Xuyên Nhanh Chi Hệ Thống Nâng Cấp Trà Xanh
Chương 156: Muốn nựng báo đen ngạo kiều (13)
Nghịch Thế
03/10/2021
Editor: Uyên
Chuyện vừa xảy ra làm cho mọi người càng thêm xấu hổ, tuy Lê Tử Hàn hiểu lầm quan hệ giữa hai người nhưng cũng không hoàn toàn yên tâm với Lai Tháp, thái độ đối đãi với hắn vẫn cảnh giác như cũ.
Mặc dù Lai Tháp và Lê Tử Ngôn có hôn ước, nhưng anh cũng không yên lòng, dù sao nghe ý tứ bên Rhinesen thì Lai Tháp cũng không hài lòng với hôn ước của hai người.
Lê Tử Ngôn là á thú nhân, cho dù Lê Tử Hàn là anh trai nhưng cũng phải tránh hiềm nghi, chỉ có thể cùng Lai Tháp đứng canh giữ ngoài cửa phòng Lê Tử Ngôn, phòng hờ Lê Tử Ngôn lại gọi bọn họ.
Lai Tháp dựa lưng vào tường, màu đỏ trên tai đã biến mất, biểu cảm trên mặt lại khôi phục thành dáng vẻ thờ ơ.
Lê Tử Hàn đứng ở bên kia trầm tĩnh đánh giá Lai Tháp. Thời gian hai người quen biết cũng không ngắn, lúc nhỏ còn thường xuyên cùng nói chuyện, cho đến năm nhất đại học đều bận rộn học hành thì rất ít khi tụ tập cùng nhau.
Chẳng qua tình bạn của con trai rất đơn giản, bọn họ cũng không chỉ là bạn bè mà còn từng là chiến hữu, quan hệ vẫn khá thân thiết. Cho nên ngay từ đầu Lê Tử Hàn đã tiếp thu được chuyện về vị hôn phu của em trai mình là Lai Tháp, thậm chí còn cảm thấy Lai Tháp có năng lực mạnh mẽ, làm người chính trực, coi như cũng xứng với bảo bối nhà mình.
Nhưng sau khi nghe ba mẹ nhắc tới thái độ của Lai Tháp, anh lại bắt đầu do dự, bây giờ lại càng cảm thấy tốt hơn hết là cho hai người giải trừ hôn ước cho rồi.
"Này Lai Tháp, cậu có ý gì với bảo bối?"
"Ý cậu là sao?"
"Ý tôi là hôn ước của hai người, không phải cậu không hài lòng sao?"
"..."
Lai Tháp trầm mặc, nhất thời không biết nên trả lời cái gì, "Ừm, tôi không muốn người khác xen vào cuộc sống của tôi."
"Vậy thì được rồi, buổi tối tôi sẽ nói chuyện này ba tôi, vài ngày sau sẽ đến nhà cậu nói một tiếng, chúng ta giải trừ hôn ước này đi."
Lai Tháp nhíu mày, giọng nói vô thức nâng cao, trong giọng nói còn mang theo vài phần kháng cự cùng bất mãn, đáng tiếc là hắn với Lê Tử Hàn quá thẳng nên cũng không nhận ra điều gì lạ, "Cậu có ý gì?"
Lê Tử Hàn bước tới vỗ bả vai Lai Tháp, nói ra lời thấm thía, "Dù sao cậu cũng đâu có thích bảo bối, giải trừ hôn ước là tốt cho cả hai không phải à?.....Hay cậu có ý với bảo bối."
"Ai có ý với cậu ta chứ?! Cậu đừng có nói lung tung nữa được không?"
Lai Tháp hất mạnh tay Lê Tử Hàn ra, liên tục phủ nhận, lời nói cũng nhiều hơn bình thường.
"Cậu ta yếu như vậy, tôi quan tâm cậu ta chỉ vì nguyên nhân trong nhà thôi, không phải vì thích cậu ta!"
"Ừ, đừng kích động như thế."
