Xuyên Nhanh: Con Đường Công Lược Nam Thần
Chương 140: Trở Về (4)
Su
22/05/2021
Lãnh Như Sương nhìn bàn tay mình, khẽ nắm lại
Lãnh Tử Nguyệt lập tức cảm giác được thân thể bị một sợi dây vô hình trói chặt, nàng nhíu mày
Lãnh Như Sương lạnh lùng nhìn: " Người đâu "
Sau tiếng gọi, từ bên ngoài liền chạy vào một đội thị vệ, sau đó cung kính quỳ xuống nghe chỉ thị
Lãnh Như Sương: " Đưa Lãnh Tử Nguyệt vào nhà giam, không có lệnh của ta...không ai được phép vào gặp "
" Rõ "
Bọn họ nghe lệnh đến gần Lãnh Tử Nguyệt, nhưng khi chạm phải ánh mắt của nàng, bước chân không tự chủ được khựng lại, nhìn sang nhau, không dám tiến lên
Lãnh Như Sương nhìn nàng: "...Lãnh Tử Nguyệt "
Lãnh Tử Nguyệt: " Ta tự đi "
Nói xong nàng liền bình tĩnh bước đi, hộ vệ thấy vậy cũng đi theo dẫn đường
Lãnh Như Sương: "...các ngươi cũng ra hết đi, đừng làm phiền ta "
Lãnh Tử Tâm quay sang nhìn Tử Minh, thấy hắn lắc đầu, liền dẫn cả đám rời đi
Sau khi không còn một ai, Lãnh Như Sương mới phun ra một ngụm máu, thân thể hơi lảo đảo
Bà đi từng bước vào trong, đến trước kệ để sách, bàn tay Lãnh Như Sương khẽ động, một cánh cửa dần dần được hình thành, đủ cho một người đi qua
Cả đoạn đường đi vào, không gian chỉ tối đen như mực, rất lâu sau, ở tận cùng bên trong mới xuất hiện tia sáng màu xanh lam
Một chiếc quan tài băng được bao phủ ở giữa, bên trong có một nam nhân, nếu nhìn kĩ sẽ thấy, nam nhân này giống Lãnh Tử Nguyệt đến sáu phần
Lãnh Như Sương tiến đến, ngồi dựa vào chiếc quan tài
"...Cẩn Niên, ta mệt quá "
"....."
Không gian im ắng không một thanh âm nào trả lời, nhưng điều này vẫn không ảnh hưởng đến bà
" Hôm nay Tiểu Cửu về rồi,... con bé bây giờ đã trưởng thành và mạnh hơn rất nhiều "
"....."
" Nhưng vẫn chưa đủ "
"...."
" Ta sắp không chống cự được nữa rồi, nếu nàng còn không mạnh lên, tất cả...đều sẽ chết "
" Cẩn Niên, chàng nói xem, ta phải làm sao bây giờ... "
" Sao lại bỏ ta một mình ở lại.."
" Giờ ta chỉ có một mình thôi..."
"...."
Lãnh Như Sương tựa trán vào lớp băng, nhẹ nhàng nói với người bên trong
Trong không gian vốn yên tĩnh, một cơn gió vụt qua gò má bà, nhưng lại không đem theo một chút lạnh lẽo nào
Lãnh Như Sương không tự chủ muốn quay đầu lại, nhưng lại phát hiện cơ thể vậy mà không thể động đậy, ngược lại đằng sau một thanh âm nam tử nhẹ nhàng vang lên
" Đừng quay lại "
Toàn thân Lãnh Như Sương cứng đờ, giọng nói cũng run lên
"...Cẩn Niên? "
" Ừm "
"...."
" Lâu rồi không gặp "
"...."
" Sao vậy? Không nói gì là đang giận ta sao? "
"...."
