Xuyên Nhanh: Cầm Tay

Chương 2: Tổng Tài Trong Lồng Kính (2)

Quyết Tuyệt

22/03/2022

Tài sản 3000 vạn đã nằm trong tài khoản của mình, sau đó nguyên chủ còn làm chuyện càng quá đáng hơn, điều này làm lúc Lục Ngạn Chu đối mặt với Tạ Thành Trạch thì có chút mất tự nhiên.

Thế giới này rất yếu, thân thể của nguyên chủ cũng yếu, điều này khiến anh không thể không phong ấn phần lớn sức mạnh của mình, sức mạnh bị phong ấn cũng làm cho rất nhiều ký ức của anh bị phong ấn theo.

Ký ức lúc làm nhiệm vụ sau khi anh gia nhập Cục quản lý thế giới giờ đây vô cùng mơ hồ, chỉ có ký ức trước kia anh sống trên Địa Cầu và tất cả ký ức liên quan tới Tạ Thành Trạch anh mới nhớ rõ ràng.

Tạ Thành Trạch là bạn thân của anh.

Trước khi trở thành Chủ Thần, anh cũng đã quen biết Tạ Thành Trạch.

Lần đầu tiên bọn họ gặp nhau là khi Tạ Thành Trạch không dễ ở chung với người khác nên bị mọi người hiểu lầm bâu lại đánh.

Nhân duyên của anh không tồi, giúp Tạ Thành Trạch, cứ thế quen biết cậu ta, sau đó hai người cùng nhau cố gắng, cùng lúc trở thành Chủ Thần.

Cũng bởi vậy sau khi trở thành Chủ Thần người anh gần gũi nhất là Tạ Thành Trạch.

Kết quả ở thế giới này... Anh vậy mà trở thành một kẻ cặn bã vô ơn mưu hại cậu ta.

"Ngạn Chu." Tạ Thành Trạch lại gọi một tiếng, đi tới đầu bên kia, vỗ vỗ tấm màng nhựa trước mặt.

Tạ Thành Trạch sống trong căn phòng vô trùng làm bằng thủy tinh, mà phòng vô trùng này có một mặt được chế tạo từ vật liệu plastic trong suốt, đương nhiên "tấm màng plastic" này vô cùng dày, vô cùng chắc chắn.

Mặt tường mềm mại này có thể cho Tạ Thành Trạch dựa gần sát người bên ngoài hơn.

Lục Ngạn Chu nghe tiếng gọi của Tạ Thành Trạch, tới gần tấm nhựa, tay anh dán lên vị trí đặt tay của Tạ Thành Trạch, lòng bàn tay hai người kề sát vào nhau cách một tấm nhựa.

"Ngạn Chu, Ngạn Chu!" Tạ Thành Trạch vui vẻ gọi tên Lục Ngạn Chu rất nhiều lần, bàn tay dùng sức dán chặt vào tay Lục Ngạn Chu, dựa hết cơ thể vào bức "tường", làm tấm màng chỗ Lục Ngạn Chu lồi ra bên ngoài, mặt cậu cũng cách rất gần Lục Ngạn Chu.

Tuy đã cách tấm màng plastic nhưng đây vẫn là lần đầu tiên Lục Ngạn Chu cách Tạ Thành Trạch gần tới như vậy, anh theo bản năng thối lui một bước.

Người trước mắt này chỉ là một mảnh vỡ linh hồn của Tạ Thành Trạch, nhưng lại trông như đúc cậu ta, gương mặt có sức sát thương kia của Tạ Thành Trạch cách anh không tới hai mươi centimet, làm anh bất giác giật mình.

Tạ Thành Trạch không thích tiếp xúc tứ chi, dĩ vãng anh cũng không dám tới quá gần Tạ Thành Trạch.

Sau khi Lục Ngạn Chu thối lui, thì thấy ánh mắt của thanh niên trước mặt đượm vẻ mất mát, Tạ Thành Trạch rũ mắt, rồi từ từ buông tay: "Thật xin lỗi."

Lục Ngạn Chu sửng sốt —— sao Tạ Thành Trạch lại phải xin lỗi?

