Xuyên Nhanh Cải Mệnh: Em Vẫn Bên Anh Chứ!
Chương 87
Mango Trân
20/02/2024
Tư Nam thay một chiếc áo cổ cao, màu đen để che hết cổ của mình, anh
bước ra bên ngoài đã thấy Thiên Duy tất bật ở dưới bếp. Tư Nam ngáp lên
một cái, anh xoa vai của mình nhưng chạm trúng vết thương trên vai. Tư
Nam thoáng nhăn mặt, anh thở dài sau đó bước vào nhà vệ sinh. Khi bước
ra ngoài đã ngửi thấy mùi đồ ăn thoang thoảng trong không khí. Tư Nam
bước lại bàn ăn, món ăn đã được dọn lên, hôm nay có cà ri bò, còn có súp rau củ. Thiên Duy đem đỉa cơm ra cho Tư Nam, hôn trán anh.
“Ăn sáng chỉ có vậy thôi nhé, đến buổi tối em sẽ bù đáp cho anh buổi thịnh soạn hơn, Tư Nam em xin lỗi, lúc đó anh phải ngăn em lại chứ, bình thường anh ép em lắm mà sao tối qua chiều em dữ vậy?”.
Tư Nam không đáp chỉ đỏ mặt, anh thầm nghĩ. “Hiếm khi em chủ động như vậy, sao mà dừng được chứ”.
Tư Nam nắm lấy tay cậu, bảo. “Được rồi, anh không để ý, bị cắn cũng là em cắn không đáng giận gì cả, ngồi xuống ăn đi”.
Thiên Duy bật cười, cậu ngồi bên cạnh Tư Nam cùng anh ăn buổi sáng.
Sau đó, cả hai đi đến bệnh viện. Lúc sáng, Thiên Duy bảo không có vấn đề gì nhưng để chắc ăn thì vẫn nên thăm khám. Sau khi, bác sĩ khám bệnh thoa thuốc cho Thiên Duy và kiểm tra đủ thử để xác nhận là không sao thì Tư Nam mới an tâm.
Trên xe, Thiên Duy hỏi. “Bây giờ chúng ta đến đồn cảnh sát sao?”.
Tư Nam gật đầu. “Ừm, em là nhân chứng cũng là nạn nhân nên nhất định phải đến, em thật sự không sao chứ”.
Thiên Duy bất lực cười đáp. “Không sao mà, cũng đi khám rồi, bác sĩ bảo thoa thuốc vào vết bầm thì sẽ nhanh khỏi thôi”.
Tư Nam nói. “Đáng lý ra, anh không nên đồng ý để em đi vào…”.
“Anh nói gì vậy, họ nhắm đến em mà, Tư Nam, em thật sự không sao, anh không cần lo đâu mà, thật sự đấy”.
Tư Nam thở dài. “Sẽ không có lần sau đâu, em cứ tập trung chuyện diễn xuất của mình, chuyện đối phó bọn họ để anh”.
Thiên Duy muốn nói lý với anh nhưng anh lại chẳng muốn nghe cương quyết không muốn cậu vướng vào bất cứ chuyện gì, cậu đành thở dài, bất lực. Nói vậy, nhưng sao có thể không vướng vào được, chúng đã muốn nhắm vào cậu thì cho dù thế nào cũng chẳng thoát được. Đương nhiên, cả hai hiểu rõ điều này, Tư Nam càng hiểu rõ hơn chẳng qua nói thế để anh bớt cảm thấy ái náy khi để cậu bị thương như vậy.
Thiên Duy chợt nhớ ra chuyện gì đó, cậu hỏi. “Đúng rồi, người tối hôm đó dùng dao uy hiếp em, anh có điều tra ra là ai không?”.
Tư Nam đáp. “Anh không chắc nhưng theo tình hình lúc đó thì sau khi em biến mất thì chị ta cũng biến mất theo nên anh đoán…rất có thể là chị ta, hơn nữa trước đó An Anh đã nói với em là chị ta bỏ thuốc em rồi đúng không, còn có…”.
“Còn có chính tay em nghe thấy tên đó nói là chị Thiên Hà dẫn dụ em đến”.
Tư Nam gật đầu, anh nói tiếp. “Nên là, từ nay em cảnh giác với chị ta một chút nhé, chuyện chuốc thuốc anh sẽ từ từ tính với chị ta còn chuyện lần này nếu chị ta có liên hệ thì anh không tha đâu”.
Thiên Duy không nói gì nữa, vẻ mặt cậu tương đối buồn. Nếu thật sự là chị ta thì thật sự sẽ rất buồn, dù gì chị ấy đã rất tận tình với cậu, cậu lại càng không hiểu tại sao chị ta lại làm như vậy. Miên man một hồi thì cũng đã đến cục cảnh sát. Cả hai bước vào.
