Xuyên Nhanh: Cảm Hoá Nữ Phụ Ác Độc

Chương 44: Trai thẳng sắt thép ở thế giới Mary Sue 19

Phúc Linh Tề

17/03/2021

Cho dù Tô Cẩn Hồng chưa từng yêu đương cũng biết hầu như người phụ nữ nào trong tình yêu cũng mong muốn có một mái ấm gia đình. Nhưng hiện giờ hình như bọn họ lại trái ngược, anh một lòng một dạ muốn đối tốt với cô, muốn kết hôn với cô. Còn Lãnh Đan Thu lại thụ động trong mối quan hệ này, giống như tất cả ước mơ về tương lai chỉ của một mình anh mà thôi.

Anh không thể không rút ra một kết luận khiến anh thất vọng.

“Em không muốn kết hôn với anh.” Tô Cẩn Hồng nhìn chằm chằm cơm trong bát, buồn rầu nói ra những lời này.

Giờ cả trái tim anh rối như tờ vò, như không còn đập nữa khiến đầu anh đau đớn, không thở nổi.

Nhìn cảm xúc của người đàn ông trong nháy mắt chùng xuống, Lãnh Đan Thu cũng rất khó chịu.

Cô nên nói như thế nào đây? Nói cô cảm thấy nhà họ Tô không có khả năng chấp nhận cô hay nói cô cảm thấy hiện tại mình không xứng với anh? Hoặc là không tin Tô Cẩn Hồng thật sự có thể bằng lòng ở với cô cả đời? Hay nói bởi những chuyện đã từng trải qua nên cô căn bản không tin vào hôn nhân nữa?

Đủ mọi loại lí do nghẹn ở cổ họng khiến cô không thốt nên lời.

Lãnh Đan Thu không muốn lấy những lí do này để từ chối tấm lòng thành của Tô Cẩn Hồng đối với cô, đó là một sự báng bổ đối với tình cảm của anh.

Tương lai ra sao cô không thể biết được nhưng giờ phút này, chắc chắn Tô Cẩn Hồng muốn kết hôn. Hằng ngày bên nhau, có lẽ họ sẽ có thêm một đứa nhỏ nữa, cho nó lớn lên trong tình yêu thương.

Lãnh Đan Thu giờ đang treo ngược cành cây, cô thôi nhìn chằm chằm vào cái đĩa trên bàn, trong lúc vô tình đánh mắt, lướt qua mặt Tô Cẩn Hồng. Trong mắt anh lộ ra mất mát và khổ sở thoáng cái đã đánh trúng vào trái tim cô.

Cô không thể lấy những lí do này để trả lời anh cho có lệ.

Trong lòng Lãnh Đan Thu thở dài não nề, chuyện sau này nói sau đi, bây giờ an ủi Tô Cẩn Hồng trước đã. Có lẽ đến một ngày nào đó, mọi vấn đều sẽ được giải quyết một cách dễ dàng dễ dàng.

Cô mỉm cười dịu dàng gắp rau vào bát anh: “Nghĩ gì vậy? Đương nhiên là em muốn kết hôn với anh rồi nhưng bây giờ em mới có hai mươi tuổi thôi.”

Thấy Tô Cẩn Hồng hình như không tin lắm, cô lại nói tiếp: “Anh ra đường hỏi một cô gái hai mươi tuổi bất kì xem, làm gì có ai nghĩ đến chuyện cưới xin sớm như vậy.”

Cô thầm bổ sung thêm một câu: Em không muốn kết hôn, cũng không tin vào hôn nhân nhưng em muốn cưới anh.

Tô Cẩn Hồng nghĩ lại, cũng đúng. Không thể không thầm ngán cái thân già này đã hai mươi tư tuổi. Lớn hơn cô những bốn tuổi! Vậy chờ khi anh ba mươi tuổi, Lãnh Đan Thu vẫn là một cô gái trẻ măng, hai sáu tuổi xinh đẹp.

Nghĩ vậy, anh bắt đầu lo lắng, lo lắng sau này nếu như bị cô chê già thì làm sao bây giờ?

Hơn nữa đàn ông tới tuổi trung niên sẽ dễ dàng mập ra, còn rụng tóc nữa. Anh tưởng tượng ra bản thân sẽ biến thành một ông chú trung niên vừa béo lại còn hói đầu và bụng bia không khỏi rùng mình một cái.

Thật là đáng sợ!

Không được, nghe nói con gái đều nhìn vào khuôn mặt, về sau anh phải kiên trì rèn luyện! Tuyệt đối không thể làm chuyện đó xảy ra.

Tô Cẩn Hồng máy móc ăn cơm, cũng không gắp đồ ăn, trong đầu đang suy tư làm như thế nào để duy trì vóc dáng và vẻ đẹp của mình.

Anh vô cùng đau đớn nói với hệ thống: “Không ngờ Tô Cẩn Hồng tôi cũng có một ngày phải lo lắng về vẻ bề ngoài của mình!”

Cầu Cầu: “…”

Cầu Cầu hạn hán lời.

Bây giờ kí chủ hệt như đứa trẻ lần đầu tiên biết yêu, cả ngày chỉ lo được lo mất, suy nghĩ miên man. Nhìn Lãnh Đan Thu người ta đi! Rất bình tĩnh! Kí chủ không thể thua kém được!

Lãnh Đan Thu nhìn thấy Tô Cẩn Hồng y như đang đi vào cõi thần tiên, không biết đang suy nghĩ gì bèn gắp thức ăn cho anh.

“Anh ăn cơm còn ngẩn người làm gì? Cũng không biết gắp đồ ăn. Đúng là ngốc.”

Tô Cẩn Hồng cười hai tiếng “hì hì”, trong lòng khoe với Cầu Cầu: “Anh có biết tôi đang ăn gì không?”

Cầu Cầu: “… Không phải là cơm và đồ ăn sao?”



Tô Cẩn Hồng nghiêm túc nói: “Anh sai rồi! Hơn nữa còn sai hoàn toàn.”

Cầu Cầu: “???”

Tô Cẩn Hồng say sưa trong lòng: “Tôi đang ăn hạnh phúc.”

Cầu Cầu: “…”

Nội tâm nó đang gào thét khóc rưng rức, nó thật sự sai rồi. Tại sao lại chọn con hàng này làm kí chủ? Không nghe lời, không biết cố gắng lại còn yêu ngu muội!

Cơm nước xong xuôi, Tô Cẩn Hồng rất tự giác đi rửa bát. Giờ anh đã rất quen thuộc với công việc này.

Tô Cẩn Hồng quay đầu lại, khó hiểu nói: “Thu Thu, em đứng ở đây làm gì? Em đi rửa mặt rồi lên giường ngủ đi.”

Sau đó lại hỏi: “Bây giờ là mấy giờ rồi?”

Lãnh Đan Thu: “Chín giờ hơn.”

Tô Cẩn Hồng vừa rửa bát vừa cằn nhằn thúc giục cô: “Bây giờ em đi rửa mặt, rửa xong thì cũng mười giờ. Mười giờ vừa lúc đi ngủ. Nếu không thì không tốt cho sức khỏe, đặc biệt bây giờ em đang ở thời kỳ…”

Lãnh Đan Thu vừa cảm động lại vừa thấy buồn cười, bản thân cũng rất nghi hoặc, cô đã biến một con nhà giàu thành dáng vẻ của một ông nội trợ như nào vậy.

Hừm, lại còn là một ông nội trợ nói nhiều.

Tô Cẩn Hồng vẫn còn nói đâu đâu, Lãnh Đan Thu bèn ngắt lời anh: “Biết rồi, em đi ngay đây. Ông nội trợ!”

Tô Cẩn Hồng: “…”

Quyền uy của người chồng ở đâu!!!

Tô Cẩn Hồng nghĩ trong lòng: Hừ, chờ em hết kì xem anh xử lí em thế nào? Anh trừng mắt nhìn Lãnh Đan Thu một cái sau đó lại cúi đầu xuống rửa bát tiếp.

