Xuyên Nhanh: Cách Cứu Rỗi Nam Phụ Đúng Đắn

Chương 50: Quái vật" bạch tạng

Tam Nhật Thành Tinh

23/06/2024

Không ai biết điều này khó khăn đến mức nào.

Ngay cả Cố Mật Như cũng sững sờ.

Nạn nhân nhờ “kẻ bạo hành” giúp đỡ, điều này ngay cả người bình thường cũng rất khó làm được.

Điều này đối với Tư Hiến Xuân hiện tại, thật quá khó.

Sau khi nói xong, y cũng sụp đổ.

Y nhanh chóng buông bàn tay run rẩy xuống, cột sống gắng gượng giữ thẳng cũng co lại.

Nhưng tay y chưa kịp buông xuống đã rơi vào một đôi tay ấm áp.

Cố Mật Như sưởi lửa một lúc lâu, lòng bàn tay rất ấm.

Sự ấm áp này lập tức như thiêu đốt cơ thể và linh hồn run rẩy của Tư Hiến Xuân.

Y vô thức phát ra một tiếng giống như tiếng khóc nức nở từ cổ họng.

Cố Mật Như nắm tay y, tiến một bước, kéo y về phía mình.

Sau đó đưa tay ôm đầu y.

Cả người Tư Hiến Xuân run rẩy không ngừng.

Những cảm xúc căng thẳng, bất mãn, đau khổ, sợ hãi, bất an, hận thù của y bùng nổ trong khoảnh khắc này.

Tiếng nức nở trong cổ họng y càng lớn hơn, khàn khàn và đau thương.



Y không còn lối thoát, rơi vào vòng tay của “kẻ bạo hành”.

Sau khi y mất đi người mẹ duy nhất để dựa vào, bị đuổi khỏi nhà, chịu đựng những hành hạ vô nhân đạo trong suốt mấy tháng, nhiều lần thoát khỏi cái lạnh và cái chết - lần đầu tiên y bộc lộ tất cả cảm xúc.

Y bật khóc.

Cố Mật Như ôm đầu Tư Hiến Xuân, từng chút một xoa dịu đầu và sau cổ y, an ủi cảm xúc của y.

Cái ôm của họ không kéo dài lâu vì Tư Hiến Xuân nhanh chóng kiểm soát được cảm xúc của mình.

Y đỏ mắt, giãy ra khỏi vòng tay của Cố Mật Như, cúi đầu không dám nhìn vào mắt cô.

Y sợ bây giờ mình ngẩng đầu lên sẽ nhìn thấy sự khinh thường trong mắt Cố Mật Như. Như vậy Tư Hiến Xuân chắc chắn sẽ mất hết dũng khí và không bao giờ dám đưa tay ra với Cố Mật Như nữa.

Tư Hiến Xuân không muốn mình trông giống như một con chó chỉ biết ăn mà không nhớ đến việc bị đánh, nhưng thực tế là bây giờ y thậm chí không thể tự mình về giường.

Cố Mật Như không làm khó Tư Hiến Xuân thêm nữa, cô nhanh chóng đỡ cánh tay y và nói: “Tôi sẽ đỡ anh về giường nghỉ một chút, lát nữa tôi sẽ bảo Chương Tiền và Từ Tứ đi tìm một cành cây để làm gậy cho anh.”

Tư Hiến Xuân được Cố Mật Như đỡ dậy, cánh tay đặt lên người cô, bị cô nửa kéo nửa bế về giường.

Một trận bộc phát cảm xúc đã khiến Tư Hiến Xuân cảm thấy mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần hơn cả việc dày vò vào buổi sáng.

Y nằm trên giường, cuối cùng cũng dám nhìn vào mắt Cố Mật Như.

Y không thấy trong mắt Cố Mật Như có những cảm xúc mà y sợ hãi. Cuối cùng Tư Hiến Xuân nhắm mắt lại, ngay cả giày cũng do Cố Mật Như giúp y tháo ra.

Cố Mật Như nâng chân y lên đặt vào trong chăn, còn dùng ngón tay nhẹ nhàng ấn vào vết thương chưa được băng bó ở mắt cá chân.

Tư Hiến Xuân khẽ co lại, Cố Mật Như liền đẩy chân y vào trong chăn.



“Vết thương hồi phục rất nhanh.” Cố Mật Như đẩy y vào trong chăn, Tư Hiến Xuân liền co người lại.

Cố Mật Như kéo chiếc chăn mà y định trùm lên mặt, nhét chăn dưới cổ y.

“Đừng ngủ bịt kín đầu, sẽ khó thở.”

Cố Mật Như nói: “Lát nữa tôi phải đi...” Cố Mật Như định nói với Tư Hiến Xuân rằng hôm nay cô phải đi giúp Từ Lãm Thuý ở cửa hàng, có thể sẽ về muộn.

Đột nhiên tiếng của Thuý Liên từ ngoài cửa vang lên, cắt ngang lời Cố Mật Như: “Cô chủ! Bên ngoài có người đến, nói là có việc gấp cần gặp cô chủ!”

Cố Mật Như đứng dậy đi đến cửa mở cửa, quả nhiên Thuý Liên đứng ở cửa, vừa thấy bát đũa còn để trong phòng đã tự giác vào dọn dẹp.

Cố Mật Như hỏi: “Người đến là ai?”

“Là bà vợ của nhà bán thịt heo.”

Cố Mật Như nghe vậy cũng hơi ngạc nhiên, Từ Lãm Thuý sao lại đến vào giờ này, không phải nàng đang giết heo sao?

“Sao không mời người vào?” Cố Mật Như nói rồi đi ra ngoài.

Thuý Liên tay cầm bát đũa, theo sau Cố Mật Như, nói: “Em có mời cô ấy vào, nhưng cô ấy không vào, cô ấy nói hôm nay có việc gấp, muốn cô chủ nhanh chóng đến gặp cô ấy ở đầu phố phía đông.”

Cố Mật Như nghe vậy, bước chân hơi dừng lại, rồi dặn Thuý Liên: “Bảo Chương Tiền và Từ Tứ nhanh chóng làm một cây gậy phù hợp, với lại Tư thiếu gia hiện không thể tự đi lại, mỗi ngày ba lần vào phòng hỏi xem anh ấy có cần giúp đỡ gì không.”

Cố Mật Như nói: “Nếu anh ấy cần giúp, chỉ cần đỡ anh ấy đến cửa phòng tắm là được.”

Thuý Liên gật đầu, liên tục đáp lời.

Cố Mật Như liếc nhìn cửa phòng Tư Hiến Xuân một lần nữa, không nói gì thêm, vì cô biết chắc rằng bây giờ y chỉ muốn ở một mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Nhanh: Cách Cứu Rỗi Nam Phụ Đúng Đắn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook