[Xuyên Nhanh] Boss Phản Diện Lại Hắc Hóa Sao?
Chương 24: Đích Trưởng Tử Bị Sát Hại (24)
Bàn Nhược La
10/07/2021
Edit by Thú nhỏ
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Ven hồ Xuân Hi, Lục Triệt băng bó vết thương qua loa xong liền chỉ huy Kim ngô vệ áp giải đám tử sĩ đi.
Hoàng đế chắp tay sau lưng chậm rãi đi tới bên hồ, cười nói với Vân Thanh Thanh: "Trẫm để phu quân ngươi thay trẫm làm việc, ngươi không trách trẫm chứ."
Vân Thanh Thanh nhìn Lục Triệt đang bận rộn một cái, trong lòng thầm nghĩ: hoàng đế ngươi nói rất đúng, kỳ thật ta rất không muốn.
Nhưng mà cô vẫn trái lương tâm chuẩn mực đáp: "Phu quân vì bệ hạ cống hiến sức lực, là vinh hạnh của phu quân, cũng là vinh hạnh của thần."
Hoàng đế vừa lòng gật đầu: "Ngươi coi như là cứu giá có công, trở về trẫm sẽ ban thưởng cho vợ chồng các ngươi."
"Đa tạ bệ hạ." Vân Thanh Thanh chống lại sự miễn cưỡng của mình, mỉm cười đáp lại.
Lục Triệt xử lý hiện trường xong, thừa dịp hoàng đế lên xe ngựa, lén chạy đến bên Vân Thanh Thanh, nhìn từ trên xuống dưới một lần, hỏi: "Nàng có chỗ nào bị thương không?"
Vừa rồi tình hình rất hỗn loạn, lại có hoàng đế ở đây, hắn không có cơ hội xem xét Vân Thanh Thanh.
Lúc ấy hắn thấy nàng từ trên sườn núi lao xuống, xung quanh đều là tử sĩ đao thật kiếm thật, hắn thấy nàng xuyên qua đám tử sĩ, dường như cả hô hấp cũng quên mất.
Vừa rồi hắn nhẫn nhịn không có hỏi nàng liệu có bị thương hay không, nhịn đến suýt nữa thì nội thương.
"Không có, ngươi yên tâm đi." Vân Thanh Thanh dùng ngón út câu lấy tay áo hắn, cô có nha hoàn và tiểu hệ thống hộ giá, đám tử sĩ đó căn bản là không đến gần cô được, "Trái lại là ngươi, vết thương trên tay ngươi thế nào rồi? Bằng không thì đừng làm việc nữa, chúng ta về nhà đi."
"Không sao." Lục Triệt quay đầu nhìn hoàng đế một cái, thấy hoàng đế đã an vị rồi, hắn lo lắng quay đầu, nghiêm túc dặn dò, "Lần này trở về, nàng đừng lo lắng gì nữa, hết thảy đã có ta rồi, biết chưa?"
Vân Thanh Thanh biết hắn đang lo lắng cái gì, đơn giản là lo cô lại mạo hiểm vì hắn.
"Ngươi yên tâm, ta sẽ không như thế nữa." Nhắc tới việc này, Vân Thanh Thanh có chút chột dạ, cười cười với hắn.
An Nam hầu phu nhân không có khả năng xoay người nữa, hiện giờ mối nguy cuối cùng chỉ còn lại phản vương và Vương Mông mà thôi.
Hai người này mất đi sự giúp đỡ của Lục Triệt, muốn tạo phản e rằng không thể.
Vân Thanh Thanh đắm chìm trong niềm vui sướng khi được cùng mỹ nam hoàn thành nhiệm vụ, chờ Lục Triệt xử lý xong xuôi việc này là bọn họ có thể thăng quan phát tài rồi.
Lục Triệt thất thần nhìn cô, hắn cố gắng áp chế tình cảm chính mình, khàn giọng nói: "Nàng đừng chạy loạn nữa, đợi lát nữa ta phái người tới đón nàng...... Ta đi trước."
Vân Thanh Thanh gật đầu với hắn, tỏ vẻ chính mình sẽ ngoan ngoãn chờ ở đây.
Thấy Lục Triệt đã lên xe ngựa của hoàng đế, Vân Thanh Thanh bỉu môi, túm lấy ống tay áo trông như giẻ rách của mình, trong nháy mắt vặn nó nhăn nhúm lại.
Không biết vì sao trong lòng cô lại trống rỗng, có chút tủi thân.
Vì sao khi hắn rời đi cô lại không vui?
"Vừa mới gặp mặt, cô đã nhớ hắn rồi?" Tiểu hệ thống không chút do dự vạch trần ý nghĩ của cô.
"Ta không phải! Ta không có! Ngươi đừng nói lung tung!" Vân Thanh Thanh vò đầu bứt tóc, dùng tuyệt chiêu phủ nhận ba lần.
Vân Thanh Thanh cô nào có yếu ớt như vậy, cũng không phải xa nam nhân là sống không nổi!
Đợi ở Xuân Hi hồ một hồi, Lục Triệt đã cho xe ngựa đến đón cô.
Xe ngựa tới đón cô nhìn rất đơn sơ, thậm chí còn không nhìn ra được đây là xe của Lục gia.
Phu xe là ảnh vệ đắc lực nhất của Lục Triệt, người này võ nghệ cao cường, từng giúp Vân Thanh Thanh bắt An Nam hầu.
Ảnh vệ khách khí với cô: "Thiếu chủ đã phân phó, để ta đưa thiếu phu nhân đến Biệt Uyển, hành trang của thiếu phu nhân ở hành cung ta sẽ phái người đưa tới."
"Biệt Uyển ở đâu?" Vân Thanh Thanh ngờ vực hỏi.
"Biệt Uyển cách hầu phủ không xa, thiếu gia nói thiếu phu nhân ở nơi đó sẽ an toàn, còn có thể xem náo nhiệt." Ảnh vệ chỉ phụ trách truyền lời, hắn biết rất ít tâm tư thật sự của Lục Triệt.
Vân Thanh Thanh thấy không hỏi được liền bỏ qua, vung tay áo chuẩn bị lên xe ngựa.
"Thiếu phu nhân! Đợi đã!" Ảnh vệ kích nhảy xuống xe ngựa, trước từ trong xe lấy ra một chiếc ghế đẩu đặt dưới chân cô, sau đó lại cúi người, đưa tay qua đỡ cô: "Thiếu phu nhân, mời."
Vân Thanh Thanh: "......"
Không biết có phải cô bị ảo giác hay không mà ảnh vệ này ngày càng giống công công trong cung.
Bởi vì xe ngựa quá mức đơn sơ, lại không chứa gì cả, nên đến hoàng hôn, Vân Thanh Thanh đã vào trong kinh thành, đi tới biệt uyển.
Biệt Uyển là một tòa nhà lớn có hai lối vào, đồ vật trong nhà tất cả đều đầy đủ, hậu viện còn có một lâm viên nhỏ để cô dạo chơi giải sầu.
Dưới sự hầu hạ của nha hoàn, Vân Thanh Thanh ở trong Biệt Uyển nghỉ ngơi cả ngày.
Cô vẫn không rõ vì sao Lục Triệt lại muốn cô ở nơi này, thẳng cho đến đêm hôm đó cô mới biết được, ý tứ "Xem náo nhiệt" trong lời của Lục Triệt là như thế nào.
Ảnh vệ đã bị cô đuổi về bảo hộ Lục Triệt từ sớm, hiện giờ bồi bên người cô vẫn là tiểu nha hoàn võ nghệ cao cường kia.
"Thiếu phu nhân, người của Nhị cục truyền lời lại đây, mời thiếu phu nhân tới lầu các xem náo nhiệt!" Nha hoàn cười hì hì đánh thức Vân Thanh Thanh còn đang ngủ gật.
Ở phía bắc Biệt Uyển có một tiểu lầu các ba tầng, cửa sổ của tiểu lầu các vừa lúc đối diện với đại môn An Nam hầu phủ.
Vân Thanh Thanh ôm lò sưởi tay, khoác một thân áo choàng thật dày, ngồi bên cửa sổ lầu các, cố gắng nhìn ra bên ngoài: "Bên ngoài tối đen như mực, ta không thấy gì cả."
Nha hoàn bưng trà bánh đến cho cô, thần bí nháy mắt mấy cái: "Người ở Nhị cục nói, bảo thiếu phu nhân kiên nhẫn chờ đợi."
