Xuyên Nhanh Công Lược: Định Chế Boss Vai Ác Có Một Không Hai
Chương 67: Nha hoàn đến rồi (3)
Lâm Mộc Thập Nhất
27/03/2022
Editor: Tieen
"Gâu gâu gâu –––" Cửu Huyền hướng về phía nông phu liên tục sủa, lúc này nông phu mới nhìn thấy phía sau Tô Mộc là Cửu Huyền đang nhe răng trợn mắt hung ác hướng về phía gã.
Ở góc nhìn của nông phu, gã cho rằng Cửu Huyền hung dữ với Tô Mộc, liến cười ngốc nghếch nói: "Tiên nữ cô nương, nàng không cần sợ, có ta ở đây, ta giúp nàng đuổi chó dữ này đi."
Từ trên xe bò nông phu rút ra một cây gậy gỗ, đi về phía Cửu Huyền.
Cửu Huyền bị gã dọa chạy xa một chút sủa: "Gâu gâu gâu, gâu gâu, gâu gâu gâu gâu gâu..."
Xác định đây là người xấu Cửu Huyền sủa càng hung hăng, chân trước thấp xuống, nửa người trước nằm trên mặt đất, làm bộ muốn cắn xé.
Nông phu sợ con chó dữ này cắn mình, nếu bị cắn còn phải xem đại phu, vạn nhất con chó này có bệnh gì, lây sang người gã thì làm sao...
Nông phu bèn lui lại, thấy nó cũng khá xa mình, liền quay đầu lại.
Tô Mộc vẻ mặt nhàn nhạt, trầm giọng hô một tiếng: "Cửu Huyền, lại đây."
Cửu Huyền lập tức lắc lắc cái đuôi, cảnh giác nhìn nông phu, đi đến bên người Tô Mộc.
"Oẳn oẳn..." Cửu Huyền cọ cẳng chân cô, thấp giọng nức nở, tựa hồ vô cùng ủy khuất.
Lúc này, nông phu mới phản ứng lại, chó dữ này vốn là của tiên nữ cô nương!
Cũng không có việc gì, chờ đem tiên nữ cô nương lừa về nhà, ngày mai liền đem nó băm nấu.
"Tiên nữ cô nương, chúng ta đi thôi." Nông phu lại nở nụ ngốc nghếch nói, nhìn Tô Mộc trong mắt nhiều thêm vài phần mê luyến.
Tô Mộc không biết đã đứng bên cạnh xe bò từ khi nào, trên tay cũng nhiều hơn một cây gậy gỗ thon dài, vung lên trên người con bò, lập tức con bò kéo xe chạy về phía trước.
>
Nông phu nhìn thấy xe bò chạy đi liền cuống quít, nào còn lo lắng nghĩ về Tô Mộc, muốn đuổi theo, đây chính là thứ đáng giá nhất ở nhà gã, nếu không có nó, trong nhà sẽ càng thêm khó khăn.
"Cửu Huyền." Tô Mộc chỉ hô một tiếng, Cửu Huyền liền hiểu ý cô, tiến lên chặn nông phu muốn đuổi theo xe bò.
Nông phu khó hiểu, nhìn xe bò càng ngày càng xa, gấp đến đỏ mắt.
"Đường đi đến Viên gia."
Giọng nói thanh lãnh truyền đến, nông phu chỉ cảm thấy tâm nóng nảy bị tưới mát một ít, nhưng vừa thấy xe bò chạy càng xa kia, gã duỗi tay muốn cưỡng chế túm cô mang đi.
"Gâu –––" Cửu Huyền thấy hắn duỗi tay, trực tiếp nhảy lên táp tay gã.
"A, a, đau đau đau đau đau..." Nông phu ngã trên mặt đất, trên người còn Cửu Huyền hung ác tấn công gã.
Nhưng mà không phải Cửu Huyền bổ nhào vào gã ngã, mà là thời điểm Cửu Huyền còn chưa nhào tới, Tô Mộc dùng gậy gỗ thon dài trong tay quăng vào đùi nông phu, khiến đùi gã co rút, ngã trên mặt đất, lại bị Tô Mộc dày vò trên người.
Nông phu nhìn người toát ra ánh sáng trịch thượng, bóng dáng Tô Mộc trong mắt gã giờ chỉ còn một đám màu đen, cảm thấy một trận lạnh lẽo sau lưng.
"Ta, ta nói, ta nói, đi thẳng về phía tây, không lâu là có thể nhìn thấy bảng trấn Nam Nguyệt."
Hiện tại, gã không dám có bất cứ ý tưởng nào nữa, tiên nữ chỗ gì chứ, là yêu nữ đúng hơn!
Tô Mộc cất bước rời đi, nông phu vẫn không dám đứng lên, bởi vì Cửu Huyền hung tợn nằm ở trên người gã như cũ, gần đến mức gã có thể nhìn thấy rõ ràng hàm răng sắc bén của nó, chỉ cần không cẩn thận, cổ hắn liền bị Cửu Huyền cắn.
"Cửu Huyền." Bên kia đi chừng trăm mét, giọng nói của Tô Mộc vang lại đây.
"Oẳn." Cửu Huyền đầu tiên là hướng Tô Mộc vui sướng hô một tiếng, quay đầu nhìn nông phu uy hiếp, cuối cùng nông phu sợ hãi liền từ trên người gã nhảy xuống, chạy đến chỗ Tô Mộc.
Một người một chó rất nhanh liền biến mất trong tầm mắt nông phu, chờ nông phu trấn an tốt kéo về được trái tim kinh hãi, vỗ đầu: "Bò của ta!"