Lục Ngạn Chu đột nhiên nhớ tới, trong trí nhớ của nguyên chủ, nguyên chủ trừ lúc còn nhỏ được Lục Kỳ Kỳ cho tiền sẽ chơi với Tạ Thành Trạch, sau này chỉ ngồi bên cạnh nghe Tạ Thành Trạch nói chuyện phiếm.

Không chỉ như thế, trừ nguyên chủ ra thì ai trong cái nhà này cũng không thèm chơi gì với Tạ Thành Trạch.

Cha của Tạ Thành Trạch trông bề ngoài rất quan tâm cậu ta nhưng thật ra rất ít khi lên lầu, người mẹ kế Lục Kỳ Kỳ này lúc đầu còn lấy lòng Tạ Thành Trạch, sau này có con ruột rồi thì vứt xó Tạ Thành Trạch sang một bên.

Còn người làm trong nhà thì sao? Bọn họ đều do Lục Kỳ Kỳ mướn về, đối với Tạ Thành Trạch không tới mức chậm trễ, nhưng cũng không hề để bụng.

Ngày này qua ngày khác, năm này sang năm nọ, Tạ Thành Trạch luôn một mình ngồi đợi trong lồng kính thủy tinh của cậu ta.

Trên tấm vải nhựa có một đôi bao tay cao su có thể quay ra ngoài hoặc quay vào trong được. Người bên ngoài xỏ tay vào bao tay cao su là có thể ôm được Tạ Thành Trạch đang ở trong phòng vô trùng, Tạ Thành Trạch ở bên trong xỏ tay vào thì cũng ôm được người bên ngoài.

Nhưng nguyên chủ chưa bao giờ thấy ai cách tấm màng nhựa ôm Tạ Thành Trạch, hoặc là được Tạ Thành Trạch ôm.

Ngay cả bản thân nguyên chủ cũng chỉ mang bao tay chơi với cậu ta lúc hai người còn nhỏ.

Dù Lục Ngạn Chu không có mớ ký ức khổng lồ lúc làm nhiệm vụ trước kia, nhưng cũng biết một đứa trẻ bị nuôi lớn với hoàn cảnh như vậy là không nên chút nào.

Hơn nữa nhìn dáng vẻ của Tạ Thành Trạch... Cậu khát vọng được chơi chung, cho dù là cách tấm màng plastic.

Đứa nhỏ này thật sự có chút đáng thương.

Tạ Thành Trạch trước mắt đã 22 tuổi, cũng không tính nhỏ, nhưng đối với người đã sống không biết bao nhiêu năm như Lục Ngạn Chu mà nói, 22 tuổi... Hoàn toàn chính là một đứa con nít.

Lòng Lục Ngạn Chu dâng lên lòng thương tiếc tràn trề.

Anh xỏ tay vào bao tay cao su trên tấm màng plastic, vỗ vỗ bả vai Tạ Thành Trạch đang mang nét mặt mất mát, cho cậu một cái ôm của người lớn.

Mặt Tạ Thành Trạch đầy vẻ vui mừng, cậu dựa vào người Lục Ngạn Chu, mở to hai mắt nhìn anh, khoé miệng hơi cong lên nở một nụ cười.

Đây là biểu cảm mà trước kia Tạ Thành Trạch sẽ không bao giờ làm ra.

Trong trí nhớ của Lục Ngạn Chu, Tạ Thành Trạch tu đạo vô tình, quanh thân vĩnh viễn lượn lờ sương lạnh, một bộ cự người ngàn dặm.

Anh sợ Tạ Thành Trạch quá tịch mịch, đi tìm cậu ta nói chuyện, Tạ Thành Trạch biểu hiện cũng nhàn nhạt, cả anh cũng sợ nếu mình đi nhiều thì Tạ Thành Trạch sẽ chê anh phiền.

Thế mà lúc này anh lại ôm Tạ Thành Trạch, Tạ Thành Trạch còn dựa vào người anh, cũng không biết khi Tạ Thành Trạch khôi phục, nhớ tới cảnh tượng này có cảm thấy xấu hổ không nữa.

Lục Ngạn Chu vừa định buông tay ra thì cảm giác được Tạ Thành Trạch đang dùng đầu cọ vào cằm mình, như một chú mèo con nóng lòng muốn được trấn an —— vì để ôm được Tạ Thành Trạch, anh dính sát người vào tấm màng plastic, thế là tiện cho Tạ Thành Trạch cọ anh.



