Xuyên Nhanh Công Lược: Định Chế Boss Vai Ác Có Một Không Hai
Chương 247: Trêu Chọc Tận Thế (33)
Lâm Mộc Thập Nhất
26/09/2022
Tư Khế nhìn bóng dáng của cô, nụ cười lịch thiệp trên mặt vẫn không khác đi nhiều.
Nhưng ngay sau đó, biểu tình trên khuôn mặt lập tức tan vỡ, khẽ lắc đầu tỏ vẻ vô cùng tủi thân: “Mộc Mộc… Mộc Mộc không dẫn mình đi theo, chán ghét cô gái kia, chán ghét Husky!”
Con Husky kia không có ở đây nhưng Mộc Mộc vẫn không thích mình, buồn quá đi mất.
“Ngu xuẩn, tranh giành với một con chó làm gì?” Nhân cách thứ hai của Tư Khế lạnh lùng nói.
“Chán ghét Husky, chán ghét anh, vì sao Mộc Mộc lại không thích tôi…”
“Bởi vì cậu ngu.”
“Anh mới ngu, anh ngu nhất, Mộc Mộc không thích tôi thì tôi sẽ khóc, tôi sắp khóc rồi đấy.”
“Ngu xuẩn, không được khóc! Nếu cậu dám khóc, tôi sẽ lập tức giết chết cô ta!” Khóc vì một người phụ nữ, có thấy mất mặt không.
“Anh cả, anh hai uy hiếp em, anh ấy muốn giết Mộc Mộc, em không muốn sống nữa.” Nhân cách thứ ba ngây thơ đáng yêu tủi thân mách lẻo.
“Ngu xuẩn.” Nhân cách thứ hai hừ lạnh, khinh thường nhân cách thứ ba muốn chết muốn sống vì một người phụ nữ.
“Hừ hừ hừ hừ hừ…” Cậu sẽ hừ, cậu cũng biết hừ nhé, hơn nữa còn hừ nhiều hơn anh ta.
Nhân cách thứ hai:… Đồ trẻ con ngu ngốc.
Nhân cách thứ hai khinh thường cãi nhau với nhân cách thứ ba.
Nhân cách thứ nhất, nhân cách lịch thiệp chậm rãi mở miệng: “Cô Tô đã đi xa rồi.”
Nhân cách thứ ba lập tức thu lại tất cả cảm xúc, nhìn bóng lưng càng ngày càng xa của Tô Mộc bèn nhanh chóng chạy theo.
Hạt mưa rơi trên người làm anh thấy hơi đau, nhưng anh hoàn toàn không quan tâm đến việc này. Giờ phút này, anh chỉ nghĩ muốn đuổi kịp cô gái phía trước.
Sợ cô sẽ bỏ mình lại, cũng sợ mình không đuổi kịp cô.
“Mộc Mộc, một cái ô đã đủ chưa? Không đủ thì tôi vẫn còn.”
Lúc Tư Khế đuổi tới, cả người đã ướt đẫm vì mưa, sợi tóc rũ xuống trán, nước mưa theo sợi tóc chạy dọc xuống sườn mặt góc cạnh.
Anh nở nụ cười vui vẻ nhìn Tô Mộc, đôi mắt mang theo ý cười không chút tạp chất, chỉ có bóng dáng của cô gái trước mật
Tô Mộc quay đầu lại đối diện với anh, chỉ liếc một cái đã rơi vào trong đôi mắt đó, cảm xúc sung sướng giống như muốn tràn ra khỏi đôi mắt làm cô ngơ ngẩn vài giây.
Lần đầu tiên cô tin vào câu nói, đôi mắt là cửa sổ tâm hồn.
Cũng là lần đầu tiên, cô cảm thấy mình bị mù.
Người đàn ông có ba nhân cách này, nguy hiểm, lạnh lùng, phúc hắc, gian xảo…
Sao sẽ có được đôi mắt trong sáng như vậy.
Trong sáng đến nỗi có thể nhìn thấu linh hồn của cô, trong sáng đến nỗi có thể truyền lại cảm xúc sung sướng đó tới cho cô.
Tư Khế mỉm cười, nhận thấy Tô Mộc đang nhìn mình nên càng vui vẻ.
Mộc Mộc đang nhìn mình, lực chú ý của Mộc Mộc ở trên người mình…
Đôi mắt Tô Mộc dịch xuống nhìn chiếc ô trên tay anh, môi khẽ mở: “Không cần.”
Sau đó cô quay đầu, bỏ qua dáng vẻ ướt đẫm và cảm xúc sung sướng của anh, dẫn Chu Tử Nghiên tiếp tục đi về phía trước.
“Chị Tô Mộc, anh Tư Khế…” Chu Tử Nghiên muốn nói điều gì đó, nhưng khi nhìn thấy sườn mặt không chút cảm xúc của cô lại yên lặng nuốt lại lời nói bên miệng vào trong.
Cô ấy trộm nhìn Tư Khế phía sau, cảm giác được ánh mắt u oán của anh, lại nhìn ô trên đỉnh đầu mình, đột nhiên cảm thấy có lỗi.
Có phải chị Tô Mộc cãi nhau với anh Tư Khế không? Chị ấy vẫn luôn lạnh nhạt với anh Tư Khế, tuy anh ấy bị bệnh đa nhân cách, thường thường lại đổi một tính cách, hơn nữa thái độ của mỗi nhân cách với chị ấy đều không giống nhau.