Chỉ cần trong tay có đồ ăn nhẹ, miệng Vân Thanh Thanh liền không dừng được, ăn xong một lúc lâu, cô chuẩn bị ngủ thiếp đi vì quá no thì lúc này ở xa xa trong bóng đêm bỗng nhiên hiện lên vô số ngọn lửa.
"Nhìn kìa!" Giọng của nha hoàn làm cô giật mình tỉnh lại.
Vân Thanh Thanh nhìn sang đó, chỉ thấy phía dưới có rất nhiều đốm lửa nhỏ, những đốm lửa này càng lúc càng gần, cuối cùng tụ lại thành một dải.
Vân Thanh Thanh nhìn kỹ lại, lúc này mới phát hiện, những đốm lửa này là một đám quan binh.
Cảnh tượng đám quan binh vội vàng cầm đuốc chạy đến, vẻ mặt trang nghiêm, bội đao lạnh lẻo phản quang. Sau khi quan binh tới An Nam hầu phủ, bỗng nhiên bốn phía tản ra, chỉ trong chớp mắt hầu phủ bị phong tỏa chặt chẽ, ngay cả lỗ chó cũng có người canh gác.
"Tốc độ tra án của hắn nhanh thật." Vân Thanh Thanh hít một hơi thật sâu, hiệu suất của Lục Triệt thật sự rất cao, chỉ mới qua một ngày mà người đã tới bắt An Nam hầu phu nhân.
Vân Thanh Thanh đang suy nghĩ miên man thì đám quan binh đã phá cửa mà vào, một lúc lâu sau, An Nam hầu phủ liền truyền đến tiếng thét chói tai.
Sau một trận gà bay chó sủa, An Nam hầu phu nhân bị một đám qua binh áp giải đi ra.
Lúc này An Nam hầu phu nhân đang mặc trung y, đầu tóc tán loạn, trên cổ còn đeo xích sắt, bộ dạng chật vật không chịu nổi, chắc là bị quan binh lôi từ trong giường ra.
Lý mama hầu hạ An Nam hầu phu nhân còn thảm hại hơn, bà ta bị một gã quan binh nắm tóc, một đường kéo đi, Lý mama đau đến phát thét, một bên lớn tiếng mắng: "Quan binh giết người rồi! Vì sao lại bắt hầu phu nhân chúng ta!"
Thấy Lý mama ngang ngược vô lý, đầu lĩnh đích quan viên dùng sức hừ một tiếng.
Làn da hắn ngăm đen, khuôn mặt chữ quốc nghiêm nghị, nếu như có quan viên khác ở đây liền có thể lập tức nhận ra người này là hình bộ thị lang có tiếng là "tàn nhẫn".
"Con đàn bà khốn kiếp này dám bôi nhọ bản quan, nói xấu triều đình, khiến ả câm miệng lại cho ta!" Hình bộ thị lang chỉ vào Lý mama, phẫn nộ lớn tiếng nói.
Quan binh được lệnh nhanh chóng giữ lấy Lý mama, dùng sức tát bà ta một cái "Chát", đánh cho bà ta phun ra một búng máu.
Mấy bàn tay đi xuống, mặt Lý mama cũng sưng lên, miệng cũng rách, khóe miệng còn chảy máu, quan binh kia còn không chịu thu tay lại, An Nam hầu phu nhân bỗng nhiên quỳ xuống, hướng hình bộ thị lang khóc lớn cầu xin tha thứ: "Đại nhân, xin ngài lượng thứ, đừng đánh bà ấy nữa."
"Hừ." Nhìn bộ dạng của Lý mama, hình bộ thị lang có chút ghê tởm, vì để bảo toàn số cơm chiều mình vừa ăn xong, hắn lên tiếng nói, "Dừng tay."
"Vâng." quan binh lắc lắc tay có chút đau, tiếp tục kéo Lý mama ra ngoài.
Lúc này, An Nam hầu cũng bị một đám quan binh áp giải ra.
An Nam hầu không có thảm giống An Nam hầu phu nhân, quần áo hắn sạch sẽ, đầu tóc còn được thoáng sửa sang lại.
"Hầu gia, làm phiền ngài cùng hạ quan đi một chuyến." Vì nể mặt Lục Triệt nên hình bộ thị lang mới khách khí một chút với An Nam hầu.
An Nam hầu thấy Lý mama bị đánh, trên mặt lộ ra vẻ chán ghét, hắn hướng hình bộ thị lang nói: "Đại nhân, ngươi chớ mềm lòng, mau mau đánh chết tên cẩu nô này đi!"
"Hầu gia, không thể." Hình bộ thị lang khoát tay, "Người này là nhân chứng, không thể tùy ý xử tử."
An Nam hầu xanh mặt, trừng Lý mama xong, lại quay sang hung tợn liếc An Nam hầu phu nhân.
Hắn nghiến răng, trong mắt tràn đầy lửa giận.
"Con tiện nhân tâm địa độc ác, vô pháp vô thiên nhà ngươi!" An nam hầu dồn sức nhào về phía An Nam hầu phu nhân, nhanh chóng nâng tay nhắm vào mặt An Nam hầu phu nhân mà đánh.
An Nam hầu khí lực lớn, hầu phu nhân vừa mới trúng một cái tát, mắt đã đổ đom đóm, đầu óc vang lên ù ù.
An Nam hầu phu nhân nháy mắt đứng hình.
Tuy rằng trước đây An Nam hầu đã từng đánh bà ta, từng mắng bà ta, nhưng chưa từng dùng mấy từ ngữ độc ác như vậy để hình dung bà ta.
Không thể nào......
An Nam hầu phu nhân không thể tin được.
Đáng tiếc, chuyện kế tiếp càng vượt qua khỏi tưởng tượng của bà ta.
"Cơ nghiệp tổ tông An Nam hầu phủ này của ta đều bị con tiện nhân nhà ngươi hủy rồi, sao ngươi còn chưa chết đi!" An Nam hầu nắm cổ áo hầu phu nhân chửi ầm lên.
"Hôm nay ta liền đánh chết tiện nhân ngươi!" An Nam hầu đánh xong một cái tát, dường như vẫn còn chưa hết giận, hắn vốn là võ tướng, nóng giận lên ai cũng không ngăn được.
Nói xong hắn lại đá hầu phu nhân ngã xuống đất, sau đó như nổi điên dậm chân điên cuồng lên người bà ta.
"Dừng tay! Người đâu, ngăn hầu gia lại!" Thấy An Nam hầu nổi điên, hình bộ thị lang nhanh chóng lên tiếng ngăn cản.
Lại để An Nam hầu tùy ý đánh tiếp như thế, chỉ sợ hầu phu nhân còn chưa bị nhốt vào ngục giam đã bị An Nam hầu đánh chết tươi rồi.
Một đám quan binh tiến lên giữ lấy tay chân An Nam hầu, lúc này ông ta mới bình tĩnh lại.
"Để ta đánh chết con tiện nhân này!" Mắt An Nam hầu như muốn nứt ra, điên cuồng rống về phía An Nam hầu phu nhân.
An Nam hầu phu nhân bị An Nam hầu tàn nhẫn đánh đập, đứng lên dưới sự giúp đỡ của quan binh.
Hiện giờ bà ta bị An Nam hầu nắm kéo hết cả đoạn tóc, mặt cũng bị đánh sưng tấy lên, sau khi ho một tiếng, bà ta còn phu ra hai chiếc răng gãy.
An Nam hầu phu nhân oán hận An Nam hầu, tên cẩu nam nhân này.
"Cẩu nam nhân......" Khóe miệng An Nam hầu phu nhân đổ máu, hai mắt đỏ ngầu nhìn An Nam hầu.
Nhiều năm như vậy, bà ta ngày đêm không yên giấc lo lắng cho tương lai của Lục Từ...
Vì sao sau này bà ta không sinh thêm vài đứa nữa?
Chỉ vì một câu nói của An Nam hầu, toàn bộ tinh lực của bà ta đều dồn vào việc đối phó với Lục Triệt, khiến bà ta ưu tư quá nặng, từ đó không thể sinh con được nữa.
Đứa nhỏ gầy gò kia bị bà ta sai người đẩy từ hòn non bộ xuống, thế nhưng hắn lại kỳ tích sống sót, chỉ bị thương nhẹ; sau đó, bà ta lại sai người hạ độc hắn, hắn cũng chỉ bị sốt vài ngày, lại may mắn thoát được một mạng...... Vì sao, vì sao mệnh của Lục Triệt lại lớn như vậy, vì sao bà ta lại không giết được hắn?
Nếu An Nam hầu không cưới bà ta, tất cả chuyện này sẽ không phát sinh!
Đúng, tất cả đều là do tên cẩu nam nhân An Nam hầu này hại!
