Xuyên Nhanh: Cách Cứu Rỗi Nam Phụ Đúng Đắn
Chương 34: Quái vật" bạch tạng
Tam Nhật Thành Tinh
23/06/2024
Cảm giác hơi ghê tởm khiến y thả chậm tốc độ, uống từng chút từng chút một.
Y muốn trở thành một con người.
Không phải quái vật hay chó bị xích.
Y muốn gặp người thân của mình như một con người.
Y uống hết một chén cháo, sau đó bắt đầu bưng chén thuốc kia lên uống.
Thuốc rất đắng, đắng đến mức lưỡi tê hết cả ra. Nhưng Tư Hiến Xuân lại vô cùng quý trọng mà uống hết.
Y vẫn thấy ghê tởm, nhưng y cố gắng ngồi tựa vào bên giường, môi và sắc mặt tái nhợt, y gắt gao ngậm miệng lại.
Y không chịu để mình phun những thứ này ra.
Y cố gắng ở bên này, Cố Mật Như cũng cố gắng ở bên kia.
Cố Mật Như muốn lấy lại cửa hàng, nhưng chỉ dựa vào một mình cô đánh tới cửa là không được.
Cho dù Cố Mật Như có chút võ công, hoàn toàn không có vấn đề nếu phải đối phó tám hay mười người đàn ông cao to đen hôi.
Nhưng dựa vào vũ lực để giải quyết vấn đề thì không được. Sau khi đánh người đúng là hết giận, nhưng đối phương sẽ báo quan, Cố Mật Như lại không có cách đánh trấn trưởng, đấm quan sai.
Chuyện này có lỗ hổng có thể chui vào, cho nên Cố Mật Như định dùng trí khôn.
Đương nhiên dùng trí khôn cũng không thể dựa vào chính cô. Cố Mật Như ở trấn Tân Dương, người mà cô có thể sử dụng chính là hai ba con mèo nhỏ trong nhà nhưng họ vẫn không gánh nổi chuyện này.
Cô phải kéo một đồng minh mạnh mẽ cho mình, sau đó ỷ vào đồng minh để dễ làm việc.
Tuy nhiên cái người đồng mình cô đang tới tìm là người rất khó nói chuyện.
Cố Mật Như đứng ở một căn nhà treo đủ các loại thịt heo, đầu heo, heo xuống nước, trên mặt đất bị máu thấm đến mức biến thành màu đen trong sân. Nhìn một người phụ nữ tay to eo tròn, cầm theo dao phay rượt chém người yêu cũ của Cố Mật Như... Trương Văn Ngôn.
"Trương Văn Ngôn, anh giỏi lắm, anh ăn vụng ở bên ngoài thì cũng thôi đi, anh còn dám dẫn đối phương về nhà nữa ư?!"
"Anh ở bên ngoài lang chạ thế nào tôi nhịn được hết, trái một đứa góa phụ phải một bà già, bây giờ cả đám người đó tìm đến chúng ta rồi, anh mau nói cho bà đây biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế hả?!"
“Có phải anh làm người ta có thai rồi không?”
Mắt thấy con dao phay chặt xương heo ngọt sớt đang bay vù vù ở bên cạnh mặt và cổ Trương Văn Ngôn, Cố Mật Như nhướng mày.
Cô vợ đồ tể này là một bậc thầy.
Có thể thấy được nàng có tình cảm với Trương Văn Ngôn, nếu nàng cam lòng chém anh ấy thì sẽ chém trúng... Bấy giờ Trương Văn Ngôn sẽ được lột da róc xương, ngay cả thịt cũng không còn.
Bắt đầu từ khi cô đi vào trong nhà này, tuy sắc mặt bà bán thịt heo vô cùng không tốt, nhưng không cầm dao đuổi nàng ra ngoài.
Đối phương cũng không tức giận với cô, mà buông xuống một nửa con heo đã bị giết, sau đó nhấc dao lên chém Trương Văn Ngôn.
Cố Mật Như cảm thấy bà nương này có thể xử lý chuyện của mình. Hôm nay cô đã đến tìm đúng người rồi.
