Xuyên Nhanh Công Lược: Định Chế Boss Vai Ác Có Một Không Hai
Chương 69: Nha hoàn đến rồi (5)
Lâm Mộc Thập Nhất
27/03/2022
Editor: Tieen
Tuy rằng nguyên chủ là nha hoàn, nhưng được bà vú bên người tướng quân phu nhân nhặt về nuôi nấng từ nhỏ, lớn lên ở tướng quân phủ, không có chịu khổ cực gì, bởi vì cùng tuổi Vân Linh, tướng quân phu nhân thấy tiểu nha đầu này hoạt bát lương thiện, để nàng đi theo cạnh người Vân Linh, tuy nói là hầu hạ, nhưng hai người giống như tỷ muội.
Cho nên thật ra nguyên chủ rất tự do, khác hẳn với những nha hoàn bình thường.
Tô Mộc rửa mặt xong trở lại bên cạnh Vân Linh, nàng đang ngồi giữa sân tấm rửa cho Cửu Huyền, nhưng mà Cửu Huyền run lắc lên làm cả người nàng dính nước.
"Tiểu Thu, nhanh tới, Cửu Huyền quá náo loạn, ta không giữ được nó." Vân Linh đỡ trán, nhìn lông mềm trên người Cửu Huyền lắc lắc, rồi nó cứ nhảy tới nhảy lui, chính là không cho nàng tắm rửa cho nó.
"Vâng, tiểu thư." Tô Mộc tiến lên, Cửu Huyền vừa thấy cô đến, liền lao thẳng lên người cô.
Tô Mộc nhanh tay lẹ mắt nghiêng người, làm Cửu Huyền vồ hụt, để tránh cho quần áo sạch sẽ vừa mới thay lại lấm bẩn.
"Oẳn oẳn~~" Cửu Huyền ủy khuất ngã trên mặt đất, ủy khuất lăn lộn, lăn đến một thân đầy bùn đất.
Vân Linh ôm trán cười bất lực.
Sau đó, Vân Linh đi thay quần áo.
Tô Mộc cầm trong tay một thanh kiếm, cưỡng chế đem Cửu Huyền đi tắm.
Lúc Cửu Huyền tắm rửa, nó thật cẩn thận nhìn thanh kiếm kia, nó vừa mới nhìn thấy cô dùng thanh kiếm đó chặt những nhánh cây thô giống như chân nó.
Cửu Thiên Tuế thật bội phục ký chủ có thể quyết đoán hù đọa động vật với động tác vừa đơn giản vừa thô bạo như vậy.
>
Vân Linh thay quần áo xong bước ra, nhìn thấy Cửu Huyền ngoan ngoãn đứng để Tô Mộc lau khô lông nó, không khỏi kinh ngạc.
Mỗi lần tắm rửa cho Cửu Huyền, không phải lăn lộn đến người ngã ngựa đổ, khi nào mà nó ngoan ngoãn cho người tắm rửa như vậy, còn không giãy giụa mà chờ lau khô bộ lông trên người.
"Hôm nay Cửu Huyền thật ngoan." Vân Linh ngồi xuống cạnh Cửu Huyền, sờ sờ đầu nó.
Nhìn thấy Vân Linh lại đây, Cửu Huyền ủy khuất thấp giọng "oẳn oản~~" đáng thương, ánh mắt lại hướng về kiếm trong tay Tô Mộc.
"Ngoan ngoan, ai bảo ngươi không nghe lời chạy ra làm cho một thân dơ bẩn, phải tắm rửa mới có thể sạch sẽ." Vân Linh cho rằng nó bởi vì tắm rửa mà ủy khuất, ôn nhu an ủi nói.
Thời điểm nghiêng đầu nhìn thấy thanh kiếm trong tay Tô Mộc, nghi hoặc, "Tiểu Thu, thanh kiếm này là sao vậy?"
"Thưa tiểu thư, Cửu Huyền bướng bỉnh ngậm lại đây." Cửu Thiên Tuế đã nói không thể OOC, vẫn không nên để Vân Linh biết do cô lấy hù dọa Cửu Huyền.