Lê Tử Hàn trong lòng cũng rất kỳ quái, anh không hy vọng Lai Tháp thích Lê Tử Ngôn, nhưng khi nghe được đáp án như vậy lại cảm thấy Lai Tháp có chút không biết tốt xấu.
"Cho dù không thích thì cậu cũng đâu cần phản ứng lớn đến vậy chứ? Thích bảo bối mất mặt lắm sao?"
"...."
Lai Tháp trầm mặc không trả lời, giữa hai người có chút xấu hổ. Lê Tử Hàn cười cười định mở miệng tiếp tục bàn bạc chuyện giải trừ hôn ước thì cánh cửa ở giữa hai người mở ra.
Một bóng dáng nhỏ nhắn xuất hiện trước mặt hai người, lỗ tai trắng bông xù rũ xuống, một chút tinh thần cũng không có, vành mắt ửng hồng, môi mím thành một đường thẳng, liếc mắt nhìn Lai Tháp rồi lại cúi đầu.
"Bảo bối..."
"..."
Lê Tử Hàn cùng Lai Tháp nhìn nhau, hai người đều có chút hoảng loạn, Lê Tử Hàn còn ổn nhưng Lai Tháp thật sự luống cuống.
Hắn biết Lê Tử Ngôn thích hắn, có phải cậu đã nghe hết rồi hay không? Lê Tử Ngôn có hiểu lầm thái độ của hắn hay không...
"Tôi..."
"Anh hai, em khát nước, muốn uống nước trái cây."
Nhìn bộ dáng này của cậu là biết không phải là muốn uống nước trái cây, mà là muốn anh tránh đi. Lê Tử Hàn hơi lo lắng nhưng vẫn không nói gì, lúc quay người còn liếc nhìn Lai Tháp, ý bảo hắn nói chuyện cho đoàng hoàng.
Lai Tháp đứng ở cửa, hai tay đút trong túi áo lặng lẽ nắm thành quyền, nhìn đôi mắt đỏ hoe của Lê Tử Ngôn, một câu cũng không nói nên lời.
"Anh Lai Tháp, em có làm phiền anh không?"
"Không có, cậu đừng nghĩ như vậy, tôi..."
"Xin lỗi anh Lai Tháp, là em quá tùy hứng, đã biết anh không thích em mà còn muốn quấn lấy anh."
Nghe Lê Tử Ngôn nói vậy, trong lòng Lai Tháp cũng có chút đau, tay nắm chặt hơn.
"Xin lỗi, mấy ngày nay nhất định đã làm phiền anh rồi, em sẽ nói với ba việc giải trừ hôn ước."
Giữa hai người là một khoảng trầm lặng, ai cũng không nghĩ rằng sau một đêm mập mờ, mọi chuyện lại đi đến nước này. Trong lòng Lai Tháp giống như bị nhéo một cái, nhìn khoé mắt đỏ hồng cùng đôi môi cắn chặt của Lê Tử Ngôn, có chút thở không nổi.
Hắn cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, đây rõ ràng là mong muốn cùng ý định của hắn, nhưng lúc này hắn lại vui không nổi.
Tình trạng xấu hổ này kéo dài đến lúc ăn cơm, trước kia Lê Tử Ngôn nhất định sẽ ở bên cạnh Lai Tháp hỏi han ân cần, bây giờ lại ngồi cách xa tám thước dán vào Lê Tử Hàn, một câu cũng không nói.
Trên mông còn có vết thương, cậu ngồi cũng không yên, ăn được vài miếng rồi đứng lên.
"Ba, cha, con hơi mệt, nên về phòng nghỉ trước."
Lê Tử Ngôn ỉu xìu, cái đuôi rũ xuống, đôi mắt cũng sưng, nhìn rất đáng thương, nếu lúc thường thì người trong nhà đã để Lê Tử Ngôn quay về nghỉ ngơi, nhưng hôm nay Lai Tháp vẫn còn ở đây.
"Chuyện này..."
"Bác, để con đưa...Tử Ngôn lên phòng, con cũng ăn xong rồi."
"Cũng được, vậy phiền con rồi."
