Chương 12: Quang Minh Chính Đại
Đào Hoa Lộ
01/10/2022
nhóm dịch: bánh bao
Nhưng bà ngoại mặc kệ, nếu nhà họ Tạ nguyện ý cưới, chứng tỏ hôn sự này là quang minh chính đại, không có gì mất mặt. Cũng không phải cưới vợ bé, vì sao nhà mình không quang minh chính đại đưa cháu về nhà chồng?
Bà ấy không hề oán giận Tạ Quang Minh chỉ cho thời gian một đêm chuẩn bị, còn cảm thấy như vậy rất tốt, miễn cho đêm dài lắm mộng.
Mợ cả: “Tất nhiên chúng con vui khi Tiểu Khê lấy được tấm chồng tốt.Chính là quá vội vàng, buổi trưa hôm qua vừa mới tới thông báo, sáng sớm nay đón dâu, cũng không cho chúng ta thời gian chuẩn bị.”
Mợ Hai: “Cũng không sao, nếu cho chúng ta thời gian, chúng ta chắc chắn phải chuẩn bị quần áo giày dép cho Tiểu Khê hay gì đó? Tôi nói...”
Mợ ta hỏi Lâm Khê: “Đối tượng của cháu không cho cháu lễ vật sao? Chúng ta nếu kết hôn, ít nhất phải cho một cái tấm vải, năm cân bông, làm một bộ quần áo mới, nếu có giàu có hơn nữa thì cho gấp đôi...”
Mợ ta nghĩ Tạ Khải Minh nếu đã là sĩ quan, vậy tiền lương sẽ giống như người trong thành, hàng tháng lấy tiền lấy phiếu, thật là chuyện rất đáng quan tâm.
Ba ruột Lâm Khê tuy rằng bị mẹ kế quản lý bắt giữ lục soát, nhưng hai tháng trước kia cũng chuyển về nhà năm đồng bảy đồng, hiện tại Lâm Khê về quê ăn nhiều lắm, ba Lâm ngược lại không gửi tiền, thật sự có mẹ kế có cha dượng!
Mợ ta lại bắt đầu lau nước mắt đau lòng Lâm Khê, nói những lời tình cảm, nhưng trong lòng lại nhớ thương Tạ Khải Minh đã cho Lâm Khê bao nhiêu tiền, nếu mượn được số tiền này thì tốt rồi.
Bà ngoại nhìn mợi ta một cái, nói: “Không phải cô mới làm một đôi giày nhung sao? Cô mang tới để Tiểu Khê mặc đi lấy chồng.”
Mợ Hai lập tức nóng nảy, “Mẹ, con chỉ có một đôi giày như vậy, còn là do nhiều năm tích góp được!”
Bà ngoại liếc nhìn mợ ta một cái, “Năm nay phiếu vải của chúng ta, trước tiên cho con dùng? Làm mợ còn có thể keo kiệt vậy à?”
Mợ Hai còn muốn phản kháng, chỉ là chịu không nổi cái nồi cô mợ keo kiệt kia, dù sao vừa rồi cũng do mình nói những lời hào phóng.
Điều khiến mợ ta tức giận chính là bản thân mình vóc dáng thấp nhưng chân lại quá lớn, Lâm Khê cao hơn mợ ta mà cũng đeo vừa.
Bà ngoại bảo Lâm Khê đeo vào, “Sau này có phiếu vải, thì hãy nghĩ đến mợ hai của con.”
Lâm Khê vốn còn muốn từ chối, nhưng nhìn bà ngoại quấn chân bận rộn cho mình, trong lòng cô lại vô cùng cảm động.
Nhưng bà ngoại mặc kệ, nếu nhà họ Tạ nguyện ý cưới, chứng tỏ hôn sự này là quang minh chính đại, không có gì mất mặt. Cũng không phải cưới vợ bé, vì sao nhà mình không quang minh chính đại đưa cháu về nhà chồng?
Bà ấy không hề oán giận Tạ Quang Minh chỉ cho thời gian một đêm chuẩn bị, còn cảm thấy như vậy rất tốt, miễn cho đêm dài lắm mộng.
Mợ cả: “Tất nhiên chúng con vui khi Tiểu Khê lấy được tấm chồng tốt.Chính là quá vội vàng, buổi trưa hôm qua vừa mới tới thông báo, sáng sớm nay đón dâu, cũng không cho chúng ta thời gian chuẩn bị.”
Mợ Hai: “Cũng không sao, nếu cho chúng ta thời gian, chúng ta chắc chắn phải chuẩn bị quần áo giày dép cho Tiểu Khê hay gì đó? Tôi nói...”
Mợ ta hỏi Lâm Khê: “Đối tượng của cháu không cho cháu lễ vật sao? Chúng ta nếu kết hôn, ít nhất phải cho một cái tấm vải, năm cân bông, làm một bộ quần áo mới, nếu có giàu có hơn nữa thì cho gấp đôi...”
Mợ ta nghĩ Tạ Khải Minh nếu đã là sĩ quan, vậy tiền lương sẽ giống như người trong thành, hàng tháng lấy tiền lấy phiếu, thật là chuyện rất đáng quan tâm.
Ba ruột Lâm Khê tuy rằng bị mẹ kế quản lý bắt giữ lục soát, nhưng hai tháng trước kia cũng chuyển về nhà năm đồng bảy đồng, hiện tại Lâm Khê về quê ăn nhiều lắm, ba Lâm ngược lại không gửi tiền, thật sự có mẹ kế có cha dượng!
Mợ ta lại bắt đầu lau nước mắt đau lòng Lâm Khê, nói những lời tình cảm, nhưng trong lòng lại nhớ thương Tạ Khải Minh đã cho Lâm Khê bao nhiêu tiền, nếu mượn được số tiền này thì tốt rồi.
Bà ngoại nhìn mợi ta một cái, nói: “Không phải cô mới làm một đôi giày nhung sao? Cô mang tới để Tiểu Khê mặc đi lấy chồng.”
Mợ Hai lập tức nóng nảy, “Mẹ, con chỉ có một đôi giày như vậy, còn là do nhiều năm tích góp được!”
Bà ngoại liếc nhìn mợ ta một cái, “Năm nay phiếu vải của chúng ta, trước tiên cho con dùng? Làm mợ còn có thể keo kiệt vậy à?”
Mợ Hai còn muốn phản kháng, chỉ là chịu không nổi cái nồi cô mợ keo kiệt kia, dù sao vừa rồi cũng do mình nói những lời hào phóng.
Điều khiến mợ ta tức giận chính là bản thân mình vóc dáng thấp nhưng chân lại quá lớn, Lâm Khê cao hơn mợ ta mà cũng đeo vừa.
Bà ngoại bảo Lâm Khê đeo vào, “Sau này có phiếu vải, thì hãy nghĩ đến mợ hai của con.”
Lâm Khê vốn còn muốn từ chối, nhưng nhìn bà ngoại quấn chân bận rộn cho mình, trong lòng cô lại vô cùng cảm động.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.