Xuyên Nhanh Chi Hệ Thống Nâng Cấp Trà Xanh
Chương 259: Ngoại truyện 2: Nội quy gia đình
Nghịch Thế
26/01/2022
Editor: Uyên
Sau khi kết hôn Hàn Tri Dao và Lê Tử Ngôn không được thoải mái hơn bao nhiêu. Hai người đều đã xác định sẽ thi nghiên cứu sinh, chuyện này không cần quá căng thẳng nhưng dù sao bọn họ cũng đã là người trưởng thành, trong sinh hoạt không thể dựa vào gia đình mãi.
Sau khi Lê Tử Ngôn vào đại học đã bắt đầu chăm chỉ vừa học vừa làm nên có tiết kiệm được một số tiền. Hàn Tri Dao cũng có thu nhập ổn định nhưng số tiền này chỉ đủ cho bọn họ sinh hoạt, nếu muốn nuôi thêm một đứa bé và một con mèo thì vẫn hơi thiếu thốn, dù sao giá cả của khu đô thị hạng nhất cũng không đơn giản.
"Hay để em đến công ty thực tập đi, chắc sẽ không sao đâu."
"Tiết học của em còn nhiều hơn cả anh mà, ngày nào cũng phải viết luận văn, làm nghiên cứu, sao em có thời gian chứ." Lê Tử Ngôn lắc đầu từ chối đề nghị này của Hàn Tri Dao, "Đừng làm mình quá mệt, em không chỉ có một mình."
Vừa nghe Lê Tử Ngôn nói lời này, Hàn Tri Dao đã biết đối phương đau lòng cho mình, trong lòng hắn thở dài, ngọt ngào nhưng vẫn thấy tiếc. Tất nhiên quay về thế giới thực là tốt nhưng Lê Tử Ngôn lại không "thẳng thắn" như trước nữa mà thẹn thùng vô cùng, cũng sẽ không ôm eo hắn gọi anh ơi, có khi còn cảm giác vị trí của mình bị đảo ngược.
Hàn Tri Dao khó chịu nhìn Lê Tử Ngôn đang ngồi dưới sàn đùa giỡn với con trai và mèo con, trong lòng ngứa ngáy ngồi xổm xuống từ sau lưng ôm lấy vòng eo Lê Tử Ngôn, ngửi mùi thơm trên người Lê Tử Ngôn.
"Đàn anh, vợ ơi, anh à, anh quan tâm em xíu đi, đừng nhìn bọn nó nữa..."
"Đừng quậy..."
Lê Tử Ngôn lập tức đỏ mặt, ôm con trai đổi thành vị trí đưa lưng về phía hai người, tay phải thì đẩy lồng ngực Hàn Tri Dao nhưng không dùng bao nhiêu sức, "Bé con còn ở đây..."
"Đã muộn rồi, để bọn nó đi ngủ đi, Bánh Sữa chắc cũng mệt rồi phải không?"
"......Bánh Sữa đã ngủ cả ngày."
Lê Tử Ngôn bất đắc dĩ nhưng vẫn thấy ngọt ngào, người phía sau quấn chặt, hai tay đã không ngoan di chuyển trên người cậu, chui vào vạt áo vuốt ve cơ thể cậu, Lê Tử Ngôn cắn môi quay đầu hôn lên má Hàn Tri Dao một cái, "Để anh dỗ bọn nhỏ ngủ rồi chơi với em được không?"
Lê Tử Ngôn biết rõ điểm yếu của Hàn Tri Dao, chỉ cần "làm nũng" là hai chân Hàn Tri Dao đã mềm nhũn, chỉ có thể tức giận mút vành tai Lê Tử Ngôn, nhìn màu sắc nơi đó dần ửng đỏ mới buông người trong ngực ra, khom lưng ôm lấy con trai lớn và con trai út của mình.
"Bé con đi ngủ nào, để em dỗ bọn nhỏ ngủ cho."
"Meo~" Bánh Sữa bị Hàn Tri Dao ôm đi quay đầu lại nhìn Lê Tử Ngôn rồi lại thấy bé con nháy mắt với nó mới không kêu nữa.