"Cẩu nam nhân!" An Nam hầu phu nhân mắng ra tiếng mới phát hiện cổ họng mình khàn khàn, bà ta cười lớn, quát về phía An Nam hầu, "Chính là ta làm đấy, ngươi có thể làm gì ta? Đến! Giết ta đi!"
"Con tiện phụ nhà ngươi, ta muốn giết ngươi!" Mặt An Nam hầu giận tím đi, chửi loạn lên với hầu phu nhân.
"Ha ha ha ha!" An Nam hầu phu nhân ôm khuôn mặt bị đánh sưng tấy, ngoan độc cười rộ lên, tóc tai bà ta bù xù, nhìn như ác quỷ mới bò ra từ địa ngục, "Nếu không phải ngươi không chịu đem tước vị giao cho nhi tử của ta, nói là phải đợi hắn trưởng thành, sẽ chọn một một người thích hợp trong hai huynh đệ làm người thừa kế thì ta sẽ làm ra những điều này sao? Tất cả đều là do ngươi ép ta! Hầu phủ biến thành bộ dạng như bây giờ, đều là do ngươi hại! Ngươi, mới là thủ phạm phá hủy hầu phủ!"
"Ngươi ngươi ngươi......" An Nam hầu khẽ mở miệng, hai mắt trừng lớn, tay run rẩy chỉ vào hầu phu nhân.
Bỗng nhiên, cả người hắn ta run lên, miệng sùi bọt mép, sau đó ngã ngửa ra phía sau.
"Người đâu, người đâu! Mau đi mời đại phu đến chữa trị cho Hầu gia!" Thấy An Nam hầu trúng gió té xỉu, hình bộ thị lang lo lắng không thôi.
Vốn dĩ An Nam hầu phải diện thánh, hiện giờ hắn lại ngất đi, không biết khi nào mới có thể vực dậy được.
An Nam hầu phủ này thật sự quá xui xẻo!
Hình bộ thị lang không muốn ở lại An Nam hầu phủ nữa, nhanh chóng ra lệnh cho thủ hạ đem toàn bộ nhân chứng vật chứng đưa đi, lại lệnh cho những người còn lại niêm phong, canh giữ An Nam hầu phủ.
An Nam hầu phủ náo loạn gần một đêm, tuồng hay rốt cuộc cũng hạ màn.
Ngồi hóng hớt ăn dưa cả buổi, Vân Thanh Thanh mới cảm thấy khó trách Lục Triệt không để cô về nhà trước mà lại đưa cô đến Biệt Uyển.
Tuy nói là cô có công cứu giá hoàng đế, nhưng tình thế hình bộ tới cửa tịch thu tài sản quá lớn, nếu như cô ở trong nhà, Tùy Vân Viện cũng sẽ chịu ảnh hưởng.
Liên tiếp ba ngày, sau khi tìm kiếm, lùng bắt và tra án, vụ án của An Nam hầu phu nhân cuối cùng cũng tìm ra manh mối.
Để tránh hiềm nghi, sau khi tự mình tra được là do An Nam hầu phu nhân, Lục Triệt liền chỉnh sửa lại văn kiên vụ án giao cho hình bộ.
Bởi vì nhân chứng vật chứng vô cùng xác thực, An Nam hầu phu nhân rất nhanh đã nhận tội, đích thân hoàng đế kết án tử hình bà ta. Do trên người có danh vị cáo mệnh phu nhân, nên phán quyết bà ta chết thế nào vẫn chưa được xác định.
Về phần chủ mưu đứng sau màn, An Nam hầu phu nhân sống chết cũng không chịu khai ra thân phận của hắn.
Lục Triệt sớm đã thu thập xong chứng cứ, chờ sau khi vụ việc của An Nam hầu phu nhân đến hồi kết, hắn mới đem thân phận chủ mưu phía sau nói cho hoàng đế.
"Hàn vương! Hắn thật to gan!" Biết được kẻ đứng sau màn ám sát là đệ đệ mình, sắc mặt hoàng đế tái lại.
Hắn tin An Nam hầu phu nhân ám sát Lục Triệt, nhưng hắn không tin là Hàn vương cũng muốn ám sát Lục Triệt.
Hàn vương ám sát một tri phủ kinh thành làm gì, hắn ăn no rửng mỡ sao?
Đây không phải mưu tính giết vua tạo phản à!
"Phái người phong tỏa kinh thành trước, trước tiên cứ án binh bất động, để trẫm ngẫm lại xem nên thu thập vị đệ đệ này thế nào." Hoàng đế từ trước đến nay nhân từ, mặc dù tới thời điểm này rồi, hắn vẫn muốn kéo dài trì hoãn.
"Vâng." Lục Triệt biết tính tình của hoàng đế, liền chuyển đề tài, nói, "Thần thỉnh cầu bệ hạ, cho thần được gặp kế mẫu."
"Đi đi." Hoàng đế bất đắc dĩ lắc đầu, "Trẫm đã xem qua khẩu cung hình bộ thị lang trình lên, kế mẫu ngươi người này tâm địa ác độc, đối xử với ái khanh ngươi...... Ài, không đề cập tới chuyện này nữa, nhiều năm trôi qua như vậy, ngươi sống thật không dễ dàng. Ngươi muốn giết bà ta như thế nào, trẫm đều chuẩn tấu."
"Đa tạ bệ hạ ân điển." Lục Triệt cáo biệt với hoàng đế, tự mình đi vào hình bộ.
Ở trong cùng của hình bộ, có một nhà giam tối tăm mù mịt, là nơi giam giữ trọng phạm.
An Nam hầu phu nhân bị nhốt ở đây.
Hai tay hai chân bà ta đều bị đeo xích sắt, nằm trên mặt đất lạnh như băng.
Nghe tiếng vang chìa khóa mở cửa, một lúc sau, một người cước bộ trầm trọng bước xuống.
"Ngươi đến rồi." An Nam hầu phu nhân biết người tới là ai, bà ta khẽ mở mắt, phát ra một tiếng cười nhạo.
Lục Triệt cắm cây đuốc lên tường, mặt không đổi sắc đến gần nhà lao u ám.
An Nam hầu phu nhân khó khăn bò dậy, chống hai tay nhìn hắn, ánh mắt bà ta ngoan độc, tươi cười cũng thập phần cổ quái: "Ngươi thắng rồi, cảm giác thế nào?"
Lục Triệt buông mắt, nhìn lão bà bê bét máu trên mặt đất, đột nhiên cảm thấy ghê tởm.
Hắn cũng không biết vì sao mình lại muốn đến đây.
Có thể là...... Hắn muốn đòi lại cho mình một công đạo sau từng ấy năm chịu khổ.
"Ngươi thấy được chưa? Đây là kết cục của ta, sau này hầu phủ tất cả đều là của ngươi rồi! Ngươi nên vui sướng, ngươi nên cười lên thật to!" Ánh mắt hầu phu nhân độc địa nhìn hắn, gần như muốn phát điên.
Lục Triệt bề ngoài phong thần tuấn lãng, hiện giờ lại có chức vị trong người, hắn muốn cái gì đều có cái đó...... Chỉ đáng tiếc là, hắn không phải con trai bà ta.
Bà ta hận chính mình không thể sinh được đích tử.
"An Nam hầu phủ?" Lục Triệt cười lạnh một tiếng, hắn căn bản không thèm để ý hầu phủ gì đó, lại càng không để ý đến cái hầu tước ấy.
Có điều, hắn rất muốn biết An Nam hầu phu nhân có hối hận hay không.
Hắn chậm rãi ngồi xổm xuống, đối diện với khuôn mặt ghê tởm kia, thản nhiên nói: "Phụ thân vì để bảo trụ toàn gia đã thỉnh cầu bệ hạ thu hồi hầu tước, từ nay về sau, sẽ không còn An Nam hầu nữa."
An Nam hầu phủ phạm vào tội lớn hành thích vua, theo lý nên diệt tộc cả nhà, nhưng xem xét Lục Triệt, Lục Từ cứu giá có công, có thể cứu cả gia tộc.
Tuy nhiên, cái gì cũng có cái giá của nó.
"...... Không, không thể nào." An Nam hầu phu nhân trừng to hai mắt, môi bà ta run rẩy, không thể tin được nhìn hắn, "Ngươi gạt ta!"
Nếu hoàng đế thu hồi tước vị, chẳng phải Lục Từ không còn cơ hội nào nữa sao!