Cửu Huyền: "..."
Vì sao nó lại đội cái nồi này!?
Có tin bổn cẩu cắn cô không.
Tựa hồ cảm nhận được Cửu Huyền uy hiếp, Tô Mộc cầm kiếm.
"Oẳn~" Cửu Huyền lập tức cúi đầu, sợ hãi tiến vào trong lòng ngực Vân Linh.
Hừ, xem như cô lợi hại, bổn cẩu không thèm cùng cô so đo, đội nồi thì đội nồi.
"Tiểu thư, ta đem thanh kiếm cất đi." Tô Mộc lấy khăn lông lau vệt nước trên thân kiếm.
Sau đó, Tô Mộc đem kiếm thả vào lại vỏ rồi treo trên tường trong phòng.
Nghe được ngoài phòng đồn đập tiếng bước chân hoảng loạn lại đây.
"A di..."
"Linh Nhi, nhanh lên, mẫu thân con... Mẫu thân con bà không ổn rồi." Cuống quít đau lòng, Viên phu nhân chính là muội muội của tướng quân phu nhân, tin tức này tới làm mọi người trở tay không kịp, bà vội vàng đến đây báo cho Vân Linh.
Đầu Vân Linh đột nhiên giống như bị lôi điện đả kích, liền trống rỗng.
"Cái, cái gì!?"
Mấy ngày trước, mẫu thân mới đến thăm nàng, khi đó còn khỏe mạnh, như thế nào đột nhiên... Đột nhiên liền...
Viên phu nhân nắm tay Vân Linh nói: "Nhanh, chúng ta phải về kinh thành liền."
Một đội xe ngựa vội vàng từ trấn Nam Nguyệt Viên gia chạy tới kinh thành.
Tô Mộc đi theo bên người Vân Linh, giờ phút này đau buồn ập tới quá bất ngờ, Vân Linh vẫn luôn dùng khăn tay che miệng, nước mắt không ngừng trào ra.
_______________
Thả ☆ ủng hộ mị nha các nàng. ♡♡♡
Tuy rằng nguyên chủ là nha hoàn, nhưng được bà vú bên người tướng quân phu nhân nhặt về nuôi nấng từ nhỏ, lớn lên ở tướng quân phủ, không có chịu khổ cực gì, bởi vì cùng tuổi Vân Linh, tướng quân phu nhân thấy tiểu nha đầu này hoạt bát lương thiện, để nàng đi theo cạnh người Vân Linh, tuy nói là hầu hạ, nhưng hai người giống như tỷ muội.
Cho nên thật ra nguyên chủ rất tự do, khác hẳn với những nha hoàn bình thường.
Tô Mộc rửa mặt xong trở lại bên cạnh Vân Linh, nàng đang ngồi giữa sân tấm rửa cho Cửu Huyền, nhưng mà Cửu Huyền run lắc lên làm cả người nàng dính nước.
"Tiểu Thu, nhanh tới, Cửu Huyền quá náo loạn, ta không giữ được nó." Vân Linh đỡ trán, nhìn lông mềm trên người Cửu Huyền lắc lắc, rồi nó cứ nhảy tới nhảy lui, chính là không cho nàng tắm rửa cho nó.
"Vâng, tiểu thư." Tô Mộc tiến lên, Cửu Huyền vừa thấy cô đến, liền lao thẳng lên người cô.
Tô Mộc nhanh tay lẹ mắt nghiêng người, làm Cửu Huyền vồ hụt, để tránh cho quần áo sạch sẽ vừa mới thay lại lấm bẩn.
"Oẳn oẳn~~" Cửu Huyền ủy khuất ngã trên mặt đất, ủy khuất lăn lộn, lăn đến một thân đầy bùn đất.
Vân Linh ôm trán cười bất lực.
Sau đó, Vân Linh đi thay quần áo.
Tô Mộc cầm trong tay một thanh kiếm, cưỡng chế đem Cửu Huyền đi tắm.