Tầm 12h trưa, cả hai cùng quay trở về công ty, do sự cố hôm qua nên đoàn phim tạm nghỉ một ngày. Khi bước vào văn phòng đã thấy Thế Thịnh ngồi sẳn ở đó, bên cạnh có cả Minh Thư. Tư Nam quan sát hai người liền bật cười.
“Nè, mấy ngày nay anh mất tăm là ở cùng đại tiểu thư này sao?”.
Thế Thịnh đôi mắt nghiêm nghị. “Bớt nói nhảm đi, nghe An Anh nói anh định xử lý bọn người đó, sao không bàn với tôi chứ? Còn Thanh Huy anh để cậu ta ở lại đây là để làm gì chứ?”.
Tư Nam không vội đáp anh xuống ghế, bình tĩnh nói. “Sao anh nóng tính hơn trước vậy, hơn nữa…chuyện này cũng đâu thể nói trước mặt người ngoài”.
Tư Nam nhìn sang Minh Thư. Cô cũng biết thế, cô nói với Thế Thịnh. “Vậy để em ra ngoài anh cứ nói chuyện với anh ta”.
Thế Thịnh tỏ ý khó chịu nhưng cũng đành để cô đi ra ngoài, Thiên Duy cũng đi theo chị vì giờ cậu ngồi đây cũng không giúp được gì.
Bây giờ trong văn phòng chỉ còn hai người. Tư Nam hỏi trước.
“Thế Thành thế nào rồi?”.
Thế Thịnh nhúng vai. “Sống không tốt lắm, không tiền bạc, phải đi làm công cho người ta lại bị người khác giám sát, số tiền kiếm nếu lố 3 triệu thì sẽ bị lấy đi”.
Tư Nam nói. “Có thể làm đến mức này sao, vậy còn người Minh Quân thì sao”.
Thế Thịnh lại nói. “Giờ hai đứa nó sống như hai vợ chồng nghèo, nhưng…”.
Tư Nam lại hỏi. “Nhưng thế nào?”.
“Sống rất tích cực rất vui, lúc đầu cả hai còn không muốn liên quan nhau nhưng sau đó đã sống cùng nhau, Thế Thành cũng đã trưởng thành hơn rồi, biết tiết kiệm, biết lo lắng cho người mình yêu còn biết nhận lỗi, nhận sai nữa,…ông ta đã nói đúng…”. Thế Thịnh nói.
Thế Thịnh dường như dốc hết sức để nói ra câu này. Anh không muốn thừa nhận nhưng quả nhiên là người đó đã làm đúng.
Tư Nam bật cười. “Nếu vậy anh cũng không cần lo lắng rất nhanh hai người họ sẽ trở lại thôi”.
Thế Thịnh nhìn sang chỗ khác nói. “Tôi không lo lắng, hôm đó tôi đã biết ông ta có ý định gì rồi, chỉ là, tôi cảm thấy có lỗi vì đã biến em ấy thành con người như vậy”. Càng nói đôi mắt anh càng rũ xuống.
Tư Nam lại nghiêm nghị bảo. “Được rồi, anh bảo vệ em mình cũng không hẳn là làm sai, chỉ là bảo bọc quá đáng”.
Thế Thịnh đương nhiên biết mình bảo bọc quá đáng nhưng nghe từ miệng tên này nói ra lại có chút bực bội, hắn ta không phải cũng bảo bọc Thiên Duy một cách quá đáng sao. Nhắc đến đây, anh ta sực nhớ.
“Đúng rồi, anh không nghĩ nên nói lại cho tôi biết mọi chuyện sao?”.
Tư Nam gật đầu, anh thuật lại mọi chuyện gần đây cho Thế Thịnh nghe. Còn Thế Thịnh thì chú tâm lắng nghe.
Một lúc sau, anh ta chống tay lên cằm, nói.
“Chà mọi chuyện gần đây đúng là li kì nhỉ, nhưng mà đã ổn rồi đúng không?”.
Tư Nam lắc đầu. “Cũng không phải là ổn gì cả? Đúng rồi, quyển tiểu thuyết mà tôi với anh…”.
Thế Thịnh bật cười. “Xong rồi, bản đạo lại cũng đã xong”.
Tư Nam thầm cười. “Tốt rồi, nhưng bây giờ chưa phải lúc dùng nó, phải đợi đến lúc Thanh Huy lấy lòng được tên Hoài Bảo”.
Thế Thịnh lại nói. “Không, tôi nghĩ có người khác thích hợp hơn, Thanh Huy…để cậu sống yên ổn đi”.
Tư Nam phản đối. “Vậy sao được chứ, tôi đã hứa để cậu ta tham gia rồi, hơn nữa…”.
Thế Thịnh giải thích. “Nhưng vai diễn làm tiểu tam không hợp với cậu ta cho lắm, đổi lại để cậu ta là người giật dây thì tốt hơn, như vậy độ tin cậy sẽ cao hơn”.
Tư Nam khó hiểu. “Giật dây ai?”.
“Lương Hứa Thành”.
“Tên đó, anh biết gì về hắn sao?”.
