Xuyên Nhanh Công Lược: Tiến Lên Đi, Pháo Hôi!
Chương 50: Tác Giả Bị Sao Chép Tác Phẩm (17)
Nam Tinh Cửu
14/09/2024
Trần Miểu thuộc vào trường hợp đặc biệt, khi chuẩn bị tốt nghiệp cô mới thuê nhà bên ngoài để có môi trường yên tĩnh hơn cho việc sáng tác.
Không ngờ rằng chính vì quyển sách này, hay nói đúng hơn là vì Tiêu Nguyễn mà cuộc đời cô bị hủy hoại hoàn toàn.
Mặc dù khu vực này không tốt lắm nhưng giao thông lại rất thuận tiện, ra khỏi khu là đến ngay con đường lớn.
Dư Miểu vẫy hai chiếc taxi, cùng Khổng Nam chia thành hai nhóm lên xe. Cô ngồi ghế phụ trên chiếc taxi đầu tiên và nói địa chỉ cho tài xế.
Khổng Nam và một người bạn của cậu ta ngồi ở hàng ghế phía sau.
Khi nghe Dư Miểu nói đến địa điểm đó, sắc mặt của Khổng Nam và người bạn đều có chút kỳ lạ. Nhưng vì Dư Miểu ngồi ngay phía trước nên họ không tiện hỏi gì.
Tài xế taxi không nói gì nhiều, sau khi nghe địa chỉ, ông ta nhanh chóng khởi động xe và lái đi. Chiếc xe phía sau cũng lập tức theo sau.
Sau khi băng qua dòng xe cộ, chẳng mấy chốc họ đã đến nơi, hai chiếc taxi dừng lại trước một tòa nhà cao tầng sừng sững.
Đây là một trong những toà kiến trúc biểu tượng của thành phố này, thuộc về những doanh nghiệp lớn mà tài chính của họ là con số khổng lồ mà những sinh viên có lẽ sẽ không bao giờ nhìn thấy trong suốt cuộc đời mình.
Bây giờ họ đang đứng dưới chân tòa nhà đó.
"À... Trần Miểu, công ty chúng ta làm việc ở tầng nào vậy?" Khổng Nam bị người bạn đứng sau đẩy tới trước, bất đắc dĩ phải lên tiếng hỏi.
Dĩ nhiên họ không nghĩ rằng nơi Dư Miểu làm việc lại là tòa nhà lớn ngay trước mặt, mà cho rằng có lẽ là một trong những tòa nhà nhỏ hơn xung quanh đây.
Nhưng dù họ có nhìn xung quanh thế nào cũng không phát hiện ra tòa nhà nào phù hợp với những gì họ tưởng tượng.
Ngược lại, Dư Miểu vẫn đứng đó, không chút hoang mang, không có ý định bước đi.
"Chính là chỗ này," Dư Miểu chỉ vào tòa cao ốc trước mặt, "Các cậu chơi game muộn quá nên giờ mắt mờ rồi sao?"
Là đàn ông thì phải biết đối mặt chứ!
Khoan đã...
Cô ấy vừa nói cái gì?
Cái tòa nhà này sao?!
Mấy người ngạc nhiên nhìn Dư Miểu rồi đồng loạt quay lại nhìn tòa nhà cao tầng trước mặt.
Ngay cả Khổng Nam, người đã dụ bạn bè cùng tham gia cũng không nhịn được lắp bắp: "Cái... cái gì? Trần Miểu, cậu... cậu đừng đùa bọn tôi chứ, tòa nhà này..."
Gia đình Khổng Nam cũng không đến nỗi tệ, cha mẹ đều là người có tiếng, ít nhất so với sinh viên bình thường thì cậu ta vẫn miễn cưỡng được coi là một cậu ấm.
Từ nhỏ cậu ta đã theo gia đình học cách giao tiếp xã hội, vì thế Khổng Nam rất giỏi xây dựng các mối quan hệ. Nhưng gia đình cậu ta chỉ thuộc hàng trung lưu, chưa đủ khả năng để bước chân vào những nơi như thế này.
Còn Dư Miểu...
Nếu đã biết thân phận của Dư Miểu, dù ban đầu bị cô lừa dối gia nhập nhóm thì sau khi về nhà, Khổng Nam chắc chắn đã tra kỹ về cô.
Gia đình Trần Miểu thậm chí còn không bằng gia đình Khổng Nam!
Hoặc có thể nói, gia đình cô cực kỳ nghèo.
Người duy nhất trong nhà còn có khả năng lao động là Dư Miểu.
Ông Trần lúc còn trẻ cũng khỏe mạnh, nhưng sau một tai nạn lao động ở công trường thì trở thành người tàn tật. Ông chủ gây ra tai nạn đã bỏ trốn, còn mẹ Trần thì bỏ nhà ra đi.
Gia đình nhà họ Trần hoàn toàn dựa vào tiền trợ cấp và thu nhập ít ỏi từ việc ông Trần ra ngoài nhặt ve chai, bày quán bán lặt vặt để kiếm sống.
Ông Trần tuy sinh ra Dư Miểu trong hoàn cảnh khó khăn nhưng cô lại rất xuất sắc. Cô học giỏi, có tài năng và không ngại gian khổ. Ở trường và với các giáo viên, cô đều có danh tiếng rất tốt.
Cũng vì thế mà sau khi về nhà, Khổng Nam không lập tức đổi ý mà quyết định liều thử một lần. Cậu ta cũng muốn tự mình tạo ra thành công để ba mẹ nể phục.
