Chương 33: Định Hôn Ư?
Đào Hoa Lộ
01/10/2022
nhóm dịch: bánh bao
Tuy rằng tư thế hai người mập mờ, nhưng ngón tay anh không đụng phải da thịt dưới cổ cô, cánh tay cũng căng cơ, không đụng phải ngực phập phồng của cô.
“Tôi muốn ngủ với cô.” Anh nhấn mạnh một cách nghiêm túc.
Căn phòng tối tăm, không gian chật hẹp, cô bị anh nhốt trong vòng tay rộng lớn, chập chùng không thoát được. Hương thêm thiếu nữ trên người cô liền càng thêm nồng đậm.
Lâm Khê ngẩng đầu lên, dáng vẻ chết cũng không sờn, trừng mắt nhìn anh nhẫn tâm nói: “Cũng được, anh ngủ về chúng ta không thiếu nợ nhau nữa, chờ qua thời gian này sẽ ly hôn.”
Dù sao anh cũng phù hợp với thẩm mỹ của cô, ngủ một giấc coi như bao dưỡng một tiểu thịt tươi!
Tạ Khải Thành cười rộ lên, lúc này đây anh thật sự không nhịn được, “Được.”
Anh nắm lấy cổ tay gầy gò của cô, rũ mắt nhìn đôi mắt to đẫm lệ của cô, cô gái thanh thuần lại sạch sẽ, từ trong xương tủy tản ra hương thơm mê người:
Yết hầu anh lăn lên xuống, hơi cúi đầu, môi dừng lại ở cách gò má cô rất gần, gần đến mức đã chạm vào lông tơ nhỏ trên mặt cô, mang theo một trận run rẩy như điện giật, cái loại cảm giác tê dại này từ trên môi lan tràn khắp, dọc theo dây thần kinh đến đại não, sau đó theo cột sống khuếch tán khắp cơ thể.
Anh dừng lại ở đó không chịu tiếp tục, tra tấn Lâm Khê càng thêm mạnh, cô cảm thấy sự việc kéo dài như một thế kia, bản thân thì thiếu oxy suýt ngất đi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô khẩn trương đến một trận đỏ một trận trắng, mồ hôi trên trán cũng lăn xuống.
Cô cắn răng, kiễng chân muốn hôn anh.
Tạ Khải Minh lại cười nhẹ một tiếng tránh thoát.
Nếu anh không muốn, cho dù mỹ mạo như cô muốn chui vào chăn của anh cũng sẽ không xảy ra chuyện gì.
Dù sao từ năm 14 tuổi sau khi vào trường quân đội, không thiếu phụ nữ xinh đẹp lắc lư xung quanh anh, anh chưa từng liếc mắt một cái, sau khi lớn lên cũng không nghĩ tới muốn kết hôn.
Chỉ là nhìn dáng vẻ của cô, thật sự không biết ngày đó ở bệnh viện xảy ra chuyện gì, còn cho rằng bọn họ đã ngủ với nhau rồi.
Đúng là thú vị.
Anh buông lỏng cánh tay, “Cô nghỉ ngơi đi.”
Nói xong anh liền mở cửa rời đi.
Lâm Khê ngẩn ra, lập tức cả người đột nhiên buông lỏng, dựa vào vách tường trượt xuống đất.
Cô ôm mình suy tư trong chốc lát, khôi phục bình tĩnh như không có việc gì đứng lên đi lấy quần áo, múc nước vào nhà lau chùi, sau đó thay áo may ô sạch sẽ, phơi quần áo đã giặt sách ở đầu bên kia.
Tuy rằng tư thế hai người mập mờ, nhưng ngón tay anh không đụng phải da thịt dưới cổ cô, cánh tay cũng căng cơ, không đụng phải ngực phập phồng của cô.
“Tôi muốn ngủ với cô.” Anh nhấn mạnh một cách nghiêm túc.
Căn phòng tối tăm, không gian chật hẹp, cô bị anh nhốt trong vòng tay rộng lớn, chập chùng không thoát được. Hương thêm thiếu nữ trên người cô liền càng thêm nồng đậm.
Lâm Khê ngẩng đầu lên, dáng vẻ chết cũng không sờn, trừng mắt nhìn anh nhẫn tâm nói: “Cũng được, anh ngủ về chúng ta không thiếu nợ nhau nữa, chờ qua thời gian này sẽ ly hôn.”
Dù sao anh cũng phù hợp với thẩm mỹ của cô, ngủ một giấc coi như bao dưỡng một tiểu thịt tươi!
Tạ Khải Thành cười rộ lên, lúc này đây anh thật sự không nhịn được, “Được.”
Anh nắm lấy cổ tay gầy gò của cô, rũ mắt nhìn đôi mắt to đẫm lệ của cô, cô gái thanh thuần lại sạch sẽ, từ trong xương tủy tản ra hương thơm mê người:
Yết hầu anh lăn lên xuống, hơi cúi đầu, môi dừng lại ở cách gò má cô rất gần, gần đến mức đã chạm vào lông tơ nhỏ trên mặt cô, mang theo một trận run rẩy như điện giật, cái loại cảm giác tê dại này từ trên môi lan tràn khắp, dọc theo dây thần kinh đến đại não, sau đó theo cột sống khuếch tán khắp cơ thể.
Anh dừng lại ở đó không chịu tiếp tục, tra tấn Lâm Khê càng thêm mạnh, cô cảm thấy sự việc kéo dài như một thế kia, bản thân thì thiếu oxy suýt ngất đi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô khẩn trương đến một trận đỏ một trận trắng, mồ hôi trên trán cũng lăn xuống.
Cô cắn răng, kiễng chân muốn hôn anh.
Tạ Khải Minh lại cười nhẹ một tiếng tránh thoát.
Nếu anh không muốn, cho dù mỹ mạo như cô muốn chui vào chăn của anh cũng sẽ không xảy ra chuyện gì.
Dù sao từ năm 14 tuổi sau khi vào trường quân đội, không thiếu phụ nữ xinh đẹp lắc lư xung quanh anh, anh chưa từng liếc mắt một cái, sau khi lớn lên cũng không nghĩ tới muốn kết hôn.
Chỉ là nhìn dáng vẻ của cô, thật sự không biết ngày đó ở bệnh viện xảy ra chuyện gì, còn cho rằng bọn họ đã ngủ với nhau rồi.
Đúng là thú vị.
Anh buông lỏng cánh tay, “Cô nghỉ ngơi đi.”
Nói xong anh liền mở cửa rời đi.
Lâm Khê ngẩn ra, lập tức cả người đột nhiên buông lỏng, dựa vào vách tường trượt xuống đất.
Cô ôm mình suy tư trong chốc lát, khôi phục bình tĩnh như không có việc gì đứng lên đi lấy quần áo, múc nước vào nhà lau chùi, sau đó thay áo may ô sạch sẽ, phơi quần áo đã giặt sách ở đầu bên kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.