Xuyên Nhanh Công Lược: Tiến Lên Đi, Pháo Hôi!
Chương 18: Trùm Giải Trí Chưa Kết Hôn Đã Có Thai (18)
Nam Tinh Cửu
14/09/2024
Hắn làm sao mà biết được!
Liêu Vân Húc không kiên nhẫn, nhíu mày rồi nói thẳng: "Mấy kẻ đó hẹp hòi, chắc chắn ghen tị vì tôi được đạo diễn Lưu ưu ái."
Hắn đã được thêm vai vài lần, đại diện Vương cũng đã nghe qua chuyện này qua điện thoại, nên bây giờ nghĩ lại cũng thấy có lý.
Anh ta tiếp tục hỏi: "Vậy còn đạo diễn Lưu? Còn các nữ diễn viên thì sao? Sao họ lại im ắng thế? Cậu không có tương tác thì bài đăng của cậu chỉ làm trò cười thôi!"
Liêu Vân Húc đang cảm thấy khá tự mãn, nghe nói vậy liền mất hứng:
"Tôi vừa hoàn thành vai diễn, họ còn đang bận quay phim! Anh vội cái gì? Đợi chút nữa khi nghỉ ngơi thì chẳng phải họ sẽ tương tác sao?"
Hắn ngồi phịch xuống ghế xe, không kiên nhẫn mà đóng sập cửa xe lại.
Đại diện Vương ngồi bên cạnh thấy hắn không muốn nghe cũng bỏ qua chuyện này, ra lệnh cho tài xế lái xe đi.
Đang định chuyển sang nói chuyện khác, bỗng cửa kính xe bị ai đó gõ.
Ai vậy?
Đại diện Vương nghi hoặc hạ cửa kính xe xuống.
"Xin chào, thưa anh, cho hỏi anh có phải là Liêu Vân Húc không? Chúng tôi có một vụ án đặc biệt cần anh phối hợp điều tra. Xin mời anh xuống xe, cảm ơn."
Ngoài cửa sổ là một cảnh sát mặc đồng phục.
Ngoài người nói chuyện với anh ta còn có vài cảnh sát khác đang canh chừng gần đó. Đại diện Vương thậm chí còn nhìn thấy một chiếc xe cảnh sát ở không xa.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Anh ta quay sang nhìn Liêu Vân Húc, phát hiện sắc mặt hắn có vẻ lo lắng, trên trán đổ mồ hôi lạnh.
Trong lòng đại diện Vương như có tiếng sấm nổ, thầm nghĩ rằng mọi chuyện không ổn rồi.
Rốt cuộc hắn đã gây ra chuyện gì vậy?
Anh ta nở nụ cười, rút một điếu thuốc ra:
"Thưa đồng chí cảnh sát, tôi là người đại diện của Liêu Vân Húc. Xin hỏi vụ án gì mà cần đưa cậu ấy về đồn cảnh sát thế? Ngài cũng biết đấy, Liêu Vân Húc là nghệ sĩ nổi tiếng, có rất nhiều người hâm mộ trên mạng. Nếu bị bắt về đồn cảnh sát mà cánh paparazzi chụp được, sự nghiệp diễn xuất của cậu ấy coi như tiêu tan. Vậy nên có thể châm chước giải quyết êm đẹp được không?"
Viên cảnh sát đưa tay ra, đẩy điếu thuốc trở lại và nghiêm giọng nói:
"Thưa anh, xin đừng tiếp tục có những hành động như vậy, nếu không chúng tôi sẽ coi đó là hành vi hối lộ. Chi tiết của vụ án không tiện tiết lộ, nhưng chúng tôi có đủ bằng chứng mới đến đây. Dù là nghệ sĩ thì cũng phải tuân thủ luật pháp."
Anh ta rút còng tay ra: "Nếu kéo dài thời gian nữa, chúng tôi sẽ tiến hành cưỡng chế đưa đi."
Thái độ cứng rắn này không để lại một chút khoảng trống nào để thương lượng.
Sắc mặt đại diện Vương trở nên khó coi.
Đối mặt với cơ quan pháp luật, dù có mạnh vì gạo bạo vì tiền, anh ta cũng chẳng làm được gì.
Đại diện Vương đành phải đứng nhìn Liêu Vân Húc bị còng tay và áp lên xe cảnh sát. Điều duy nhất anh ta có thể làm là cởi áo khoác vest che khuất cổ tay bị còng của Liêu Vân Húc, coi như giữ lại chút thể diện cho nghệ sĩ của mình.
Khi xe cảnh sát rời đi, đại diện Vương lập tức ra lệnh cho tài xế: "Nhanh, lái xe đuổi theo!"
Tài xế là nhân viên của công ty quản lý, cũng hiểu rõ những chuyện trong giới nên làm sao có thể không biết tình huống này nghiêm trọng thế nào?
Ngay khi đại diện Vương ra lệnh, anh ta lập tức nhấn ga đuổi theo.
Ngồi ở ghế sau, Đại diện Vương vội vàng gọi điện thoại, vừa nhờ người quen lo liệu để chăm sóc cho Liêu Vân Húc bên kia, vừa tìm cách xem có phóng viên nào biết chuyện này chưa.
Nghệ sĩ bị đưa về đồn cảnh sát không bao giờ là tin tức tốt. Dù cuối cùng có được minh oan, danh tiếng cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Huống chi đại diện Vương có linh cảm rằng Liêu Vân Húc không hề trong sạch, chắc chắn đã phạm phải chuyện gì đó!