Nhưng bây giờ...
Trong lòng Khổng Nam bắt đầu hoài nghi liệu mình có sai lầm không.
Không ngờ rằng chính vì quyển sách này, hay nói đúng hơn là vì Tiêu Nguyễn mà cuộc đời cô bị hủy hoại hoàn toàn.
Mặc dù khu vực này không tốt lắm nhưng giao thông lại rất thuận tiện, ra khỏi khu là đến ngay con đường lớn.
Dư Miểu vẫy hai chiếc taxi, cùng Khổng Nam chia thành hai nhóm lên xe. Cô ngồi ghế phụ trên chiếc taxi đầu tiên và nói địa chỉ cho tài xế.
Khổng Nam và một người bạn của cậu ta ngồi ở hàng ghế phía sau.
Khi nghe Dư Miểu nói đến địa điểm đó, sắc mặt của Khổng Nam và người bạn đều có chút kỳ lạ. Nhưng vì Dư Miểu ngồi ngay phía trước nên họ không tiện hỏi gì.
Tài xế taxi không nói gì nhiều, sau khi nghe địa chỉ, ông ta nhanh chóng khởi động xe và lái đi. Chiếc xe phía sau cũng lập tức theo sau.
Sau khi băng qua dòng xe cộ, chẳng mấy chốc họ đã đến nơi, hai chiếc taxi dừng lại trước một tòa nhà cao tầng sừng sững.
Đây là một trong những toà kiến trúc biểu tượng của thành phố này, thuộc về những doanh nghiệp lớn mà tài chính của họ là con số khổng lồ mà những sinh viên có lẽ sẽ không bao giờ nhìn thấy trong suốt cuộc đời mình.
Bây giờ họ đang đứng dưới chân tòa nhà đó.
"À... Trần Miểu, công ty chúng ta làm việc ở tầng nào vậy?" Khổng Nam bị người bạn đứng sau đẩy tới trước, bất đắc dĩ phải lên tiếng hỏi.
Dĩ nhiên họ không nghĩ rằng nơi Dư Miểu làm việc lại là tòa nhà lớn ngay trước mặt, mà cho rằng có lẽ là một trong những tòa nhà nhỏ hơn xung quanh đây.
Nhưng dù họ có nhìn xung quanh thế nào cũng không phát hiện ra tòa nhà nào phù hợp với những gì họ tưởng tượng.
Ngược lại, Dư Miểu vẫn đứng đó, không chút hoang mang, không có ý định bước đi.
"Chính là chỗ này," Dư Miểu chỉ vào tòa cao ốc trước mặt, "Các cậu chơi game muộn quá nên giờ mắt mờ rồi sao?"
Là đàn ông thì phải biết đối mặt chứ!
Khoan đã...
Cô ấy vừa nói cái gì?
Cái tòa nhà này sao?!
Mấy người ngạc nhiên nhìn Dư Miểu rồi đồng loạt quay lại nhìn tòa nhà cao tầng trước mặt.
Ngay cả Khổng Nam, người đã dụ bạn bè cùng tham gia cũng không nhịn được lắp bắp: "Cái... cái gì? Trần Miểu, cậu... cậu đừng đùa bọn tôi chứ, tòa nhà này..."
Gia đình Khổng Nam cũng không đến nỗi tệ, cha mẹ đều là người có tiếng, ít nhất so với sinh viên bình thường thì cậu ta vẫn miễn cưỡng được coi là một cậu ấm.
Từ nhỏ cậu ta đã theo gia đình học cách giao tiếp xã hội, vì thế Khổng Nam rất giỏi xây dựng các mối quan hệ. Nhưng gia đình cậu ta chỉ thuộc hàng trung lưu, chưa đủ khả năng để bước chân vào những nơi như thế này.
Còn Dư Miểu...
Nếu đã biết thân phận của Dư Miểu, dù ban đầu bị cô lừa dối gia nhập nhóm thì sau khi về nhà, Khổng Nam chắc chắn đã tra kỹ về cô.
Gia đình Trần Miểu thậm chí còn không bằng gia đình Khổng Nam!
Hoặc có thể nói, gia đình cô cực kỳ nghèo.
Người duy nhất trong nhà còn có khả năng lao động là Dư Miểu.
Ông Trần lúc còn trẻ cũng khỏe mạnh, nhưng sau một tai nạn lao động ở công trường thì trở thành người tàn tật. Ông chủ gây ra tai nạn đã bỏ trốn, còn mẹ Trần thì bỏ nhà ra đi.
Gia đình nhà họ Trần hoàn toàn dựa vào tiền trợ cấp và thu nhập ít ỏi từ việc ông Trần ra ngoài nhặt ve chai, bày quán bán lặt vặt để kiếm sống.
Ông Trần tuy sinh ra Dư Miểu trong hoàn cảnh khó khăn nhưng cô lại rất xuất sắc. Cô học giỏi, có tài năng và không ngại gian khổ. Ở trường và với các giáo viên, cô đều có danh tiếng rất tốt.
Cũng vì thế mà sau khi về nhà, Khổng Nam không lập tức đổi ý mà quyết định liều thử một lần. Cậu ta cũng muốn tự mình tạo ra thành công để ba mẹ nể phục.
Nhưng bây giờ...
Trong lòng Khổng Nam bắt đầu hoài nghi liệu mình có sai lầm không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.