Lãnh Như Sương mím chặt môi không nói lời nào, từ sau lưng bỗng cảm nhận được một luồng khí lạnh chạm tới, nhưng rất nhanh liền biến mất
Hạ Cẩn Niên nhìn bàn tay mình xuyên qua cơ thể Lãnh Như Sương thì cười khổ, ánh mắt chứa đầy cảm xúc nhớ nhung nhìn thật sâu người ở ngay phía trước nhưng lại như xa không thể chạm tới
" Sương Nhi,...nàng nói gì với ta đi "
Lãnh Như Sương hít sâu một hơi, cất giọng khàn khàn
" Vì sao không cho ta quay lại, không muốn ta nhìn thấy chàng sao? "
Hạ Cẩn Niên lắc đầu: " Không phải không muốn, là không thể "
Lãnh Như Sương không nói gì nữa
Hạ Cẩn Niên dịu dàng nhìn bà: " Ta không còn nhiều thời gian nữa... "
" Ta nhớ chàng "
Lãnh Như Sương: " Đừng đi mà...được không? "
Hạ Cẩn Niên hơi cúi đầu, rũ mắt xuống: " Ta cũng nhớ nàng "
Lãnh Như Sương: " Đừng đi "
Hạ Cẩn Niên: " Nàng không cần bận tâm về Tiểu Cửu, con bé sẽ làm được thôi "
Lãnh Như Sương: " Đừng đi..."
Hạ Cẩn Niên: " Đừng lo lắng, rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi "
Lãnh Như Sương: " Cẩn Niên... "
Hạ Cẩn Niên: "...xin lỗi "
"...."
Tĩnh lặng...
Lãnh Như Sương đưa bàn tay lên nắm lại, đã cử động được rồi, nhưng đằng sau...cũng chẳng còn ai
" Rốt cuộc, cũng chỉ có một mình "
...
Lãnh Tử Nguyệt được đưa vào một căn nhà giam, nhìn qua một vòng, ở đây cũng không bẩn như những gì miêu tả ở những chỗ khác, ngược lại còn rất sạch sẽ
Nàng đi vào trong, tùy tiện tìm một góc thoải mái ngồi xuống, nhắm mắt lại dưỡng thương, không lâu sau vậy mà ngủ thiếp đi
Nàng mơ một giấc mơ về cha, ông không khác với kí ức là bao, vẫn là một thân bạch y anh tuấn như trước
" Con có nhớ lúc trước đã hứa gì với ta không? "
Lãnh Tử Nguyệt ngơ ngác gật đầu: " Nhớ "
" Hứa gì? "
Lãnh Tử Nguyệt hồi tưởng lại rồi nhíu mày: " Chăm sóc Lãnh Như Sương thật tốt, phải dùng cả tính mạng bảo vệ bà ta "
Hạ Cẩn Niên nheo mắt lại nhìn nàng
" Con gọi nàng là gì?...Lãnh Như Sương? Bà ta? "
Lãnh Tử Nguyệt mím môi không nói
Hạ Cẩn Niên: " Lãnh Tử Nguyệt, sao lại câm rồi? "
Lãnh Tử Nguyệt: "...bà ấy muốn giết con "
Hạ Cẩn Niên lạnh lùng: " Vậy nên ngươi cũng muốn giết nàng? "
"...."
Lãnh Tử Nguyệt đột nhiên có chút sợ, người cha này từ nhỏ đã thương yêu nàng, tất cả võ công từ trước tới giờ nàng đều học từ ông
Nhưng Lãnh Tử Nguyệt biết, cho dù có được ông yêu thương đến đâu, chỉ cần động phải Lãnh Như Sương, ông cũng có thể trở mặt thành thù
Trước đây, mỗi lần bị Hạ Cẩn Niên nghiêm khắc răn dạy, nàng đều chạy đến chỗ Lãnh Như Sương làm nũng cáo trạng, lúc đó chỉ cần bà lên tiếng, Hạ Cẩn Niên dù không cam tâm đến đâu cũng sẽ không dám nói lại nửa câu...
Nhưng giờ đây...
