Chương 10: Ngày Mai Luôn!
Đào Hoa Lộ
01/10/2022
nhóm dịch: bánh bao
Sắc mặt Lâm Khê trắng bệch, “Sao lại vội như vậy? Nhà ai sau khi đính hôn cũng phải chừng mấy tháng nữa mới kết hôn cơ mà?”
Ngày mốt sẽ cưới, cô làm sao có thời gian chạy trốn đây?
Tạ Khải Minh dường như nhìn thấu cô: “Ừm, ngày mốt hơi chậm, vậy thì ngày mai.”
Lâm Khê: Cái đồ đáng ghét nhà anh!
Mặc dù cơ thể của cô ngủ với anh, nhưng cô không có ấn tượng, không kiếm được gì, còn thiệt hại lớn.
Bà ngoại có chút không hiểu, không phải cháu gái mình quấn lấy người ta, người ta không vui sao? Cán bộ xã đều đến nhà thông báo rồi, sao lúc này cháu rể vui vẻ, rồi Tiểu Khê lại không vui nhỉ?
Tạ Khải Minh căn bản không cho Lâm Khê con đường phản kháng hay thương lượng, chỉ cho rằng cô lại muốn giở trò gì.
Vì cô rất đáng ngờ, cho nên phải đưa cô đến gần mình trông coi chặt chẽ.
Anh từ trong túi lấy ra hai mươi đồng nhét cho cô, “Tiền áp đáy hòm cho cô.”
Lâm Khê không biết vì sao, lại từ trong giọng nói của anh nghe ra một thông điệp: Lấy tiền của ta, thì cô cũng đừng hòng chạy trốn.
Trong nháy mắt cô cảm thấy số tiền này rất bỏng tay.
Lâm Khê gần như cả đêm không ngủ, đầu tiên là nghĩ đến ba mẹ hiện đại, lại cố gắng tìm kiếm trí nhớ của nguyên chủ cùng với xây dựng tâm lý cho mình đến cuộc sống nhà họ Tạ.
Chờ đến khi trời sáng, cô mới mơ mơ màng màng ngủ đi, không bao lâu con gà trống liền ra sức kêu lên, ngay sau đó cả đàn cũng y như dáng vẻ chết muốn gào thét bắt đầu gáy.
Lâm Khê buộc tóc lộn xộn ngồi trong căn phòng cỏ, trong đầu vô cùng hỗn loạn.
Tôi là ai? Tôi đang ở đâu? Tôi sẽ làm gì?
Cô không trở lại ký túc xá, vẫn ở trên giường nhỏ của bà ngoại, như vậy điều này có nghĩa là —— hôm nay cô sẽ gả cho Tạ Khải Minh!!!
Lâm Khê giật mình, tâm hồn đang du đãng kia lập tức nhập xác.
Sao tối qua cô không chạy?
Chẳng lẽ cô sẽ bó tay chờ chết không chạy sao? Tất nhiên là cô đã bỏ chạy!
Ngày hôm qua cô muốn tạm thời mượn hai mươi đồng của Tạ Khải Minh làm phí đường về thành trốn tránh, kết quả sau bữa tối đi ra ngoài liền đụng phải đội trưởng dân quân và nữ chủ nhiệm, hai người bọn họ liên tục nhìn chằm chằm cô, tư thế kia chính là sợ cô chạy trốn!
Có tức giận hay không?
Tạ Khải Minh quá hư hỏng.
Cô đã nói không tính cả rồi, cũng nguyện ý xin lỗi để bồi thường, nhưng anh lại trút hết mấy chuyện nguyên chủ quấn lấy mình, ép buộc cô phải kết hôn.
Được rồi, kết hôn thì kết hôn, để cho anh biết!
Khiến anh ly dị thì càng tốt.
Sắc mặt Lâm Khê trắng bệch, “Sao lại vội như vậy? Nhà ai sau khi đính hôn cũng phải chừng mấy tháng nữa mới kết hôn cơ mà?”
Ngày mốt sẽ cưới, cô làm sao có thời gian chạy trốn đây?
Tạ Khải Minh dường như nhìn thấu cô: “Ừm, ngày mốt hơi chậm, vậy thì ngày mai.”
Lâm Khê: Cái đồ đáng ghét nhà anh!
Mặc dù cơ thể của cô ngủ với anh, nhưng cô không có ấn tượng, không kiếm được gì, còn thiệt hại lớn.
Bà ngoại có chút không hiểu, không phải cháu gái mình quấn lấy người ta, người ta không vui sao? Cán bộ xã đều đến nhà thông báo rồi, sao lúc này cháu rể vui vẻ, rồi Tiểu Khê lại không vui nhỉ?
Tạ Khải Minh căn bản không cho Lâm Khê con đường phản kháng hay thương lượng, chỉ cho rằng cô lại muốn giở trò gì.
Vì cô rất đáng ngờ, cho nên phải đưa cô đến gần mình trông coi chặt chẽ.
Anh từ trong túi lấy ra hai mươi đồng nhét cho cô, “Tiền áp đáy hòm cho cô.”
Lâm Khê không biết vì sao, lại từ trong giọng nói của anh nghe ra một thông điệp: Lấy tiền của ta, thì cô cũng đừng hòng chạy trốn.
Trong nháy mắt cô cảm thấy số tiền này rất bỏng tay.
Lâm Khê gần như cả đêm không ngủ, đầu tiên là nghĩ đến ba mẹ hiện đại, lại cố gắng tìm kiếm trí nhớ của nguyên chủ cùng với xây dựng tâm lý cho mình đến cuộc sống nhà họ Tạ.
Chờ đến khi trời sáng, cô mới mơ mơ màng màng ngủ đi, không bao lâu con gà trống liền ra sức kêu lên, ngay sau đó cả đàn cũng y như dáng vẻ chết muốn gào thét bắt đầu gáy.
Lâm Khê buộc tóc lộn xộn ngồi trong căn phòng cỏ, trong đầu vô cùng hỗn loạn.
Tôi là ai? Tôi đang ở đâu? Tôi sẽ làm gì?
Cô không trở lại ký túc xá, vẫn ở trên giường nhỏ của bà ngoại, như vậy điều này có nghĩa là —— hôm nay cô sẽ gả cho Tạ Khải Minh!!!
Lâm Khê giật mình, tâm hồn đang du đãng kia lập tức nhập xác.
Sao tối qua cô không chạy?
Chẳng lẽ cô sẽ bó tay chờ chết không chạy sao? Tất nhiên là cô đã bỏ chạy!
Ngày hôm qua cô muốn tạm thời mượn hai mươi đồng của Tạ Khải Minh làm phí đường về thành trốn tránh, kết quả sau bữa tối đi ra ngoài liền đụng phải đội trưởng dân quân và nữ chủ nhiệm, hai người bọn họ liên tục nhìn chằm chằm cô, tư thế kia chính là sợ cô chạy trốn!
Có tức giận hay không?
Tạ Khải Minh quá hư hỏng.
Cô đã nói không tính cả rồi, cũng nguyện ý xin lỗi để bồi thường, nhưng anh lại trút hết mấy chuyện nguyên chủ quấn lấy mình, ép buộc cô phải kết hôn.
Được rồi, kết hôn thì kết hôn, để cho anh biết!
Khiến anh ly dị thì càng tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.