"Ồ, bà vẫn còn muốn tước vị kia sao? Hắn thân là Kim ngô vệ, có mẫu thân mang tội danh hành thích hoàng đế, mặc dù hoàng đế không thu lại tước vị của hắn, nhưng Lục Từ đời này sẽ không thể thăng quan tiến chức được nữa." Lục Triệt cười châm chọc, cảm giác thập phần khoái ý.
Lục Từ là uy hiếp duy nhất với An Nam hầu phu nhân, Lục Triệt biết vì sao hầu phu nhân không chịu khai ra Hàn vương, bà ta là sợ Hàn vương sẽ trả thù Lục Từ, bởi vậy, bà ta nguyện ý gắn vác hết mọi tội trạng lên người mình.
Nghe được nhi tử vì mình mà chịu liên lụy, hầu phu nhân đột nhiên run rẩy đứng lên, bà ta muốn nắm lấy tay áo Lục Triệt, lại bị hắn không lưu tình tránh đi.
"Ngươi! Hắn là Nhị đệ của ngươi, ngươi không được, ngươi không được động thủ với hắn!"
Bà ta hoàn toàn không cảm thấy hối hận vì mình đã thừa cơ tập kích Lục Triệt, ngược lại còn cảm thấy Lục Triệt nhất định sẽ nhân cơ hội này động thủ với Lục Từ.
Lục Từ không có chức quan, sau này nhất định không phải đối thủ của Lục Triệt, hầu phu nhân khẩn cầu nhìn hắn, hy vọng Lục Triệt có thể cho bà ta một tia thương hại.
"Van xin ngươi......" Vẻ mặt hầu phu nhân bi thương, bà ta như một mẫu thân bình thường, ở dưới chân hắn nức nở cầu xin.
Lục Triệt khinh thường hừ một tiếng, mắt lạnh nhìn bà ta.
Bà ta cầu hắn buông tha cho Lục Từ, thế nhưng trước kia bà ta có từng buông tha cho hắn không?
Chẳng qua, hắn vốn không định đối phó với Lục Từ.
Lục Từ vẫn xem hắn như ca ca, chỉ cần Lục Từ không xuống tay với hắn, hắn sẽ không làm gì Lục Từ cả.
"Từ nhi...... Hài tử số khổ của ta." Thấy Lục Triệt không đáp ứng, hầu phu nhân nháy mắt mất hết can đảm.
Nhi tử sau này đã không có tiền đồ, nói không chừng còn có thể bị Lục Triệt báo thù, cuối cùng rơi vào kết cục giống bà ta......
Xong rồi, tất cả đều xong rồi.
Hầu phu nhân là một người tâm tư độc ác, bà ta cảm thấy trên thế giới này tất cả mọi người cũng giống với bà ta, bất kể thế nào đi nữa bà ta cũng không nghĩ đến Lục Triệt chưa từng có ý nghĩ đói phó với Lục Từ.
Tâm tàn ý lạnh, bà ta lửa giận dâng lên thành mật.(*)
(*) Do phẫn nộ và hận thù dẫn đến sinh ra hành động ác.
Nếu Lục Triệt không buông tha cho nhi tử bà ta, vậy thì bà ta cũng không để hắn sống tốt!
Hầu phu nhân đột nhiên vén mái tóc rối bù, nhe răng cười với hắn, sự ghen ghét trong mắt bà ta gần như tràn ra hết: "Nếu ngươi dám xuống tay với Từ nhi, ta có thành quỷ cũng không tha cho ngươi."
"Được, bà cứ việc tới." Lục Triệt thản nhiên nhìn bà ta, người sống hắn còn không sợ, hắn còn đi sợ một người chết à?
"Nam nhân ngoan độc như ngươi không sợ, nhưng Vân Thanh Thanh...... Nàng ta sẽ không sợ sao?" Hầu phu nhân cắn môi, mặc cho góc miệng chảy máu, cứ như vậy dùng ánh mắt đỏ ngầu, dữ tợn đó nhìn Lục Triệt.
Bà ta nhắc tới Vân Thanh Thanh, Lục Triệt không nhịn được nhíu mày.
"Ngươi sợ, sợ nàng rời khỏi ngươi." Hầu phu nhân vốn đang cẩn thận quan sát hắn, thấy Lục Triệt lộ ra một chút khác thường, bà ta liền đoán được Vân Thanh Thanh là điểm yếu của hắn.
Thì ra, Lục Triệt cũng biết sợ hãi.
Nhất thời, tay chân của Lục Tranh lạnh toát, hai má giật giật, cắn chặt môi.
Ở trong đầu hắn, không ngừng vang lên câu nói lúc Vân Thanh Thanh say rượu: "...... Ta thật không nỡ rời xa ngươi...... Ta cũng không biết sẽ đi đâu......"
Hắn gần như không khống chế được sát ý của bản thân.
Trước mắt là một màu đỏ như máu, hắn nhìn nữ nhân dơ bẩn nằm trên đất liền hận không thể rút dao ra cắt từng miếng thịt của bà ta xuống.
Hầu phu nhân thấy biểu tình vặn vẹo của hắn, bà ta càng cười lớn hơn.
Ánh mắt bà ta lộ ra hung quang, nghiến răng nghiến lợi nguyền rủa hắn: "Lục Triệt, ta nguyền rủa ngươi mất đi người mình yêu, mãi mãi cô đơn...... Đời đời kiếp kiếp, muốn chết không thể chết, muốn sống không thể sống, vĩnh viễn không thể cùng nàng ta ở bên nhau!"
"Ngươi tự tìm chết!" Lục Triệt nháy mắt nổi giận, gầm lên một tiếng.
Nỗi sợ hãi từ sâu trong linh hồn hắn đánh úp lại, lời nguyền rủa độc ác của hầu phu nhân, dường như trùng lặp với giọng nói xa xăm trong linh hồn hắn.
Nàng muốn rời khỏi ta......
Nàng muốn bỏ ta mà đi......
Không!!!
Lửa giận trong lồng ngực của hắn phút chốc bùng lên như núi lửa hoạt động, linh hồn hắn không ngừng rơi xuống, cuối cùng bị vực sâu cắn nuốt.
Chờ đến khi hắn lại mở mắt ra, khí chất hắn đột nhiên biến đổi, biểu tình lạnh nhạt, mắt đỏ như máu, ở trong nhà giam u ám, có vài phần quỷ dị.
Lúc này, tay phải hắn gắt gao xiết cổ hầu phu nhân.
"Chết đi." Hắn cúi đầu, trầm giọng nói.
"...... Nguyền...... Rủa...... Ngươi......" Hầu phu nhân bị hắn xiết cổ, vừa ho khan vừa cố hít thở, vẫn không quên nguyền rủa hắn.
Ánh mắt của Lục Triệt, bà ta đời này chưa từng thấy qua.
Có điều, có thể khiến hắn nổi giận, cũng không uổng công bà ta chết trong tay hắn.
Ánh mắt hầu phu nhân trào phúng, giống như đang cười nhạo hắn, giống như đang nói: Chúng ta vốn đều là cùng một loại người, chúng ta đều đến từ địa ngục.
Biệt Uyển.
Sáng sớm hôm nay, Vân Thanh Thanh vậy mà lại không ngủ nướng, thức dậy thật sớm.
Cô đang ăn sáng, đột nhiên cảm thấy một trận buồn nôn.
"Thiếu phu nhân, bữa sáng hôm nay không hợp khẩu vị sao?" Nha hoàn hỏi.
Vân Thanh Thanh cầm thìa, nhìn một bàn đầy đò ăn quen thuộc, nghi hoặc nói: "Không có, đây đều là những món bình thường ta thích ăn."
Đúng lúc này, trong đầu cô bỗng vâng lên tiếng cảnh báo chói tai.
"Cảnh báo! Cảnh báo! Giá trị hắc hóa đột phá tới 100! Nhân vật phản diện hoàn toàn hắc hóa!" Âm thanh hệ thống cứng nhắc truyền đến, đây không phải âm thanh tiểu hệ thống phát ra, mà là từ hệ thống chủ.
"Cái gì?" Vân Thanh Thanh sợ tới mức thìa trong tay cũng rớt, cô ngoan ngoãn ngồi ở Biệt Uyển mà, Lục Triệt vẫn đang ở trong hoàng cung làm việc cho hoàng đế, làm thế nào nói hắc hóa liền hắc hóa?
"Ký chủ!" Tiểu hệ nhấn vào bảng thiết lập, điều chỉnh âm thanh cảnh báo nhỏ lại, vừa khóc vừa nói, "Nhân vật phản diện thật sự hắc hóa! Hơn nữa, ta còn thấy trong nhật ký tử vong của hệ thống, An Nam hầu phu nhân đã chết!"