Lãnh Tử Nguyệt đột nhiên cảm thấy rất tủi thân, rất muốn khóc
Khó khăn lắm mới gặp được người thân, nhưng hết lần này đến lần khác không phải bị giết thì cũng là bị mắng
" Vậy con phải làm sao đây?...con cũng không muốn mà "
Hạ Cẩn Niên đặt tay lên đầu nàng, Lãnh Tử Nguyệt theo bản năng cũng ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt của ông
" Không cần làm gì cả, đừng tổn thương nàng ấy,...chúng ta là người một nhà mà, không phải sao? "
Lãnh Tử Nguyệt lập tức cảm giác được thân thể bị một sợi dây vô hình trói chặt, nàng nhíu mày
Lãnh Như Sương lạnh lùng nhìn: " Người đâu "
Sau tiếng gọi, từ bên ngoài liền chạy vào một đội thị vệ, sau đó cung kính quỳ xuống nghe chỉ thị
Lãnh Như Sương: " Đưa Lãnh Tử Nguyệt vào nhà giam, không có lệnh của ta...không ai được phép vào gặp "
" Rõ "
Bọn họ nghe lệnh đến gần Lãnh Tử Nguyệt, nhưng khi chạm phải ánh mắt của nàng, bước chân không tự chủ được khựng lại, nhìn sang nhau, không dám tiến lên
Lãnh Như Sương nhìn nàng: "...Lãnh Tử Nguyệt "
Lãnh Tử Nguyệt: " Ta tự đi "
Nói xong nàng liền bình tĩnh bước đi, hộ vệ thấy vậy cũng đi theo dẫn đường
Lãnh Như Sương: "...các ngươi cũng ra hết đi, đừng làm phiền ta "
Lãnh Tử Tâm quay sang nhìn Tử Minh, thấy hắn lắc đầu, liền dẫn cả đám rời đi
Sau khi không còn một ai, Lãnh Như Sương mới phun ra một ngụm máu, thân thể hơi lảo đảo
Bà đi từng bước vào trong, đến trước kệ để sách, bàn tay Lãnh Như Sương khẽ động, một cánh cửa dần dần được hình thành, đủ cho một người đi qua
Cả đoạn đường đi vào, không gian chỉ tối đen như mực, rất lâu sau, ở tận cùng bên trong mới xuất hiện tia sáng màu xanh lam
Một chiếc quan tài băng được bao phủ ở giữa, bên trong có một nam nhân, nếu nhìn kĩ sẽ thấy, nam nhân này giống Lãnh Tử Nguyệt đến sáu phần
Lãnh Như Sương tiến đến, ngồi dựa vào chiếc quan tài
"...Cẩn Niên, ta mệt quá "
"....."
Không gian im ắng không một thanh âm nào trả lời, nhưng điều này vẫn không ảnh hưởng đến bà
" Hôm nay Tiểu Cửu về rồi,... con bé bây giờ đã trưởng thành và mạnh hơn rất nhiều "
"....."
" Nhưng vẫn chưa đủ "
"...."
" Ta sắp không chống cự được nữa rồi, nếu nàng còn không mạnh lên, tất cả...đều sẽ chết "
" Cẩn Niên, chàng nói xem, ta phải làm sao bây giờ... "
" Sao lại bỏ ta một mình ở lại.."
" Giờ ta chỉ có một mình thôi..."
"...."
Lãnh Như Sương tựa trán vào lớp băng, nhẹ nhàng nói với người bên trong
Trong không gian vốn yên tĩnh, một cơn gió vụt qua gò má bà, nhưng lại không đem theo một chút lạnh lẽo nào
Lãnh Như Sương không tự chủ muốn quay đầu lại, nhưng lại phát hiện cơ thể vậy mà không thể động đậy, ngược lại đằng sau một thanh âm nam tử nhẹ nhàng vang lên
" Đừng quay lại "
Toàn thân Lãnh Như Sương cứng đờ, giọng nói cũng run lên
"...Cẩn Niên? "
" Ừm "
"...."
" Lâu rồi không gặp "
"...."
" Sao vậy? Không nói gì là đang giận ta sao? "
"...."