Tạ Thành Trạch cọ xong, cả người cứng đờ, bất an xin lỗi: "Thật xin lỗi."

"Đừng xin lỗi, nếu làm vậy mà em xin lỗi anh, thế thì anh ôm em, có phải anh cũng nên nói xin lỗi?" Lục Ngạn Chu nói.

Tạ Thành Trạch giương mắt, ngơ ngác nhìn Lục Ngạn Chu.

Cách lớp bao tay cao su dày cộm, thật ra Lục Ngạn Chu không có cảm giác thiết thực được ôm Tạ Thành Trạch.

Anh vươn tay vỗ vỗ tấm lưng Tạ Thành Trạch, dùng tay còn lại ôm bả vai của cậu.

Đây là một cái ôm dành cho người anh em tốt, kết quả Tạ Thành Trạch lại chui vào lòng anh lần nữa, dán sát anh bất động.

Đứa nhỏ này, chẳng lẽ có hội chứng khát khao làn da?

Lục Ngạn Chu cố nhớ lại một chút, thật đúng là từ trong trí nhớ của nguyên chủ tìm ra vài nội dung liên quan.

Lúc nhỏ nguyên chủ tới tìm Tạ Thành Trạch chơi, Tạ Thành Trạch luôn luôn nắm lấy cánh tay được xỏ vào bao tay cao su của nguyên chủ không chịu buông.

Tạ Thành Trạch thích đụng vào người khác, nhưng từ nhỏ đến lớn, cậu chưa từng thực sự được chạm vào bất kỳ ai.

Cậu chỉ có thể cách tấm màng plastic hoặc bao tay cao su đến gần người khác.

Lòng Lục Ngạn Chu đau nhói.

Tạ Thành Trạch thật sự đơn thuần, còn vô cùng coi trọng và yêu thích nguyên chủ, coi nguyên chủ là người bạn tốt nhất của mình.

Kết quả... Nguyên chủ vậy mà hại chết Tạ Thành Trạch, hắn quả thật không phải là người!

Nếu Lục Ngạn Chu không xuyên tới đây, sau khi nguyên chủ trộm chuyển 3000 vạn từ chỗ của Tạ Thành Trạch sẽ tiếp tục xuống tay, lục tục chuyển đi càng nhiều tiền từ chỗ của Tạ Thành Trạch.

Đúng lúc này, học đệ An Thần Uyên mà nguyên chủ quen biết khi còn học đại học tiến vào công ty có Tạ Thành Trạch cầm cổ phần.

Nguyên chủ thích đàn ông, An Thần Uyên lại chủ động theo đuổi... Thế là nguyên chủ và An Thần Uyên hẹn hò.

Sau khi hẹn hò, An Thần Uyên biết được chuyện nguyên chủ tham ô công quỹ, vô cùng lo lắng, xúi giục nguyên chủ đi thăm dò Tạ Thành Trạch.

Tạ Thành Trạch bị nhốt trong phòng vô trùng, cái gì cũng không biết, nguyên chủ vẫn chưa thăm dò ra cái gì, nhưng vì số tiền hắn chuyển đi thật sự quá lớn nên chắc chắn sẽ khiến người khác phát hiện.

An Thần Uyên càng thêm sợ hãi, lời trong lời ngoài lo lắng nguyên chủ sẽ ăn cơm tù cả đời, còn nhắc rằng nếu Tạ Thành Trạch xảy ra chuyện thì sẽ không còn ai truy cứu chuyện này nữa... Nguyên chủ cũng vì thế mà có ý muốn hại chết Tạ Thành Trạch, mà làm chuyện này lại vô cùng đơn giản.

Tạ Thành Trạch quá yếu ớt, cho dù chỉ hít một chút không khí bên ngoài cũng có thể khiến cậu ta cảm nhiễm mất đi tính mạng.

Ban đầu nguyên chủ muốn phá hư phòng vô trùng của Tạ Thành Trạch, nhưng không dám đến trước mặt cậu ta, thế là sử dụng một cách khác.