Làm thế mới hợp lý, xảy ra chuyện mà chém con giáp thứ mười ba thì có ích lợi gì đâu? Chém chồng mình trước mới đúng.
Trong sân có một đống người đàn ông làm công, rất hiển nhiên họ đã nhìn quen tràng diện này. Họ nhanh chóng thối lui đến bên cạnh mái hiên, phòng ngừa bị dao phay làm bị thương.
Con heo đã giết được một nửa còn đang bi ai kêu rên, quả thực giống như đang tấu nhạc cho trò khôi hài này.
Cố Mật Như nhanh chóng đưa ra phán đoán đối với bà thịt heo ở trong lòng. Cô cũng không có mở miệng giải thích, bây giờ bà nương này chắc chắn không có cách nào để tỉnh táo lại nghe cô nói chuyện.
Cố Mật Như muốn tìm nàng để thương lượng, phải đợi nàng tỉnh táo lại mới làm được.
“Hôm nay bà đây sẽ chém chết anh!" Một tiếng rít gào vang lên sắp hợp chung với tiếng heo sắp chết tru lên, nghe rất thê lương.
Trương Văn Ngôn đã sợ đến mức đái ra quần, bị chặn ở góc tường, một câu giải thích cũng nói không nên lời.
Mắt thấy dao phay thật sự sắp chém tới trên đầu của anh ấy, bà bán thịt heo thật sự tức giận rồi --
Cố Mật Như chậm rãi đi tới bên cạnh con heo chết kia, cầm lấy con dao mổ heo dính máu dài chừng nửa cánh tay.
Cô kéo cái tai to của con heo vẫn đang kêu rên kia, dùng dao nhỏ từ phía trên chân trước của nó di chuyển tới phía dưới cằm, hơi nghiêng dao rồi hung hăng đâm vào.
Con heo ngừng kêu.
Trò khôi hài này cũng bị ấn nút tạm dừng.
Tất cả mọi người đều im lặng. An tĩnh nhìn về phía Cố Mật Như.
Cố Mật Như đâm dao nhỏ vào cổ heo.
Cô buông dao xuống, một đôi tay thon dài với khớp ngón tay dính đầy máu tươi. Máu dính trên làn da trắng nõn của cô khiến người ta nhìn thấy mà giật mình.
Y muốn trở thành một con người.
Không phải quái vật hay chó bị xích.
Y muốn gặp người thân của mình như một con người.
Y uống hết một chén cháo, sau đó bắt đầu bưng chén thuốc kia lên uống.
Thuốc rất đắng, đắng đến mức lưỡi tê hết cả ra. Nhưng Tư Hiến Xuân lại vô cùng quý trọng mà uống hết.
Y vẫn thấy ghê tởm, nhưng y cố gắng ngồi tựa vào bên giường, môi và sắc mặt tái nhợt, y gắt gao ngậm miệng lại.
Y không chịu để mình phun những thứ này ra.
Y cố gắng ở bên này, Cố Mật Như cũng cố gắng ở bên kia.
Cố Mật Như muốn lấy lại cửa hàng, nhưng chỉ dựa vào một mình cô đánh tới cửa là không được.
Cho dù Cố Mật Như có chút võ công, hoàn toàn không có vấn đề nếu phải đối phó tám hay mười người đàn ông cao to đen hôi.
Nhưng dựa vào vũ lực để giải quyết vấn đề thì không được. Sau khi đánh người đúng là hết giận, nhưng đối phương sẽ báo quan, Cố Mật Như lại không có cách đánh trấn trưởng, đấm quan sai.
Chuyện này có lỗ hổng có thể chui vào, cho nên Cố Mật Như định dùng trí khôn.
Đương nhiên dùng trí khôn cũng không thể dựa vào chính cô. Cố Mật Như ở trấn Tân Dương, người mà cô có thể sử dụng chính là hai ba con mèo nhỏ trong nhà nhưng họ vẫn không gánh nổi chuyện này.
Cô phải kéo một đồng minh mạnh mẽ cho mình, sau đó ỷ vào đồng minh để dễ làm việc.
Tuy nhiên cái người đồng mình cô đang tới tìm là người rất khó nói chuyện.
