Xuyên Nhanh Chi Hệ Thống Nâng Cấp Trà Xanh
Chương 5: Câu dẫn lớp trưởng cao lãnh (5)
Nghịch Thế
13/07/2021
Bọn Lý Hạo quay mặt nhìn nhau, vẻ mặt có chút quái dị, nhưng bọn họ đang ở chỗ chuẩn bị thi đấu, cách một khoảng so với các bạn trong lớp, những vận động viên khác đã chuẩn bị khởi động, việc này cũng không ảnh hưởng tới bọn họ, mà dáng người cao lớn của Hàn Thạc đang đứng ở đó...... Bọn họ càng không dám mở miệng.
"Không sao, tớ là nhân viên hậu cần, đây vốn là công việc của tớ."
Lê Tử Ngôn khẽ cười một chút, nụ cười ấm áp, ánh mắt trong suốt, đặc biệt thoải mái, làm cho người ta nhìn liền cảm thấy thời tiết nóng bức cũng không còn khó chịu như trước.
Lý Hạo bị nụ cười này làm cho ngây người, nhún vai:
"Cậu tự nguyện vậy cầm đi."
Dứt lời đem quần áo trong tay ném qua, vài người khác thấy thế cũng nhao nhao cầm quần áo đặt ở chỗ Lê Tử Ngôn, nhân tiện còn có các bạn học khác trong lớp.
Lê Tử Ngôn thoải mái nhận lấy của từng người, đem quần áo nam,nữ phân chia rõ ràng, sau đó xếp thành hai chồng, lại cẩn thận kiểm tra dây giày của các bạn cùng lớp rồi mới trở về vị trí ngồi của mình.
Vòng thi chuẩn bị bắt đầu, bốn nam sinh đã đi đến vị trí của mình để chuẩn bị tốt.
Hàn Thạc luôn quan sát động tác của Lê Tử Ngôn, nhìn thoáng qua chỗ trống bên cạnh cậu, bước đến, ngồi bên cạnh.
Trong nháy mắt hắn ngồi vào ghế, Lê Tử Ngôn liền đem tầm mắt đặt lên người hắn, làm hắn bỗng dưng nỗi lên cảm giác khẩn trương, hai tay đặt trên đùi lặng yên siết chặt, có chút không được tự nhiên cầm lấy bình nước bên cạnh.
Nhưng nước vẫn chưa chạm vào môi, có một cảm giác ấm áp đặt trên tay hắn.
"Lớp trưởng, trước tiên không nên uống nước,"
Lê Tử Ngôn mi mắt cong cong, trong ánh mắt còn mang theo chút quan tâm, còn có một chút câu nệ rõ ràng, cậu vội vàng thu hồi tay mình, sau đó cúi đầu:
"Sau khi chạy tiếp sức là qua thi đấu nhảy cao, hiện tại uống nước có thể sẽ ảnh hưởng đến khả năng phát huy của cậu."
"...... Ừ"
Hàn Thạc vừa rồi có chút khẩn trương nên đã quên mất, lúc này đối phương vừa nhắc nhở hắn, gật đầu đặt bình nước sang một bên, chỉ là làn da bị ngón tay Lê Tử Ngôn chạm vào lại dị thường nóng rực, rõ ràng đối phương đã lấy tay ra, nhưng hắn lại không hiểu sao vẫn cảm thấy có một cảm giác tê dại.
Cuộc đua tiếp sức đã tới người cầm gậy cuối cùng, thân ảnh Lý Hạo từ xa chạy ở phía trước, bỏ vị trí thứ hai ở phía sau, ngồi ở chỗ này, Lê Tử Ngôn đều có thể nghe được tiếng hò hét khí thế như mưa sa đến từ lớp họ.
Rốt cuộc Lý Hạo không phụ sự mong đợi của mọi người, đạt hạng nhất cuộc đua chạy nước rút, bọn họ thuận lợi ngay từ cuộc thi mở đầu, giành được vị trí thứ nhất đầu tiên.
Lê Tử Ngôn cũng kích động mà đứng lên, vỗ tay, nụ cười trên mặt cực kỳ hấp dẫn người nhìn, vóc dáng cậu vốn là thanh tú, sau khi thay kiểu tóc lại càng kéo khí chất của mình lên một tầng, mà tuổi linh hồn của cậu so với những đứa nhỏ này có hơi trầm ổn, lúc này đặc biệt hấp dẫn sự chú ý của người khác.