Cơ hội để hai người có không gian riêng, hai vị phụ huynh đương nhiên sẽ không quấy rầy. Mà Lê Tử Hàn cũng hy vọng hai người có thể nói rõ với nhau.
Lai Tháp đi theo phía sau Lê Tử Ngôn, nhìn Lê Tử Ngôn cố gắng chống đỡ từng bước lên lầu, một tiếng cũng không nói, trong lòng hắn liền buồn bực.
Dừng trước cửa, Lê Tử Ngôn cúi đầu, "Anh Lai Tháp...đàn anh Lai Tháp, anh thật sự không thích em chút nào sao?"
"..."
Lai Tháp nghiêng đầu không trả lời, biết rõ Lê Tử Ngôn không nhìn mình nhưng hắn vẫn cảm thấy chột dạ.
"Sau này cũng sẽ không thích em sao?"
"..." Lai Tháp vẫn không nói gì.
Lê Tử Ngôn cúi đầu cười khổ một tiếng, giọng điệu cực kỳ cẩn thận, "Khoảng thời gian này, nhất định đã làm anh khó xử rồi, thật ngại quá, rõ ràng chỉ muốn anh vui vẻ thôi."
"Không có khó xử, cậu đừng, đừng nghĩ như vậy."
"A, vậy thì tốt rồi, cám ơn đàn anh Lai Tháp hôm qua đã chăm sóc em. Gặp lại sau." Nói xong, Lê Tử Ngôn quay vào phòng đóng cửa lại.
Rõ ràng chỉ là lời tạm biệt bình thường, nhưng cảm giác như một lời chia xa, trái tim Lai Tháp đập hẫng một nhịp, đứng tại đó làm thế nào cũng không nhấc chân đi được, ánh mắt bị một thứ lấp lánh trên mặt đất thu hút, hắn cúi đầu, là một giọt nước.
Là nước mắt.
Lai Tháp ngồi xổm trên mặt đất, ánh mắt đặt trên giọt nước mắt kia, cứ giữ nguyên hành động như vậy không thay đổi.
Lê Tử Ngôn khóc, hắn làm Lê Tử Ngôn khóc rồi.
Chuyện vừa xảy ra làm cho mọi người càng thêm xấu hổ, tuy Lê Tử Hàn hiểu lầm quan hệ giữa hai người nhưng cũng không hoàn toàn yên tâm với Lai Tháp, thái độ đối đãi với hắn vẫn cảnh giác như cũ.
Mặc dù Lai Tháp và Lê Tử Ngôn có hôn ước, nhưng anh cũng không yên lòng, dù sao nghe ý tứ bên Rhinesen thì Lai Tháp cũng không hài lòng với hôn ước của hai người.
Lê Tử Ngôn là á thú nhân, cho dù Lê Tử Hàn là anh trai nhưng cũng phải tránh hiềm nghi, chỉ có thể cùng Lai Tháp đứng canh giữ ngoài cửa phòng Lê Tử Ngôn, phòng hờ Lê Tử Ngôn lại gọi bọn họ.
Lai Tháp dựa lưng vào tường, màu đỏ trên tai đã biến mất, biểu cảm trên mặt lại khôi phục thành dáng vẻ thờ ơ.
Lê Tử Hàn đứng ở bên kia trầm tĩnh đánh giá Lai Tháp. Thời gian hai người quen biết cũng không ngắn, lúc nhỏ còn thường xuyên cùng nói chuyện, cho đến năm nhất đại học đều bận rộn học hành thì rất ít khi tụ tập cùng nhau.
Chẳng qua tình bạn của con trai rất đơn giản, bọn họ cũng không chỉ là bạn bè mà còn từng là chiến hữu, quan hệ vẫn khá thân thiết. Cho nên ngay từ đầu Lê Tử Hàn đã tiếp thu được chuyện về vị hôn phu của em trai mình là Lai Tháp, thậm chí còn cảm thấy Lai Tháp có năng lực mạnh mẽ, làm người chính trực, coi như cũng xứng với bảo bối nhà mình.
