Xuyên Nhanh: Cách Cứu Rỗi Nam Phụ Đúng Đắn
Chương 23: Quái vật" bạch tạng
Tam Nhật Thành Tinh
23/06/2024
Nhân vật gốc để chống đỡ thể diện của thiếu phu nhân mình mà thậm chí còn thuê du côn lưu manh về nhà. Náo loạn đến cuối cùng khiến người hầu ác đè đầu chủ.
Cục diện rối rắm này rơi vào trên đầu Cố Mật Như khiến cho Cố Mật Như cảm thấy mình đúng là số nhọ.
Cố Mật Như nghe đám người ở đó ô oa ầm ĩ tới ầm ĩ lui. Khuỷu tay chống đầu mình trông như cô đang nhìn một đám khỉ ngựa nhảy lên nhảy xuống.
Lúc này hệ thống chậm rãi lấy lòng nói: [Muốn tôi giật điện họ một lát không?]
Cố Mật Như lạnh lùng nói: "Cút.”
Cố Mật Như vừa nói câu này thì trong phòng yên tĩnh một lát.
Ba người cô đã sai khiến đêm qua đều ôn tồn nói cám ơn, họ cầm tiền xoay người rời đi.
Nhưng những người khác thì không. Họ không sợ khi thấy con yêu quái Cố Mật Như mà còn được phen chọc lại cô, họ kiên cường và nói ra những lời càng ngày càng khó nghe.
Hệ thống nhanh chóng logout, Cố Mật Như nói chữ này chính là mắng nó.
Kể từ khi nó liên kết với Cố Mật Như thì nó cảm thấy mình có thể diễn một bộ phim.
Tên là “Trí tuệ nhân tạo bị ghét bỏ cả đời.”
Tiếng ồn ào vẫn tiếp tục, Cố Mật Như hơi ngẩn người.
Những lời này hoàn toàn không làm tổn thương Cố Mật Như. Cô nghĩ... không biết Tư Hiến Xuân cách vách có thể nghe được những âm thanh này hay không?
Hẳn là có thể nghe được.
Nghe những người này mắng cô như vậy, Tư Hiến Xuân có vui sướng khi người gặp họa hay không? Hoặc là càng thấp thỏm, sợ Cố Mật Như giống trước kia sau khi chịu thiệt vì người khác sẽ gây phiền toái cho y?
Bởi vậy Cố Mật Như cố ý mặc kệ những người này cho bọn họ mắng để Tư Hiến Xuân nghe.
Cô chống tay cúi thấp đầu, một ngón tay khác đặt trên bàn và chậm rãi gõ. Giống như là đang vỗ nhịp cho những người nhục mạ cô.
Những người này mắng hồi lâu song phát hiện Cố Mật Như không có phản ứng. Ngay cả cảm xúc cũng không có, bọn họ không biết còn phải nói cái gì, lúc môi khô khốc thì Cố Mật Như mới chậm rãi ngẩng đầu lên.
Trên mặt của cô không khó chịu sụp đổ sau khi nghe hai câu khó nghe. Mà là vẻ thờ ơ gần như chết lặng.
Ánh mắt cô lành lạnh, giống như băng rủ xuống trên xà nhà. Đâm xuyên qua lồng ngực người nhìn khiến họ ớn lạnh.
Nhưng kiểu lạnh lùng không có ác ý này chỉ là gì cô không để họ vào mắt.
Mấy người miệng khô lưỡi khô sững sờ tại chỗ một lát.
Họ không đến mức bị ánh mắt Cố Mật Như hù dọa. Chỉ là ngôn ngữ không thể thương tổn cô, dùng phương thức sỉ nhục đối phương vô dụng nên những kẻ bất lực này không nghĩ ra cách gì khác nữa.
“Bây giờ mới vừa qua năm mới, chúng tôi hoàn toàn không có cách nào đi ra ngoài tìm việc làm!"
Cố Mật Như chậm rãi mở miệng: "Ông chủ Trần ở bến tàu, ông chủ Trương bán thịt heo đều là tình nhân của tôi.”
Cố Mật Như nhẹ nhàng nói: "Nếu các người không tìm được việc, tôi có thể giới thiệu công việc cho các người.”