“Ừm, tôi có tìm được một vài thông tin nếu biết anh sẽ bất ngờ đấy”.
“Anh nói thử xem”.
“Khi tôi cũng Minh Thư đi tìm em trai mình thì đã phát hiện ra một chuyện khá thú vị, Anh có biết Lương Gia ở thành phố X không? Gia chủ lương gia là một kẻ đào hoa, ngoài bà vợ chính thất ở nhà thì có đến mấy cô tình nhân mà cô nào cũng có một đứa con của ông ta”.
“Nói vậy tôi cũng có chút ấn tượng hình như năm ngoái còn có tin đánh ghen chấn động của Lương phu nhân, nhưng nó liên quan gì đến Hứa Thành…lẽ nào Hứa Thành cũng là…”.
“Đúng vậy, cậu ta là một trong những đứa con hoang của ông ấy”.
“Vậy thì sao nữa, hình như không có liên quan đến chuyện của chúng ta”.
“Một năm trước, gia chủ nhà họ đã qua đời vì bạo bệnh, sau đó, bà cả cũng mất đi, tiếp đến là những cuộc chiến dành gia sản và lập người kế vị, nhưng đáng tiếc những người con của ông ta vì đấu đá mà hại nhau đến thê thảm giờ chẳng ai kế thừa được cả, họ cũng chẳng thể truyền cho nữ hơn nữa những nhánh khác của Lương Gia không ai phục ai cả nên họ không thể vì thế mà lên nắm quyền gia chủ, họ cũng biết nếu bây giờ mà họ đấu đá dành quyền sẽ khiến bị các thế lực bên ngoài đến xâu xé họ…”.
“Sau đó thì sao?”.
“Đáng lẽ tình thế sẽ tiếp diễn như vậy nhưng họ lại truy ra được tin tức của Hứa Thành, và cậu ta cũng hoàn toàn có khả năng làm gia chủ, nên họ bắt đầu tìm kiếm anh ta nhưng lại bị chặn đứng thông tin”.
Tư Nam thắc mắc. “Vậy chắc Chu Hoàng Sơn đã nhúng tay vào”.
“Đúng vậy, ông ta đã chặn lại toàn bộ thông tin cho cậu ấy, nhưng sau khi mẹ cậu ấy xém chút là chết trong bệnh viện do bị tên Hoài Bảo kia lừa thì cậu ta đã quyết định gặp mặt những người của Lương Gia, cậu ta đã đồng ý làm gia chủ của họ nhưng phải để cậu ta trả thù tên Hoài Bảo”.
“Nếu vậy, là đã trả thù được rồi, Lương Gia cũng đâu dễ động vào”.
“Ngoặc nổi, bọn họ còn có chút hoài nghi năng lực của anh ta nên chưa thật sự cho mọi nguồn lực của Lương gia ra giúp sức chỉ cho một vài người đến bảo vệ anh ta, có lẽ đây cũng là thử thách cho anh ta, nếu anh ta thật sự có năng lực thì sẽ giải quyết được tên Hoài Bảo”.
“Những gì anh nói hoàn toàn trùng với những gì tôi nghe được…Khoan, nếu vậy anh định để cho tên Hoài Bảo biết được thân phận của cậu ta”.
Thế Thịnh gật đầu. “Ừm, chuyện hôm qua đã là một điểm rạn nứt trong mối quan hệ của tên Hòai Bảo và đám người mà anh nói, nên bây giờ hắn cần phải tìm một thế lực khác để chống lưng, gia chủ Lương gia không phải sự lựa chọn hoàn hảo sao?”.
Tư Nam ngẫm nghĩ. “Anh nói đúng, nếu để người thân nhất với cậu ta là Thanh Huy làm cầu nối thì Thanh Huy vẫn còn tác dụng, nhưng khoan, nếu vậy cũng chưa hẳn để hắn buông thả được, bởi vì tôi…”.
“Anh đã vượt ngoài khống chế của hắn rồi nên chắc hắn sẽ phòng bị anh rất nhiều nhưng nếu nắm được anh nữa thì lại khác đúng không nên hắn sẽ để ai đó tiếp cận anh”.
“Đó là điều đương nhiên, nếu không phải Thanh Huy…”.
“Chắc anh cũng đã nghe cái tin đồn gần đây chỗ ban lễ tân rồi đúng không?”.
Tư Nam gật đầu.
“Sáng nay, trước khi anh đến, An Anh đã điều tra ra được là trưởng phòng bộ phận lễ tân đã từng đi gặp người của công ty Ngọc Hành, quả là tay chân đắc lực của anh nhỉ”. Thế Thịnh nói.
Tư Nam lắc đầu. “Nhưng nếu là nữ thì…có hơi”.
“Bình thường không được nhưng nếu là trường hợp đặc biệt thì sao”.
“Trường hợp đặc biệt?”.
