Xuyên Nhanh: Cách Cứu Rỗi Nam Phụ Đúng Đắn
Chương 21: Quái vật" bạch tạng
Tam Nhật Thành Tinh
23/06/2024
Vẻ mặt của Cố Mật Như không thay đổi chút nào, cô hơi nhíu mày nhìn anh ấy và nói: "Tôi không cần vòng vàng còn tặng anh một đôi khuyên tai, chỉ cần hai mươi lượng bạc.”
“Yêu nhau đến giờ tôi cũng không tính là lừa anh quá ác chứ? Sau này phong thủy thay đổi. Nói không chừng ông chủ Trương sẽ có chuyện có thể dùng tôi.”
Trương Văn Ngôn nghe lời này, khóe miệng sắp rút đến mí mắt.
Dùng cái quần què ấy, đúng là đồ phụ nữ ngoại tình mơ mộng giàu sang!
Tuy nhiên Trương Văn Ngôn đúng là không dám quậy chuyện này lớn lên.
Quay người hừ lạnh rồi cầm khuyên tai lên khỏi bàn rồi cất vào trong ngực mình.
Sau đó anh ấy cởi túi tiền bên hông ra. Đổ hơn phân nửa số bạc vụn xuống trước mặt Cố Mật Như, đưa cho cô một tờ ngân phiếu mệnh giá không lớn.
Người bán bánh bao đang đặt bánh bao vào bên trong. Trương Văn Ngôn gầm nhẹ nói: "Mau gom lại, tôi chỉ nói cho cô biết lần này thôi! Cô đừng cảm thấy cô có thể vẫn uy hiếp tôi, nếu tôi muốn giết cô thì..."
“Ông chủ Trương đừng nói vậy." Cố Mật Như vô cùng lạnh nhạt, từ đầu tới cuối biểu cảm của cô vẫn vậy. Giống như không phải cô đang xé rách mặt yêu cầu phí chia tay mà chỉ đang nói về thời tiết với Trương Văn Ngôn.
Cô nhanh chóng gom bạc lại rồi đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống Trương Văn Ngôn nói: "Hợp vui tan vui, chúng ta ở chung trấn nên tôi cũng không muốn có khúc mắc gì đó với ông chủ Trương.”
Trương Văn Ngôn nghẹn những lời còn lại ở trong cổ họng. Cố Mật Như chiếm ưu thế tuyệt đối về chiều cao, dáng vẻ và khí chất áp bức quá mạnh mẽ.
Cố Mật Như còn đưa tay vỗ vai ông chủ Trương, vô cùng hiền lành nói: "Ông chủ Trương, chúng ta gặp lại sau.”
Cố Mật Như nói xong lập tức cầm ngân phiếu và bạc, còn có một đống bánh bao thịt để rời đi. Cô đi thẳng đến cửa hàng may quần áo vừa mới mở cửa.
Trương Văn Ngôn hơi nghẹn khuất. Nhưng không hiểu sao lại tin rằng sau này Cố Mật Như sẽ không gây phiền phức cho anh ấy nữa.
Cố Mật Như mua ít quần áo dựa theo dáng người Tư Hiến Xuân.
Sau đó cầm mấy cái bánh bao thịt, ôm quần áo đã mua về nhà.
Vừa vào cửa, đám người hầu đều đứng ở đại sảnh.
Cố Mật Như đưa một túi bánh bao lớn cho đám người hầu.
Nói với bọn họ: "Ăn đi, bánh bao thịt lớn." Ăn xong thì lên đường.
Sau đó trực tiếp cầm một túi bánh bao khác và ôm quần áo đi đến căn phòng Tư Hiến Xuân đang ở.
Đại khái Tư Hiến Xuân đã nghe được tiếng bước chân của Cố Mật Như từ xa nên y im lặng.
Nếu không phải xiềng xích còn lộ ra ngoài ở một đoạn, mà đầu kia bị hàn chết ở cổ chân Tư Hiến Xuân. Cố Mật Như quả thực hoài nghi y sẽ chạy mất.
Sau khi vào nhà trước tiên Cố Mật Như đặt những món trang sức mình chưa bán lên. Sau đó ôm một đống quần áo đặt ở trên giường.