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Tiểu hệ thống: "Hôm nay sanh thần editor, các ngươi mau vote, mau vote nào.????????????"
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Ven hồ Xuân Hi, Lục Triệt băng bó vết thương qua loa xong liền chỉ huy Kim ngô vệ áp giải đám tử sĩ đi.
Hoàng đế chắp tay sau lưng chậm rãi đi tới bên hồ, cười nói với Vân Thanh Thanh: "Trẫm để phu quân ngươi thay trẫm làm việc, ngươi không trách trẫm chứ."
Vân Thanh Thanh nhìn Lục Triệt đang bận rộn một cái, trong lòng thầm nghĩ: hoàng đế ngươi nói rất đúng, kỳ thật ta rất không muốn.
Nhưng mà cô vẫn trái lương tâm chuẩn mực đáp: "Phu quân vì bệ hạ cống hiến sức lực, là vinh hạnh của phu quân, cũng là vinh hạnh của thần."
Hoàng đế vừa lòng gật đầu: "Ngươi coi như là cứu giá có công, trở về trẫm sẽ ban thưởng cho vợ chồng các ngươi."
"Đa tạ bệ hạ." Vân Thanh Thanh chống lại sự miễn cưỡng của mình, mỉm cười đáp lại.
Lục Triệt xử lý hiện trường xong, thừa dịp hoàng đế lên xe ngựa, lén chạy đến bên Vân Thanh Thanh, nhìn từ trên xuống dưới một lần, hỏi: "Nàng có chỗ nào bị thương không?"
Vừa rồi tình hình rất hỗn loạn, lại có hoàng đế ở đây, hắn không có cơ hội xem xét Vân Thanh Thanh.
Lúc ấy hắn thấy nàng từ trên sườn núi lao xuống, xung quanh đều là tử sĩ đao thật kiếm thật, hắn thấy nàng xuyên qua đám tử sĩ, dường như cả hô hấp cũng quên mất.
Vừa rồi hắn nhẫn nhịn không có hỏi nàng liệu có bị thương hay không, nhịn đến suýt nữa thì nội thương.
"Không có, ngươi yên tâm đi." Vân Thanh Thanh dùng ngón út câu lấy tay áo hắn, cô có nha hoàn và tiểu hệ thống hộ giá, đám tử sĩ đó căn bản là không đến gần cô được, "Trái lại là ngươi, vết thương trên tay ngươi thế nào rồi? Bằng không thì đừng làm việc nữa, chúng ta về nhà đi."
"Không sao." Lục Triệt quay đầu nhìn hoàng đế một cái, thấy hoàng đế đã an vị rồi, hắn lo lắng quay đầu, nghiêm túc dặn dò, "Lần này trở về, nàng đừng lo lắng gì nữa, hết thảy đã có ta rồi, biết chưa?"
Vân Thanh Thanh biết hắn đang lo lắng cái gì, đơn giản là lo cô lại mạo hiểm vì hắn.
"Ngươi yên tâm, ta sẽ không như thế nữa." Nhắc tới việc này, Vân Thanh Thanh có chút chột dạ, cười cười với hắn.
An Nam hầu phu nhân không có khả năng xoay người nữa, hiện giờ mối nguy cuối cùng chỉ còn lại phản vương và Vương Mông mà thôi.
Hai người này mất đi sự giúp đỡ của Lục Triệt, muốn tạo phản e rằng không thể.
Vân Thanh Thanh đắm chìm trong niềm vui sướng khi được cùng mỹ nam hoàn thành nhiệm vụ, chờ Lục Triệt xử lý xong xuôi việc này là bọn họ có thể thăng quan phát tài rồi.
Lục Triệt thất thần nhìn cô, hắn cố gắng áp chế tình cảm chính mình, khàn giọng nói: "Nàng đừng chạy loạn nữa, đợi lát nữa ta phái người tới đón nàng...... Ta đi trước."
Vân Thanh Thanh gật đầu với hắn, tỏ vẻ chính mình sẽ ngoan ngoãn chờ ở đây.
Thấy Lục Triệt đã lên xe ngựa của hoàng đế, Vân Thanh Thanh bỉu môi, túm lấy ống tay áo trông như giẻ rách của mình, trong nháy mắt vặn nó nhăn nhúm lại.
Không biết vì sao trong lòng cô lại trống rỗng, có chút tủi thân.
Vì sao khi hắn rời đi cô lại không vui?
"Vừa mới gặp mặt, cô đã nhớ hắn rồi?" Tiểu hệ thống không chút do dự vạch trần ý nghĩ của cô.
"Ta không phải! Ta không có! Ngươi đừng nói lung tung!" Vân Thanh Thanh vò đầu bứt tóc, dùng tuyệt chiêu phủ nhận ba lần.
Vân Thanh Thanh cô nào có yếu ớt như vậy, cũng không phải xa nam nhân là sống không nổi!
Đợi ở Xuân Hi hồ một hồi, Lục Triệt đã cho xe ngựa đến đón cô.
Xe ngựa tới đón cô nhìn rất đơn sơ, thậm chí còn không nhìn ra được đây là xe của Lục gia.
Phu xe là ảnh vệ đắc lực nhất của Lục Triệt, người này võ nghệ cao cường, từng giúp Vân Thanh Thanh bắt An Nam hầu.
Ảnh vệ khách khí với cô: "Thiếu chủ đã phân phó, để ta đưa thiếu phu nhân đến Biệt Uyển, hành trang của thiếu phu nhân ở hành cung ta sẽ phái người đưa tới."
"Biệt Uyển ở đâu?" Vân Thanh Thanh ngờ vực hỏi.
"Biệt Uyển cách hầu phủ không xa, thiếu gia nói thiếu phu nhân ở nơi đó sẽ an toàn, còn có thể xem náo nhiệt." Ảnh vệ chỉ phụ trách truyền lời, hắn biết rất ít tâm tư thật sự của Lục Triệt.
Vân Thanh Thanh thấy không hỏi được liền bỏ qua, vung tay áo chuẩn bị lên xe ngựa.
"Thiếu phu nhân! Đợi đã!" Ảnh vệ kích nhảy xuống xe ngựa, trước từ trong xe lấy ra một chiếc ghế đẩu đặt dưới chân cô, sau đó lại cúi người, đưa tay qua đỡ cô: "Thiếu phu nhân, mời."
Vân Thanh Thanh: "......"
Không biết có phải cô bị ảo giác hay không mà ảnh vệ này ngày càng giống công công trong cung.
Bởi vì xe ngựa quá mức đơn sơ, lại không chứa gì cả, nên đến hoàng hôn, Vân Thanh Thanh đã vào trong kinh thành, đi tới biệt uyển.
Biệt Uyển là một tòa nhà lớn có hai lối vào, đồ vật trong nhà tất cả đều đầy đủ, hậu viện còn có một lâm viên nhỏ để cô dạo chơi giải sầu.
Dưới sự hầu hạ của nha hoàn, Vân Thanh Thanh ở trong Biệt Uyển nghỉ ngơi cả ngày.
Cô vẫn không rõ vì sao Lục Triệt lại muốn cô ở nơi này, thẳng cho đến đêm hôm đó cô mới biết được, ý tứ "Xem náo nhiệt" trong lời của Lục Triệt là như thế nào.
Ảnh vệ đã bị cô đuổi về bảo hộ Lục Triệt từ sớm, hiện giờ bồi bên người cô vẫn là tiểu nha hoàn võ nghệ cao cường kia.
"Thiếu phu nhân, người của Nhị cục truyền lời lại đây, mời thiếu phu nhân tới lầu các xem náo nhiệt!" Nha hoàn cười hì hì đánh thức Vân Thanh Thanh còn đang ngủ gật.
Ở phía bắc Biệt Uyển có một tiểu lầu các ba tầng, cửa sổ của tiểu lầu các vừa lúc đối diện với đại môn An Nam hầu phủ.
Vân Thanh Thanh ôm lò sưởi tay, khoác một thân áo choàng thật dày, ngồi bên cửa sổ lầu các, cố gắng nhìn ra bên ngoài: "Bên ngoài tối đen như mực, ta không thấy gì cả."
Nha hoàn bưng trà bánh đến cho cô, thần bí nháy mắt mấy cái: "Người ở Nhị cục nói, bảo thiếu phu nhân kiên nhẫn chờ đợi."
Chỉ cần trong tay có đồ ăn nhẹ, miệng Vân Thanh Thanh liền không dừng được, ăn xong một lúc lâu, cô chuẩn bị ngủ thiếp đi vì quá no thì lúc này ở xa xa trong bóng đêm bỗng nhiên hiện lên vô số ngọn lửa.
