Xuyên Nhanh: Cách Cứu Rỗi Nam Phụ Đúng Đắn
Chương 25: Quái vật" bạch tạng
Tam Nhật Thành Tinh
23/06/2024
Hoàn toàn không quá đáng. Đương nhiên là bọn họ đều đồng ý.
Tạm thời Cố Mật Như không có yêu cầu gì khác.
Cô nói: "Bình thường chỉ cần dọn dẹp căn phòng phía sau chỗ tôi ở là được, những nơi khác không cần quan tâm.”
“Các người muốn ở đâu thì ở. Chỉ cần lúc tôi gọi thì có thể tìm được người là được.”
Ba người nghe được vui mừng nhướng mày, rời khỏi viện này lập tức đi thu dọn đồ đạc của mình, đổi viện khác! Phòng của người hầu khuất nắng nên không ai thích ở cả.
Cố Mật Như nhìn thoáng qua ánh mặt trời, đoán thời gian vừa tới.
Lúc này cô mới xoay người trở về phòng, xách bánh bao thịt hâm nóng để trên bàn và nửa bình nước sôi đã nấu sôi.
Cô đi đến nhà của cô, đi thăm Tư Hiến Xuân.
Vừa mở cửa phòng, hiển nhiên đồ dùng vệ sinh cá nhân bày trên mặt đất đã được chạm vào. Quần áo cũng không còn.
Bô đang đậy kín nên không có mùi gì kỳ quái truyền tới.
Xiềng xích trên mặt đất có dấu vết kéo lê, rất hiển nhiên Tư Hiến Xuân đã đi ra. Hơn nữa còn làm sạch bản thân dựa theo yêu cầu của Cố Mật Như.
Cố Mật Như mở cửa rồi nhìn ra ngoài hô một tiếng: "Người đâu, lấy bô ra ngoài đi.”
Từ Tứ nhanh chóng vui vẻ chạy tới, im lặng cầm bô rồi nhanh chóng đi ra ngoài tẩy rửa nó.
Lúc này Cố Mật Như mới đóng cửa lại. Đi tới bên cạnh bàn, đặt bánh bao thịt và nước lên bàn.
Cô gõ gõ bàn, nói với Tư Hiến Xuân: "Ra ngoài ăn đi.”
Cố Mật Như nói xong thì ngồi ở đó chờ. Tư Hiến Xuân cũng chỉ kéo sợi xích một chút, không có ý định bò ra từ dưới giường.
Cố Mật Như lại đợi một hồi, lời uy hiếp đến bên miệng xoay vài vòng, cuối cùng cô vẫn nuốt trở lại.
Không thể lúc nào cũng dùng chiêu uy hiếp này.
Cô suy nghĩ một chút rồi nói: "Hai ngày nữa em gái anh có thể đến thăm anh, em gái anh sẽ kể cho bà nội nghe tình trạng của anh.”
Cố Mật Như nói: "Nếu bà nội anh nghe nói giờ anh còn chẳng giống người thì chắc chắn sẽ không muốn gặp anh.”
Sau khi Cố Mật Như nói xong cô lập tức ngồi ở đó, vô cùng kiên nhẫn chờ đợi.
Cô ngồi chờ đến tê mông. Đôi mắt nhìn ánh mặt trời bên ngoài tính giờ. Gần đến giữa trưa, cuối cùng Tư Hiến Xuân mới vươn tay ra khỏi gầm giường.
Tay y rất trắng, tuy rằng xương cốt lởm chởm nhưng rất hiển nhiên y đã cẩn thận rửa sạch.
Chỉ là móng tay hơi dài... Có vài móng đã vặn vẹo, ừ, hẳn là nên cắt tỉa chút.
Tiếp theo là một cái đầu tóc trắng, mái tóc trắng rối bù xù. Tuy rằng khá sạch sẽ nhưng hiển nhiên y không tự chải tóc cho mình.
Cố Mật Như hơi lo lắng nuốt một ngụm nước miếng. Sợ y có áp lực tâm lý, cô hạ tầm mắt xuống nhìn bên chân mình, dùng khóe mắt quan sát y.
Y giống như một nữ quỷ lông trắng đòi mạng, chậm rãi bò ra từ dưới giường.
Y cũng không lập tức đi tới chỗ Cố Mật Như, mà là nằm sấp trên giường. Chậm một hồi, mới từng chút từng chút bò qua bên này.