Tiếp theo lại đến nhà vệ sinh trong phòng lấy một chậu nước, cầm vài món đồ dùng vệ sinh cá nhân. Thuận đường xách bô ra.
Sau đó Cố Mật Như đứng ở trên giường, nhẹ nhàng gõ gõ ván giường.
Cô đặt hết những thứ cô chuẩn bị xong cho Tư Hiến Xuân ở dưới đất chỗ bên giường.
Tiếp theo Cố Mật Như hơi ngồi xổm xuống, dịu giọng nói với Tư Hiến Xuân: "Ra ngoài rửa mặt, thay quần áo.”
“Đi tiểu vào bô, tiểu xong thì đậy nắp bô lại.”
Cố Mật Như suy nghĩ rồi lên tiếng uy hiếp.
Cô nói: "Nếu anh không dám ra ngoài và làm bẩn giường, tôi sẽ không cho anh mặc quần áo và không cho anh ăn."
Tư Hiến Xuân rõ ràng co người lại chút vì xiềng xích hơi lắc lư.
Nhưng Cố Mật Như cảm thấy chưa đủ. Lỡ như y vẫn không chịu đi ra thì sao?
Vì thế Cố Mật Như lại cố ý hù dọa y: "Nếu như anh không mặc quần áo, không rửa mặt sạch sẽ, không coi mình là người. Tôi sẽ treo anh trần truồng ở trên cây bên ngoài, còn gọi một đống người đến xem.”
Cuối cùng cô gõ gõ ván giường nói: "Tôi nói được thì làm được.”
Cố Mật Như nói xong thì đi ra khỏi phòng.
Để lại không gian cho Tư Hiến Xuân, để y tự mình bò ra khỏi giường sửa soạn lại bản thân.
Nhân cách của Tư Hiến Xuân đã bị phá hư, tốt nhất để cho chính y tái tạo nhân cách. Đơn giản một chút mà nói, chính là để cho chính y coi mình là một con người.
Đây là bước đầu tiên trong kế hoạch cứu rỗi của Cố Mật Như.
Cô đóng cửa phòng lại rồi quay về phòng của mình. Uống nước ấm bên trong ấm trà rồi ăn một cái bánh bao thịt lớn.
Dựa theo trí nhớ, cô kéo ra một quyển sổ từ phía dưới hộp trang sức, Cố Mật Như vừa gặm bánh bao vừa chậm rãi lật xem.
“Yêu nhau đến giờ tôi cũng không tính là lừa anh quá ác chứ? Sau này phong thủy thay đổi. Nói không chừng ông chủ Trương sẽ có chuyện có thể dùng tôi.”
Trương Văn Ngôn nghe lời này, khóe miệng sắp rút đến mí mắt.
Dùng cái quần què ấy, đúng là đồ phụ nữ ngoại tình mơ mộng giàu sang!
Tuy nhiên Trương Văn Ngôn đúng là không dám quậy chuyện này lớn lên.
Quay người hừ lạnh rồi cầm khuyên tai lên khỏi bàn rồi cất vào trong ngực mình.
Sau đó anh ấy cởi túi tiền bên hông ra. Đổ hơn phân nửa số bạc vụn xuống trước mặt Cố Mật Như, đưa cho cô một tờ ngân phiếu mệnh giá không lớn.
Người bán bánh bao đang đặt bánh bao vào bên trong. Trương Văn Ngôn gầm nhẹ nói: "Mau gom lại, tôi chỉ nói cho cô biết lần này thôi! Cô đừng cảm thấy cô có thể vẫn uy hiếp tôi, nếu tôi muốn giết cô thì..."
“Ông chủ Trương đừng nói vậy." Cố Mật Như vô cùng lạnh nhạt, từ đầu tới cuối biểu cảm của cô vẫn vậy. Giống như không phải cô đang xé rách mặt yêu cầu phí chia tay mà chỉ đang nói về thời tiết với Trương Văn Ngôn.
Cô nhanh chóng gom bạc lại rồi đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống Trương Văn Ngôn nói: "Hợp vui tan vui, chúng ta ở chung trấn nên tôi cũng không muốn có khúc mắc gì đó với ông chủ Trương.”
Trương Văn Ngôn nghẹn những lời còn lại ở trong cổ họng. Cố Mật Như chiếm ưu thế tuyệt đối về chiều cao, dáng vẻ và khí chất áp bức quá mạnh mẽ.