Lúc Cửu Huyền tắm rửa, nó thật cẩn thận nhìn thanh kiếm kia, nó vừa mới nhìn thấy cô dùng thanh kiếm đó chặt những nhánh cây thô giống như chân nó.
Cửu Thiên Tuế thật bội phục ký chủ có thể quyết đoán hù đọa động vật với động tác vừa đơn giản vừa thô bạo như vậy.
>
Vân Linh thay quần áo xong bước ra, nhìn thấy Cửu Huyền ngoan ngoãn đứng để Tô Mộc lau khô lông nó, không khỏi kinh ngạc.
Mỗi lần tắm rửa cho Cửu Huyền, không phải lăn lộn đến người ngã ngựa đổ, khi nào mà nó ngoan ngoãn cho người tắm rửa như vậy, còn không giãy giụa mà chờ lau khô bộ lông trên người.
"Hôm nay Cửu Huyền thật ngoan." Vân Linh ngồi xuống cạnh Cửu Huyền, sờ sờ đầu nó.
Nhìn thấy Vân Linh lại đây, Cửu Huyền ủy khuất thấp giọng "oẳn oản~~" đáng thương, ánh mắt lại hướng về kiếm trong tay Tô Mộc.
"Ngoan ngoan, ai bảo ngươi không nghe lời chạy ra làm cho một thân dơ bẩn, phải tắm rửa mới có thể sạch sẽ." Vân Linh cho rằng nó bởi vì tắm rửa mà ủy khuất, ôn nhu an ủi nói.
Thời điểm nghiêng đầu nhìn thấy thanh kiếm trong tay Tô Mộc, nghi hoặc, "Tiểu Thu, thanh kiếm này là sao vậy?"
"Thưa tiểu thư, Cửu Huyền bướng bỉnh ngậm lại đây." Cửu Thiên Tuế đã nói không thể OOC, vẫn không nên để Vân Linh biết do cô lấy hù dọa Cửu Huyền.
Cửu Huyền: "..."
Vì sao nó lại đội cái nồi này!?
Có tin bổn cẩu cắn cô không.
Tựa hồ cảm nhận được Cửu Huyền uy hiếp, Tô Mộc cầm kiếm.
"Oẳn~" Cửu Huyền lập tức cúi đầu, sợ hãi tiến vào trong lòng ngực Vân Linh.
Hừ, xem như cô lợi hại, bổn cẩu không thèm cùng cô so đo, đội nồi thì đội nồi.
"Tiểu thư, ta đem thanh kiếm cất đi." Tô Mộc lấy khăn lông lau vệt nước trên thân kiếm.
Sau đó, Tô Mộc đem kiếm thả vào lại vỏ rồi treo trên tường trong phòng.
Nghe được ngoài phòng đồn đập tiếng bước chân hoảng loạn lại đây.
"A di..."
"Linh Nhi, nhanh lên, mẫu thân con... Mẫu thân con bà không ổn rồi." Cuống quít đau lòng, Viên phu nhân chính là muội muội của tướng quân phu nhân, tin tức này tới làm mọi người trở tay không kịp, bà vội vàng đến đây báo cho Vân Linh.
Đầu Vân Linh đột nhiên giống như bị lôi điện đả kích, liền trống rỗng.
"Cái, cái gì!?"
Mấy ngày trước, mẫu thân mới đến thăm nàng, khi đó còn khỏe mạnh, như thế nào đột nhiên... Đột nhiên liền...
Viên phu nhân nắm tay Vân Linh nói: "Nhanh, chúng ta phải về kinh thành liền."
Một đội xe ngựa vội vàng từ trấn Nam Nguyệt Viên gia chạy tới kinh thành.
Tô Mộc đi theo bên người Vân Linh, giờ phút này đau buồn ập tới quá bất ngờ, Vân Linh vẫn luôn dùng khăn tay che miệng, nước mắt không ngừng trào ra.
_______________
Thả ☆ ủng hộ mị nha các nàng. ♡♡♡
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.