Chương 254: Bao Nuôi Quỷ Đế Lão Công (14)
Điền Long Long
14/06/2022
Sáng hôm sau Phong Vũ mua theo ít qùa sang Cao gia thăm hỏi thăm tên khốn kiếp kia,trong lòng dù không qúa tình nguyện nhưng người ta đã xuống nước cật lực nhờ,hắn lại từ chối thì không hay.Dù muốn hay không ít nhất cũng phải cho người ta câu trả lời đàng hoàng,giải quyết dứt điểm cho song,chứ để dây dưa lâu dài Cao gia phát hiện thân phận thật sự liền phải chết.
Tới nơi hắn được tiếp đón vô cùng nồng hậu nhưng không vội lên lầu,chậm rãi đi xung quanh hỏi thăm người hầu về tình hình của Cao Thừa Duật,hiểu biết thêm chi tiết mới tiện bề khuyên nhủ hành động,loại tình huống này nên gọi là mắc bệnh tương tư đi? kỳ thật muốn hắn thế tên kia làm bảo mẫu cũng không phải không thể,giúp chút là được nhưng hành động thân mật tuyệt đối không bao giờ.
Duyên phận của họ ngay từ đầu đã sớm định vô duyên rồi.
Bất qúa nể tình xưa nghĩa cũ nên lần này hắn vẫn sẽ giúp,quan hệ cũng coi như bằng hữu một thời cho nên mới cân nhắc,trừ cái đó hắn không muốn dính dáng thêm thứ gì với Cao Thừa Duật nữa.Loại chuyện có thể đơn giản giải quyết liền không muốn gây thêm phiền hà,bởi cuộc sống hiện tại hắn đã mãn nguyện lắm rồi.
Còn về thù hận đánh nhau trước đó chẳng qua vì không cam tâm muốn hỏi cho ra lẽ mà thôi,từ sâu trong thâm tâm đối Cao Thừa Duật tình cảm sớm đã mai mòn theo thời gian rồi.
- ---------------
Đêm khuya Mễ Lạc Tranh đang ngủ lại vội giật mình tỉnh giấc,chỗ nằm bên cạnh trống không hoảng loạn mở cửa chạy ra trước nhà nhìn thì qủa nhiên,y ngồi ở hàng ghế đá dưới gốc cây quay lưng ngửa đầu ngắm bầu trời đầy trăng sao.Cậu sỏ dép chầm chậm tiến về phía trước ngồi xuống cạnh y,nam nhân trong lòng cất chứa ưu tư phiền muộn,sầu lo viết hết lên mặt nên chẳng thể nào tươi cười nổi.Y lúc này nhất định đang rất khổ sở đi?
Y nhìn thấy cậu quay qua,hơi câu trào phúng nhàn nhạt hỏi "Thế nào?là tôi đánh thức cậu sao?"
Mễ Lạc Tranh vội lắc đầu xua tay đáp "Không phải,chỉ là em muốn tìm anh cùng nhau trò chuyện chút thôi."
"Ha?trò chuyện?trò chuyện gì với một tên quê mùa lạc hậu như tôi?bản thân đường đường là Qủy Để mà nay lại rơi vào cảnh nghèo khó túng thiếu chờ người câu lưu,nếu là cậu thì cậu chấp nhận được sao?"Một kẻ thất bại thảm hại như y lấy tư cách gì để xứng đáng được quan tâm chứ? hiện tại quan tâm chẳng qua do tuổi trẻ mới lớn chưa trãi sự đời,khi cậu đủ trưởng thành đủ thấu hiểu chắc chắn sẽ bỏ rơi y thôi,nên lời hứa của cậu từ trước tới nay nữa câu đều không tin.
Nhưng thiếu niên này không có ý xấu nên chẳng rảnh hung dữ hù doạ cậu ta làm gì,nhấp môi nói "Chẳng lẻ cậu không cảm thấy tôi vô dụng sao?ngoài trừ nhan sắc thì cái gì cũng không biết làm,vô dụng như vậy mà..."
Mễ Lạc Tranh trong lòng run rẫy nhớ lại hình ảnh ngày hôm đó của y,nhớ tới cảnh y khóc thương tâm thế nào khiến tim cậu đau hơn ai hết,giang tay ôm chầm lấy y nghẹn ngào hống "Không vô dụng,với em anh một chút cũng không vô dụng..."
Sở Quân Mạc toàn thân cứng đờ,giọng nói ấy khiến toàn thân y như có một dòng nước nóng chảy qua,rưới đến mềm lòng từ từ thấm sâu vào tận cốt tủy mà chính bản thân y cũng không hay.
Đôi bàn tay nhỏ khẽ vỗ về lên lưng y,ngữ khí ôn nhu chậm rãi tiếp "Em biết thời thế đổi thay khiến anh rất khó tiếp nhận,hiện tại anh giống như một đứa trẻ gì cũng không hiểu nhưng mình có thể học mà,một tháng không được thì một năm hai năm,nhưng cho dù là bao lâu đi chăng nữa em vẫn sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh chăm sóc cho anh mà."
Lần này nghe y bình tĩnh hơn rất nhiều,không sợ hãi hay vô tình đẩy cậu ra giống như lần trước,hô hấp thoáng chốc khó khăn dồn dập,tay vẫn vô lực để đó không hề ôm trả lại cậu thở dài nghĩ vì cái gì lại như vậy đâu?bổn toạ có gì tốt xứng đáng để ngươi yêu chứ?