Sốt ruột hoảng hốt, gã lảo đảo chạy về hướng xe bò biến mất.
"Gâu gâu gâu –––" Cửu Huyền hướng về phía nông phu liên tục sủa, lúc này nông phu mới nhìn thấy phía sau Tô Mộc là Cửu Huyền đang nhe răng trợn mắt hung ác hướng về phía gã.
Ở góc nhìn của nông phu, gã cho rằng Cửu Huyền hung dữ với Tô Mộc, liến cười ngốc nghếch nói: "Tiên nữ cô nương, nàng không cần sợ, có ta ở đây, ta giúp nàng đuổi chó dữ này đi."
Từ trên xe bò nông phu rút ra một cây gậy gỗ, đi về phía Cửu Huyền.
Cửu Huyền bị gã dọa chạy xa một chút sủa: "Gâu gâu gâu, gâu gâu, gâu gâu gâu gâu gâu..."
Xác định đây là người xấu Cửu Huyền sủa càng hung hăng, chân trước thấp xuống, nửa người trước nằm trên mặt đất, làm bộ muốn cắn xé.
Nông phu sợ con chó dữ này cắn mình, nếu bị cắn còn phải xem đại phu, vạn nhất con chó này có bệnh gì, lây sang người gã thì làm sao...
Nông phu bèn lui lại, thấy nó cũng khá xa mình, liền quay đầu lại.
Tô Mộc vẻ mặt nhàn nhạt, trầm giọng hô một tiếng: "Cửu Huyền, lại đây."
Cửu Huyền lập tức lắc lắc cái đuôi, cảnh giác nhìn nông phu, đi đến bên người Tô Mộc.
"Oẳn oẳn..." Cửu Huyền cọ cẳng chân cô, thấp giọng nức nở, tựa hồ vô cùng ủy khuất.
Lúc này, nông phu mới phản ứng lại, chó dữ này vốn là của tiên nữ cô nương!
Cũng không có việc gì, chờ đem tiên nữ cô nương lừa về nhà, ngày mai liền đem nó băm nấu.
"Tiên nữ cô nương, chúng ta đi thôi." Nông phu lại nở nụ ngốc nghếch nói, nhìn Tô Mộc trong mắt nhiều thêm vài phần mê luyến.
Tô Mộc không biết đã đứng bên cạnh xe bò từ khi nào, trên tay cũng nhiều hơn một cây gậy gỗ thon dài, vung lên trên người con bò, lập tức con bò kéo xe chạy về phía trước.
>
Nông phu nhìn thấy xe bò chạy đi liền cuống quít, nào còn lo lắng nghĩ về Tô Mộc, muốn đuổi theo, đây chính là thứ đáng giá nhất ở nhà gã, nếu không có nó, trong nhà sẽ càng thêm khó khăn.
"Cửu Huyền." Tô Mộc chỉ hô một tiếng, Cửu Huyền liền hiểu ý cô, tiến lên chặn nông phu muốn đuổi theo xe bò.
Nông phu khó hiểu, nhìn xe bò càng ngày càng xa, gấp đến đỏ mắt.
"Đường đi đến Viên gia."
Giọng nói thanh lãnh truyền đến, nông phu chỉ cảm thấy tâm nóng nảy bị tưới mát một ít, nhưng vừa thấy xe bò chạy càng xa kia, gã duỗi tay muốn cưỡng chế túm cô mang đi.
"Gâu –––" Cửu Huyền thấy hắn duỗi tay, trực tiếp nhảy lên táp tay gã.
"A, a, đau đau đau đau đau..." Nông phu ngã trên mặt đất, trên người còn Cửu Huyền hung ác tấn công gã.
Nhưng mà không phải Cửu Huyền bổ nhào vào gã ngã, mà là thời điểm Cửu Huyền còn chưa nhào tới, Tô Mộc dùng gậy gỗ thon dài trong tay quăng vào đùi nông phu, khiến đùi gã co rút, ngã trên mặt đất, lại bị Tô Mộc dày vò trên người.
Nông phu nhìn người toát ra ánh sáng trịch thượng, bóng dáng Tô Mộc trong mắt gã giờ chỉ còn một đám màu đen, cảm thấy một trận lạnh lẽo sau lưng.
"Ta, ta nói, ta nói, đi thẳng về phía tây, không lâu là có thể nhìn thấy bảng trấn Nam Nguyệt."
Hiện tại, gã không dám có bất cứ ý tưởng nào nữa, tiên nữ chỗ gì chứ, là yêu nữ đúng hơn!
Tô Mộc cất bước rời đi, nông phu vẫn không dám đứng lên, bởi vì Cửu Huyền hung tợn nằm ở trên người gã như cũ, gần đến mức gã có thể nhìn thấy rõ ràng hàm răng sắc bén của nó, chỉ cần không cẩn thận, cổ hắn liền bị Cửu Huyền cắn.
"Cửu Huyền." Bên kia đi chừng trăm mét, giọng nói của Tô Mộc vang lại đây.
"Oẳn." Cửu Huyền đầu tiên là hướng Tô Mộc vui sướng hô một tiếng, quay đầu nhìn nông phu uy hiếp, cuối cùng nông phu sợ hãi liền từ trên người gã nhảy xuống, chạy đến chỗ Tô Mộc.
Một người một chó rất nhanh liền biến mất trong tầm mắt nông phu, chờ nông phu trấn an tốt kéo về được trái tim kinh hãi, vỗ đầu: "Bò của ta!"
Sốt ruột hoảng hốt, gã lảo đảo chạy về hướng xe bò biến mất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.