Thế Thịnh cười lên đắc ý. Xem ra anh đã nghĩ vô cùng chu toàn rồi, giờ phải xem những đương sự còn lại có chịu nghe theo kế hoạch này không. Trong buổi hôm đó, Tư Nam gọi những người bên cạnh mình đến bàn bạc.
•••
Mấy ngày sau đó, Tư Nam đưa Thiên Duy đến trường quay. đây là lần đầu anh đến chỗ này. Trên xe, Tư Nam liên tục ngáp, đôi mắt vô cùng mệt mỏi. Thiên Duy nhìn sang với vẻ mặt vô cùng lo lắng.
Cậu bảo: “Tư Nam, anh ổn không, sao em thấy anh có vẻ mệt mỏi, hơn nữa mấy ngày nay anh cũng hay về trể nữa”.
Tư Nam ngượng cười, anh bảo: “Anh ổn, em không cần lo chỉ là gần đây công việc nhiều quá”.
Thiên Duy nhìn anh ấy với vẻ mặt dò xét, cậu nói. “Hay là anh không cần đi theo em đến phim trường đâu, anh về nghĩ đi”.
Tư Nam nói. “Vậy sao được, đạo diễn Phương Huy gì đó trực tiếp gọi anh đến để mời anh mà, còn nữa…”. Nói đến đây vẻ mặt Tư Nam có chút tức giận, anh nói tiếp. “Còn nữa, hắn nói chuyện đầy ý thách thức anh như này, anh mà không đến hắn lại nghĩ anh sợ hắn”.
Thiên Duy bật cười, sau đó lắc đầu. “Lại nổi hứng trẻ còn rồi, nhưng anh hứa với em là nếu thấy mệt thì phải về ngay đấy nhé”.
“Tuân lệnh”.
Xe dừng trước công viên. Cả hai cùng bước xuống. Thiên Hà đã đứng sẳn trước cổng chờ đợi, chị thấy cả hai, lập tức hớn hở chạy đến. Chị ấy lo lắng nói.
“Thiên Duy, em không sao chứ? Hôm đó, em bị bắt đi làm chị sợ muốn chết”.
“…”. Cả Thiên Duy và Tư Nam đều đứng sửng lại.
Thiên Duy nhìn chị ta sao đó cười lên. “Không phải em vẫn ở đây sao, ổn cả rồi chị không cần phải lo đâu”.
Tư Nam cũng khoác vai cậu. “Còn có tôi nữa mà, chị không cần lo đâu”.
“Đúng rồi, Sếp đúng là luôn bảo vệ Thiên Duy, mai mà có Sếp đến kịp”.
Tư Nam cười lên nhưng ánh mắt đã có chút nghiêm nghị. Đạo diễn Phương Huy đi ra đón cả ba.
Phương Huy đã đạo diễn trẻ rất giỏi chỉ đạo và nắm bắt tình trạng của các diễn viên, hơn nữa với những kịch bản không có điểm nhấn anh ta có thể ra những điểm gây ấn tượng cho khán giả, khác với Thế Thịnh ông ta không giỏi viết kịch bản những cũng có vài điểm mà Thế Thịnh cần phải học hỏi từ anh ta.
“Chào Trần tổng, hoan nghênh anh đến phim trường của tôi”. Ông ấy đưa tay ra bắt lấy tay với Tư Nam.
“Chào anh, tôi đã nghe danh của anh rất lâu rồi hôm nay mới được gặp”.
“Thôi nào, anh là cựu ảnh đế đấy, nhiều khi kinh nghiệm còn hơn cả một đạo diễn mới nỗi như tôi, đừng nói chuyện khách khí như vậy”.
“Tôi thấy anh đang khiêm tốn đấy, anh đã rất xuất sắc rồi, có rất nhiều người khen ngợi anh và lấy anh ra để so sánh với Thế Thịnh đấy”.
“Tôi nào có thể so với Thế Thịnh khi phim nào anh ấy làm đạo diễn cũng trở nên hot hết bộ phim mới lên sóng gần đây lại được mọi người đón nhận vô cùng nhiệt tình, chắc năm nay bộ phim này sẽ mang lại giải thưởng cao nhất trong buổi trao giải diễn ra vào cuối năm nay”.
Tư Nam mỉm cười. “Ha, anh cũng rất giỏi mà”.
Đột nhiên sự chú ý lại dời lên người của Thiên Duy, Phương Huy nhìn cậu nói. “Thiên Duy cũng diễn xuất rất khá đấy ngay từ đầu đã cho người ta cảm nhận sự nhập tâm của cậu, dù bộ phim cũng chỉ mới ra vài tập đầu nhưng tôi nghĩ càng về sau biểu cảm của cậu ấy càng đáng mong chờ”.
Thiên Duy được khen cũng lịch sự mà cảm ơn, biểu cảm không quá lo hay tỏ ra gì khác. Phương Huy nhìn cậu với ánh mắt có chút buồn như thể anh muốn cậu có biểu cảm khác vậy. Tư Nam nhìn anh ta liền cảm nhận tên này có ý đồ gì đó với Thiên Duy, đôi mắt híp lại miệng vẫn cười nhưng nụ cười có chút sai sai.