Bé con cũng nhìn ba lớn của mình với đôi mắt tròn xoe như trái nho đặc biệt đẹp, mỉm cười lộ ra hai cái răng sữa.
Đương nhiên Lê Tử Ngôn biết Hàn Tri Dao có ẩn ý gì, mấy ngày nay sau khi cậu về đều bận chăm sóc con cái nên ít để ý tới Hàn Tri Dao, Hàn Tri Dao vừa dùng ánh mắt ám chỉ cậu thôi mà cậu đã thấy nóng trong người.
Đỏ mặt há miệng nhưng không thể nói gì, Lê Tử Ngôn lon ton chạy về phòng ngủ, cũng không dám nhìn con trai mình nữa.
Hàn Tri Dao nhìn chằm chằm bóng lưng chạy trối chết của Lê Tử Ngôn, đầu lưỡi đụng quai hàm ôm đứa con trai vào lòng, "Con trai ngoan, có biết hai người các con khiến ba lớn bỏ lỡ rất nhiều chuyện tốt không? Hôm nay nghe lời mau đi ngủ nào, không là ba lớn đánh mông hai đứa nha."
Bánh Sữa:...
Bé con:...?
Một mèo một bé không biết nói nên không có cách nào phản kháng, cũng may Bánh Sữa hiểu chuyện nằm sấp bên cạnh bé con đảm nhiệm vai trò bảo mẫu, Hàn Tri Dao thấy bé con ngủ rồi mới đi ra khỏi phòng, cởi quần áo rồi trần truồng nửa người trên quay về phòng.
Tiếng nước trong phòng tắm vẫn đang vang lên, yết hầu Hàn Tri Dao hơi trượt, đi qua mở cửa ra.
Tiếng Hàn Tri Dao mở cửa rất nhẹ, Lê Tử Ngôn đang xả nước nên không nghe thấy, cậu đang nhắm mắt một giây sau lập tức được một cơ thể nóng bỏng ôm trọn.
Người nọ không cho cậu có cơ hội nói chuyện, ôm eo cậu dính sát lên người mình, cảm giác da thịt cọ sát mang tới một cơn run rẩy, Lê Tử Ngôn bị ép nghiêng đầu hôn môi với hắn, nước miếng không kìm chế được mà chảy xuống.
"Đừng, đừng ở đây..."
"Không, ngay tại đây, anh, em nhớ anh..."
Hàn Tri Dao hôn lên cổ Lê Tử Ngôn, nhìn hai má Lê Tử Ngôn ửng đỏ thì hành động càng thêm mạnh mẽ, "Anh, chúng ta cũng đã kết hôn rồi, anh nên gọi em là gì mới phải nhỉ?"
"......A, Tri Dao..."
"Không đúng rồi, không phải anh rất thông minh sao? Đừng giả ngốc nữa...gọi em là gì?"
Lê Tử Ngôn bị ép đến đỏ mắt, cơn sóng tình trong cơ thể không kìm chế được dâng trào gần như làm cho cả người cậu ửng hồng.
Nhưng Hàn Tri Dao lại cực kỳ thích dáng vẻ này của cậu, ước gì có thể để lại dấu hiệu của mình ở mỗi nơi trên người cậu.
"A..."
"Tử Ngôn, bé cưng à, em tốt với anh quá rồi nên phải cho anh biết thế nào là nội quy gia đình mới được. Cưng à, gọi em là chồng hoặc là anh, anh chọn đi được chứ?"
Lê Tử Ngôn hơi "tức giận" liếc hắn một cái, nhưng dáng vẻ này giống như làm nũng càng làm người ta muốn bắt nạt cậu.
Hàn Tri Dao cười xấu xa một tiếng rồi ôm người yêu mình đi đến bồn rửa tay, ánh đèn sáng ngời cùng tấm gương phản chiếu khiến đồng tử Lê Tử Ngôn đột nhiên co rụt, cậu ôm chặt Hàn Tri Dao không dám nhúc nhích.