Không ít bạn học xa lạ đều nhìn qua phía cậu, sau khi nhìn thấy dung mạo của cậu và Hàn Thạc bên cạnh, tất cả đều kinh hỉ nhỏ giọng thét chói tai.
Lý Hạo cùng ba người khác từ sân chạy đi xuống, ổn định lại hơi thở sau đó ngồi lên ghế nghỉ chân.
Lê Tử Ngôn cầm đồ uống thể thao và glucose chuẩn bị sẵn cho bọn họ, đặt ở bên cạnh, nửa ngồi xổm xuống, tay cậu đặt lên bụng bắp chân của Lý Hạo.
"Này! Cậu muốn làm gì!"
Lý Hạo nhìn động tác của Lê Tử Ngôn, cả người giống như bị điện giật, vẻ mặt trở nên khiếp sợ, mang theo chút chán ghét, dưới chân theo bản năng đạp lên người Lê Tử Ngôn, nhưng tay Lê Tử Ngôn hơi dùng sức, bụng bắp chân của hắn liền truyền đến một trận đau đớn khiến mày hắn nhíu lại.
"A!"
"Đừng nhúc nhích."
Giọng nói Lê Tử Ngôn ôn hòa, cầm lấy bình xịt giảm đau ở một bên cạnh nhẹ nhàng phun lên đùi hắn một lớp.
"Chân của cậu hẳn là có chút giãn cơ, vừa rồi khi nhìn cậu chạy nước rút, chân phải hình như không được thoải mái, hiện tại không xoa bóp một chút, rất dễ bị viêm gân."
Dứt lời, tay cậu liền bắt đầu động tác.
Sức lực trên tay Lê Tử Ngôn thực hiện vựa vặn, không nhẹ không nặng, có thể giảm bớt đau nhức cơ bắp do chạy bộ, ngón tay của cậu không lớn như nam sinh bình thường, mà thon dài mảnh khảnh, làn da trên bàn tay cũng rất tinh tế, cộng thêm một lớp bình xịt giảm đau, một cảm giác mát mẻ từ bắp chân truyền đến đỉnh đầu Lý Hạo.
Lý Hạo cắn môi dưới, hai tay dùng sức đặt ở bên cạnh ghế, nhịn xuống không phát ra tiếng kêu rên, cúi đầu nhìn thấy mi mắt rũ xuống của Lê Tử Ngôn. Trên thực tế vẻ ngoài của Lê Tử Ngôn rất có tính công kích, liếc mắt một cái là có thể hấp dẫn ánh mắt của người khác, nhưng hiện tại bộ dáng của cậu lại dị thường ngoan ngoãn, có sự tương phản đặc biệt to lớn, ngược lại càng thêm có tính kích thích.
"Cảm thấy tốt hơn chưa?"
Hắn đang nhìn chằm chằm đánh giá nửa khuôn mặt của Lê Tử Ngôn, đột nhiên đối diện với ánh mắt của đối phương, cả người thiêu đốt, ngay cả nơi Lê Tử Ngôn đang chạm vào cũng cảm thấy có chút không được tự nhiên.
"Ah...... A, tốt hơn nhiều rồi, cảm ơn."
"Không có việc gì, ngồi ở đây nghỉ ngơi một chút là tốt rồi."
Lê Tử Ngôn cười cười, sau đó đi về phía mấy người bạn cùng phòng bên cạnh, tiếp tục xử lý vài chấn thương nhỏ trên người bọn họ, tất cả động tác của Lê Tử Ngôn đều bị Hàn Thạc thu vào đáy mắt.
Hàn Thạc không thể giải thích được tâm tình của mình bây giờ là như thế nào, rõ ràng hắn và Lê Tử Ngôn không thân thiết, nhưng nhìn thấy những hành động này của cậu, trong lòng hắn lại xuất hiện một cảm giác chua xót và bất mãn có chút không được tự nhiên, lông mày cũng hơi nhíu lại.
Trên đài phát thanh truyền đến âm thanh thông báo hạng mục nhảy cao, Hàn Thạc cởi quần áo ra, thuận tay ném đi, bước ra sân thể dục.