"Nhìn kìa!" Giọng của nha hoàn làm cô giật mình tỉnh lại.
Vân Thanh Thanh nhìn sang đó, chỉ thấy phía dưới có rất nhiều đốm lửa nhỏ, những đốm lửa này càng lúc càng gần, cuối cùng tụ lại thành một dải.
Vân Thanh Thanh nhìn kỹ lại, lúc này mới phát hiện, những đốm lửa này là một đám quan binh.
Cảnh tượng đám quan binh vội vàng cầm đuốc chạy đến, vẻ mặt trang nghiêm, bội đao lạnh lẻo phản quang. Sau khi quan binh tới An Nam hầu phủ, bỗng nhiên bốn phía tản ra, chỉ trong chớp mắt hầu phủ bị phong tỏa chặt chẽ, ngay cả lỗ chó cũng có người canh gác.
"Tốc độ tra án của hắn nhanh thật." Vân Thanh Thanh hít một hơi thật sâu, hiệu suất của Lục Triệt thật sự rất cao, chỉ mới qua một ngày mà người đã tới bắt An Nam hầu phu nhân.
Vân Thanh Thanh đang suy nghĩ miên man thì đám quan binh đã phá cửa mà vào, một lúc lâu sau, An Nam hầu phủ liền truyền đến tiếng thét chói tai.
Sau một trận gà bay chó sủa, An Nam hầu phu nhân bị một đám qua binh áp giải đi ra.
Lúc này An Nam hầu phu nhân đang mặc trung y, đầu tóc tán loạn, trên cổ còn đeo xích sắt, bộ dạng chật vật không chịu nổi, chắc là bị quan binh lôi từ trong giường ra.
Lý mama hầu hạ An Nam hầu phu nhân còn thảm hại hơn, bà ta bị một gã quan binh nắm tóc, một đường kéo đi, Lý mama đau đến phát thét, một bên lớn tiếng mắng: "Quan binh giết người rồi! Vì sao lại bắt hầu phu nhân chúng ta!"
Thấy Lý mama ngang ngược vô lý, đầu lĩnh đích quan viên dùng sức hừ một tiếng.
Làn da hắn ngăm đen, khuôn mặt chữ quốc nghiêm nghị, nếu như có quan viên khác ở đây liền có thể lập tức nhận ra người này là hình bộ thị lang có tiếng là "tàn nhẫn".
"Con đàn bà khốn kiếp này dám bôi nhọ bản quan, nói xấu triều đình, khiến ả câm miệng lại cho ta!" Hình bộ thị lang chỉ vào Lý mama, phẫn nộ lớn tiếng nói.
Quan binh được lệnh nhanh chóng giữ lấy Lý mama, dùng sức tát bà ta một cái "Chát", đánh cho bà ta phun ra một búng máu.
Mấy bàn tay đi xuống, mặt Lý mama cũng sưng lên, miệng cũng rách, khóe miệng còn chảy máu, quan binh kia còn không chịu thu tay lại, An Nam hầu phu nhân bỗng nhiên quỳ xuống, hướng hình bộ thị lang khóc lớn cầu xin tha thứ: "Đại nhân, xin ngài lượng thứ, đừng đánh bà ấy nữa."
"Hừ." Nhìn bộ dạng của Lý mama, hình bộ thị lang có chút ghê tởm, vì để bảo toàn số cơm chiều mình vừa ăn xong, hắn lên tiếng nói, "Dừng tay."
"Vâng." quan binh lắc lắc tay có chút đau, tiếp tục kéo Lý mama ra ngoài.
Lúc này, An Nam hầu cũng bị một đám quan binh áp giải ra.
An Nam hầu không có thảm giống An Nam hầu phu nhân, quần áo hắn sạch sẽ, đầu tóc còn được thoáng sửa sang lại.
"Hầu gia, làm phiền ngài cùng hạ quan đi một chuyến." Vì nể mặt Lục Triệt nên hình bộ thị lang mới khách khí một chút với An Nam hầu.
An Nam hầu thấy Lý mama bị đánh, trên mặt lộ ra vẻ chán ghét, hắn hướng hình bộ thị lang nói: "Đại nhân, ngươi chớ mềm lòng, mau mau đánh chết tên cẩu nô này đi!"
"Hầu gia, không thể." Hình bộ thị lang khoát tay, "Người này là nhân chứng, không thể tùy ý xử tử."
An Nam hầu xanh mặt, trừng Lý mama xong, lại quay sang hung tợn liếc An Nam hầu phu nhân.
Hắn nghiến răng, trong mắt tràn đầy lửa giận.
"Con tiện nhân tâm địa độc ác, vô pháp vô thiên nhà ngươi!" An nam hầu dồn sức nhào về phía An Nam hầu phu nhân, nhanh chóng nâng tay nhắm vào mặt An Nam hầu phu nhân mà đánh.
An Nam hầu khí lực lớn, hầu phu nhân vừa mới trúng một cái tát, mắt đã đổ đom đóm, đầu óc vang lên ù ù.
An Nam hầu phu nhân nháy mắt đứng hình.
Tuy rằng trước đây An Nam hầu đã từng đánh bà ta, từng mắng bà ta, nhưng chưa từng dùng mấy từ ngữ độc ác như vậy để hình dung bà ta.
Không thể nào......
An Nam hầu phu nhân không thể tin được.
Đáng tiếc, chuyện kế tiếp càng vượt qua khỏi tưởng tượng của bà ta.
"Cơ nghiệp tổ tông An Nam hầu phủ này của ta đều bị con tiện nhân nhà ngươi hủy rồi, sao ngươi còn chưa chết đi!" An Nam hầu nắm cổ áo hầu phu nhân chửi ầm lên.
"Hôm nay ta liền đánh chết tiện nhân ngươi!" An Nam hầu đánh xong một cái tát, dường như vẫn còn chưa hết giận, hắn vốn là võ tướng, nóng giận lên ai cũng không ngăn được.
Nói xong hắn lại đá hầu phu nhân ngã xuống đất, sau đó như nổi điên dậm chân điên cuồng lên người bà ta.
"Dừng tay! Người đâu, ngăn hầu gia lại!" Thấy An Nam hầu nổi điên, hình bộ thị lang nhanh chóng lên tiếng ngăn cản.
Lại để An Nam hầu tùy ý đánh tiếp như thế, chỉ sợ hầu phu nhân còn chưa bị nhốt vào ngục giam đã bị An Nam hầu đánh chết tươi rồi.
Một đám quan binh tiến lên giữ lấy tay chân An Nam hầu, lúc này ông ta mới bình tĩnh lại.
"Để ta đánh chết con tiện nhân này!" Mắt An Nam hầu như muốn nứt ra, điên cuồng rống về phía An Nam hầu phu nhân.
An Nam hầu phu nhân bị An Nam hầu tàn nhẫn đánh đập, đứng lên dưới sự giúp đỡ của quan binh.
Hiện giờ bà ta bị An Nam hầu nắm kéo hết cả đoạn tóc, mặt cũng bị đánh sưng tấy lên, sau khi ho một tiếng, bà ta còn phu ra hai chiếc răng gãy.
An Nam hầu phu nhân oán hận An Nam hầu, tên cẩu nam nhân này.
"Cẩu nam nhân......" Khóe miệng An Nam hầu phu nhân đổ máu, hai mắt đỏ ngầu nhìn An Nam hầu.
Nhiều năm như vậy, bà ta ngày đêm không yên giấc lo lắng cho tương lai của Lục Từ...
Vì sao sau này bà ta không sinh thêm vài đứa nữa?
Chỉ vì một câu nói của An Nam hầu, toàn bộ tinh lực của bà ta đều dồn vào việc đối phó với Lục Triệt, khiến bà ta ưu tư quá nặng, từ đó không thể sinh con được nữa.
Đứa nhỏ gầy gò kia bị bà ta sai người đẩy từ hòn non bộ xuống, thế nhưng hắn lại kỳ tích sống sót, chỉ bị thương nhẹ; sau đó, bà ta lại sai người hạ độc hắn, hắn cũng chỉ bị sốt vài ngày, lại may mắn thoát được một mạng...... Vì sao, vì sao mệnh của Lục Triệt lại lớn như vậy, vì sao bà ta lại không giết được hắn?
Nếu An Nam hầu không cưới bà ta, tất cả chuyện này sẽ không phát sinh!
Đúng, tất cả đều là do tên cẩu nam nhân An Nam hầu này hại!