Liêu Vân Húc không kiên nhẫn, nhíu mày rồi nói thẳng: "Mấy kẻ đó hẹp hòi, chắc chắn ghen tị vì tôi được đạo diễn Lưu ưu ái."
Hắn đã được thêm vai vài lần, đại diện Vương cũng đã nghe qua chuyện này qua điện thoại, nên bây giờ nghĩ lại cũng thấy có lý.
Anh ta tiếp tục hỏi: "Vậy còn đạo diễn Lưu? Còn các nữ diễn viên thì sao? Sao họ lại im ắng thế? Cậu không có tương tác thì bài đăng của cậu chỉ làm trò cười thôi!"
Liêu Vân Húc đang cảm thấy khá tự mãn, nghe nói vậy liền mất hứng:
"Tôi vừa hoàn thành vai diễn, họ còn đang bận quay phim! Anh vội cái gì? Đợi chút nữa khi nghỉ ngơi thì chẳng phải họ sẽ tương tác sao?"
Hắn ngồi phịch xuống ghế xe, không kiên nhẫn mà đóng sập cửa xe lại.
Đại diện Vương ngồi bên cạnh thấy hắn không muốn nghe cũng bỏ qua chuyện này, ra lệnh cho tài xế lái xe đi.
Đang định chuyển sang nói chuyện khác, bỗng cửa kính xe bị ai đó gõ.
Ai vậy?
Đại diện Vương nghi hoặc hạ cửa kính xe xuống.
"Xin chào, thưa anh, cho hỏi anh có phải là Liêu Vân Húc không? Chúng tôi có một vụ án đặc biệt cần anh phối hợp điều tra. Xin mời anh xuống xe, cảm ơn."
Ngoài cửa sổ là một cảnh sát mặc đồng phục.
Ngoài người nói chuyện với anh ta còn có vài cảnh sát khác đang canh chừng gần đó. Đại diện Vương thậm chí còn nhìn thấy một chiếc xe cảnh sát ở không xa.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Anh ta quay sang nhìn Liêu Vân Húc, phát hiện sắc mặt hắn có vẻ lo lắng, trên trán đổ mồ hôi lạnh.
Trong lòng đại diện Vương như có tiếng sấm nổ, thầm nghĩ rằng mọi chuyện không ổn rồi.
Rốt cuộc hắn đã gây ra chuyện gì vậy?
Anh ta nở nụ cười, rút một điếu thuốc ra:
"Thưa đồng chí cảnh sát, tôi là người đại diện của Liêu Vân Húc. Xin hỏi vụ án gì mà cần đưa cậu ấy về đồn cảnh sát thế? Ngài cũng biết đấy, Liêu Vân Húc là nghệ sĩ nổi tiếng, có rất nhiều người hâm mộ trên mạng. Nếu bị bắt về đồn cảnh sát mà cánh paparazzi chụp được, sự nghiệp diễn xuất của cậu ấy coi như tiêu tan. Vậy nên có thể châm chước giải quyết êm đẹp được không?"
Viên cảnh sát đưa tay ra, đẩy điếu thuốc trở lại và nghiêm giọng nói:
"Thưa anh, xin đừng tiếp tục có những hành động như vậy, nếu không chúng tôi sẽ coi đó là hành vi hối lộ. Chi tiết của vụ án không tiện tiết lộ, nhưng chúng tôi có đủ bằng chứng mới đến đây. Dù là nghệ sĩ thì cũng phải tuân thủ luật pháp."
Anh ta rút còng tay ra: "Nếu kéo dài thời gian nữa, chúng tôi sẽ tiến hành cưỡng chế đưa đi."
Thái độ cứng rắn này không để lại một chút khoảng trống nào để thương lượng.
Sắc mặt đại diện Vương trở nên khó coi.
Đối mặt với cơ quan pháp luật, dù có mạnh vì gạo bạo vì tiền, anh ta cũng chẳng làm được gì.
Đại diện Vương đành phải đứng nhìn Liêu Vân Húc bị còng tay và áp lên xe cảnh sát. Điều duy nhất anh ta có thể làm là cởi áo khoác vest che khuất cổ tay bị còng của Liêu Vân Húc, coi như giữ lại chút thể diện cho nghệ sĩ của mình.
Khi xe cảnh sát rời đi, đại diện Vương lập tức ra lệnh cho tài xế: "Nhanh, lái xe đuổi theo!"
Tài xế là nhân viên của công ty quản lý, cũng hiểu rõ những chuyện trong giới nên làm sao có thể không biết tình huống này nghiêm trọng thế nào?
Ngay khi đại diện Vương ra lệnh, anh ta lập tức nhấn ga đuổi theo.
Ngồi ở ghế sau, Đại diện Vương vội vàng gọi điện thoại, vừa nhờ người quen lo liệu để chăm sóc cho Liêu Vân Húc bên kia, vừa tìm cách xem có phóng viên nào biết chuyện này chưa.
Nghệ sĩ bị đưa về đồn cảnh sát không bao giờ là tin tức tốt. Dù cuối cùng có được minh oan, danh tiếng cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Huống chi đại diện Vương có linh cảm rằng Liêu Vân Húc không hề trong sạch, chắc chắn đã phạm phải chuyện gì đó!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.