Cảm giác như bầu không khí không được ổn lắm, Thiên Hà lên tiếng. “À, mọi người, mình nên vào bên trong thôi nếu còn đứng ở đây sẽ trễ giờ quay đấy”.
Hai người kia điều chỉnh lại tâm trạng của mình, sau đó cũng nhẹ nhàng đi vào bên trong.
“Ăn sáng chỉ có vậy thôi nhé, đến buổi tối em sẽ bù đáp cho anh buổi thịnh soạn hơn, Tư Nam em xin lỗi, lúc đó anh phải ngăn em lại chứ, bình thường anh ép em lắm mà sao tối qua chiều em dữ vậy?”.
Tư Nam không đáp chỉ đỏ mặt, anh thầm nghĩ. “Hiếm khi em chủ động như vậy, sao mà dừng được chứ”.
Tư Nam nắm lấy tay cậu, bảo. “Được rồi, anh không để ý, bị cắn cũng là em cắn không đáng giận gì cả, ngồi xuống ăn đi”.
Thiên Duy bật cười, cậu ngồi bên cạnh Tư Nam cùng anh ăn buổi sáng.
Sau đó, cả hai đi đến bệnh viện. Lúc sáng, Thiên Duy bảo không có vấn đề gì nhưng để chắc ăn thì vẫn nên thăm khám. Sau khi, bác sĩ khám bệnh thoa thuốc cho Thiên Duy và kiểm tra đủ thử để xác nhận là không sao thì Tư Nam mới an tâm.
Trên xe, Thiên Duy hỏi. “Bây giờ chúng ta đến đồn cảnh sát sao?”.
Tư Nam gật đầu. “Ừm, em là nhân chứng cũng là nạn nhân nên nhất định phải đến, em thật sự không sao chứ”.
Thiên Duy bất lực cười đáp. “Không sao mà, cũng đi khám rồi, bác sĩ bảo thoa thuốc vào vết bầm thì sẽ nhanh khỏi thôi”.
Tư Nam nói. “Đáng lý ra, anh không nên đồng ý để em đi vào…”.
“Anh nói gì vậy, họ nhắm đến em mà, Tư Nam, em thật sự không sao, anh không cần lo đâu mà, thật sự đấy”.
Tư Nam thở dài. “Sẽ không có lần sau đâu, em cứ tập trung chuyện diễn xuất của mình, chuyện đối phó bọn họ để anh”.
Thiên Duy muốn nói lý với anh nhưng anh lại chẳng muốn nghe cương quyết không muốn cậu vướng vào bất cứ chuyện gì, cậu đành thở dài, bất lực. Nói vậy, nhưng sao có thể không vướng vào được, chúng đã muốn nhắm vào cậu thì cho dù thế nào cũng chẳng thoát được. Đương nhiên, cả hai hiểu rõ điều này, Tư Nam càng hiểu rõ hơn chẳng qua nói thế để anh bớt cảm thấy ái náy khi để cậu bị thương như vậy.
Thiên Duy chợt nhớ ra chuyện gì đó, cậu hỏi. “Đúng rồi, người tối hôm đó dùng dao uy hiếp em, anh có điều tra ra là ai không?”.
Tư Nam đáp. “Anh không chắc nhưng theo tình hình lúc đó thì sau khi em biến mất thì chị ta cũng biến mất theo nên anh đoán…rất có thể là chị ta, hơn nữa trước đó An Anh đã nói với em là chị ta bỏ thuốc em rồi đúng không, còn có…”.
“Còn có chính tay em nghe thấy tên đó nói là chị Thiên Hà dẫn dụ em đến”.
Tư Nam gật đầu, anh nói tiếp. “Nên là, từ nay em cảnh giác với chị ta một chút nhé, chuyện chuốc thuốc anh sẽ từ từ tính với chị ta còn chuyện lần này nếu chị ta có liên hệ thì anh không tha đâu”.
Thiên Duy không nói gì nữa, vẻ mặt cậu tương đối buồn. Nếu thật sự là chị ta thì thật sự sẽ rất buồn, dù gì chị ấy đã rất tận tình với cậu, cậu lại càng không hiểu tại sao chị ta lại làm như vậy. Miên man một hồi thì cũng đã đến cục cảnh sát. Cả hai bước vào.
Tầm 12h trưa, cả hai cùng quay trở về công ty, do sự cố hôm qua nên đoàn phim tạm nghỉ một ngày. Khi bước vào văn phòng đã thấy Thế Thịnh ngồi sẳn ở đó, bên cạnh có cả Minh Thư. Tư Nam quan sát hai người liền bật cười.
“Nè, mấy ngày nay anh mất tăm là ở cùng đại tiểu thư này sao?”.
Thế Thịnh đôi mắt nghiêm nghị. “Bớt nói nhảm đi, nghe An Anh nói anh định xử lý bọn người đó, sao không bàn với tôi chứ? Còn Thanh Huy anh để cậu ta ở lại đây là để làm gì chứ?”.
