Xuyên Nhanh: Cách Cứu Rỗi Nam Phụ Đúng Đắn
Chương 14: Quái vật" bạch tạng
Tam Nhật Thành Tinh
23/06/2024
Không có điểm tích lũy để đổi lấy tuổi thọ, cho dù hợp đồng của cô có ưu việt đến mức nào, chủ hệ thống không thể tự mình loại cô ra thì cô cũng sẽ chết đi vì hao hết tuổi thọ.
Nhưng dù bản thân đã ở trong tình cảnh này nhưng cô vẫn không hoảng loạn chút nào.
Mặc dù hệ thống đã cùng cô đi qua rất nhiều thế giới, quen với việc cô đùa giỡn với nhịp tim của mình nhưng nó vẫn bị cô dọa sợ.
Cố Mật Như nắm chặt hai má Tư Hiến Xuân ép y há miệng ra, sau đó cô đưa tay cạy hàm răng đang cắn đầu lưỡi của y ra.
Cô kéo lưỡi y ra nhìn, chỉ hơi chảy máu mà thôi.
Vết thương không nghiêm trọng. Không ảnh hưởng đến việc ăn uống.
Hệ thống liên tục nhắc nhở, muốn Cố Mật Như nhanh chóng nghĩ cách.
Cố Mật Như nhìn cấp trên của mình với ánh mắt và vẻ mặt xám xịt, thất vọng, cô cảm thấy y bây giờ giống một khúc gỗ khô.
Như vậy cũng không tốt. Cô vẫn thích dáng vẻ trong sáng và tràn đầy sức sống của y hơn.
Vì thế cô suy nghĩ một chút rồi há miệng nói dối.
Cố Mật Như dùng giọng nói dễ nghe như đàn cello của mình để lừa gạt đối tượng nhiệm vụ: "Quả thật tôi có liên lạc với người muốn mua anh, gần đây tôi thiếu tiền dữ lắm.”
“Nhưng người trong nhà anh phái người tới truyền lời, nói rằng sắp tới đại thọ của Tư lão phu nhân, bà ta muốn gặp anh một lần.”
“Mạng anh lớn thật đấy." Cố Mật Như vỗ vỗ mặt Tư Hiến Xuân và không làm ra bất kỳ biểu cảm ác độc nào.
Nhưng vẻ mặt bình tĩnh của cô cũng đủ khiến cho người ta cảm thấy tin và sởn gai óc.
Cô từ trên cao nhìn xuống, nói: "Tôi không ngờ Tư gia vẫn còn nhớ đến anh.”
“Đừng tìm chết tìm sống nữa. Lần này về Tư gia sẽ có thêm ít tiền, sau này tôi sẽ không để cho anh bị cóng hay bị đói.”
Cố Mật Như nói xong thì buông Tư Hiến Xuân ra.
Tư Hiến Xuân sửng sốt khi nghe cô nói, y thật sự không cắn lưỡi nữa.
Cố Mật Như còn nói: "Anh cũng không thể về nhà với vẻ ngoài quỷ quái này được.”
Cô đi tới bên cạnh bàn bưng bát cháo kia tới. Bởi vì bị nước lạnh làm mát lên cháo đã nguội xuống, đủ ấm để ăn.
Cô ngồi xuống bên cạnh giường rồi dùng thìa khuấy cháo, múc một muỗng đưa đến bên miệng Tư Hiến Xuân.
Rất nhanh, hẳn là y đã nghĩ thông suốt, trong mắt hiện lên ánh sáng. Hơn nữa còn sáng hơn lúc y vừa tỉnh lại một chút.
Cố Mật Như nhíu mày, khóe miệng hơi nhếch lên.
Vài câu kích thích đã khiến cho cơ thể và suy nghĩ bị đông cứng của Tư Hiến Xuân bình thường trở lại.
Vài câu nói dối không chỉ khiến cho y sống lại một lần nữa mà còn dấy lên hy vọng của y.
Thậm chí ngay cả khi Cố Mật Như đút cháo cho y, y cũng ngoan ngoãn há miệng ăn. Không có bất kỳ kháng cự vô nghĩa nào.
Ngoan đến kỳ cục.
Hệ thống thông báo ở trong đầu [giá trị tự hủy của đối tượng nhiệm vụ giảm xuống còn 77%!]