Cố Mật Như đứng ở một căn nhà treo đủ các loại thịt heo, đầu heo, heo xuống nước, trên mặt đất bị máu thấm đến mức biến thành màu đen trong sân. Nhìn một người phụ nữ tay to eo tròn, cầm theo dao phay rượt chém người yêu cũ của Cố Mật Như... Trương Văn Ngôn.
"Trương Văn Ngôn, anh giỏi lắm, anh ăn vụng ở bên ngoài thì cũng thôi đi, anh còn dám dẫn đối phương về nhà nữa ư?!"
"Anh ở bên ngoài lang chạ thế nào tôi nhịn được hết, trái một đứa góa phụ phải một bà già, bây giờ cả đám người đó tìm đến chúng ta rồi, anh mau nói cho bà đây biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế hả?!"
“Có phải anh làm người ta có thai rồi không?”
Mắt thấy con dao phay chặt xương heo ngọt sớt đang bay vù vù ở bên cạnh mặt và cổ Trương Văn Ngôn, Cố Mật Như nhướng mày.
Cô vợ đồ tể này là một bậc thầy.
Có thể thấy được nàng có tình cảm với Trương Văn Ngôn, nếu nàng cam lòng chém anh ấy thì sẽ chém trúng... Bấy giờ Trương Văn Ngôn sẽ được lột da róc xương, ngay cả thịt cũng không còn.
Bắt đầu từ khi cô đi vào trong nhà này, tuy sắc mặt bà bán thịt heo vô cùng không tốt, nhưng không cầm dao đuổi nàng ra ngoài.
Đối phương cũng không tức giận với cô, mà buông xuống một nửa con heo đã bị giết, sau đó nhấc dao lên chém Trương Văn Ngôn.
Cố Mật Như cảm thấy bà nương này có thể xử lý chuyện của mình. Hôm nay cô đã đến tìm đúng người rồi.
Làm thế mới hợp lý, xảy ra chuyện mà chém con giáp thứ mười ba thì có ích lợi gì đâu? Chém chồng mình trước mới đúng.
Trong sân có một đống người đàn ông làm công, rất hiển nhiên họ đã nhìn quen tràng diện này. Họ nhanh chóng thối lui đến bên cạnh mái hiên, phòng ngừa bị dao phay làm bị thương.
Con heo đã giết được một nửa còn đang bi ai kêu rên, quả thực giống như đang tấu nhạc cho trò khôi hài này.
Cố Mật Như nhanh chóng đưa ra phán đoán đối với bà thịt heo ở trong lòng. Cô cũng không có mở miệng giải thích, bây giờ bà nương này chắc chắn không có cách nào để tỉnh táo lại nghe cô nói chuyện.
Cố Mật Như muốn tìm nàng để thương lượng, phải đợi nàng tỉnh táo lại mới làm được.
“Hôm nay bà đây sẽ chém chết anh!" Một tiếng rít gào vang lên sắp hợp chung với tiếng heo sắp chết tru lên, nghe rất thê lương.
Trương Văn Ngôn đã sợ đến mức đái ra quần, bị chặn ở góc tường, một câu giải thích cũng nói không nên lời.
Mắt thấy dao phay thật sự sắp chém tới trên đầu của anh ấy, bà bán thịt heo thật sự tức giận rồi --
Cố Mật Như chậm rãi đi tới bên cạnh con heo chết kia, cầm lấy con dao mổ heo dính máu dài chừng nửa cánh tay.
Cô kéo cái tai to của con heo vẫn đang kêu rên kia, dùng dao nhỏ từ phía trên chân trước của nó di chuyển tới phía dưới cằm, hơi nghiêng dao rồi hung hăng đâm vào.
Con heo ngừng kêu.
Trò khôi hài này cũng bị ấn nút tạm dừng.
Tất cả mọi người đều im lặng. An tĩnh nhìn về phía Cố Mật Như.
Cố Mật Như đâm dao nhỏ vào cổ heo.
Cô buông dao xuống, một đôi tay thon dài với khớp ngón tay dính đầy máu tươi. Máu dính trên làn da trắng nõn của cô khiến người ta nhìn thấy mà giật mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.