Nhưng sau khi nghe ba mẹ nhắc tới thái độ của Lai Tháp, anh lại bắt đầu do dự, bây giờ lại càng cảm thấy tốt hơn hết là cho hai người giải trừ hôn ước cho rồi.
"Này Lai Tháp, cậu có ý gì với bảo bối?"
"Ý cậu là sao?"
"Ý tôi là hôn ước của hai người, không phải cậu không hài lòng sao?"
"..."
Lai Tháp trầm mặc, nhất thời không biết nên trả lời cái gì, "Ừm, tôi không muốn người khác xen vào cuộc sống của tôi."
"Vậy thì được rồi, buổi tối tôi sẽ nói chuyện này ba tôi, vài ngày sau sẽ đến nhà cậu nói một tiếng, chúng ta giải trừ hôn ước này đi."
Lai Tháp nhíu mày, giọng nói vô thức nâng cao, trong giọng nói còn mang theo vài phần kháng cự cùng bất mãn, đáng tiếc là hắn với Lê Tử Hàn quá thẳng nên cũng không nhận ra điều gì lạ, "Cậu có ý gì?"
Lê Tử Hàn bước tới vỗ bả vai Lai Tháp, nói ra lời thấm thía, "Dù sao cậu cũng đâu có thích bảo bối, giải trừ hôn ước là tốt cho cả hai không phải à?.....Hay cậu có ý với bảo bối."
"Ai có ý với cậu ta chứ?! Cậu đừng có nói lung tung nữa được không?"
Lai Tháp hất mạnh tay Lê Tử Hàn ra, liên tục phủ nhận, lời nói cũng nhiều hơn bình thường.
"Cậu ta yếu như vậy, tôi quan tâm cậu ta chỉ vì nguyên nhân trong nhà thôi, không phải vì thích cậu ta!"
"Ừ, đừng kích động như thế."
Lê Tử Hàn trong lòng cũng rất kỳ quái, anh không hy vọng Lai Tháp thích Lê Tử Ngôn, nhưng khi nghe được đáp án như vậy lại cảm thấy Lai Tháp có chút không biết tốt xấu.
"Cho dù không thích thì cậu cũng đâu cần phản ứng lớn đến vậy chứ? Thích bảo bối mất mặt lắm sao?"
"...."
Lai Tháp trầm mặc không trả lời, giữa hai người có chút xấu hổ. Lê Tử Hàn cười cười định mở miệng tiếp tục bàn bạc chuyện giải trừ hôn ước thì cánh cửa ở giữa hai người mở ra.
Một bóng dáng nhỏ nhắn xuất hiện trước mặt hai người, lỗ tai trắng bông xù rũ xuống, một chút tinh thần cũng không có, vành mắt ửng hồng, môi mím thành một đường thẳng, liếc mắt nhìn Lai Tháp rồi lại cúi đầu.
"Bảo bối..."
"..."
Lê Tử Hàn cùng Lai Tháp nhìn nhau, hai người đều có chút hoảng loạn, Lê Tử Hàn còn ổn nhưng Lai Tháp thật sự luống cuống.
Hắn biết Lê Tử Ngôn thích hắn, có phải cậu đã nghe hết rồi hay không? Lê Tử Ngôn có hiểu lầm thái độ của hắn hay không...
"Tôi..."
"Anh hai, em khát nước, muốn uống nước trái cây."
Nhìn bộ dáng này của cậu là biết không phải là muốn uống nước trái cây, mà là muốn anh tránh đi. Lê Tử Hàn hơi lo lắng nhưng vẫn không nói gì, lúc quay người còn liếc nhìn Lai Tháp, ý bảo hắn nói chuyện cho đoàng hoàng.
Lai Tháp đứng ở cửa, hai tay đút trong túi áo lặng lẽ nắm thành quyền, nhìn đôi mắt đỏ hoe của Lê Tử Ngôn, một câu cũng không nói nên lời.
"Anh Lai Tháp, em có làm phiền anh không?"
"Không có, cậu đừng nghĩ như vậy, tôi..."