Lê Tử Ngôn nhận lấy quần áo của Hàn Thạc, không xếp chồng lên nhau như quần áo của các bạn cùng lớp khác, mà ôm vào lòng mình, cậu hơi cúi đầu, có thể ngửi thấy mùi xà phòng nhàn nhạt trên quần áo.
Khóe miệng nhếch lên ý cười, tay Lê Tử Ngôn nắm chặt, đồng phục học sinh của hai người dán sát vào nhau, hơi thở cũng giao hòa làm một.
Trận đấu nhảy cao đã bắt đầu, tầm mắt Lê Tử Ngôn gắt gao dính lên thiếu niên thon dài trên sân đấu, cơ hồ là trong nháy mắt Hàn Thạc xuất hiện, trong sân liền vang lên từng tiếng cổ vũ.
Vô luận là diện mạo hay tố chất thân thể, Hàn Thạc đều ưu tú hơn những người khác rất nhiều, chỉ cần nhìn thấy hắn, tầm mắt theo bản năng bị thu hút nhìn theo không rời.
Chạy đà, nhảy, tất cả các động tác hoàn toàn tự nhiên, cơ thể của các chàng trai giống như kiệt tác tốt nhất của Thượng Đế, cho dù đó là độ cong hoặc tỷ lệ đều vừa phải.
Mà ngay khi Lê Tử Ngôn đặt tầm mắt lên người Hàn Thạc, cậu cũng không còn chú ý tới sự tồn tại của những người khác trên khán đài.
Đám nam sinh Lý Hạo và Lâm Dương thấy sườn mặt đầy ý cười của Lê Tử Ngôn, nhìn thoáng qua đồ uống nóng vừa phải trong tay mình, nhớ tới cảm giác mềm mại thoải mái vừa rồi trên người, trong lòng không thể giải thích được là cảm giác gì.
Từ đầu đến cuối, Lê Tử Ngôn cũng không làm ra chuyện gì sai trái, bọn họ cũng chỉ đơn phương khi dễ. Lúc đầu Lê Tử Ngôn chỉ thấp giọng chịu đựng, nhưng hiện tại cậu có phản ứng, cũng không phải mắng chửi, cũng không có phản kháng gì, chỉ giống như một Uông Thanh Tuyền, thu thập hết sự công kích của bọn họ.
Điều này làm cho các nam sinh vừa bước vào tuổi dậy thì một mảnh bối rối.
"Không sao, tớ là nhân viên hậu cần, đây vốn là công việc của tớ."
Lê Tử Ngôn khẽ cười một chút, nụ cười ấm áp, ánh mắt trong suốt, đặc biệt thoải mái, làm cho người ta nhìn liền cảm thấy thời tiết nóng bức cũng không còn khó chịu như trước.
Lý Hạo bị nụ cười này làm cho ngây người, nhún vai:
"Cậu tự nguyện vậy cầm đi."
Dứt lời đem quần áo trong tay ném qua, vài người khác thấy thế cũng nhao nhao cầm quần áo đặt ở chỗ Lê Tử Ngôn, nhân tiện còn có các bạn học khác trong lớp.
Lê Tử Ngôn thoải mái nhận lấy của từng người, đem quần áo nam,nữ phân chia rõ ràng, sau đó xếp thành hai chồng, lại cẩn thận kiểm tra dây giày của các bạn cùng lớp rồi mới trở về vị trí ngồi của mình.
Vòng thi chuẩn bị bắt đầu, bốn nam sinh đã đi đến vị trí của mình để chuẩn bị tốt.
Hàn Thạc luôn quan sát động tác của Lê Tử Ngôn, nhìn thoáng qua chỗ trống bên cạnh cậu, bước đến, ngồi bên cạnh.
Trong nháy mắt hắn ngồi vào ghế, Lê Tử Ngôn liền đem tầm mắt đặt lên người hắn, làm hắn bỗng dưng nỗi lên cảm giác khẩn trương, hai tay đặt trên đùi lặng yên siết chặt, có chút không được tự nhiên cầm lấy bình nước bên cạnh.
Nhưng nước vẫn chưa chạm vào môi, có một cảm giác ấm áp đặt trên tay hắn.