Nhưng mà, Lãnh Đan Thu lại càng nghịch ngợm, thái độ đối với anh càng tự nhiên thì anh lại càng yên tâm. Này là chứng minh cô thật sự coi anh như người thân. Tuy rằng trong lòng cô còn có rất nhiều chuyện nhưng Tô Cẩn Hồng tin rằng về sau tất cả đều có thể giải quyết.

Buổi tối, Tô Cẩn Hồng mặt dày ôm chăn gối sang phòng Lãnh Đan Thu.

“Sao anh lại vào đây?”

“Đây không phải là anh lo em sợ tối sao? Nên anh vào đây ngủ cùng em.”

Lãnh Đan Thu im lặng.

Khả năng nói dối không chớp mắt của Tô Cẩn Hồng càng ngày càng tăng, lúc trước cô ngủ một mình lâu như vậy cũng chưa từng sợ, bây giờ lại đột nhiên sợ bóng tối???

Lãnh Đan Thu hoàn toàn nhìn thấu tâm tư của Tô Cẩn Hồng, cười như không cười gần sát anh, nắm lấy cổ áo, từ từ ghé vào tai anh nhẹ giọng hỏi: “Tại sao em lại không biết mình sợ bóng tối?”

Tô Cẩn Hồng hoàn toàn không ý thức bị vạch trần, trực tiếp sửa lại nói: “Anh nói sai rồi, thực ra là anh sợ bóng tối.”

Dù sao hôm nay anh nhất định phải ở lại đây.

Lãnh Đan Thu trừng anh một cái, cái liếc mắt phong tình kia làm lòng Tô Cẩn Hồng ngứa ngáy nhưng lại không thể làm được gì.

Cô nâng nhẹ cằm, nhàn nhạt nói: “Đồ ngốc.”

Được Lãnh Đan Thu cho phép, Tô Cẩn Hồng vui vẻ trực tiếp cầm gối và chăn để lên giường, quy củ nằm ở một nửa bên kia, không vượt qua một chút nào.

Ngược lại Lãnh Đan Thu lại xốc chăn của mình lên: “Vào đi.”

Tô Cẩn Hồng ngạc nhiên nhìn cô, nhìn về phía cô xin xác nhận.



Lãnh Đan Thu gật đầu. Lúc này Tô Cẩn Hồng mới phấn khởi chui vào.

“Bụng em còn khó chịu không?”

“Còn một chút.”

Tô Cẩn Hồng giơ tay, cách một lớp áo ngủ, đặt lên bụng Lãnh Đan Thu.

“Để anh làm ấm bụng cho em.”

Anh nói giúp Lãnh Đan Thu làm ấm bụng là thật, không hề chạm vào chỗ khác, tay vẫn luôn đặt ở một chỗ, không sờ loạn lộn xộn, bộ dạng như hai người khác nhau so với ban chiều.

Tô Cẩn Hồng hơi nhỏm dậy tắt đèn, nhìn về phía sườn mặt cô, nhỏ giọng than thở: “Ngủ đi, ngày mai anh còn có việc.”

Bởi vì chuyện công ty con xử lí rất tốt, anh cả Tô bảo anh mấy ngày nay chuẩn bị một chút rồi vài ngày sau quay về tổng công ty nhậm chức. Hai ngày nay anh vội vàng bổ sung kiến thức và xem các loại tài liệu nên rất mệt mỏi. Hôm nay để có thời gian đi cùng với Lãnh Đan Thu anh đã phải sắp xếp thời gian từ đống công việc. Ngày mai còn bận hơn gấp bội, anh còn phải giữ gìn thể lực để đối mặt với ngày mai.

Rất nhanh, Lãnh Đan Thu nằm bên cạnh đã truyền đến từng tiếng hít thở đều đều, anh cũng dần dần chìm vào trong mộng.

Ngày hôm sau, Tô Cẩn Hồng vừa mới tỉnh còn đang ngái ngủ, đúng lúc ấy có tiếng chuông điện thoại vang lên.