"Xin lỗi anh Lai Tháp, là em quá tùy hứng, đã biết anh không thích em mà còn muốn quấn lấy anh."
Nghe Lê Tử Ngôn nói vậy, trong lòng Lai Tháp cũng có chút đau, tay nắm chặt hơn.
"Xin lỗi, mấy ngày nay nhất định đã làm phiền anh rồi, em sẽ nói với ba việc giải trừ hôn ước."
Giữa hai người là một khoảng trầm lặng, ai cũng không nghĩ rằng sau một đêm mập mờ, mọi chuyện lại đi đến nước này. Trong lòng Lai Tháp giống như bị nhéo một cái, nhìn khoé mắt đỏ hồng cùng đôi môi cắn chặt của Lê Tử Ngôn, có chút thở không nổi.
Hắn cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, đây rõ ràng là mong muốn cùng ý định của hắn, nhưng lúc này hắn lại vui không nổi.
Tình trạng xấu hổ này kéo dài đến lúc ăn cơm, trước kia Lê Tử Ngôn nhất định sẽ ở bên cạnh Lai Tháp hỏi han ân cần, bây giờ lại ngồi cách xa tám thước dán vào Lê Tử Hàn, một câu cũng không nói.
Trên mông còn có vết thương, cậu ngồi cũng không yên, ăn được vài miếng rồi đứng lên.
"Ba, cha, con hơi mệt, nên về phòng nghỉ trước."
Lê Tử Ngôn ỉu xìu, cái đuôi rũ xuống, đôi mắt cũng sưng, nhìn rất đáng thương, nếu lúc thường thì người trong nhà đã để Lê Tử Ngôn quay về nghỉ ngơi, nhưng hôm nay Lai Tháp vẫn còn ở đây.
"Chuyện này..."
"Bác, để con đưa...Tử Ngôn lên phòng, con cũng ăn xong rồi."
"Cũng được, vậy phiền con rồi."
Cơ hội để hai người có không gian riêng, hai vị phụ huynh đương nhiên sẽ không quấy rầy. Mà Lê Tử Hàn cũng hy vọng hai người có thể nói rõ với nhau.
Lai Tháp đi theo phía sau Lê Tử Ngôn, nhìn Lê Tử Ngôn cố gắng chống đỡ từng bước lên lầu, một tiếng cũng không nói, trong lòng hắn liền buồn bực.
Dừng trước cửa, Lê Tử Ngôn cúi đầu, "Anh Lai Tháp...đàn anh Lai Tháp, anh thật sự không thích em chút nào sao?"
"..."
Lai Tháp nghiêng đầu không trả lời, biết rõ Lê Tử Ngôn không nhìn mình nhưng hắn vẫn cảm thấy chột dạ.
"Sau này cũng sẽ không thích em sao?"
"..." Lai Tháp vẫn không nói gì.
Lê Tử Ngôn cúi đầu cười khổ một tiếng, giọng điệu cực kỳ cẩn thận, "Khoảng thời gian này, nhất định đã làm anh khó xử rồi, thật ngại quá, rõ ràng chỉ muốn anh vui vẻ thôi."
"Không có khó xử, cậu đừng, đừng nghĩ như vậy."
"A, vậy thì tốt rồi, cám ơn đàn anh Lai Tháp hôm qua đã chăm sóc em. Gặp lại sau." Nói xong, Lê Tử Ngôn quay vào phòng đóng cửa lại.
Rõ ràng chỉ là lời tạm biệt bình thường, nhưng cảm giác như một lời chia xa, trái tim Lai Tháp đập hẫng một nhịp, đứng tại đó làm thế nào cũng không nhấc chân đi được, ánh mắt bị một thứ lấp lánh trên mặt đất thu hút, hắn cúi đầu, là một giọt nước.
Là nước mắt.
Lai Tháp ngồi xổm trên mặt đất, ánh mắt đặt trên giọt nước mắt kia, cứ giữ nguyên hành động như vậy không thay đổi.
Lê Tử Ngôn khóc, hắn làm Lê Tử Ngôn khóc rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.