Tư Hiến Xuân rất dễ lừa.
Dễ lừa đến mức Cố Mật Như cũng cảm thấy không có cảm giác tự hào gì sất.
Cô đút từng muỗng từng muỗng cho Tư Hiến Xuân ăn.
Đôi mắt của Tư Hiến Xuân ánh mắt rất dễ dàng vì vài câu nói dối mà lập tức khôi phục lại ánh sáng của chúng.
Y thậm chí còn không thể nhớ rõ sinh nhật hàng năm của Tư gia lão phu nhân đều là vào mùa hè, mà bây giờ thời tiết đang rét đậm.
Tư lão phu nhân có thật sự muốn gặp y ở tiệc mừng thọ cũng sẽ không phái người đến sớm như vậy. Nhưng mà bây giờ chuyện Tư Hiến Xuân cần, không phải là vì y thật sự muốn gặp bà nội của y.
Y chỉ cần một lý do để sống. Một lý do có thể khiến y có hy vọng sống sót.
Y đã đến đường cùng, dù chỉ nắm trong tay một nhánh rơm nho nhỏ cũng giúp y có thể sinh ra vô vàn hy vọng.
Bởi vậy kẻ thù vốn dĩ nên giương cung bạt kiếm lại vì một vài lời nói dối nhẹ nhàng mà bất chợt hài hòa hẳn lên.
Một người chậm rãi đút cháo, một người ngoan ngoãn ăn cháo.
Một người không gây chuyện, một người im lặng không nói nữa.
Tư Hiến Xuân đã đói bụng quá lâu.
Mấy cái bánh lúc trước Tư Tĩnh Nhu mang đến cho y có thể đánh chết người ta, y phải cắn rất cực. Bây giờ ăn được cháo nóng thơm ngào ngạt, vừa nuốt xuống hai ngụm là đã đánh thức cảm giác đói khát và ham muốn được sống.
Môi y bắt đầu đuổi theo chiếc muỗng, cảm thấy mỗi một muỗng Cố Mật Như múc lên không đủ y ăn. Cháo vừa vào miệng lập tức tự động lăn xuống cổ họng, hoàn toàn không cần y nhai.
Y còn chưa nếm được vị của cháo thì đã nuốt xuống.
Chẳng mấy chốc, y đã cảm thấy không thỏa mãn với việc ăn từng chút từng chút một như vậy, y đưa tay muốn lấy thìa và bát.
Nhưng dù bản thân đã ở trong tình cảnh này nhưng cô vẫn không hoảng loạn chút nào.
Mặc dù hệ thống đã cùng cô đi qua rất nhiều thế giới, quen với việc cô đùa giỡn với nhịp tim của mình nhưng nó vẫn bị cô dọa sợ.
Cố Mật Như nắm chặt hai má Tư Hiến Xuân ép y há miệng ra, sau đó cô đưa tay cạy hàm răng đang cắn đầu lưỡi của y ra.
Cô kéo lưỡi y ra nhìn, chỉ hơi chảy máu mà thôi.
Vết thương không nghiêm trọng. Không ảnh hưởng đến việc ăn uống.
Hệ thống liên tục nhắc nhở, muốn Cố Mật Như nhanh chóng nghĩ cách.
Cố Mật Như nhìn cấp trên của mình với ánh mắt và vẻ mặt xám xịt, thất vọng, cô cảm thấy y bây giờ giống một khúc gỗ khô.
Như vậy cũng không tốt. Cô vẫn thích dáng vẻ trong sáng và tràn đầy sức sống của y hơn.
Vì thế cô suy nghĩ một chút rồi há miệng nói dối.
Cố Mật Như dùng giọng nói dễ nghe như đàn cello của mình để lừa gạt đối tượng nhiệm vụ: "Quả thật tôi có liên lạc với người muốn mua anh, gần đây tôi thiếu tiền dữ lắm.”
“Nhưng người trong nhà anh phái người tới truyền lời, nói rằng sắp tới đại thọ của Tư lão phu nhân, bà ta muốn gặp anh một lần.”
“Mạng anh lớn thật đấy." Cố Mật Như vỗ vỗ mặt Tư Hiến Xuân và không làm ra bất kỳ biểu cảm ác độc nào.
Nhưng vẻ mặt bình tĩnh của cô cũng đủ khiến cho người ta cảm thấy tin và sởn gai óc.