Cố Mật Như còn đưa tay vỗ vai ông chủ Trương, vô cùng hiền lành nói: "Ông chủ Trương, chúng ta gặp lại sau.”
Cố Mật Như nói xong lập tức cầm ngân phiếu và bạc, còn có một đống bánh bao thịt để rời đi. Cô đi thẳng đến cửa hàng may quần áo vừa mới mở cửa.
Trương Văn Ngôn hơi nghẹn khuất. Nhưng không hiểu sao lại tin rằng sau này Cố Mật Như sẽ không gây phiền phức cho anh ấy nữa.
Cố Mật Như mua ít quần áo dựa theo dáng người Tư Hiến Xuân.
Sau đó cầm mấy cái bánh bao thịt, ôm quần áo đã mua về nhà.
Vừa vào cửa, đám người hầu đều đứng ở đại sảnh.
Cố Mật Như đưa một túi bánh bao lớn cho đám người hầu.
Nói với bọn họ: "Ăn đi, bánh bao thịt lớn." Ăn xong thì lên đường.
Sau đó trực tiếp cầm một túi bánh bao khác và ôm quần áo đi đến căn phòng Tư Hiến Xuân đang ở.
Đại khái Tư Hiến Xuân đã nghe được tiếng bước chân của Cố Mật Như từ xa nên y im lặng.
Nếu không phải xiềng xích còn lộ ra ngoài ở một đoạn, mà đầu kia bị hàn chết ở cổ chân Tư Hiến Xuân. Cố Mật Như quả thực hoài nghi y sẽ chạy mất.
Sau khi vào nhà trước tiên Cố Mật Như đặt những món trang sức mình chưa bán lên. Sau đó ôm một đống quần áo đặt ở trên giường.
Tiếp theo lại đến nhà vệ sinh trong phòng lấy một chậu nước, cầm vài món đồ dùng vệ sinh cá nhân. Thuận đường xách bô ra.
Sau đó Cố Mật Như đứng ở trên giường, nhẹ nhàng gõ gõ ván giường.
Cô đặt hết những thứ cô chuẩn bị xong cho Tư Hiến Xuân ở dưới đất chỗ bên giường.
Tiếp theo Cố Mật Như hơi ngồi xổm xuống, dịu giọng nói với Tư Hiến Xuân: "Ra ngoài rửa mặt, thay quần áo.”
“Đi tiểu vào bô, tiểu xong thì đậy nắp bô lại.”
Cố Mật Như suy nghĩ rồi lên tiếng uy hiếp.
Cô nói: "Nếu anh không dám ra ngoài và làm bẩn giường, tôi sẽ không cho anh mặc quần áo và không cho anh ăn."
Tư Hiến Xuân rõ ràng co người lại chút vì xiềng xích hơi lắc lư.
Nhưng Cố Mật Như cảm thấy chưa đủ. Lỡ như y vẫn không chịu đi ra thì sao?
Vì thế Cố Mật Như lại cố ý hù dọa y: "Nếu như anh không mặc quần áo, không rửa mặt sạch sẽ, không coi mình là người. Tôi sẽ treo anh trần truồng ở trên cây bên ngoài, còn gọi một đống người đến xem.”
Cuối cùng cô gõ gõ ván giường nói: "Tôi nói được thì làm được.”
Cố Mật Như nói xong thì đi ra khỏi phòng.
Để lại không gian cho Tư Hiến Xuân, để y tự mình bò ra khỏi giường sửa soạn lại bản thân.
Nhân cách của Tư Hiến Xuân đã bị phá hư, tốt nhất để cho chính y tái tạo nhân cách. Đơn giản một chút mà nói, chính là để cho chính y coi mình là một con người.
Đây là bước đầu tiên trong kế hoạch cứu rỗi của Cố Mật Như.
Cô đóng cửa phòng lại rồi quay về phòng của mình. Uống nước ấm bên trong ấm trà rồi ăn một cái bánh bao thịt lớn.
Dựa theo trí nhớ, cô kéo ra một quyển sổ từ phía dưới hộp trang sức, Cố Mật Như vừa gặm bánh bao vừa chậm rãi lật xem.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.