Lãnh Như Sương mím chặt môi không nói lời nào, từ sau lưng bỗng cảm nhận được một luồng khí lạnh chạm tới, nhưng rất nhanh liền biến mất
Hạ Cẩn Niên nhìn bàn tay mình xuyên qua cơ thể Lãnh Như Sương thì cười khổ, ánh mắt chứa đầy cảm xúc nhớ nhung nhìn thật sâu người ở ngay phía trước nhưng lại như xa không thể chạm tới
" Sương Nhi,...nàng nói gì với ta đi "
Lãnh Như Sương hít sâu một hơi, cất giọng khàn khàn
" Vì sao không cho ta quay lại, không muốn ta nhìn thấy chàng sao? "
Hạ Cẩn Niên lắc đầu: " Không phải không muốn, là không thể "
Lãnh Như Sương không nói gì nữa
Hạ Cẩn Niên dịu dàng nhìn bà: " Ta không còn nhiều thời gian nữa... "
" Ta nhớ chàng "
Lãnh Như Sương: " Đừng đi mà...được không? "
Hạ Cẩn Niên hơi cúi đầu, rũ mắt xuống: " Ta cũng nhớ nàng "
Lãnh Như Sương: " Đừng đi "
Hạ Cẩn Niên: " Nàng không cần bận tâm về Tiểu Cửu, con bé sẽ làm được thôi "
Lãnh Như Sương: " Đừng đi..."
Hạ Cẩn Niên: " Đừng lo lắng, rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi "
Lãnh Như Sương: " Cẩn Niên... "
Hạ Cẩn Niên: "...xin lỗi "
"...."
Tĩnh lặng...
Lãnh Như Sương đưa bàn tay lên nắm lại, đã cử động được rồi, nhưng đằng sau...cũng chẳng còn ai
" Rốt cuộc, cũng chỉ có một mình "
...
Lãnh Tử Nguyệt được đưa vào một căn nhà giam, nhìn qua một vòng, ở đây cũng không bẩn như những gì miêu tả ở những chỗ khác, ngược lại còn rất sạch sẽ
Nàng đi vào trong, tùy tiện tìm một góc thoải mái ngồi xuống, nhắm mắt lại dưỡng thương, không lâu sau vậy mà ngủ thiếp đi
Nàng mơ một giấc mơ về cha, ông không khác với kí ức là bao, vẫn là một thân bạch y anh tuấn như trước
" Con có nhớ lúc trước đã hứa gì với ta không? "
Lãnh Tử Nguyệt ngơ ngác gật đầu: " Nhớ "
" Hứa gì? "
Lãnh Tử Nguyệt hồi tưởng lại rồi nhíu mày: " Chăm sóc Lãnh Như Sương thật tốt, phải dùng cả tính mạng bảo vệ bà ta "
Hạ Cẩn Niên nheo mắt lại nhìn nàng
" Con gọi nàng là gì?...Lãnh Như Sương? Bà ta? "
Lãnh Tử Nguyệt mím môi không nói
Hạ Cẩn Niên: " Lãnh Tử Nguyệt, sao lại câm rồi? "
Lãnh Tử Nguyệt: "...bà ấy muốn giết con "
Hạ Cẩn Niên lạnh lùng: " Vậy nên ngươi cũng muốn giết nàng? "
"...."
Lãnh Tử Nguyệt đột nhiên có chút sợ, người cha này từ nhỏ đã thương yêu nàng, tất cả võ công từ trước tới giờ nàng đều học từ ông
Nhưng Lãnh Tử Nguyệt biết, cho dù có được ông yêu thương đến đâu, chỉ cần động phải Lãnh Như Sương, ông cũng có thể trở mặt thành thù
Trước đây, mỗi lần bị Hạ Cẩn Niên nghiêm khắc răn dạy, nàng đều chạy đến chỗ Lãnh Như Sương làm nũng cáo trạng, lúc đó chỉ cần bà lên tiếng, Hạ Cẩn Niên dù không cam tâm đến đâu cũng sẽ không dám nói lại nửa câu...
Nhưng giờ đây...
Lãnh Tử Nguyệt đột nhiên cảm thấy rất tủi thân, rất muốn khóc
Khó khăn lắm mới gặp được người thân, nhưng hết lần này đến lần khác không phải bị giết thì cũng là bị mắng
" Vậy con phải làm sao đây?...con cũng không muốn mà "
Hạ Cẩn Niên đặt tay lên đầu nàng, Lãnh Tử Nguyệt theo bản năng cũng ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt của ông
" Không cần làm gì cả, đừng tổn thương nàng ấy,...chúng ta là người một nhà mà, không phải sao? "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.