Cô từ trên cao nhìn xuống, nói: "Tôi không ngờ Tư gia vẫn còn nhớ đến anh.”
“Đừng tìm chết tìm sống nữa. Lần này về Tư gia sẽ có thêm ít tiền, sau này tôi sẽ không để cho anh bị cóng hay bị đói.”
Cố Mật Như nói xong thì buông Tư Hiến Xuân ra.
Tư Hiến Xuân sửng sốt khi nghe cô nói, y thật sự không cắn lưỡi nữa.
Cố Mật Như còn nói: "Anh cũng không thể về nhà với vẻ ngoài quỷ quái này được.”
Cô đi tới bên cạnh bàn bưng bát cháo kia tới. Bởi vì bị nước lạnh làm mát lên cháo đã nguội xuống, đủ ấm để ăn.
Cô ngồi xuống bên cạnh giường rồi dùng thìa khuấy cháo, múc một muỗng đưa đến bên miệng Tư Hiến Xuân.
Rất nhanh, hẳn là y đã nghĩ thông suốt, trong mắt hiện lên ánh sáng. Hơn nữa còn sáng hơn lúc y vừa tỉnh lại một chút.
Cố Mật Như nhíu mày, khóe miệng hơi nhếch lên.
Vài câu kích thích đã khiến cho cơ thể và suy nghĩ bị đông cứng của Tư Hiến Xuân bình thường trở lại.
Vài câu nói dối không chỉ khiến cho y sống lại một lần nữa mà còn dấy lên hy vọng của y.
Thậm chí ngay cả khi Cố Mật Như đút cháo cho y, y cũng ngoan ngoãn há miệng ăn. Không có bất kỳ kháng cự vô nghĩa nào.
Ngoan đến kỳ cục.
Hệ thống thông báo ở trong đầu [giá trị tự hủy của đối tượng nhiệm vụ giảm xuống còn 77%!]
Tư Hiến Xuân rất dễ lừa.
Dễ lừa đến mức Cố Mật Như cũng cảm thấy không có cảm giác tự hào gì sất.
Cô đút từng muỗng từng muỗng cho Tư Hiến Xuân ăn.
Đôi mắt của Tư Hiến Xuân ánh mắt rất dễ dàng vì vài câu nói dối mà lập tức khôi phục lại ánh sáng của chúng.
Y thậm chí còn không thể nhớ rõ sinh nhật hàng năm của Tư gia lão phu nhân đều là vào mùa hè, mà bây giờ thời tiết đang rét đậm.
Tư lão phu nhân có thật sự muốn gặp y ở tiệc mừng thọ cũng sẽ không phái người đến sớm như vậy. Nhưng mà bây giờ chuyện Tư Hiến Xuân cần, không phải là vì y thật sự muốn gặp bà nội của y.
Y chỉ cần một lý do để sống. Một lý do có thể khiến y có hy vọng sống sót.
Y đã đến đường cùng, dù chỉ nắm trong tay một nhánh rơm nho nhỏ cũng giúp y có thể sinh ra vô vàn hy vọng.
Bởi vậy kẻ thù vốn dĩ nên giương cung bạt kiếm lại vì một vài lời nói dối nhẹ nhàng mà bất chợt hài hòa hẳn lên.
Một người chậm rãi đút cháo, một người ngoan ngoãn ăn cháo.
Một người không gây chuyện, một người im lặng không nói nữa.
Tư Hiến Xuân đã đói bụng quá lâu.
Mấy cái bánh lúc trước Tư Tĩnh Nhu mang đến cho y có thể đánh chết người ta, y phải cắn rất cực. Bây giờ ăn được cháo nóng thơm ngào ngạt, vừa nuốt xuống hai ngụm là đã đánh thức cảm giác đói khát và ham muốn được sống.
Môi y bắt đầu đuổi theo chiếc muỗng, cảm thấy mỗi một muỗng Cố Mật Như múc lên không đủ y ăn. Cháo vừa vào miệng lập tức tự động lăn xuống cổ họng, hoàn toàn không cần y nhai.
Y còn chưa nếm được vị của cháo thì đã nuốt xuống.
Chẳng mấy chốc, y đã cảm thấy không thỏa mãn với việc ăn từng chút từng chút một như vậy, y đưa tay muốn lấy thìa và bát.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.