"Lớp trưởng, trước tiên không nên uống nước,"
Lê Tử Ngôn mi mắt cong cong, trong ánh mắt còn mang theo chút quan tâm, còn có một chút câu nệ rõ ràng, cậu vội vàng thu hồi tay mình, sau đó cúi đầu:
"Sau khi chạy tiếp sức là qua thi đấu nhảy cao, hiện tại uống nước có thể sẽ ảnh hưởng đến khả năng phát huy của cậu."
"...... Ừ"
Hàn Thạc vừa rồi có chút khẩn trương nên đã quên mất, lúc này đối phương vừa nhắc nhở hắn, gật đầu đặt bình nước sang một bên, chỉ là làn da bị ngón tay Lê Tử Ngôn chạm vào lại dị thường nóng rực, rõ ràng đối phương đã lấy tay ra, nhưng hắn lại không hiểu sao vẫn cảm thấy có một cảm giác tê dại.
Cuộc đua tiếp sức đã tới người cầm gậy cuối cùng, thân ảnh Lý Hạo từ xa chạy ở phía trước, bỏ vị trí thứ hai ở phía sau, ngồi ở chỗ này, Lê Tử Ngôn đều có thể nghe được tiếng hò hét khí thế như mưa sa đến từ lớp họ.
Rốt cuộc Lý Hạo không phụ sự mong đợi của mọi người, đạt hạng nhất cuộc đua chạy nước rút, bọn họ thuận lợi ngay từ cuộc thi mở đầu, giành được vị trí thứ nhất đầu tiên.
Lê Tử Ngôn cũng kích động mà đứng lên, vỗ tay, nụ cười trên mặt cực kỳ hấp dẫn người nhìn, vóc dáng cậu vốn là thanh tú, sau khi thay kiểu tóc lại càng kéo khí chất của mình lên một tầng, mà tuổi linh hồn của cậu so với những đứa nhỏ này có hơi trầm ổn, lúc này đặc biệt hấp dẫn sự chú ý của người khác.
Không ít bạn học xa lạ đều nhìn qua phía cậu, sau khi nhìn thấy dung mạo của cậu và Hàn Thạc bên cạnh, tất cả đều kinh hỉ nhỏ giọng thét chói tai.
Lý Hạo cùng ba người khác từ sân chạy đi xuống, ổn định lại hơi thở sau đó ngồi lên ghế nghỉ chân.
Lê Tử Ngôn cầm đồ uống thể thao và glucose chuẩn bị sẵn cho bọn họ, đặt ở bên cạnh, nửa ngồi xổm xuống, tay cậu đặt lên bụng bắp chân của Lý Hạo.
"Này! Cậu muốn làm gì!"
Lý Hạo nhìn động tác của Lê Tử Ngôn, cả người giống như bị điện giật, vẻ mặt trở nên khiếp sợ, mang theo chút chán ghét, dưới chân theo bản năng đạp lên người Lê Tử Ngôn, nhưng tay Lê Tử Ngôn hơi dùng sức, bụng bắp chân của hắn liền truyền đến một trận đau đớn khiến mày hắn nhíu lại.
"A!"
"Đừng nhúc nhích."
Giọng nói Lê Tử Ngôn ôn hòa, cầm lấy bình xịt giảm đau ở một bên cạnh nhẹ nhàng phun lên đùi hắn một lớp.
"Chân của cậu hẳn là có chút giãn cơ, vừa rồi khi nhìn cậu chạy nước rút, chân phải hình như không được thoải mái, hiện tại không xoa bóp một chút, rất dễ bị viêm gân."
Dứt lời, tay cậu liền bắt đầu động tác.
Sức lực trên tay Lê Tử Ngôn thực hiện vựa vặn, không nhẹ không nặng, có thể giảm bớt đau nhức cơ bắp do chạy bộ, ngón tay của cậu không lớn như nam sinh bình thường, mà thon dài mảnh khảnh, làn da trên bàn tay cũng rất tinh tế, cộng thêm một lớp bình xịt giảm đau, một cảm giác mát mẻ từ bắp chân truyền đến đỉnh đầu Lý Hạo.