Tư Nam không vội đáp anh xuống ghế, bình tĩnh nói. “Sao anh nóng tính hơn trước vậy, hơn nữa…chuyện này cũng đâu thể nói trước mặt người ngoài”.
Tư Nam nhìn sang Minh Thư. Cô cũng biết thế, cô nói với Thế Thịnh. “Vậy để em ra ngoài anh cứ nói chuyện với anh ta”.
Thế Thịnh tỏ ý khó chịu nhưng cũng đành để cô đi ra ngoài, Thiên Duy cũng đi theo chị vì giờ cậu ngồi đây cũng không giúp được gì.
Bây giờ trong văn phòng chỉ còn hai người. Tư Nam hỏi trước.
“Thế Thành thế nào rồi?”.
Thế Thịnh nhúng vai. “Sống không tốt lắm, không tiền bạc, phải đi làm công cho người ta lại bị người khác giám sát, số tiền kiếm nếu lố 3 triệu thì sẽ bị lấy đi”.
Tư Nam nói. “Có thể làm đến mức này sao, vậy còn người Minh Quân thì sao”.
Thế Thịnh lại nói. “Giờ hai đứa nó sống như hai vợ chồng nghèo, nhưng…”.
Tư Nam lại hỏi. “Nhưng thế nào?”.
“Sống rất tích cực rất vui, lúc đầu cả hai còn không muốn liên quan nhau nhưng sau đó đã sống cùng nhau, Thế Thành cũng đã trưởng thành hơn rồi, biết tiết kiệm, biết lo lắng cho người mình yêu còn biết nhận lỗi, nhận sai nữa,…ông ta đã nói đúng…”. Thế Thịnh nói.
Thế Thịnh dường như dốc hết sức để nói ra câu này. Anh không muốn thừa nhận nhưng quả nhiên là người đó đã làm đúng.
Tư Nam bật cười. “Nếu vậy anh cũng không cần lo lắng rất nhanh hai người họ sẽ trở lại thôi”.
Thế Thịnh nhìn sang chỗ khác nói. “Tôi không lo lắng, hôm đó tôi đã biết ông ta có ý định gì rồi, chỉ là, tôi cảm thấy có lỗi vì đã biến em ấy thành con người như vậy”. Càng nói đôi mắt anh càng rũ xuống.
Tư Nam lại nghiêm nghị bảo. “Được rồi, anh bảo vệ em mình cũng không hẳn là làm sai, chỉ là bảo bọc quá đáng”.
Thế Thịnh đương nhiên biết mình bảo bọc quá đáng nhưng nghe từ miệng tên này nói ra lại có chút bực bội, hắn ta không phải cũng bảo bọc Thiên Duy một cách quá đáng sao. Nhắc đến đây, anh ta sực nhớ.
“Đúng rồi, anh không nghĩ nên nói lại cho tôi biết mọi chuyện sao?”.
Tư Nam gật đầu, anh thuật lại mọi chuyện gần đây cho Thế Thịnh nghe. Còn Thế Thịnh thì chú tâm lắng nghe.
Một lúc sau, anh ta chống tay lên cằm, nói.
“Chà mọi chuyện gần đây đúng là li kì nhỉ, nhưng mà đã ổn rồi đúng không?”.
Tư Nam lắc đầu. “Cũng không phải là ổn gì cả? Đúng rồi, quyển tiểu thuyết mà tôi với anh…”.
Thế Thịnh bật cười. “Xong rồi, bản đạo lại cũng đã xong”.
Tư Nam thầm cười. “Tốt rồi, nhưng bây giờ chưa phải lúc dùng nó, phải đợi đến lúc Thanh Huy lấy lòng được tên Hoài Bảo”.
Thế Thịnh lại nói. “Không, tôi nghĩ có người khác thích hợp hơn, Thanh Huy…để cậu sống yên ổn đi”.
Tư Nam phản đối. “Vậy sao được chứ, tôi đã hứa để cậu ta tham gia rồi, hơn nữa…”.
Thế Thịnh giải thích. “Nhưng vai diễn làm tiểu tam không hợp với cậu ta cho lắm, đổi lại để cậu ta là người giật dây thì tốt hơn, như vậy độ tin cậy sẽ cao hơn”.
Tư Nam khó hiểu. “Giật dây ai?”.
“Lương Hứa Thành”.
“Tên đó, anh biết gì về hắn sao?”.
“Ừm, tôi có tìm được một vài thông tin nếu biết anh sẽ bất ngờ đấy”.
“Anh nói thử xem”.
“Khi tôi cũng Minh Thư đi tìm em trai mình thì đã phát hiện ra một chuyện khá thú vị, Anh có biết Lương Gia ở thành phố X không? Gia chủ lương gia là một kẻ đào hoa, ngoài bà vợ chính thất ở nhà thì có đến mấy cô tình nhân mà cô nào cũng có một đứa con của ông ta”.