Nhưng rõ ràng là… Anh ấy rất yêu chị Tô Mộc, còn chị Tô Mộc thì…
Ít nhất đến bây giờ, cô ấy vẫn chưa nhận ra suy nghĩ của chị ấy.
Nhưng ngay sau đó, biểu tình trên khuôn mặt lập tức tan vỡ, khẽ lắc đầu tỏ vẻ vô cùng tủi thân: “Mộc Mộc… Mộc Mộc không dẫn mình đi theo, chán ghét cô gái kia, chán ghét Husky!”
Con Husky kia không có ở đây nhưng Mộc Mộc vẫn không thích mình, buồn quá đi mất.
“Ngu xuẩn, tranh giành với một con chó làm gì?” Nhân cách thứ hai của Tư Khế lạnh lùng nói.
“Chán ghét Husky, chán ghét anh, vì sao Mộc Mộc lại không thích tôi…”
“Bởi vì cậu ngu.”
“Anh mới ngu, anh ngu nhất, Mộc Mộc không thích tôi thì tôi sẽ khóc, tôi sắp khóc rồi đấy.”
“Ngu xuẩn, không được khóc! Nếu cậu dám khóc, tôi sẽ lập tức giết chết cô ta!” Khóc vì một người phụ nữ, có thấy mất mặt không.
“Anh cả, anh hai uy hiếp em, anh ấy muốn giết Mộc Mộc, em không muốn sống nữa.” Nhân cách thứ ba ngây thơ đáng yêu tủi thân mách lẻo.
“Ngu xuẩn.” Nhân cách thứ hai hừ lạnh, khinh thường nhân cách thứ ba muốn chết muốn sống vì một người phụ nữ.
“Hừ hừ hừ hừ hừ…” Cậu sẽ hừ, cậu cũng biết hừ nhé, hơn nữa còn hừ nhiều hơn anh ta.
Nhân cách thứ hai:… Đồ trẻ con ngu ngốc.
Nhân cách thứ hai khinh thường cãi nhau với nhân cách thứ ba.
Nhân cách thứ nhất, nhân cách lịch thiệp chậm rãi mở miệng: “Cô Tô đã đi xa rồi.”
Nhân cách thứ ba lập tức thu lại tất cả cảm xúc, nhìn bóng lưng càng ngày càng xa của Tô Mộc bèn nhanh chóng chạy theo.
Hạt mưa rơi trên người làm anh thấy hơi đau, nhưng anh hoàn toàn không quan tâm đến việc này. Giờ phút này, anh chỉ nghĩ muốn đuổi kịp cô gái phía trước.
Sợ cô sẽ bỏ mình lại, cũng sợ mình không đuổi kịp cô.
“Mộc Mộc, một cái ô đã đủ chưa? Không đủ thì tôi vẫn còn.”
Lúc Tư Khế đuổi tới, cả người đã ướt đẫm vì mưa, sợi tóc rũ xuống trán, nước mưa theo sợi tóc chạy dọc xuống sườn mặt góc cạnh.
Anh nở nụ cười vui vẻ nhìn Tô Mộc, đôi mắt mang theo ý cười không chút tạp chất, chỉ có bóng dáng của cô gái trước mật
Tô Mộc quay đầu lại đối diện với anh, chỉ liếc một cái đã rơi vào trong đôi mắt đó, cảm xúc sung sướng giống như muốn tràn ra khỏi đôi mắt làm cô ngơ ngẩn vài giây.
Lần đầu tiên cô tin vào câu nói, đôi mắt là cửa sổ tâm hồn.
Cũng là lần đầu tiên, cô cảm thấy mình bị mù.
Người đàn ông có ba nhân cách này, nguy hiểm, lạnh lùng, phúc hắc, gian xảo…
Sao sẽ có được đôi mắt trong sáng như vậy.
Trong sáng đến nỗi có thể nhìn thấu linh hồn của cô, trong sáng đến nỗi có thể truyền lại cảm xúc sung sướng đó tới cho cô.
Tư Khế mỉm cười, nhận thấy Tô Mộc đang nhìn mình nên càng vui vẻ.
Mộc Mộc đang nhìn mình, lực chú ý của Mộc Mộc ở trên người mình…
Đôi mắt Tô Mộc dịch xuống nhìn chiếc ô trên tay anh, môi khẽ mở: “Không cần.”
Sau đó cô quay đầu, bỏ qua dáng vẻ ướt đẫm và cảm xúc sung sướng của anh, dẫn Chu Tử Nghiên tiếp tục đi về phía trước.
“Chị Tô Mộc, anh Tư Khế…” Chu Tử Nghiên muốn nói điều gì đó, nhưng khi nhìn thấy sườn mặt không chút cảm xúc của cô lại yên lặng nuốt lại lời nói bên miệng vào trong.
Cô ấy trộm nhìn Tư Khế phía sau, cảm giác được ánh mắt u oán của anh, lại nhìn ô trên đỉnh đầu mình, đột nhiên cảm thấy có lỗi.
Có phải chị Tô Mộc cãi nhau với anh Tư Khế không? Chị ấy vẫn luôn lạnh nhạt với anh Tư Khế, tuy anh ấy bị bệnh đa nhân cách, thường thường lại đổi một tính cách, hơn nữa thái độ của mỗi nhân cách với chị ấy đều không giống nhau.
Nhưng rõ ràng là… Anh ấy rất yêu chị Tô Mộc, còn chị Tô Mộc thì…
Ít nhất đến bây giờ, cô ấy vẫn chưa nhận ra suy nghĩ của chị ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.