Phòng vô trùng của Tạ Thành Trạch chạy bằng điện, yêu cầu một mức điện khổng lồ duy trì phòng vô trùng hoạt động, cung cấp không khí sạch sẽ cho Tạ Thành Trạch.

Nguyên chủ ngắt nguồn điện của phòng vô trùng, Tạ Thành Trạch cứ thế chết đi.

Cũng may nguyên chủ cũng không nhận được kết cục tốt, sau khi Tạ Thành Trạch chết, cảnh sát lập tức tìm được chứng cứ phạm tội hắn mưu hại Tạ Thành Trạch, rất nhanh sau đó hắn bị tống vào tù.

Nói cho cùng Tạ Thành Trạch là cổ đông lớn nhất của công ty niêm yết, nguyên chủ không những tham ô số tiền trăm triệu mà còn hại luôn tính mạng của Tạ Thành Trạch, chuyện này gây xôn xao rất lớn.

Có lẽ bởi vì thế, một hacker có tấm lòng chính nghĩa đã đăng công khai một đoạn video theo dõi, hoá ra, sau khi Tạ Thành Trạch ở trong phòng vô trùng bị ngắt điện đã từng dùng điện thoại xin sự giúp đỡ từ cha mình, kết quả cha cậu ta cúp máy ngay.

Cứ thế chuyện này liên lụy tới cha Tạ, lại có người phát hiện bạn trai của nguyên chủ An Thần Uyên là con trai riêng của cha Tạ.

Nguyên chủ biết được chuyện này từ luật sư, lập tức cắn ngược lại một phát, nói là An Thần Uyên với cha Tạ sai sử hắn giết người, cuối cùng An Thần Uyên và cha Tạ cũng vào ngục giam.

Vốn dĩ công ty nhà họ Tạ đã xuất hiện vấn đề, không có cha Tạ, hiển nhiên kinh doanh không được dẫn tới đóng cửa.

Đến nỗi cha Tạ và An Thần Uyên muốn chiếm tài sản của Tạ Thành Trạch... Tới sau này mọi người mới phát hiện Tạ Thành Trạch từng viết di chúc, muốn quyên tất cả tài sản của mình ra ngoài.

Cuối cùng chẳng ai chiếm được thứ tốt, nhưng người thảm nhất không thể nghi ngờ là Tạ Thành Trạch.

Lục Ngạn Chu nhìn Tạ Thành Trạch đang nằm trong lòng mình.

Cả đời này của Tạ Thành Trạch, chưa có nổi một ngày lành.

Sau khi phòng vô trùng bị ngắt điện, Tạ Thành Trạch còn có thể sống một quãng thời gian rất dài, quãng thời gian ấy... Cậu ta đã suy nghĩ những gì?

Trong lòng Lục Ngạn Chu thật sự có chút khó chịu, anh lại khẽ vỗ lưng Tạ Thành Trạch.

Anh cần phải mau chóng kiếm đủ số công đức.

Muốn cứu Tạ Thành Trạch, yêu cầu công đức, dù là mảnh vỡ linh hồn của Tạ Thành Trạch hay cái thế giới nhỏ này, cái nào cũng cần dùng công đức để nuôi dưỡng.

Chờ đến khi mảnh vỡ linh hồn của Tạ Thành Trạch được nuôi dưỡng tốt rồi thì cậu ta sẽ tái tạo được chức năng miễn dịch.

Rồi sau đó anh sẽ bồi dưỡng đủ cảm tình với Tạ Thành Trạch, chờ Tạ Thành Trạch qua đời là anh có thể đem mảnh vỡ linh hồn của cậu ta rời khỏi thế giới nhỏ này.



Sau khi Lục Ngạn Chu gia nhập Cục quản lý thế giới, anh vẫn luôn làm các loại nhiệm vụ để giữ thế giới nhỏ được ổn định, mà trong khi làm những nhiệm vụ đó, anh có thể kiếm được công đức.

Có vài người không có hứng thú với công đức, nhưng anh lại vô cùng quan tâm tới nó, không chỉ nghiêm túc hoàn thành nhiệm vụ, mà còn dùng nhiều cách khác để tích góp công đức.

Cũng bởi vì anh tích góp công đức nhiều nên mới trở thành một trong bốn vị Chủ Thần của Cục quản lý thế giới.