“Nói vậy tôi cũng có chút ấn tượng hình như năm ngoái còn có tin đánh ghen chấn động của Lương phu nhân, nhưng nó liên quan gì đến Hứa Thành…lẽ nào Hứa Thành cũng là…”.
“Đúng vậy, cậu ta là một trong những đứa con hoang của ông ấy”.
“Vậy thì sao nữa, hình như không có liên quan đến chuyện của chúng ta”.
“Một năm trước, gia chủ nhà họ đã qua đời vì bạo bệnh, sau đó, bà cả cũng mất đi, tiếp đến là những cuộc chiến dành gia sản và lập người kế vị, nhưng đáng tiếc những người con của ông ta vì đấu đá mà hại nhau đến thê thảm giờ chẳng ai kế thừa được cả, họ cũng chẳng thể truyền cho nữ hơn nữa những nhánh khác của Lương Gia không ai phục ai cả nên họ không thể vì thế mà lên nắm quyền gia chủ, họ cũng biết nếu bây giờ mà họ đấu đá dành quyền sẽ khiến bị các thế lực bên ngoài đến xâu xé họ…”.
“Sau đó thì sao?”.
“Đáng lẽ tình thế sẽ tiếp diễn như vậy nhưng họ lại truy ra được tin tức của Hứa Thành, và cậu ta cũng hoàn toàn có khả năng làm gia chủ, nên họ bắt đầu tìm kiếm anh ta nhưng lại bị chặn đứng thông tin”.
Tư Nam thắc mắc. “Vậy chắc Chu Hoàng Sơn đã nhúng tay vào”.
“Đúng vậy, ông ta đã chặn lại toàn bộ thông tin cho cậu ấy, nhưng sau khi mẹ cậu ấy xém chút là chết trong bệnh viện do bị tên Hoài Bảo kia lừa thì cậu ta đã quyết định gặp mặt những người của Lương Gia, cậu ta đã đồng ý làm gia chủ của họ nhưng phải để cậu ta trả thù tên Hoài Bảo”.
“Nếu vậy, là đã trả thù được rồi, Lương Gia cũng đâu dễ động vào”.
“Ngoặc nổi, bọn họ còn có chút hoài nghi năng lực của anh ta nên chưa thật sự cho mọi nguồn lực của Lương gia ra giúp sức chỉ cho một vài người đến bảo vệ anh ta, có lẽ đây cũng là thử thách cho anh ta, nếu anh ta thật sự có năng lực thì sẽ giải quyết được tên Hoài Bảo”.
“Những gì anh nói hoàn toàn trùng với những gì tôi nghe được…Khoan, nếu vậy anh định để cho tên Hoài Bảo biết được thân phận của cậu ta”.
Thế Thịnh gật đầu. “Ừm, chuyện hôm qua đã là một điểm rạn nứt trong mối quan hệ của tên Hòai Bảo và đám người mà anh nói, nên bây giờ hắn cần phải tìm một thế lực khác để chống lưng, gia chủ Lương gia không phải sự lựa chọn hoàn hảo sao?”.
Tư Nam ngẫm nghĩ. “Anh nói đúng, nếu để người thân nhất với cậu ta là Thanh Huy làm cầu nối thì Thanh Huy vẫn còn tác dụng, nhưng khoan, nếu vậy cũng chưa hẳn để hắn buông thả được, bởi vì tôi…”.
“Anh đã vượt ngoài khống chế của hắn rồi nên chắc hắn sẽ phòng bị anh rất nhiều nhưng nếu nắm được anh nữa thì lại khác đúng không nên hắn sẽ để ai đó tiếp cận anh”.
“Đó là điều đương nhiên, nếu không phải Thanh Huy…”.
“Chắc anh cũng đã nghe cái tin đồn gần đây chỗ ban lễ tân rồi đúng không?”.
Tư Nam gật đầu.
“Sáng nay, trước khi anh đến, An Anh đã điều tra ra được là trưởng phòng bộ phận lễ tân đã từng đi gặp người của công ty Ngọc Hành, quả là tay chân đắc lực của anh nhỉ”. Thế Thịnh nói.
Tư Nam lắc đầu. “Nhưng nếu là nữ thì…có hơi”.
“Bình thường không được nhưng nếu là trường hợp đặc biệt thì sao”.
“Trường hợp đặc biệt?”.
Thế Thịnh cười lên đắc ý. Xem ra anh đã nghĩ vô cùng chu toàn rồi, giờ phải xem những đương sự còn lại có chịu nghe theo kế hoạch này không. Trong buổi hôm đó, Tư Nam gọi những người bên cạnh mình đến bàn bạc.
•••
Mấy ngày sau đó, Tư Nam đưa Thiên Duy đến trường quay. đây là lần đầu anh đến chỗ này. Trên xe, Tư Nam liên tục ngáp, đôi mắt vô cùng mệt mỏi. Thiên Duy nhìn sang với vẻ mặt vô cùng lo lắng.
