không thừa cơ hội này cùng hầu phu nhân liên thủ lại đối phó hắn, đến lúc đó, hai đội quân kia...... Chính là của Vương gia ngài."
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Vote Vote Vote đê (。・//ε//・。)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.