Mọi người vừa nghe đều sửng sốt, nhưng một lát sau lại phản bác.
Di chuyển trên bến tàu trong thời tiết lạnh giá như thế này, nếu không cẩn thận rơi xuống sông sẽ mất mạng. Hơn nữa quá khổ quá mệt mỏi.
Giết heo bán thịt thì càng không được, vừa bẩn vừa mệt, vợ của ông chủ Trương rất dữ, hơn nữa quanh năm dính máu sẽ tổn hại âm đức.
Cho nên những người này vẫn không đồng ý, thậm chí có nha hoàn nói: "Những việc đó đều là đàn ông làm, phụ nữ như chúng tôi không thể đến bến tàu, cũng không thể đi bán thịt heo được.”
Vì sao không thể chứ.
Cố Mật Như đổi một tay chống đầu, nhìn tỳ nữ nhỏ gầy nói: "Bà chủ Trương cũng bán thịt heo mà.”
"Ai mà không biết vợ ông ấy là quỷ dạ xoa!" Nha hoàn này hừ một tiếng nói: "Phụ nữ nhà ai lại muốn chà đạp mình thành như vậy!"
Cố Mật Như cười khẽ một tiếng, ngón tay gõ gõ ở trên bàn và nói: "Tôi hiểu rồi. Không phải bởi vì không tìm được việc làm nên mới không muốn bị sa thải.”
“Các người chỉ muốn ở lại chỗ tôi, không làm gì cả, rảnh rỗi vẫn lấy được tiền tháng. Làm thế là bắt nạt một người phụ nữ không thể gồng gánh nhà cửa đấy.”
Biểu cảm của mọi người thay đổi, khác với bọn họ toàn nói lời thô tục. Cố Mật Như không hề nói câu chửi thề nào trong suốt quá trình. Cô thậm chí còn thanh lịch đáp lại.
Hoàn toàn khác với hình dáng thiếu phu nhân trong trí nhớ của bọn họ...
Nhưng cho dù Cố Mật Như có thay đổi thì họ cũng không sợ cô. Tuy bị vạch trần mục đích thật nhưng họ vẫn mặt dày không chịu lùi bước.
Cố Mật Như nói: "Thật ra tôi quên nói cho các người biết, sáng nay tôi đã tìm một người mới.”
Cục diện rối rắm này rơi vào trên đầu Cố Mật Như khiến cho Cố Mật Như cảm thấy mình đúng là số nhọ.
Cố Mật Như nghe đám người ở đó ô oa ầm ĩ tới ầm ĩ lui. Khuỷu tay chống đầu mình trông như cô đang nhìn một đám khỉ ngựa nhảy lên nhảy xuống.
Lúc này hệ thống chậm rãi lấy lòng nói: [Muốn tôi giật điện họ một lát không?]
Cố Mật Như lạnh lùng nói: "Cút.”
Cố Mật Như vừa nói câu này thì trong phòng yên tĩnh một lát.
Ba người cô đã sai khiến đêm qua đều ôn tồn nói cám ơn, họ cầm tiền xoay người rời đi.
Nhưng những người khác thì không. Họ không sợ khi thấy con yêu quái Cố Mật Như mà còn được phen chọc lại cô, họ kiên cường và nói ra những lời càng ngày càng khó nghe.
Hệ thống nhanh chóng logout, Cố Mật Như nói chữ này chính là mắng nó.
Kể từ khi nó liên kết với Cố Mật Như thì nó cảm thấy mình có thể diễn một bộ phim.
Tên là “Trí tuệ nhân tạo bị ghét bỏ cả đời.”
Tiếng ồn ào vẫn tiếp tục, Cố Mật Như hơi ngẩn người.
Những lời này hoàn toàn không làm tổn thương Cố Mật Như. Cô nghĩ... không biết Tư Hiến Xuân cách vách có thể nghe được những âm thanh này hay không?
Hẳn là có thể nghe được.
Nghe những người này mắng cô như vậy, Tư Hiến Xuân có vui sướng khi người gặp họa hay không? Hoặc là càng thấp thỏm, sợ Cố Mật Như giống trước kia sau khi chịu thiệt vì người khác sẽ gây phiền toái cho y?