Nhưng vì để được đi vào thế giới nhỏ, cả công đức và sức mạnh của anh đã bị phong ấn hết, nên công đức dùng để nuôi dưỡng linh hồn của Tạ Thành Trạch anh phải đi kiếm từ thế giới này.

Anh còn cần kiếm công đức để ổn định thế giới nhỏ, cướp đi thế giới nhỏ này từ trong tay gã Huyền Vũ.

Sáng nay anh giúp đỡ cụ bà kia là để kiếm lấy công đức.

Lục Ngạn Chu nghĩ tới 3000 vạn nguyên chủ tham ô được từ Tạ Thành Trạch... Xem ra số tiền này tạm thời không thể trả cho Tạ Thành Trạch được.

Nguyên chủ chỉ mới lấy được 3000 vạn về tay, chưa kịp tiêu gì, dựa theo quỹ đạo của thế giới này, nguyên chủ sẽ quan sát trước một khoảng thời gian, sau khi chắc chắn Tạ Thành Trạch chưa phát hiện hắn ra tay mới dùng số tiền này đi mua một căn hộ lớn.

Lúc sau, nguyên chủ càng năm lần bảy lượt chuyển tiền từ chỗ của Tạ Thành Trạch, sử dụng chúng mua sắm hàng xa xỉ, chen chân vào cái gọi là tầng lớp thượng lưu.

Anh không phải nguyên chủ, không cần mua nhà, cũng không có hứng thú với hàng xa xỉ, số tiền này thật ra có thể dùng để giúp đỡ người khác, kiếm lấy công đức.

Tác giả có lời muốn nói:

Cảm tạ Dường Như Yêu Mùa Hè đã tặng Hoả Tiễn x1

Cảm tạ Trạch Hủ Thế Kỷ Mới đã tặng Địa Lôi x2, Lựu Đạn x1

Cảm tạ Sao Mạng Mẽo Lại Chậm Thế Này đã tặng Địa Lôi x1, Lựu Đạn x1

Cảm tạ Trà Trà đã tặng Lựu Đạn x1

Cảm tạ Hèn Mọn Cầu Truyện Mới Của Thái Thái Trần Sâm Sâm đã tặng Lựu Đạn x1

Cảm tạ 23143263 đã tặng Lựu Đạn x1

Cảm tạ Thiếu Tiền Không Thiếu Tình đã tặng Lựu Đạn x1

Cảm tạ Hoa Tịch * Vũ Tễ đã tặng Lựu Đạn x1

Cảm tạ Chỉ Cưng Chiều Lẫn Nhau đã tặng Lựu Đạn x1

Cảm tạ Thập Phương Lộc Nguyên đã tặng Địa Lôi x3

Cảm tạ Loại Bỏ Vu Sơn đã tặng Địa Lôi x3

Cảm tạ =3= đã tặng Địa Lôi x2

Cảm tạ Hải Dương đã tặng Địa Lôi x2

Cảm tạ Tiểu Vũ Lộng Tình đã tặng Địa Lôi x2

Cảm tạ - Sa Đồ Lục đã tặng Địa Lôi x2

Cảm tạ Mèo Nhỏ Hồng Hồng Oà Khóc đã tặng Địa Lôi x1

Cảm tạ Lucy đã tặng Địa Lôi x1

Cảm tạ Thu Tử đã tặng Địa Lôi x1

Cảm tạ Chiêu Hồn đã tặng Địa Lôi x1

Cảm tạ Lâm A Tô đã tặng Địa Lôi x1

Cảm tạ Nguyệt Lung Sa đã tặng Địa Lôi x1

Cảm tạ Duyên ~ đã tặng Địa Lôi x1

Cảm tạ Cổ Nhân Tịch Từ đã tặng Địa Lôi x1

Cảm tạ Vùng Lên Đũa Phép Thần Tiên đã tặng Địa Lôi x1

Cảm tạ MSDAL đã tặng Địa Lôi x1

Cảm tạ Nghe Nói Là đã tặng Địa Lôi x1

Cảm tạ Ngu Ngốc đã tặng Địa Lôi x1

Cảm tạ Di Lăng lão tổ đã tặng Địa Lôi x1

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Nhanh: Cầm Tay

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook