Xuyên Nhanh: Chỉ Ngủ Với Nhân Vật Phản Diện
Chương 12: Tự Thân Giải Quyết
Thanh Hoan
14/06/2022
Hàn Thừa Quân đứng ở phía sau trường kỹ, vừa quạt gió cho Trầm Niệm, vừa dùng giọng nói ôn nhuận kể một thoại bản có hơi cũ rích.
Giai nhân nữ giả nam trang, tài tử nghèo túng không được như ý, tình cờ gặp gỡ nhất kiến chung tình...
Dường như sợ người nghe không hiểu nguyên bản.
"Đổi một câu chuyện khác, cái này không thú vị." Trầm Niệm phun ra một hạt quả làm gián đoạn câu chuyện của hắn ta.
Hàn Thừa Quân đen mặt, lại khôi phục bộ dáng tao nhã trước khi nô thị bốn phía chú ý đến.
"Công chúa muốn nghe gì?" Hắn ta kiên nhẫn hỏi.
"Ừm..."
Trầm Niệm vươn ngón tay gõ cằm mình "Không phải nói nước ngoại tộc Cú Lệ có Nữ hoàng sao?"
"Cứ kể chuyện Nữ hoàng và hậu cung của nàng ta đi."
Trầm Niệm gõ nhịp.
"..."
Hàn Thừa Quân cắn nát một cái răng bạc, nghẹn giận nói: "Công chúa có điều không biết... Nữ hoàng Cú Lệ không có ba nghìn hậu cung, nàng ta chỉ có một hoàng phu."
"Chậc." Trầm Niệm có chút hận không thể rèn sắt thành thép lắc đầu: "Nữ hoàng này không được rồi, đều là người đứng đầu một nước, còn khổ như vậy sao?"
"Cũng được đi, vậy thì kể câu chuyện của nữ hoàng và hoàng phu của nàng ta." Trầm Niệm gắng gượng mà nói.
Trong lòng Hàn Thừa Quân phản bác: Không phải người ta sống khổ sở mà là ngươi sống quá phóng đãng.
Nhưng lời này lại không dám nói rõ, Hàn Thừa Quân đành phải tìm trong trí nhớ ra chuyện của Cú Lệ đã từng nghe qua, êm tai nói ra.
Phải nói là Hàn Thừa Quân không hổ là con cưng thế giới, không chỉ có tài học hơn người, diện mạo xuất chúng, tài ăn nói cũng là tốt nhất giỏi nhất.
Thị nữ trong điện dựng thẳng tai nghe hắn ta kể chuyện xưa đều bị hấp dẫn, trong lòng cảm thán vị chủ tử này tân hoan xuất chúng như vậy, cuộc sống sủng ái sẽ không ngắn.
Trầm Niệm nghe cũng rất say sưa, nhưng bất đắc dĩ buổi chiều mùa hè quá nóng, nghe một lát, nàng liền nóng đến bực bội.
"Ngươi ngồi ở phía trước," Trầm Niệm chỉ chỉ sườn bên kia của giường, ý bảo Hàn Thừa Quân ngồi xuống: "Ở chỗ này quạt gió cho ta."
Sau lưng nàng còn khá mát mẻ nhưng phía trước ngực đã ướt đẫm.
Cái thời tiết rách nát này thật sự làm cho người ta muốn làm ra một quyết định mát mẻ.
Nhớ lại mình đã không còn ở Tu Chân giới, còn bị một cục đá trói buộc ở chỗ này làm cái gì mà phá nhiệm vụ. Nàng càng phiền muộn, tay kéo một cái liền kéo ra tay áo trị giá nghìn vàng trên người, ném xuống đất.
Thân trên chỉ để lại tấm kha tử*, thêm chút gió từ từ đưa tới, cuối cùng khô nóng cũng hạ xuống một ít
"Ừ? Sao không tiếp tục kể?"
Trầm Niệm giương mắt thấy Hàn Thừa Quân khàn giọng, ánh mắt dừng ở trước ngực mình, trên một mảng lớn cảnh xuân.
"À, thiếu chút nữa đã quên," Trầm Niệm cũng không cảm thấy ngượng ngùng: "Tử Uyên chính là chính nhân quân tử mà..."
Trước kia nguyên chủ ôm ấp, Hàn Thừa Quân trốn nhanh hơn bất cứ ai.
Nguyên chủ ngược lại vui vẻ cảm thấy hắn ta ngồi trong lòng không loạn. Trầm Niệm lại biết chẳng qua là hắn ta ghét bỏ nguyên chủ phóng đãng.
Hàn Thừa Quân vội vàng rút tầm mắt trở về, ngược lại nhìn chằm chằm vào đĩa trái cây trên bàn, ho nhẹ một tiếng.
"Nhưng mà..." Trầm Niệm lại nói "Nếu đã đến phủ công chúa, đương nhiên phải học cách thích ứng với thói quen của bổn cung."
Nàng chống một nửa người giống như một con mèo, cách bàn tiến đến trước mặt Hàn Thừa Quân, thổ khí như lan.
(*) Thổ khí như lan: hơi thở tựa hoa lan, dùng để miêu tả bộ dáng hô hấp của mỹ nhân động lòng người.
"Ở đây, bổn cung muốn làm gì... thì làm cái đó."
Trầm Niệm chỉ vào lồng ngực Hàn Thừa Quân, mỉm cười hỏi: "Tử Uyên nhớ kỹ chưa?"
Giống như làm nũng lại giống như cảnh báo.
"Nhớ, nhớ kỹ."
Thân thể Hàn Thừa Quân quỳ gối thuận theo động tác ngón tay kia hơi ngửa ra sau, chỉ cảm thấy ngực tê dại, giống như bị lông vũ phất qua.
Nữ tử trước mắt có mắt đào hoa, mày lá liễu, một đôi môi đỏ hơi cong lên, ngũ quan tinh xảo sáng đẹp không có một chút tỳ vết, làm cho người ta nhìn đến thất thần.
Trước ngực nàng là một mảng lớn da thịt trắng như tuyết càng thêm trắng nấp dưới ánh sáng, mà đi xuống chút nữa, gấm vóc không che được khe rãnh và đẫy đà giống như mật hoa mê người nhất thu hút người ta hái.
"Thì ra chính nhân quân tử, đều là như vậy... Huyết khí phương cương (*)?"
(*) Huyết khí phương cương: tinh lực tràn đầy.
Hàn Thừa Quân còn chưa kịp lấy lại tinh thần, liền cảm thấy dưới háng tê dại. Hắn ta cúi đầu nhìn xuống lại giật mình phát hiện vật kia của mình không biết từ khi nào đã ngẩng lên thật cao, bởi vì động tác sau của hắn ta mà lộ ra trước mặt công chúa, mà chân ngọc mềm mại nhỏ nhắn kia lại chọc vào đỉnh lều trên đũng quần. Tựa như đụng phải một thứ mới mẻ, nàng nhẹ nhàng cong ngón chân, chọc chọc.
"Công, công chúa, thận trọng!"
Hàn Thừa Quân không ngờ nàng lại táo bạo như vậy, vội vàng cầm quạt che ở giữa háng mình.
Hắn ta vừa tức vừa hận, tức giận nữ nhân này ở trước mặt mọi người trêu chọc hắn ta, làm cho hắn ta thất thố, lại hận thân thể mình lại dễ dàng phản ứng như vậy! Rõ ràng, rõ ràng hắn ta chán ghét nữ nhân này!
Trầm Niệm thưởng thức xong khuôn mặt biến hóa như bảng màu của Hàn Thừa Quân, chơi đủ rồi liền nằm trở lại giường.
"Thận trọng?"
Khuôn mặt của nàng hạ xuống, ảm đạm như nước.
"Hàn công tử, có phải ngươi đã quên bổn cung mới nói gì không?"
Trầm Niệm âm u nói: "Bổn cung đã nói... Ở đây, bổn cung này muốn làm gì... thì làm cái đó."
Bây giờ mặc dù linh đài của nàng bị hủy, thần hồn tan nát nhưng uy áp thuộc về thượng vị giả vẫn thu phóng tự nhiên.
Chỉ chốc lát sau, gáy Hàn Thừa Quân tức khắc đổ mồ hôi.
"Nếu Hàn công tử không muốn bổn cung hỗ trợ vậy thì tự mình giải quyết đi."