Bởi vậy Cố Mật Như cố ý mặc kệ những người này cho bọn họ mắng để Tư Hiến Xuân nghe.
Cô chống tay cúi thấp đầu, một ngón tay khác đặt trên bàn và chậm rãi gõ. Giống như là đang vỗ nhịp cho những người nhục mạ cô.
Những người này mắng hồi lâu song phát hiện Cố Mật Như không có phản ứng. Ngay cả cảm xúc cũng không có, bọn họ không biết còn phải nói cái gì, lúc môi khô khốc thì Cố Mật Như mới chậm rãi ngẩng đầu lên.
Trên mặt của cô không khó chịu sụp đổ sau khi nghe hai câu khó nghe. Mà là vẻ thờ ơ gần như chết lặng.
Ánh mắt cô lành lạnh, giống như băng rủ xuống trên xà nhà. Đâm xuyên qua lồng ngực người nhìn khiến họ ớn lạnh.
Nhưng kiểu lạnh lùng không có ác ý này chỉ là gì cô không để họ vào mắt.
Mấy người miệng khô lưỡi khô sững sờ tại chỗ một lát.
Họ không đến mức bị ánh mắt Cố Mật Như hù dọa. Chỉ là ngôn ngữ không thể thương tổn cô, dùng phương thức sỉ nhục đối phương vô dụng nên những kẻ bất lực này không nghĩ ra cách gì khác nữa.
“Bây giờ mới vừa qua năm mới, chúng tôi hoàn toàn không có cách nào đi ra ngoài tìm việc làm!"
Cố Mật Như chậm rãi mở miệng: "Ông chủ Trần ở bến tàu, ông chủ Trương bán thịt heo đều là tình nhân của tôi.”
Cố Mật Như nhẹ nhàng nói: "Nếu các người không tìm được việc, tôi có thể giới thiệu công việc cho các người.”
Mọi người vừa nghe đều sửng sốt, nhưng một lát sau lại phản bác.
Di chuyển trên bến tàu trong thời tiết lạnh giá như thế này, nếu không cẩn thận rơi xuống sông sẽ mất mạng. Hơn nữa quá khổ quá mệt mỏi.
Giết heo bán thịt thì càng không được, vừa bẩn vừa mệt, vợ của ông chủ Trương rất dữ, hơn nữa quanh năm dính máu sẽ tổn hại âm đức.
Cho nên những người này vẫn không đồng ý, thậm chí có nha hoàn nói: "Những việc đó đều là đàn ông làm, phụ nữ như chúng tôi không thể đến bến tàu, cũng không thể đi bán thịt heo được.”
Vì sao không thể chứ.
Cố Mật Như đổi một tay chống đầu, nhìn tỳ nữ nhỏ gầy nói: "Bà chủ Trương cũng bán thịt heo mà.”
"Ai mà không biết vợ ông ấy là quỷ dạ xoa!" Nha hoàn này hừ một tiếng nói: "Phụ nữ nhà ai lại muốn chà đạp mình thành như vậy!"
Cố Mật Như cười khẽ một tiếng, ngón tay gõ gõ ở trên bàn và nói: "Tôi hiểu rồi. Không phải bởi vì không tìm được việc làm nên mới không muốn bị sa thải.”
“Các người chỉ muốn ở lại chỗ tôi, không làm gì cả, rảnh rỗi vẫn lấy được tiền tháng. Làm thế là bắt nạt một người phụ nữ không thể gồng gánh nhà cửa đấy.”
Biểu cảm của mọi người thay đổi, khác với bọn họ toàn nói lời thô tục. Cố Mật Như không hề nói câu chửi thề nào trong suốt quá trình. Cô thậm chí còn thanh lịch đáp lại.
Hoàn toàn khác với hình dáng thiếu phu nhân trong trí nhớ của bọn họ...
Nhưng cho dù Cố Mật Như có thay đổi thì họ cũng không sợ cô. Tuy bị vạch trần mục đích thật nhưng họ vẫn mặt dày không chịu lùi bước.
Cố Mật Như nói: "Thật ra tôi quên nói cho các người biết, sáng nay tôi đã tìm một người mới.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.