Cậu bảo: “Tư Nam, anh ổn không, sao em thấy anh có vẻ mệt mỏi, hơn nữa mấy ngày nay anh cũng hay về trể nữa”.
Tư Nam ngượng cười, anh bảo: “Anh ổn, em không cần lo chỉ là gần đây công việc nhiều quá”.
Thiên Duy nhìn anh ấy với vẻ mặt dò xét, cậu nói. “Hay là anh không cần đi theo em đến phim trường đâu, anh về nghĩ đi”.
Tư Nam nói. “Vậy sao được, đạo diễn Phương Huy gì đó trực tiếp gọi anh đến để mời anh mà, còn nữa…”. Nói đến đây vẻ mặt Tư Nam có chút tức giận, anh nói tiếp. “Còn nữa, hắn nói chuyện đầy ý thách thức anh như này, anh mà không đến hắn lại nghĩ anh sợ hắn”.
Thiên Duy bật cười, sau đó lắc đầu. “Lại nổi hứng trẻ còn rồi, nhưng anh hứa với em là nếu thấy mệt thì phải về ngay đấy nhé”.
“Tuân lệnh”.
Xe dừng trước công viên. Cả hai cùng bước xuống. Thiên Hà đã đứng sẳn trước cổng chờ đợi, chị thấy cả hai, lập tức hớn hở chạy đến. Chị ấy lo lắng nói.
“Thiên Duy, em không sao chứ? Hôm đó, em bị bắt đi làm chị sợ muốn chết”.
“…”. Cả Thiên Duy và Tư Nam đều đứng sửng lại.
Thiên Duy nhìn chị ta sao đó cười lên. “Không phải em vẫn ở đây sao, ổn cả rồi chị không cần phải lo đâu”.
Tư Nam cũng khoác vai cậu. “Còn có tôi nữa mà, chị không cần lo đâu”.
“Đúng rồi, Sếp đúng là luôn bảo vệ Thiên Duy, mai mà có Sếp đến kịp”.
Tư Nam cười lên nhưng ánh mắt đã có chút nghiêm nghị. Đạo diễn Phương Huy đi ra đón cả ba.
Phương Huy đã đạo diễn trẻ rất giỏi chỉ đạo và nắm bắt tình trạng của các diễn viên, hơn nữa với những kịch bản không có điểm nhấn anh ta có thể ra những điểm gây ấn tượng cho khán giả, khác với Thế Thịnh ông ta không giỏi viết kịch bản những cũng có vài điểm mà Thế Thịnh cần phải học hỏi từ anh ta.
“Chào Trần tổng, hoan nghênh anh đến phim trường của tôi”. Ông ấy đưa tay ra bắt lấy tay với Tư Nam.
“Chào anh, tôi đã nghe danh của anh rất lâu rồi hôm nay mới được gặp”.
“Thôi nào, anh là cựu ảnh đế đấy, nhiều khi kinh nghiệm còn hơn cả một đạo diễn mới nỗi như tôi, đừng nói chuyện khách khí như vậy”.
“Tôi thấy anh đang khiêm tốn đấy, anh đã rất xuất sắc rồi, có rất nhiều người khen ngợi anh và lấy anh ra để so sánh với Thế Thịnh đấy”.
“Tôi nào có thể so với Thế Thịnh khi phim nào anh ấy làm đạo diễn cũng trở nên hot hết bộ phim mới lên sóng gần đây lại được mọi người đón nhận vô cùng nhiệt tình, chắc năm nay bộ phim này sẽ mang lại giải thưởng cao nhất trong buổi trao giải diễn ra vào cuối năm nay”.
Tư Nam mỉm cười. “Ha, anh cũng rất giỏi mà”.
Đột nhiên sự chú ý lại dời lên người của Thiên Duy, Phương Huy nhìn cậu nói. “Thiên Duy cũng diễn xuất rất khá đấy ngay từ đầu đã cho người ta cảm nhận sự nhập tâm của cậu, dù bộ phim cũng chỉ mới ra vài tập đầu nhưng tôi nghĩ càng về sau biểu cảm của cậu ấy càng đáng mong chờ”.
Thiên Duy được khen cũng lịch sự mà cảm ơn, biểu cảm không quá lo hay tỏ ra gì khác. Phương Huy nhìn cậu với ánh mắt có chút buồn như thể anh muốn cậu có biểu cảm khác vậy. Tư Nam nhìn anh ta liền cảm nhận tên này có ý đồ gì đó với Thiên Duy, đôi mắt híp lại miệng vẫn cười nhưng nụ cười có chút sai sai.
Cảm giác như bầu không khí không được ổn lắm, Thiên Hà lên tiếng. “À, mọi người, mình nên vào bên trong thôi nếu còn đứng ở đây sẽ trễ giờ quay đấy”.
Hai người kia điều chỉnh lại tâm trạng của mình, sau đó cũng nhẹ nhàng đi vào bên trong.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.