Cố Mật Như nhíu mày.
Đừng nói y không có sức để đi thẳng đấy nhé?
Cô ngước mắt lên nhìn y và nhanh chóng phát hiện y đang đỏ mặt mất tự nhiên.
Tầm mắt hai người đối diện nhau, cổ họng Tư Hiến Xuân phát ra một tiếng kêu sợ hãi.
Tiếng kêu này hơi giống như thú non bị ép đến bụng cũng giống như cừu non bất lực mất đi mẹ của mình.
Y nhanh chóng xoay người muốn bò về!
Cố Mật Như nhẹ giọng nói: "Tư Hiến Xuân, có phải anh bị sốt không?
“Anh bị bệnh." Cố Mật Như nói: "Bị bệnh thì phải khám bệnh, chẳng lẽ anh không muốn sống sao?”
Động tác bò trở về của Tư Hiến Xuân dừng lại. Y muốn sống, không ai muốn sống hơn y cả!
Giống như bởi vì một câu nói này của Cố Mật Như, tất cả ý chí chống đỡ của y đều tiêu tán.
Giống như binh bại trận và núi đổ, giống như Nê Bồ Tát rơi xuống sông.
Y bị đông lạnh ở bên ngoài hơn nửa mùa đông, sống dựa vào bản năng.
Nhưng một khi cái lạnh đã rời xa y, tay chân của y khôi phục lại chức năng bình thường. Chắc chắn sẽ hiện ra rất nhiều tật xấu ẩn giấu.
Y đã bị bệnh từ lâu rồi.
Y bệnh hoạn như một mớ hỗn độn.
Cố gắng chống đỡ một chút ý chí cuối cùng này, bởi vì một câu hỏi của Cố Mật Như không tính là dịu dàng... khiến cho y hoàn toàn sụp đổ.
Tư Hiến Xuân thấy Cố Mật Như đứng lên và đi về phía mình. Cô đưa tay về phía y.
Nước mắt Tư Hiến Xuân chảy xuống, đó là bản năng sợ hãi.
Mỗi lần cô vươn tay ra chỉ mang đến thống khổ vô tận.
Nhưng lần này Tư Hiến Xuân thấy cô vươn tay ra, ngay cả sức tránh né cũng không có.
Tạm thời Cố Mật Như không có yêu cầu gì khác.
Cô nói: "Bình thường chỉ cần dọn dẹp căn phòng phía sau chỗ tôi ở là được, những nơi khác không cần quan tâm.”
“Các người muốn ở đâu thì ở. Chỉ cần lúc tôi gọi thì có thể tìm được người là được.”
Ba người nghe được vui mừng nhướng mày, rời khỏi viện này lập tức đi thu dọn đồ đạc của mình, đổi viện khác! Phòng của người hầu khuất nắng nên không ai thích ở cả.
Cố Mật Như nhìn thoáng qua ánh mặt trời, đoán thời gian vừa tới.
Lúc này cô mới xoay người trở về phòng, xách bánh bao thịt hâm nóng để trên bàn và nửa bình nước sôi đã nấu sôi.
Cô đi đến nhà của cô, đi thăm Tư Hiến Xuân.
Vừa mở cửa phòng, hiển nhiên đồ dùng vệ sinh cá nhân bày trên mặt đất đã được chạm vào. Quần áo cũng không còn.
Bô đang đậy kín nên không có mùi gì kỳ quái truyền tới.
Xiềng xích trên mặt đất có dấu vết kéo lê, rất hiển nhiên Tư Hiến Xuân đã đi ra. Hơn nữa còn làm sạch bản thân dựa theo yêu cầu của Cố Mật Như.
Cố Mật Như mở cửa rồi nhìn ra ngoài hô một tiếng: "Người đâu, lấy bô ra ngoài đi.”
Từ Tứ nhanh chóng vui vẻ chạy tới, im lặng cầm bô rồi nhanh chóng đi ra ngoài tẩy rửa nó.
Lúc này Cố Mật Như mới đóng cửa lại. Đi tới bên cạnh bàn, đặt bánh bao thịt và nước lên bàn.
Cô gõ gõ bàn, nói với Tư Hiến Xuân: "Ra ngoài ăn đi.”