Trầm Niệm vốn cũng không muốn đụng vào loại ngụy quân tử khiến người ta không có hứng thú này, giờ phút này cố ý nói: "Ngay tại chỗ này, bổn cung cho ngươi thời gian một khắc."
"Giải quyết xong, tiếp tục kể chuyện."
Giải quyết?
Giải quyết thế nào?
Mặt Hàn Thừa Quân đỏ bừng, hắn ta cảm thấy tất cả mọi người trong phòng đều đang nhìn hắn ta, một sự nhục nhã thật lớn quét đến.
Nhưng mà hắn ta có thể làm thế nào?
Hắn ta không có lựa chọn nào khác.
"Công chúa..." Hàn Thừa Quân cắn răng, má phồng cứng lên: "Có thể... cho mọi người lui ra không?"
Đây là điểm mấu chốt cuối cùng của hắn ta.
Trầm Niệm khẽ xuy một tiếng, phất phất tay, các thị nữ kính cẩn lui bỏ. Mà Hàn Thừa Quân nghe cái này như cười nhạo vào tai, chỉ cảm thấy nữ nhân này đang cố ý cười nhạo tôn nghiêm duy nhất của hắn ta.
"Động tác nhanh lên." Trầm Niệm gõ bàn.
Không ai phục vụ, nàng chỉ có thể tự bóc vải ăn.
"Bổn cung còn chờ nghe nữ hoàng kia làm sao cứu hoàng phu khỏi loạn quân." Thịt vải tròn trịa bỏ vào miệng, nàng chống gương mặt nhọn nhọn có vài phần mượt mà của mình, nhìn qua lại có chút đáng yêu.
Hàn Thừa Quân cảm thấy mình thật sự điên rồi.
Lúc này lại còn bị nữ nhân này câu đến động tâm.
Hắn ta không nói chuyện nữa, tự giận mình kéo thắt lưng xuống, đưa tay vào trong tiết khố nắm lấy dương vật cứng rắn của mình.
Ngươi muốn xem phải không?
Hàn Thừa Quân nghĩ thầm, vậy thì để cho ngươi xem!
Hắn ta dứt khoát kéo tiết khố xuống một chút nữa, lộ ra một nửa thân thịt màu tím đỏ, đối diện với Trầm Niệm bắt đầu loát.
Hắn ta là nam nhi, sợ cái gì, cho dù là công chúa An Ninh thì cũng chỉ là một nữ tử! Sớm muộn gì cũng phải làm cho nàng khóc lóc cầu xin, cầu hoan dưới thân hắn ta!
Trầm Niệm cũng không biết "lý tưởng hào hùng" trong nội tâm Hàn Thừa Quân, nàng liếc mắt một cái đồ vật của nam nhân liền thu hồi.
Mị Tu đối với thân thể nam nhân có thể so với chính bọn họ còn hiểu rõ hơn một chút. Hàng của Hàn Thừa Quân vừa nhìn đã biết là đồ dùng nhiều lần, nói vậy trong nhà đã sớm có tỳ nữ thông phòng còn giả bộ ngây thơ cái gì!
Ôi, vẫn là không thú vị.
Nhìn hắn ta ở chỗ này phát tình còn không bằng đi cùng Hoàng đế phản diện xui xẻo bi thương kia. Ít nhất người nọ lớn lên cảnh đẹp ý vui, còn có Long khí ngon miệng cho nàng ăn.
Nghĩ như vậy, Trầm Niệm lại nhớ thương băng của hoàng cung.
Trầm Niệm suy nghĩ, ngày mai liền tiến cung xem hoàng huynh tiện nghi kia bệnh phục hồi như thế nào.
Tuy nhiên, vẫn có một số chuyện thật sự chịu không nỗi nhắc mãi.
Trầm Niệm đang suy nghĩ, cửa phòng đã bị người đẩy ra.
"Hoàng muội đây là đang chơi cái gì?" Giọng nói âm trầm mang theo khàn khàn từ cửa truyền đến: "Ban ngày ban mặt lại đóng cửa, có gì không thể cho người nhìn thấy?"
-------
Đại ma vương (uất ức): Ta cũng có, xem hắn ta làm gì? Của ta đẹp hơn nhiều!
Trầm Niệm (thờ ơ): Xin lỗi, ta không muốn nhìn của ai hết.
-------
Chú thích *kha tử: yếm cổ đại, từ thời nhà Đường bắt đầu phổ biến, trang phục thì ta cơ bản đều tham khảo là phong cách nhà Đường, vì vậy không sử dụng các từ khác.
Giai nhân nữ giả nam trang, tài tử nghèo túng không được như ý, tình cờ gặp gỡ nhất kiến chung tình...
Dường như sợ người nghe không hiểu nguyên bản.
"Đổi một câu chuyện khác, cái này không thú vị." Trầm Niệm phun ra một hạt quả làm gián đoạn câu chuyện của hắn ta.
Hàn Thừa Quân đen mặt, lại khôi phục bộ dáng tao nhã trước khi nô thị bốn phía chú ý đến.
"Công chúa muốn nghe gì?" Hắn ta kiên nhẫn hỏi.
"Ừm..."
Trầm Niệm vươn ngón tay gõ cằm mình "Không phải nói nước ngoại tộc Cú Lệ có Nữ hoàng sao?"
"Cứ kể chuyện Nữ hoàng và hậu cung của nàng ta đi."
Trầm Niệm gõ nhịp.
"..."
Hàn Thừa Quân cắn nát một cái răng bạc, nghẹn giận nói: "Công chúa có điều không biết... Nữ hoàng Cú Lệ không có ba nghìn hậu cung, nàng ta chỉ có một hoàng phu."
"Chậc." Trầm Niệm có chút hận không thể rèn sắt thành thép lắc đầu: "Nữ hoàng này không được rồi, đều là người đứng đầu một nước, còn khổ như vậy sao?"
"Cũng được đi, vậy thì kể câu chuyện của nữ hoàng và hoàng phu của nàng ta." Trầm Niệm gắng gượng mà nói.
Trong lòng Hàn Thừa Quân phản bác: Không phải người ta sống khổ sở mà là ngươi sống quá phóng đãng.
Nhưng lời này lại không dám nói rõ, Hàn Thừa Quân đành phải tìm trong trí nhớ ra chuyện của Cú Lệ đã từng nghe qua, êm tai nói ra.
Phải nói là Hàn Thừa Quân không hổ là con cưng thế giới, không chỉ có tài học hơn người, diện mạo xuất chúng, tài ăn nói cũng là tốt nhất giỏi nhất.
Thị nữ trong điện dựng thẳng tai nghe hắn ta kể chuyện xưa đều bị hấp dẫn, trong lòng cảm thán vị chủ tử này tân hoan xuất chúng như vậy, cuộc sống sủng ái sẽ không ngắn.
Trầm Niệm nghe cũng rất say sưa, nhưng bất đắc dĩ buổi chiều mùa hè quá nóng, nghe một lát, nàng liền nóng đến bực bội.
"Ngươi ngồi ở phía trước," Trầm Niệm chỉ chỉ sườn bên kia của giường, ý bảo Hàn Thừa Quân ngồi xuống: "Ở chỗ này quạt gió cho ta."
Sau lưng nàng còn khá mát mẻ nhưng phía trước ngực đã ướt đẫm.
Cái thời tiết rách nát này thật sự làm cho người ta muốn làm ra một quyết định mát mẻ.
Nhớ lại mình đã không còn ở Tu Chân giới, còn bị một cục đá trói buộc ở chỗ này làm cái gì mà phá nhiệm vụ. Nàng càng phiền muộn, tay kéo một cái liền kéo ra tay áo trị giá nghìn vàng trên người, ném xuống đất.
Thân trên chỉ để lại tấm kha tử*, thêm chút gió từ từ đưa tới, cuối cùng khô nóng cũng hạ xuống một ít
"Ừ? Sao không tiếp tục kể?"
Trầm Niệm giương mắt thấy Hàn Thừa Quân khàn giọng, ánh mắt dừng ở trước ngực mình, trên một mảng lớn cảnh xuân.
"À, thiếu chút nữa đã quên," Trầm Niệm cũng không cảm thấy ngượng ngùng: "Tử Uyên chính là chính nhân quân tử mà..."
Trước kia nguyên chủ ôm ấp, Hàn Thừa Quân trốn nhanh hơn bất cứ ai.
Nguyên chủ ngược lại vui vẻ cảm thấy hắn ta ngồi trong lòng không loạn. Trầm Niệm lại biết chẳng qua là hắn ta ghét bỏ nguyên chủ phóng đãng.