"Cẩu nam nhân!" An Nam hầu phu nhân mắng ra tiếng mới phát hiện cổ họng mình khàn khàn, bà ta cười lớn, quát về phía An Nam hầu, "Chính là ta làm đấy, ngươi có thể làm gì ta? Đến! Giết ta đi!"
"Con tiện phụ nhà ngươi, ta muốn giết ngươi!" Mặt An Nam hầu giận tím đi, chửi loạn lên với hầu phu nhân.
"Ha ha ha ha!" An Nam hầu phu nhân ôm khuôn mặt bị đánh sưng tấy, ngoan độc cười rộ lên, tóc tai bà ta bù xù, nhìn như ác quỷ mới bò ra từ địa ngục, "Nếu không phải ngươi không chịu đem tước vị giao cho nhi tử của ta, nói là phải đợi hắn trưởng thành, sẽ chọn một một người thích hợp trong hai huynh đệ làm người thừa kế thì ta sẽ làm ra những điều này sao? Tất cả đều là do ngươi ép ta! Hầu phủ biến thành bộ dạng như bây giờ, đều là do ngươi hại! Ngươi, mới là thủ phạm phá hủy hầu phủ!"
"Ngươi ngươi ngươi......" An Nam hầu khẽ mở miệng, hai mắt trừng lớn, tay run rẩy chỉ vào hầu phu nhân.
Bỗng nhiên, cả người hắn ta run lên, miệng sùi bọt mép, sau đó ngã ngửa ra phía sau.
"Người đâu, người đâu! Mau đi mời đại phu đến chữa trị cho Hầu gia!" Thấy An Nam hầu trúng gió té xỉu, hình bộ thị lang lo lắng không thôi.
Vốn dĩ An Nam hầu phải diện thánh, hiện giờ hắn lại ngất đi, không biết khi nào mới có thể vực dậy được.
An Nam hầu phủ này thật sự quá xui xẻo!
Hình bộ thị lang không muốn ở lại An Nam hầu phủ nữa, nhanh chóng ra lệnh cho thủ hạ đem toàn bộ nhân chứng vật chứng đưa đi, lại lệnh cho những người còn lại niêm phong, canh giữ An Nam hầu phủ.
An Nam hầu phủ náo loạn gần một đêm, tuồng hay rốt cuộc cũng hạ màn.
Ngồi hóng hớt ăn dưa cả buổi, Vân Thanh Thanh mới cảm thấy khó trách Lục Triệt không để cô về nhà trước mà lại đưa cô đến Biệt Uyển.
Tuy nói là cô có công cứu giá hoàng đế, nhưng tình thế hình bộ tới cửa tịch thu tài sản quá lớn, nếu như cô ở trong nhà, Tùy Vân Viện cũng sẽ chịu ảnh hưởng.
Liên tiếp ba ngày, sau khi tìm kiếm, lùng bắt và tra án, vụ án của An Nam hầu phu nhân cuối cùng cũng tìm ra manh mối.
Để tránh hiềm nghi, sau khi tự mình tra được là do An Nam hầu phu nhân, Lục Triệt liền chỉnh sửa lại văn kiên vụ án giao cho hình bộ.
Bởi vì nhân chứng vật chứng vô cùng xác thực, An Nam hầu phu nhân rất nhanh đã nhận tội, đích thân hoàng đế kết án tử hình bà ta. Do trên người có danh vị cáo mệnh phu nhân, nên phán quyết bà ta chết thế nào vẫn chưa được xác định.
Về phần chủ mưu đứng sau màn, An Nam hầu phu nhân sống chết cũng không chịu khai ra thân phận của hắn.
Lục Triệt sớm đã thu thập xong chứng cứ, chờ sau khi vụ việc của An Nam hầu phu nhân đến hồi kết, hắn mới đem thân phận chủ mưu phía sau nói cho hoàng đế.
"Hàn vương! Hắn thật to gan!" Biết được kẻ đứng sau màn ám sát là đệ đệ mình, sắc mặt hoàng đế tái lại.
Hắn tin An Nam hầu phu nhân ám sát Lục Triệt, nhưng hắn không tin là Hàn vương cũng muốn ám sát Lục Triệt.
Hàn vương ám sát một tri phủ kinh thành làm gì, hắn ăn no rửng mỡ sao?
Đây không phải mưu tính giết vua tạo phản à!
"Phái người phong tỏa kinh thành trước, trước tiên cứ án binh bất động, để trẫm ngẫm lại xem nên thu thập vị đệ đệ này thế nào." Hoàng đế từ trước đến nay nhân từ, mặc dù tới thời điểm này rồi, hắn vẫn muốn kéo dài trì hoãn.
"Vâng." Lục Triệt biết tính tình của hoàng đế, liền chuyển đề tài, nói, "Thần thỉnh cầu bệ hạ, cho thần được gặp kế mẫu."
"Đi đi." Hoàng đế bất đắc dĩ lắc đầu, "Trẫm đã xem qua khẩu cung hình bộ thị lang trình lên, kế mẫu ngươi người này tâm địa ác độc, đối xử với ái khanh ngươi...... Ài, không đề cập tới chuyện này nữa, nhiều năm trôi qua như vậy, ngươi sống thật không dễ dàng. Ngươi muốn giết bà ta như thế nào, trẫm đều chuẩn tấu."
"Đa tạ bệ hạ ân điển." Lục Triệt cáo biệt với hoàng đế, tự mình đi vào hình bộ.
Ở trong cùng của hình bộ, có một nhà giam tối tăm mù mịt, là nơi giam giữ trọng phạm.
An Nam hầu phu nhân bị nhốt ở đây.
Hai tay hai chân bà ta đều bị đeo xích sắt, nằm trên mặt đất lạnh như băng.
Nghe tiếng vang chìa khóa mở cửa, một lúc sau, một người cước bộ trầm trọng bước xuống.
"Ngươi đến rồi." An Nam hầu phu nhân biết người tới là ai, bà ta khẽ mở mắt, phát ra một tiếng cười nhạo.
Lục Triệt cắm cây đuốc lên tường, mặt không đổi sắc đến gần nhà lao u ám.
An Nam hầu phu nhân khó khăn bò dậy, chống hai tay nhìn hắn, ánh mắt bà ta ngoan độc, tươi cười cũng thập phần cổ quái: "Ngươi thắng rồi, cảm giác thế nào?"
Lục Triệt buông mắt, nhìn lão bà bê bét máu trên mặt đất, đột nhiên cảm thấy ghê tởm.
Hắn cũng không biết vì sao mình lại muốn đến đây.
Có thể là...... Hắn muốn đòi lại cho mình một công đạo sau từng ấy năm chịu khổ.
"Ngươi thấy được chưa? Đây là kết cục của ta, sau này hầu phủ tất cả đều là của ngươi rồi! Ngươi nên vui sướng, ngươi nên cười lên thật to!" Ánh mắt hầu phu nhân độc địa nhìn hắn, gần như muốn phát điên.
Lục Triệt bề ngoài phong thần tuấn lãng, hiện giờ lại có chức vị trong người, hắn muốn cái gì đều có cái đó...... Chỉ đáng tiếc là, hắn không phải con trai bà ta.
Bà ta hận chính mình không thể sinh được đích tử.
"An Nam hầu phủ?" Lục Triệt cười lạnh một tiếng, hắn căn bản không thèm để ý hầu phủ gì đó, lại càng không để ý đến cái hầu tước ấy.
Có điều, hắn rất muốn biết An Nam hầu phu nhân có hối hận hay không.
Hắn chậm rãi ngồi xổm xuống, đối diện với khuôn mặt ghê tởm kia, thản nhiên nói: "Phụ thân vì để bảo trụ toàn gia đã thỉnh cầu bệ hạ thu hồi hầu tước, từ nay về sau, sẽ không còn An Nam hầu nữa."
An Nam hầu phủ phạm vào tội lớn hành thích vua, theo lý nên diệt tộc cả nhà, nhưng xem xét Lục Triệt, Lục Từ cứu giá có công, có thể cứu cả gia tộc.
Tuy nhiên, cái gì cũng có cái giá của nó.
"...... Không, không thể nào." An Nam hầu phu nhân trừng to hai mắt, môi bà ta run rẩy, không thể tin được nhìn hắn, "Ngươi gạt ta!"
Nếu hoàng đế thu hồi tước vị, chẳng phải Lục Từ không còn cơ hội nào nữa sao!
"Ồ, bà vẫn còn muốn tước vị kia sao? Hắn thân là Kim ngô vệ, có mẫu thân mang tội danh hành thích hoàng đế, mặc dù hoàng đế không thu lại tước vị của hắn, nhưng Lục Từ đời này sẽ không thể thăng quan tiến chức được nữa." Lục Triệt cười châm chọc, cảm giác thập phần khoái ý.