Không "dạy" vợ từ lúc còn thơ thì sao được, Hàn Tri Dao mỉm cười, hành động vẫn không ngừng, "Cưng à, yên tâm đi, em sẽ ôm anh, ôm chặt ông xã nào."
Tiếng nức nở cùng tiếng cầu xin tha thứ quanh quẩn trong phòng tắm, Hàn Tri Dao bắt được mấy chữ như ý nguyện nghe được tiếng gọi mình muốn nghe.
Hắn ôm Lê Tử Ngôn đã mềm nhũn quay lại giường lau sạch người cậu, sau khi bôi thuốc xong ôm Lê Tử Ngôn nằm trên giường.
Hàn Tri Dao hôn lên trán Lê Tử Ngôn một cái, "Anh à, em không muốn anh coi em là người nhỏ tuổi hơn anh để anh chăm lo, anh là người yêu của em, em cũng là người yêu của anh nên em hy vọng em có thể làm chỗ dựa cho anh."
Lê Tử Ngôn hơi giật mình, cánh tay ôm Hàn Tri Dao siết chặt, gật đầu.
"Anh gọi em là gì em đều thích nghe, thế nhưng em muốn chắc chắn rằng mình là người duy nhất có tư cách bảo vệ và che chở cho anh, được không anh ơi."
"Ừm, anh biết rồi."
Lê Tử Ngôn mỉm cười, cậu quên mất tình yêu là chuyện của hai người, chồng nhỏ của cậu cần sự khẳng định của cậu mới được, "Anh yêu em, Tri Dao...chồng ơi..."
Hai người ngủ thiếp đi trong cái ôm dính chặt, lúc ngủ Hàn Tri Dao vẫn mang theo nụ cười.
Sáng sớm hôm sau, Hàn Tri Dao đứng dậy cho đứa nhỏ bú sữa rồi nấu cháo cho Lê Tử Ngôn mới quay lại bên giường.
Lê Tử Ngôn đã tỉnh dựa trên đầu giường, sau khi thấy Hàn Tri Dao khẽ cười, "Ông xã."
"A! Ông xã là ai vậy!"
Hàn Tri Dao như gà chọi cười đắc ý, định ngồi bên cạnh Lê Tử Ngôn nhưng lại bị đối phương đẩy ra, "Sao vậy? Anh khó chịu à?"
"Ông xã, có thể lấy giúp anh cuốn Luật Cơ Bản ở phòng sách được không?"
Lúc học đại học, Lê Tử Ngôn học song song hai ngành nên còn giữ lại sách, tất nhiên Hàn Tri Dao sẽ không từ chối, tuy không hiểu nhưng vẫn cầm tới.
"Theo anh tới đây."
Lê Tử Ngôn chống eo xuống giường từ từ đi đến trước bàn ăn ngồi xuống, bé con đang ngồi trên ghế vẫy tay với cậu, "Đứng dựa vào tường, đặt sách lên đầu."
Lúc này Hàn Tri Dao mới nhận ra do tối hôm qua ở trong phòng tắm làm quá trớn nên bé cưng nhà hắn đang dạy dỗ mình.
Không nói hai lời cầm sách đặt lên đầu, nghiêm túc đứng cười lấy lòng với Lê Tử Ngôn.
Lê Tử Ngôn nhìn thái độ này của hắn, sự xấu hổ bị giày vò tối hôm qua cũng giảm bớt, nín cười đi tới trước mặt Hàn Tri Dao.
"Sau này còn nói nội quy gia đình nữa không?"
"Em sai rồi, lời vợ nói mới là nội quy!"
"Ngốc." Lê Tử Ngôn bị chọc cười rướn người hôn hắn, "Sau này có chuyện cứ nói, đừng kìm nén ở trong lòng nha ông xã."
"Ừm!"
Cũng may dù Hàn Tri Dao có "cơ thể cường tráng" thế nào thì vẫn bị cậu nắm đuôi.
Lê Tử Ngôn nghiêng đầu, ý cười trong mắt đầy ngọt ngào và tinh nghịch.