Nháy mắt anh tỉnh hẳn, vừa thấy

cha Tô gọi thì vội vàng ấn nghe. Tô Cẩn Hồng nhanh nhẹn từ trên giường xuống, Lãnh Đan Thu trở mình, anh lao ra khỏi phòng ngủ rồi đóng cửa lại, lúc này mới nghe cha Tô nói, bên kia cha Tô đã “alo alo” vài câu.

“Ba, có chuyện gì không ạ?”

Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng sang sảng của cha Tô: “Buổi sáng hôm nay con về nhà một chuyến, suốt ngày lêu lổng ở ngoài còn ra thể thống gì nữa.”

Tô Cẩn Hồng nhìn cửa phòng ngủ đã đóng kín, lại đi xa thêm một chút đến phòng bếp mới bất đắc dĩ nói: “Ba, nghe ba nói kìa, trong khoảng thời gian này không phải con bận chuyện công ty sao? Tiệc rượu các kiểu cũng chưa từng đi, không hề lêu lổng.”

Hàng ngày anh bận muốn chết, làm gì có thời gian và hơi đâu ra ngoài? Bây giờ khoảnh khắc hạnh phúc nhất mỗi ngày của anh đều là tan tầm trở về ăn cơm cùng Lãnh Đan Thu sau đó đi ngủ, hoàn toàn không nghĩ đến chạy nhảy ở bên ngoài.

Nhưng mà cha Tô mặc kệ Tô Cẩn Hồng giải thích như thế nào đều yêu cầu anh hôm nay nhất định phải quay về nhà họ Tô.

Tô Cẩn Hồng miễn cưỡng trả lời: “Được rồi ba, ba đừng nói nữa, con về ngay.”

“Được, vừa đúng lúc ở nhà có bữa sáng.”

Tô Cẩn Hồng sợ quay về phòng sẽ quấy rầy đến Lãnh Đan Thu nên chỉ đơn giản đi rửa mặt rồi thay quần áo, kiểm tra tài liệu đã được hay chưa, trong đầu hiện lên lịch trình vài ngày tới.

Ngón tay thon dài trắng trẻo nhẹ nhàng gõ mặt bàn thủy tinh trong suốt, Tô Cẩn Hồng suy nghĩ hôm nay về sẽ nói thật cho cha Tô biết là anh đã có bạn gái, hơn nữa tình cảm mặn nồng. Tin chắc rằng cha Tô không phải là một người cố chấp với chuyện môn đăng hộ đối, dù sao nhà ông bà ngoại anh điều kiện kém hơn nhà họ Tô nhưng cha Tô vẫn cưới được mẹ Tô. Cho nên anh nắm chắc ông sẽ không lấy hoàn cảnh gia đình để phản đối tình yêu của mình.

Lãnh Đan Thu tỉnh lại, điều đầu tiền làm là nhìn về phía người bên cạnh, phát hiện bên cạnh không có một bóng người bèn vội vàng đứng dậy, mãi cho đến khi nhìn thấy anh ở trong phòng khách mới thở phào nhẹ nhõm.

“Sao hôm nay anh dậy sớm vậy?” Lãnh Đan Thu nói xong mới chú ý Tô Cẩn Hồng đã thay quần áo, cả người tinh thần phấn chấn, khí thế bừng bừng.

“Hôm nay anh có việc gì sao?”

“Ừ, ba anh bảo anh về nhà một chuyến. Anh nhớ hôm nay em phải đi học cả ngày nhỉ? Đến tối hơn chín giờ anh sẽ đến đón em. Bữa sáng anh sẽ ăn ở nhà ba, lát nữa trên đường đến trường anh sẽ mua gì đó cho em mang đến trường.”

Lãnh Đan Thu ngoan ngoãn gật đầu, về phòng thay quần áo.

Tô Cẩn Hồng đã chuẩn bị phải đợi lâu, không ngờ Lãnh Đan Thu xong nhanh như vậy.

“Đi thôi.”

Tô Cẩn Hồng rất tự nhiên cầm lấy túi của cô, không hề để ý chiếc túi này không hề hợp với phong thái của mình, tay kia thì nắm tay Lãnh Đan Thu, mười ngón đan xen.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Nhanh: Cảm Hoá Nữ Phụ Ác Độc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook