Chương 15: Không Muốn Ngồi À?
Đào Hoa Lộ
01/10/2022
nhóm dịch: bánh bao
Tạ Khải Minh: “Bà cứ cầm đi.”
Ngữ khí bá đạo của sĩ quan vừa tới mức, bà ngoại sợ tới mức không dám đẩy nữa, bà nhanh nhẹn cất đồ lên bếp, kéo chăn che lại không cho người ta nhìn thấy.
Lâm Khê bất mãn trừng mắt nhìn Tạ Khải Minh một cái, anh lại dám hù dọa bà ngoại tôi!
Tạ Khải Minh rất vô tội, anh tự cảm thấy mình đã dùng giọng điệu rất nhu hòa nói chuyện với bà lão rồi đấy.
Anh nhìn dáng vẻ tức giận của Lâm Khê chỉ cảm thấy buồn cười, tóm lại luôn thấy cô không phải là người phụ nữ điên trong bệnh viện kia.
Anh càng cảm thấy Lâm Khê này không đơn giản, nhất định phải đặt ở dưới mí mắt nhìn chằm chằm mới được.
Rất nhanh các cậu của cô đã chạy về, vẻ mặt tràn đầy nụ cười chào hỏi Tạ Khải Minh.
Đây chính là đoàn trưởng đó! Nếu so sánh, thì đấy là cán bộ lớn như chủ ủy trưởng huyện? Trong lòng cậu cả có tính toán, chú ấy lấy điếu thuốc lúc thu hoạch bội thu mà mình tích góp được lấy ra mời Tạ Khải Minh hút.
Tạ Khải Minh: “Xin lỗi, tôi không hút thuốc.”
Đương nhiên anh cũng có chuẩn bị, lấy ra một bao thuốc khác ra cho đám cậu của Lâm Khê.
Bao thuốc có ba góc bảy phần một hộp, thuốc lá khác thì tám phần một hộp.
Đám cậu kia lập tức trừng mắt lên. Hay lắm, người dân trong thành phố quả nhiên tiền lương không so sánh được!
Tạ Khải Minh không ở lại ăn cơm, đón vợ xong thì đi.
Lâm Khê vốn còn muốn bất chấp ra ngoài quậy lên, nhưng cô từ nhỏ đã được giáo dục chất lượng cao, lại là sinh viên đại học thế kỷ 21, không thể bỏ qua mặt mũi và dáng người để làm ầm ĩ. Cô đang do dự làm sao lừa gạt Tạ Khải Minh, nhưng lại bỗng dưng đối diện với con ngươi đen láy của anh.
Tạ Khải Minh tựa như có thể nhìn thấu cô, ánh mắt sâu thẳm đảo qua người Lâm Khê, cô liền cảm thấy mình không còn chỗ che giấu.
Anh cũng không nói lời nào, chỉ lẳng lặng nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng mà áp bách.
Không còn cách nào khác, cô chỉ có thể lau nước mắt, ôm bà ngoại rồi tạm biệt với mọi người.
Cô nhìn vào ghế sau xe đạp của hai thanh niên đầu tiên, tất cả đều chật cứng!
Tạ Khải Minh tức giận, chẳng lẽ cô còn muốn ngồi xe đạp của người khác?
Anh lạnh lùng nhìn cô, nhìn cô từng bước cọ tới, lão đại không vui ngồi lên ghế sau xe đạp của mình.
Cô không muốn ngồi à?
Tạ Khải Minh khẽ hừ một tiếng, bàn tay to nắm về phía sau, xách cánh tay cô kéo lên phía trước, thuận thế đẩy một cái liền để cô ngồi trên thanh xà.
Tạ Khải Minh: “Bà cứ cầm đi.”
Ngữ khí bá đạo của sĩ quan vừa tới mức, bà ngoại sợ tới mức không dám đẩy nữa, bà nhanh nhẹn cất đồ lên bếp, kéo chăn che lại không cho người ta nhìn thấy.
Lâm Khê bất mãn trừng mắt nhìn Tạ Khải Minh một cái, anh lại dám hù dọa bà ngoại tôi!
Tạ Khải Minh rất vô tội, anh tự cảm thấy mình đã dùng giọng điệu rất nhu hòa nói chuyện với bà lão rồi đấy.
Anh nhìn dáng vẻ tức giận của Lâm Khê chỉ cảm thấy buồn cười, tóm lại luôn thấy cô không phải là người phụ nữ điên trong bệnh viện kia.
Anh càng cảm thấy Lâm Khê này không đơn giản, nhất định phải đặt ở dưới mí mắt nhìn chằm chằm mới được.
Rất nhanh các cậu của cô đã chạy về, vẻ mặt tràn đầy nụ cười chào hỏi Tạ Khải Minh.
Đây chính là đoàn trưởng đó! Nếu so sánh, thì đấy là cán bộ lớn như chủ ủy trưởng huyện? Trong lòng cậu cả có tính toán, chú ấy lấy điếu thuốc lúc thu hoạch bội thu mà mình tích góp được lấy ra mời Tạ Khải Minh hút.
Tạ Khải Minh: “Xin lỗi, tôi không hút thuốc.”
Đương nhiên anh cũng có chuẩn bị, lấy ra một bao thuốc khác ra cho đám cậu của Lâm Khê.
Bao thuốc có ba góc bảy phần một hộp, thuốc lá khác thì tám phần một hộp.
Đám cậu kia lập tức trừng mắt lên. Hay lắm, người dân trong thành phố quả nhiên tiền lương không so sánh được!
Tạ Khải Minh không ở lại ăn cơm, đón vợ xong thì đi.
Lâm Khê vốn còn muốn bất chấp ra ngoài quậy lên, nhưng cô từ nhỏ đã được giáo dục chất lượng cao, lại là sinh viên đại học thế kỷ 21, không thể bỏ qua mặt mũi và dáng người để làm ầm ĩ. Cô đang do dự làm sao lừa gạt Tạ Khải Minh, nhưng lại bỗng dưng đối diện với con ngươi đen láy của anh.
Tạ Khải Minh tựa như có thể nhìn thấu cô, ánh mắt sâu thẳm đảo qua người Lâm Khê, cô liền cảm thấy mình không còn chỗ che giấu.
Anh cũng không nói lời nào, chỉ lẳng lặng nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng mà áp bách.
Không còn cách nào khác, cô chỉ có thể lau nước mắt, ôm bà ngoại rồi tạm biệt với mọi người.
Cô nhìn vào ghế sau xe đạp của hai thanh niên đầu tiên, tất cả đều chật cứng!
Tạ Khải Minh tức giận, chẳng lẽ cô còn muốn ngồi xe đạp của người khác?
Anh lạnh lùng nhìn cô, nhìn cô từng bước cọ tới, lão đại không vui ngồi lên ghế sau xe đạp của mình.
Cô không muốn ngồi à?
Tạ Khải Minh khẽ hừ một tiếng, bàn tay to nắm về phía sau, xách cánh tay cô kéo lên phía trước, thuận thế đẩy một cái liền để cô ngồi trên thanh xà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.