Cảm ơn những cmt của các tình iu nha, lâu lâu lướt fb cũng thấy mng giới thiệu truyện rồi khen tui dữ lắm ><
Ngoại truyện 3: niên thượng, ngụy phụ tử =))))
Sau khi kết hôn Hàn Tri Dao và Lê Tử Ngôn không được thoải mái hơn bao nhiêu. Hai người đều đã xác định sẽ thi nghiên cứu sinh, chuyện này không cần quá căng thẳng nhưng dù sao bọn họ cũng đã là người trưởng thành, trong sinh hoạt không thể dựa vào gia đình mãi.
Sau khi Lê Tử Ngôn vào đại học đã bắt đầu chăm chỉ vừa học vừa làm nên có tiết kiệm được một số tiền. Hàn Tri Dao cũng có thu nhập ổn định nhưng số tiền này chỉ đủ cho bọn họ sinh hoạt, nếu muốn nuôi thêm một đứa bé và một con mèo thì vẫn hơi thiếu thốn, dù sao giá cả của khu đô thị hạng nhất cũng không đơn giản.
"Hay để em đến công ty thực tập đi, chắc sẽ không sao đâu."
"Tiết học của em còn nhiều hơn cả anh mà, ngày nào cũng phải viết luận văn, làm nghiên cứu, sao em có thời gian chứ." Lê Tử Ngôn lắc đầu từ chối đề nghị này của Hàn Tri Dao, "Đừng làm mình quá mệt, em không chỉ có một mình."
Vừa nghe Lê Tử Ngôn nói lời này, Hàn Tri Dao đã biết đối phương đau lòng cho mình, trong lòng hắn thở dài, ngọt ngào nhưng vẫn thấy tiếc. Tất nhiên quay về thế giới thực là tốt nhưng Lê Tử Ngôn lại không "thẳng thắn" như trước nữa mà thẹn thùng vô cùng, cũng sẽ không ôm eo hắn gọi anh ơi, có khi còn cảm giác vị trí của mình bị đảo ngược.
Hàn Tri Dao khó chịu nhìn Lê Tử Ngôn đang ngồi dưới sàn đùa giỡn với con trai và mèo con, trong lòng ngứa ngáy ngồi xổm xuống từ sau lưng ôm lấy vòng eo Lê Tử Ngôn, ngửi mùi thơm trên người Lê Tử Ngôn.
"Đàn anh, vợ ơi, anh à, anh quan tâm em xíu đi, đừng nhìn bọn nó nữa..."
"Đừng quậy..."
Lê Tử Ngôn lập tức đỏ mặt, ôm con trai đổi thành vị trí đưa lưng về phía hai người, tay phải thì đẩy lồng ngực Hàn Tri Dao nhưng không dùng bao nhiêu sức, "Bé con còn ở đây..."
"Đã muộn rồi, để bọn nó đi ngủ đi, Bánh Sữa chắc cũng mệt rồi phải không?"
"......Bánh Sữa đã ngủ cả ngày."
Lê Tử Ngôn bất đắc dĩ nhưng vẫn thấy ngọt ngào, người phía sau quấn chặt, hai tay đã không ngoan di chuyển trên người cậu, chui vào vạt áo vuốt ve cơ thể cậu, Lê Tử Ngôn cắn môi quay đầu hôn lên má Hàn Tri Dao một cái, "Để anh dỗ bọn nhỏ ngủ rồi chơi với em được không?"
Lê Tử Ngôn biết rõ điểm yếu của Hàn Tri Dao, chỉ cần "làm nũng" là hai chân Hàn Tri Dao đã mềm nhũn, chỉ có thể tức giận mút vành tai Lê Tử Ngôn, nhìn màu sắc nơi đó dần ửng đỏ mới buông người trong ngực ra, khom lưng ôm lấy con trai lớn và con trai út của mình.
"Bé con đi ngủ nào, để em dỗ bọn nhỏ ngủ cho."
"Meo~" Bánh Sữa bị Hàn Tri Dao ôm đi quay đầu lại nhìn Lê Tử Ngôn rồi lại thấy bé con nháy mắt với nó mới không kêu nữa.