Lục Từ là uy hiếp duy nhất với An Nam hầu phu nhân, Lục Triệt biết vì sao hầu phu nhân không chịu khai ra Hàn vương, bà ta là sợ Hàn vương sẽ trả thù Lục Từ, bởi vậy, bà ta nguyện ý gắn vác hết mọi tội trạng lên người mình.
Nghe được nhi tử vì mình mà chịu liên lụy, hầu phu nhân đột nhiên run rẩy đứng lên, bà ta muốn nắm lấy tay áo Lục Triệt, lại bị hắn không lưu tình tránh đi.
"Ngươi! Hắn là Nhị đệ của ngươi, ngươi không được, ngươi không được động thủ với hắn!"
Bà ta hoàn toàn không cảm thấy hối hận vì mình đã thừa cơ tập kích Lục Triệt, ngược lại còn cảm thấy Lục Triệt nhất định sẽ nhân cơ hội này động thủ với Lục Từ.
Lục Từ không có chức quan, sau này nhất định không phải đối thủ của Lục Triệt, hầu phu nhân khẩn cầu nhìn hắn, hy vọng Lục Triệt có thể cho bà ta một tia thương hại.
"Van xin ngươi......" Vẻ mặt hầu phu nhân bi thương, bà ta như một mẫu thân bình thường, ở dưới chân hắn nức nở cầu xin.
Lục Triệt khinh thường hừ một tiếng, mắt lạnh nhìn bà ta.
Bà ta cầu hắn buông tha cho Lục Từ, thế nhưng trước kia bà ta có từng buông tha cho hắn không?
Chẳng qua, hắn vốn không định đối phó với Lục Từ.
Lục Từ vẫn xem hắn như ca ca, chỉ cần Lục Từ không xuống tay với hắn, hắn sẽ không làm gì Lục Từ cả.
"Từ nhi...... Hài tử số khổ của ta." Thấy Lục Triệt không đáp ứng, hầu phu nhân nháy mắt mất hết can đảm.
Nhi tử sau này đã không có tiền đồ, nói không chừng còn có thể bị Lục Triệt báo thù, cuối cùng rơi vào kết cục giống bà ta......
Xong rồi, tất cả đều xong rồi.
Hầu phu nhân là một người tâm tư độc ác, bà ta cảm thấy trên thế giới này tất cả mọi người cũng giống với bà ta, bất kể thế nào đi nữa bà ta cũng không nghĩ đến Lục Triệt chưa từng có ý nghĩ đói phó với Lục Từ.
Tâm tàn ý lạnh, bà ta lửa giận dâng lên thành mật.(*)
(*) Do phẫn nộ và hận thù dẫn đến sinh ra hành động ác.
Nếu Lục Triệt không buông tha cho nhi tử bà ta, vậy thì bà ta cũng không để hắn sống tốt!
Hầu phu nhân đột nhiên vén mái tóc rối bù, nhe răng cười với hắn, sự ghen ghét trong mắt bà ta gần như tràn ra hết: "Nếu ngươi dám xuống tay với Từ nhi, ta có thành quỷ cũng không tha cho ngươi."
"Được, bà cứ việc tới." Lục Triệt thản nhiên nhìn bà ta, người sống hắn còn không sợ, hắn còn đi sợ một người chết à?
"Nam nhân ngoan độc như ngươi không sợ, nhưng Vân Thanh Thanh...... Nàng ta sẽ không sợ sao?" Hầu phu nhân cắn môi, mặc cho góc miệng chảy máu, cứ như vậy dùng ánh mắt đỏ ngầu, dữ tợn đó nhìn Lục Triệt.
Bà ta nhắc tới Vân Thanh Thanh, Lục Triệt không nhịn được nhíu mày.
"Ngươi sợ, sợ nàng rời khỏi ngươi." Hầu phu nhân vốn đang cẩn thận quan sát hắn, thấy Lục Triệt lộ ra một chút khác thường, bà ta liền đoán được Vân Thanh Thanh là điểm yếu của hắn.
Thì ra, Lục Triệt cũng biết sợ hãi.
Nhất thời, tay chân của Lục Tranh lạnh toát, hai má giật giật, cắn chặt môi.
Ở trong đầu hắn, không ngừng vang lên câu nói lúc Vân Thanh Thanh say rượu: "...... Ta thật không nỡ rời xa ngươi...... Ta cũng không biết sẽ đi đâu......"
Hắn gần như không khống chế được sát ý của bản thân.
Trước mắt là một màu đỏ như máu, hắn nhìn nữ nhân dơ bẩn nằm trên đất liền hận không thể rút dao ra cắt từng miếng thịt của bà ta xuống.
Hầu phu nhân thấy biểu tình vặn vẹo của hắn, bà ta càng cười lớn hơn.
Ánh mắt bà ta lộ ra hung quang, nghiến răng nghiến lợi nguyền rủa hắn: "Lục Triệt, ta nguyền rủa ngươi mất đi người mình yêu, mãi mãi cô đơn...... Đời đời kiếp kiếp, muốn chết không thể chết, muốn sống không thể sống, vĩnh viễn không thể cùng nàng ta ở bên nhau!"
"Ngươi tự tìm chết!" Lục Triệt nháy mắt nổi giận, gầm lên một tiếng.
Nỗi sợ hãi từ sâu trong linh hồn hắn đánh úp lại, lời nguyền rủa độc ác của hầu phu nhân, dường như trùng lặp với giọng nói xa xăm trong linh hồn hắn.
Nàng muốn rời khỏi ta......
Nàng muốn bỏ ta mà đi......
Không!!!
Lửa giận trong lồng ngực của hắn phút chốc bùng lên như núi lửa hoạt động, linh hồn hắn không ngừng rơi xuống, cuối cùng bị vực sâu cắn nuốt.
Chờ đến khi hắn lại mở mắt ra, khí chất hắn đột nhiên biến đổi, biểu tình lạnh nhạt, mắt đỏ như máu, ở trong nhà giam u ám, có vài phần quỷ dị.
Lúc này, tay phải hắn gắt gao xiết cổ hầu phu nhân.
"Chết đi." Hắn cúi đầu, trầm giọng nói.
"...... Nguyền...... Rủa...... Ngươi......" Hầu phu nhân bị hắn xiết cổ, vừa ho khan vừa cố hít thở, vẫn không quên nguyền rủa hắn.
Ánh mắt của Lục Triệt, bà ta đời này chưa từng thấy qua.
Có điều, có thể khiến hắn nổi giận, cũng không uổng công bà ta chết trong tay hắn.
Ánh mắt hầu phu nhân trào phúng, giống như đang cười nhạo hắn, giống như đang nói: Chúng ta vốn đều là cùng một loại người, chúng ta đều đến từ địa ngục.
Biệt Uyển.
Sáng sớm hôm nay, Vân Thanh Thanh vậy mà lại không ngủ nướng, thức dậy thật sớm.
Cô đang ăn sáng, đột nhiên cảm thấy một trận buồn nôn.
"Thiếu phu nhân, bữa sáng hôm nay không hợp khẩu vị sao?" Nha hoàn hỏi.
Vân Thanh Thanh cầm thìa, nhìn một bàn đầy đò ăn quen thuộc, nghi hoặc nói: "Không có, đây đều là những món bình thường ta thích ăn."
Đúng lúc này, trong đầu cô bỗng vâng lên tiếng cảnh báo chói tai.
"Cảnh báo! Cảnh báo! Giá trị hắc hóa đột phá tới 100! Nhân vật phản diện hoàn toàn hắc hóa!" Âm thanh hệ thống cứng nhắc truyền đến, đây không phải âm thanh tiểu hệ thống phát ra, mà là từ hệ thống chủ.
"Cái gì?" Vân Thanh Thanh sợ tới mức thìa trong tay cũng rớt, cô ngoan ngoãn ngồi ở Biệt Uyển mà, Lục Triệt vẫn đang ở trong hoàng cung làm việc cho hoàng đế, làm thế nào nói hắc hóa liền hắc hóa?
"Ký chủ!" Tiểu hệ nhấn vào bảng thiết lập, điều chỉnh âm thanh cảnh báo nhỏ lại, vừa khóc vừa nói, "Nhân vật phản diện thật sự hắc hóa! Hơn nữa, ta còn thấy trong nhật ký tử vong của hệ thống, An Nam hầu phu nhân đã chết!"
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Tiểu hệ thống: "Hôm nay sanh thần editor, các ngươi mau vote, mau vote nào.????????????"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.