Cố Mật Như nói xong thì ngồi ở đó chờ. Tư Hiến Xuân cũng chỉ kéo sợi xích một chút, không có ý định bò ra từ dưới giường.
Cố Mật Như lại đợi một hồi, lời uy hiếp đến bên miệng xoay vài vòng, cuối cùng cô vẫn nuốt trở lại.
Không thể lúc nào cũng dùng chiêu uy hiếp này.
Cô suy nghĩ một chút rồi nói: "Hai ngày nữa em gái anh có thể đến thăm anh, em gái anh sẽ kể cho bà nội nghe tình trạng của anh.”
Cố Mật Như nói: "Nếu bà nội anh nghe nói giờ anh còn chẳng giống người thì chắc chắn sẽ không muốn gặp anh.”
Sau khi Cố Mật Như nói xong cô lập tức ngồi ở đó, vô cùng kiên nhẫn chờ đợi.
Cô ngồi chờ đến tê mông. Đôi mắt nhìn ánh mặt trời bên ngoài tính giờ. Gần đến giữa trưa, cuối cùng Tư Hiến Xuân mới vươn tay ra khỏi gầm giường.
Tay y rất trắng, tuy rằng xương cốt lởm chởm nhưng rất hiển nhiên y đã cẩn thận rửa sạch.
Chỉ là móng tay hơi dài... Có vài móng đã vặn vẹo, ừ, hẳn là nên cắt tỉa chút.
Tiếp theo là một cái đầu tóc trắng, mái tóc trắng rối bù xù. Tuy rằng khá sạch sẽ nhưng hiển nhiên y không tự chải tóc cho mình.
Cố Mật Như hơi lo lắng nuốt một ngụm nước miếng. Sợ y có áp lực tâm lý, cô hạ tầm mắt xuống nhìn bên chân mình, dùng khóe mắt quan sát y.
Y giống như một nữ quỷ lông trắng đòi mạng, chậm rãi bò ra từ dưới giường.
Y cũng không lập tức đi tới chỗ Cố Mật Như, mà là nằm sấp trên giường. Chậm một hồi, mới từng chút từng chút bò qua bên này.
Cố Mật Như nhíu mày.
Đừng nói y không có sức để đi thẳng đấy nhé?
Cô ngước mắt lên nhìn y và nhanh chóng phát hiện y đang đỏ mặt mất tự nhiên.
Tầm mắt hai người đối diện nhau, cổ họng Tư Hiến Xuân phát ra một tiếng kêu sợ hãi.
Tiếng kêu này hơi giống như thú non bị ép đến bụng cũng giống như cừu non bất lực mất đi mẹ của mình.
Y nhanh chóng xoay người muốn bò về!
Cố Mật Như nhẹ giọng nói: "Tư Hiến Xuân, có phải anh bị sốt không?
“Anh bị bệnh." Cố Mật Như nói: "Bị bệnh thì phải khám bệnh, chẳng lẽ anh không muốn sống sao?”
Động tác bò trở về của Tư Hiến Xuân dừng lại. Y muốn sống, không ai muốn sống hơn y cả!
Giống như bởi vì một câu nói này của Cố Mật Như, tất cả ý chí chống đỡ của y đều tiêu tán.
Giống như binh bại trận và núi đổ, giống như Nê Bồ Tát rơi xuống sông.
Y bị đông lạnh ở bên ngoài hơn nửa mùa đông, sống dựa vào bản năng.
Nhưng một khi cái lạnh đã rời xa y, tay chân của y khôi phục lại chức năng bình thường. Chắc chắn sẽ hiện ra rất nhiều tật xấu ẩn giấu.
Y đã bị bệnh từ lâu rồi.
Y bệnh hoạn như một mớ hỗn độn.
Cố gắng chống đỡ một chút ý chí cuối cùng này, bởi vì một câu hỏi của Cố Mật Như không tính là dịu dàng... khiến cho y hoàn toàn sụp đổ.
Tư Hiến Xuân thấy Cố Mật Như đứng lên và đi về phía mình. Cô đưa tay về phía y.
Nước mắt Tư Hiến Xuân chảy xuống, đó là bản năng sợ hãi.
Mỗi lần cô vươn tay ra chỉ mang đến thống khổ vô tận.
Nhưng lần này Tư Hiến Xuân thấy cô vươn tay ra, ngay cả sức tránh né cũng không có.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.