Bé con cũng nhìn ba lớn của mình với đôi mắt tròn xoe như trái nho đặc biệt đẹp, mỉm cười lộ ra hai cái răng sữa.
Đương nhiên Lê Tử Ngôn biết Hàn Tri Dao có ẩn ý gì, mấy ngày nay sau khi cậu về đều bận chăm sóc con cái nên ít để ý tới Hàn Tri Dao, Hàn Tri Dao vừa dùng ánh mắt ám chỉ cậu thôi mà cậu đã thấy nóng trong người.
Đỏ mặt há miệng nhưng không thể nói gì, Lê Tử Ngôn lon ton chạy về phòng ngủ, cũng không dám nhìn con trai mình nữa.
Hàn Tri Dao nhìn chằm chằm bóng lưng chạy trối chết của Lê Tử Ngôn, đầu lưỡi đụng quai hàm ôm đứa con trai vào lòng, "Con trai ngoan, có biết hai người các con khiến ba lớn bỏ lỡ rất nhiều chuyện tốt không? Hôm nay nghe lời mau đi ngủ nào, không là ba lớn đánh mông hai đứa nha."
Bánh Sữa:...
Bé con:...?
Một mèo một bé không biết nói nên không có cách nào phản kháng, cũng may Bánh Sữa hiểu chuyện nằm sấp bên cạnh bé con đảm nhiệm vai trò bảo mẫu, Hàn Tri Dao thấy bé con ngủ rồi mới đi ra khỏi phòng, cởi quần áo rồi trần truồng nửa người trên quay về phòng.
Tiếng nước trong phòng tắm vẫn đang vang lên, yết hầu Hàn Tri Dao hơi trượt, đi qua mở cửa ra.
Tiếng Hàn Tri Dao mở cửa rất nhẹ, Lê Tử Ngôn đang xả nước nên không nghe thấy, cậu đang nhắm mắt một giây sau lập tức được một cơ thể nóng bỏng ôm trọn.
Người nọ không cho cậu có cơ hội nói chuyện, ôm eo cậu dính sát lên người mình, cảm giác da thịt cọ sát mang tới một cơn run rẩy, Lê Tử Ngôn bị ép nghiêng đầu hôn môi với hắn, nước miếng không kìm chế được mà chảy xuống.
"Đừng, đừng ở đây..."
"Không, ngay tại đây, anh, em nhớ anh..."
Hàn Tri Dao hôn lên cổ Lê Tử Ngôn, nhìn hai má Lê Tử Ngôn ửng đỏ thì hành động càng thêm mạnh mẽ, "Anh, chúng ta cũng đã kết hôn rồi, anh nên gọi em là gì mới phải nhỉ?"
"......A, Tri Dao..."
"Không đúng rồi, không phải anh rất thông minh sao? Đừng giả ngốc nữa...gọi em là gì?"
Lê Tử Ngôn bị ép đến đỏ mắt, cơn sóng tình trong cơ thể không kìm chế được dâng trào gần như làm cho cả người cậu ửng hồng.
Nhưng Hàn Tri Dao lại cực kỳ thích dáng vẻ này của cậu, ước gì có thể để lại dấu hiệu của mình ở mỗi nơi trên người cậu.
"A..."
"Tử Ngôn, bé cưng à, em tốt với anh quá rồi nên phải cho anh biết thế nào là nội quy gia đình mới được. Cưng à, gọi em là chồng hoặc là anh, anh chọn đi được chứ?"
Lê Tử Ngôn hơi "tức giận" liếc hắn một cái, nhưng dáng vẻ này giống như làm nũng càng làm người ta muốn bắt nạt cậu.
Hàn Tri Dao cười xấu xa một tiếng rồi ôm người yêu mình đi đến bồn rửa tay, ánh đèn sáng ngời cùng tấm gương phản chiếu khiến đồng tử Lê Tử Ngôn đột nhiên co rụt, cậu ôm chặt Hàn Tri Dao không dám nhúc nhích.
Không "dạy" vợ từ lúc còn thơ thì sao được, Hàn Tri Dao mỉm cười, hành động vẫn không ngừng, "Cưng à, yên tâm đi, em sẽ ôm anh, ôm chặt ông xã nào."