Hàn Thừa Quân vội vàng rút tầm mắt trở về, ngược lại nhìn chằm chằm vào đĩa trái cây trên bàn, ho nhẹ một tiếng.
"Nhưng mà..." Trầm Niệm lại nói "Nếu đã đến phủ công chúa, đương nhiên phải học cách thích ứng với thói quen của bổn cung."
Nàng chống một nửa người giống như một con mèo, cách bàn tiến đến trước mặt Hàn Thừa Quân, thổ khí như lan.
(*) Thổ khí như lan: hơi thở tựa hoa lan, dùng để miêu tả bộ dáng hô hấp của mỹ nhân động lòng người.
"Ở đây, bổn cung muốn làm gì... thì làm cái đó."
Trầm Niệm chỉ vào lồng ngực Hàn Thừa Quân, mỉm cười hỏi: "Tử Uyên nhớ kỹ chưa?"
Giống như làm nũng lại giống như cảnh báo.
"Nhớ, nhớ kỹ."
Thân thể Hàn Thừa Quân quỳ gối thuận theo động tác ngón tay kia hơi ngửa ra sau, chỉ cảm thấy ngực tê dại, giống như bị lông vũ phất qua.
Nữ tử trước mắt có mắt đào hoa, mày lá liễu, một đôi môi đỏ hơi cong lên, ngũ quan tinh xảo sáng đẹp không có một chút tỳ vết, làm cho người ta nhìn đến thất thần.
Trước ngực nàng là một mảng lớn da thịt trắng như tuyết càng thêm trắng nấp dưới ánh sáng, mà đi xuống chút nữa, gấm vóc không che được khe rãnh và đẫy đà giống như mật hoa mê người nhất thu hút người ta hái.
"Thì ra chính nhân quân tử, đều là như vậy... Huyết khí phương cương (*)?"
(*) Huyết khí phương cương: tinh lực tràn đầy.
Hàn Thừa Quân còn chưa kịp lấy lại tinh thần, liền cảm thấy dưới háng tê dại. Hắn ta cúi đầu nhìn xuống lại giật mình phát hiện vật kia của mình không biết từ khi nào đã ngẩng lên thật cao, bởi vì động tác sau của hắn ta mà lộ ra trước mặt công chúa, mà chân ngọc mềm mại nhỏ nhắn kia lại chọc vào đỉnh lều trên đũng quần. Tựa như đụng phải một thứ mới mẻ, nàng nhẹ nhàng cong ngón chân, chọc chọc.
"Công, công chúa, thận trọng!"
Hàn Thừa Quân không ngờ nàng lại táo bạo như vậy, vội vàng cầm quạt che ở giữa háng mình.
Hắn ta vừa tức vừa hận, tức giận nữ nhân này ở trước mặt mọi người trêu chọc hắn ta, làm cho hắn ta thất thố, lại hận thân thể mình lại dễ dàng phản ứng như vậy! Rõ ràng, rõ ràng hắn ta chán ghét nữ nhân này!
Trầm Niệm thưởng thức xong khuôn mặt biến hóa như bảng màu của Hàn Thừa Quân, chơi đủ rồi liền nằm trở lại giường.
"Thận trọng?"
Khuôn mặt của nàng hạ xuống, ảm đạm như nước.
"Hàn công tử, có phải ngươi đã quên bổn cung mới nói gì không?"
Trầm Niệm âm u nói: "Bổn cung đã nói... Ở đây, bổn cung này muốn làm gì... thì làm cái đó."
Bây giờ mặc dù linh đài của nàng bị hủy, thần hồn tan nát nhưng uy áp thuộc về thượng vị giả vẫn thu phóng tự nhiên.
Chỉ chốc lát sau, gáy Hàn Thừa Quân tức khắc đổ mồ hôi.
"Nếu Hàn công tử không muốn bổn cung hỗ trợ vậy thì tự mình giải quyết đi."
Trầm Niệm vốn cũng không muốn đụng vào loại ngụy quân tử khiến người ta không có hứng thú này, giờ phút này cố ý nói: "Ngay tại chỗ này, bổn cung cho ngươi thời gian một khắc."
"Giải quyết xong, tiếp tục kể chuyện."
Giải quyết?
Giải quyết thế nào?
Mặt Hàn Thừa Quân đỏ bừng, hắn ta cảm thấy tất cả mọi người trong phòng đều đang nhìn hắn ta, một sự nhục nhã thật lớn quét đến.
Nhưng mà hắn ta có thể làm thế nào?
Hắn ta không có lựa chọn nào khác.
"Công chúa..." Hàn Thừa Quân cắn răng, má phồng cứng lên: "Có thể... cho mọi người lui ra không?"
Đây là điểm mấu chốt cuối cùng của hắn ta.
Trầm Niệm khẽ xuy một tiếng, phất phất tay, các thị nữ kính cẩn lui bỏ. Mà Hàn Thừa Quân nghe cái này như cười nhạo vào tai, chỉ cảm thấy nữ nhân này đang cố ý cười nhạo tôn nghiêm duy nhất của hắn ta.
"Động tác nhanh lên." Trầm Niệm gõ bàn.
Không ai phục vụ, nàng chỉ có thể tự bóc vải ăn.
"Bổn cung còn chờ nghe nữ hoàng kia làm sao cứu hoàng phu khỏi loạn quân." Thịt vải tròn trịa bỏ vào miệng, nàng chống gương mặt nhọn nhọn có vài phần mượt mà của mình, nhìn qua lại có chút đáng yêu.
Hàn Thừa Quân cảm thấy mình thật sự điên rồi.
Lúc này lại còn bị nữ nhân này câu đến động tâm.
Hắn ta không nói chuyện nữa, tự giận mình kéo thắt lưng xuống, đưa tay vào trong tiết khố nắm lấy dương vật cứng rắn của mình.
Ngươi muốn xem phải không?
Hàn Thừa Quân nghĩ thầm, vậy thì để cho ngươi xem!
Hắn ta dứt khoát kéo tiết khố xuống một chút nữa, lộ ra một nửa thân thịt màu tím đỏ, đối diện với Trầm Niệm bắt đầu loát.
Hắn ta là nam nhi, sợ cái gì, cho dù là công chúa An Ninh thì cũng chỉ là một nữ tử! Sớm muộn gì cũng phải làm cho nàng khóc lóc cầu xin, cầu hoan dưới thân hắn ta!
Trầm Niệm cũng không biết "lý tưởng hào hùng" trong nội tâm Hàn Thừa Quân, nàng liếc mắt một cái đồ vật của nam nhân liền thu hồi.
Mị Tu đối với thân thể nam nhân có thể so với chính bọn họ còn hiểu rõ hơn một chút. Hàng của Hàn Thừa Quân vừa nhìn đã biết là đồ dùng nhiều lần, nói vậy trong nhà đã sớm có tỳ nữ thông phòng còn giả bộ ngây thơ cái gì!
Ôi, vẫn là không thú vị.
Nhìn hắn ta ở chỗ này phát tình còn không bằng đi cùng Hoàng đế phản diện xui xẻo bi thương kia. Ít nhất người nọ lớn lên cảnh đẹp ý vui, còn có Long khí ngon miệng cho nàng ăn.
Nghĩ như vậy, Trầm Niệm lại nhớ thương băng của hoàng cung.
Trầm Niệm suy nghĩ, ngày mai liền tiến cung xem hoàng huynh tiện nghi kia bệnh phục hồi như thế nào.
Tuy nhiên, vẫn có một số chuyện thật sự chịu không nỗi nhắc mãi.
Trầm Niệm đang suy nghĩ, cửa phòng đã bị người đẩy ra.
"Hoàng muội đây là đang chơi cái gì?" Giọng nói âm trầm mang theo khàn khàn từ cửa truyền đến: "Ban ngày ban mặt lại đóng cửa, có gì không thể cho người nhìn thấy?"
-------
Đại ma vương (uất ức): Ta cũng có, xem hắn ta làm gì? Của ta đẹp hơn nhiều!
Trầm Niệm (thờ ơ): Xin lỗi, ta không muốn nhìn của ai hết.
-------
Chú thích *kha tử: yếm cổ đại, từ thời nhà Đường bắt đầu phổ biến, trang phục thì ta cơ bản đều tham khảo là phong cách nhà Đường, vì vậy không sử dụng các từ khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.