Lý Hạo cắn môi dưới, hai tay dùng sức đặt ở bên cạnh ghế, nhịn xuống không phát ra tiếng kêu rên, cúi đầu nhìn thấy mi mắt rũ xuống của Lê Tử Ngôn. Trên thực tế vẻ ngoài của Lê Tử Ngôn rất có tính công kích, liếc mắt một cái là có thể hấp dẫn ánh mắt của người khác, nhưng hiện tại bộ dáng của cậu lại dị thường ngoan ngoãn, có sự tương phản đặc biệt to lớn, ngược lại càng thêm có tính kích thích.
"Cảm thấy tốt hơn chưa?"
Hắn đang nhìn chằm chằm đánh giá nửa khuôn mặt của Lê Tử Ngôn, đột nhiên đối diện với ánh mắt của đối phương, cả người thiêu đốt, ngay cả nơi Lê Tử Ngôn đang chạm vào cũng cảm thấy có chút không được tự nhiên.
"Ah...... A, tốt hơn nhiều rồi, cảm ơn."
"Không có việc gì, ngồi ở đây nghỉ ngơi một chút là tốt rồi."
Lê Tử Ngôn cười cười, sau đó đi về phía mấy người bạn cùng phòng bên cạnh, tiếp tục xử lý vài chấn thương nhỏ trên người bọn họ, tất cả động tác của Lê Tử Ngôn đều bị Hàn Thạc thu vào đáy mắt.
Hàn Thạc không thể giải thích được tâm tình của mình bây giờ là như thế nào, rõ ràng hắn và Lê Tử Ngôn không thân thiết, nhưng nhìn thấy những hành động này của cậu, trong lòng hắn lại xuất hiện một cảm giác chua xót và bất mãn có chút không được tự nhiên, lông mày cũng hơi nhíu lại.
Trên đài phát thanh truyền đến âm thanh thông báo hạng mục nhảy cao, Hàn Thạc cởi quần áo ra, thuận tay ném đi, bước ra sân thể dục.
Lê Tử Ngôn nhận lấy quần áo của Hàn Thạc, không xếp chồng lên nhau như quần áo của các bạn cùng lớp khác, mà ôm vào lòng mình, cậu hơi cúi đầu, có thể ngửi thấy mùi xà phòng nhàn nhạt trên quần áo.
Khóe miệng nhếch lên ý cười, tay Lê Tử Ngôn nắm chặt, đồng phục học sinh của hai người dán sát vào nhau, hơi thở cũng giao hòa làm một.
Trận đấu nhảy cao đã bắt đầu, tầm mắt Lê Tử Ngôn gắt gao dính lên thiếu niên thon dài trên sân đấu, cơ hồ là trong nháy mắt Hàn Thạc xuất hiện, trong sân liền vang lên từng tiếng cổ vũ.
Vô luận là diện mạo hay tố chất thân thể, Hàn Thạc đều ưu tú hơn những người khác rất nhiều, chỉ cần nhìn thấy hắn, tầm mắt theo bản năng bị thu hút nhìn theo không rời.
Chạy đà, nhảy, tất cả các động tác hoàn toàn tự nhiên, cơ thể của các chàng trai giống như kiệt tác tốt nhất của Thượng Đế, cho dù đó là độ cong hoặc tỷ lệ đều vừa phải.
Mà ngay khi Lê Tử Ngôn đặt tầm mắt lên người Hàn Thạc, cậu cũng không còn chú ý tới sự tồn tại của những người khác trên khán đài.
Đám nam sinh Lý Hạo và Lâm Dương thấy sườn mặt đầy ý cười của Lê Tử Ngôn, nhìn thoáng qua đồ uống nóng vừa phải trong tay mình, nhớ tới cảm giác mềm mại thoải mái vừa rồi trên người, trong lòng không thể giải thích được là cảm giác gì.
Từ đầu đến cuối, Lê Tử Ngôn cũng không làm ra chuyện gì sai trái, bọn họ cũng chỉ đơn phương khi dễ. Lúc đầu Lê Tử Ngôn chỉ thấp giọng chịu đựng, nhưng hiện tại cậu có phản ứng, cũng không phải mắng chửi, cũng không có phản kháng gì, chỉ giống như một Uông Thanh Tuyền, thu thập hết sự công kích của bọn họ.
Điều này làm cho các nam sinh vừa bước vào tuổi dậy thì một mảnh bối rối.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.