Tiếng nức nở cùng tiếng cầu xin tha thứ quanh quẩn trong phòng tắm, Hàn Tri Dao bắt được mấy chữ như ý nguyện nghe được tiếng gọi mình muốn nghe.
Hắn ôm Lê Tử Ngôn đã mềm nhũn quay lại giường lau sạch người cậu, sau khi bôi thuốc xong ôm Lê Tử Ngôn nằm trên giường.
Hàn Tri Dao hôn lên trán Lê Tử Ngôn một cái, "Anh à, em không muốn anh coi em là người nhỏ tuổi hơn anh để anh chăm lo, anh là người yêu của em, em cũng là người yêu của anh nên em hy vọng em có thể làm chỗ dựa cho anh."
Lê Tử Ngôn hơi giật mình, cánh tay ôm Hàn Tri Dao siết chặt, gật đầu.
"Anh gọi em là gì em đều thích nghe, thế nhưng em muốn chắc chắn rằng mình là người duy nhất có tư cách bảo vệ và che chở cho anh, được không anh ơi."
"Ừm, anh biết rồi."
Lê Tử Ngôn mỉm cười, cậu quên mất tình yêu là chuyện của hai người, chồng nhỏ của cậu cần sự khẳng định của cậu mới được, "Anh yêu em, Tri Dao...chồng ơi..."
Hai người ngủ thiếp đi trong cái ôm dính chặt, lúc ngủ Hàn Tri Dao vẫn mang theo nụ cười.
Sáng sớm hôm sau, Hàn Tri Dao đứng dậy cho đứa nhỏ bú sữa rồi nấu cháo cho Lê Tử Ngôn mới quay lại bên giường.
Lê Tử Ngôn đã tỉnh dựa trên đầu giường, sau khi thấy Hàn Tri Dao khẽ cười, "Ông xã."
"A! Ông xã là ai vậy!"
Hàn Tri Dao như gà chọi cười đắc ý, định ngồi bên cạnh Lê Tử Ngôn nhưng lại bị đối phương đẩy ra, "Sao vậy? Anh khó chịu à?"
"Ông xã, có thể lấy giúp anh cuốn Luật Cơ Bản ở phòng sách được không?"
Lúc học đại học, Lê Tử Ngôn học song song hai ngành nên còn giữ lại sách, tất nhiên Hàn Tri Dao sẽ không từ chối, tuy không hiểu nhưng vẫn cầm tới.
"Theo anh tới đây."
Lê Tử Ngôn chống eo xuống giường từ từ đi đến trước bàn ăn ngồi xuống, bé con đang ngồi trên ghế vẫy tay với cậu, "Đứng dựa vào tường, đặt sách lên đầu."
Lúc này Hàn Tri Dao mới nhận ra do tối hôm qua ở trong phòng tắm làm quá trớn nên bé cưng nhà hắn đang dạy dỗ mình.
Không nói hai lời cầm sách đặt lên đầu, nghiêm túc đứng cười lấy lòng với Lê Tử Ngôn.
Lê Tử Ngôn nhìn thái độ này của hắn, sự xấu hổ bị giày vò tối hôm qua cũng giảm bớt, nín cười đi tới trước mặt Hàn Tri Dao.
"Sau này còn nói nội quy gia đình nữa không?"
"Em sai rồi, lời vợ nói mới là nội quy!"
"Ngốc." Lê Tử Ngôn bị chọc cười rướn người hôn hắn, "Sau này có chuyện cứ nói, đừng kìm nén ở trong lòng nha ông xã."
"Ừm!"
Cũng may dù Hàn Tri Dao có "cơ thể cường tráng" thế nào thì vẫn bị cậu nắm đuôi.
Lê Tử Ngôn nghiêng đầu, ý cười trong mắt đầy ngọt ngào và tinh nghịch.
Cảm ơn những cmt của các tình iu nha, lâu lâu lướt fb cũng thấy mng giới thiệu truyện rồi khen tui dữ lắm ><
Ngoại truyện 3: niên thượng, ngụy phụ tử =))))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.