Rốt cuộc vẫn nhịn không nổi nữa,hai hàng nước mắt lặng thinh rơi xuống thanh âm trầm thấp nức nở khóc lên.1
Trong đêm khuya tĩnh lặng nhá nhem tối khiến thanh âm càng thêm rõ ràng,cậu run rẫy khoả tim lần nữa treo tuốt lên cao,ngẫng đầu nhìn khuôn mặt u uất tội nghiệp kia nay đã thấm đẫm nước mắt khiến cậu càng thêm đau lòng,hoảng loạn giờ tay lên xoa nơi bọng mắt mềm mại của y,cảm giác ấm nóng truyền tới làm cậu sợ hãi hỏi "Làm sao vậy?đừng khóc nữa mà,anh khóc em đau lòng lắm đó biết không?"1
Sở Quân Mạc đối mắt với cậu,nhưng đôi mắt qúa đổi thâm tình kia khiến y vô lực sợ hãi quay mặt đi "Cậu đừng như vậy chúng ta không hợp nhau đâu"
Mễ Lạc Tranh không cho là phải,cậu siết chặt eo y hơn hơi nhón người hôn phớt nhẹ lên hầu kết nam tính của y,câu môi cười chậm rãi nói "Anh không thử thì làm sao biết được chúng ta không thích hợp chứ?đúng không?"
Sở Quân Mạc đỏ mặt trong lòng gian nan rối bời không biết nói sao cho phải,bởi y chưa hề có kinh nghiệm yêu đương lần nào,thân mật tri kỷ bạn bè hảo hữu cũng không nên y làm sao biết nói lời ngon tiếng ngọt cơ chứ?1
"Ngươi biết không?kể từ khi ta chào đời đã định sẵn làm kẻ thù của cả thiên hạ chúng sinh,đám trẻ con ai cũng sợ hãi bọn họ không cho ta chơi chung hay thấy ta liền chạy,người lớn cũng thế...tất cả đều như vậy cả,sợ ta nổi giận ra tay lấy mạng họ nhưng sự thật bổn toạ cái gì cũng chưa làm...ta hâm mộ những người bình thường bởi vì họ có gia đình,có người bầu bạn và có nụ cười hạnh phúc...nếu được lựa chọn thì ta tình nguyện chỉ làm dân thường,nếm đủ dư vị thế gian thấu hiểu tất cả mọi thứ....như vậy có chết ta cũng cam lòng mản nguyện...sống qúa lâu bổn toạ thật sự mệt mỏi lắm rồi.."
Mễ Lạc Tranh nhìn thất nổi đau khổ tuyệt vọng trong mắt y,thời khắc này trông y thật vô lực yếu ớt nào con đâu bóng dáng Qủy Đế oai phong lẫm liệt khi xưa nữa?y khóc vì tuyệt vọng sợ hãi đến thế,người nam nhân này rốt cuộc đã phải trãi qua những gì vậy chứ?
Y nhìn cậu run rẫy nói "Cậu liệu có thể ôm tôi lần nữa được không?"
Mễ Lạc Tranh gật đầu đáp ứng đôi cánh tay nhỏ ôm chầm lấy y,nam nhân hình thể cao lớn vùi đầu dựa trán vào hõm vai cậu không nhúc nhích,im lặng thật lâu,gió đêm lành lạnh thổi qua xuyên thấu từng lá cây ngọn cỏ,trên bầu trời đêm là ánh sáng yếu ớt của mặt trăng nay đã bị mây đen che kín,rồi tiếng thở nhịp nhàng đều đặn vang đánh giấc ngủ.
- ---------------
Mễ Lạc Tranh vừa mua chiếc Audi để tiện bề di chuyển về sau,với Phong Vũ dù là bạn thân nhưng nhờ nhiều qúa cũng ngại nên tự mua cho lành.1
Có việc cần đi dạo xắm sửa ít đồ nên dặn y ở lại trông nhà,nhờ vậy thôi chứ cậu chẳng hề lo lắng sẽ có người gan dạ tới đây trộm đồ,vạn con lệ qủy trong nghĩa trang này không phải ăn chay đâu,nếu thật dám tới bị doạ xỉu thì đừng trách ai không báo trước.
Trung tâm thương mại ở chính giữa thành phố mua đồ cũng rất nhanh,chủ yếu là ít thực phẩm tươi sống lương thực dự trữ thêm và ít sữa gạo dầu muối này kia,đi xuống dưới hầm để xe thì bất nghờ bị một đám đông cấp bao vây lên.Áng chừng hơn 6-7 người ai nấy đều trông cực kì hung ác,tay cầm vũ khí gậy gộc ánh mắt tham lam nhìn chằm chằm cậu,Mễ Lạc Tranh chưa kịp lên tiếng thì đám người kia đã cùng nhau xông lên tấn công.
Đắc thủ chưa thấy thì đã bị cậu một cước đá văng,khiến gã đau đớn kêu lăn lộn trên đất,đám người thấy thế liền cảnh giác trừng cậu không dám tiếp tục loạn ngã xông lên,bầu không khí nhất thời trở nên căng thẳng.Mễ Lạc Tranh bỏ xuống túi thức ăn bẻ bẻ khớp tay,cười khẩy nhìn quanh một vòng...
Dám chặn đường đánh cướp ta? lá gan cũng lớn thật đấy,để gia ta hôm nay cho các ngươi biết thế nào là lễ độ!!!
Đợi lúc cảnh sát nghe theo thông tin chạy tới thì thấy một thiếu niên bắt chéo chân ngồi trên nóc xe hơi,miệng cắn ống hút uống sữa bó thoải mái đong đưa hai chân,dưới đất nằm liệt bảy người mặt mũi bầm dập đang không ngừng nhăn mày kêu rên,nhìn thấy cảnh sát liền tức khắc nhào lên ôm chân họ gào khóc nói "Ta là cướp...bắt ta đi làm ơn bắt chúng ta đi..."
"Phải phải,bỏ tù chúng ta...nhốt chúng ta luôn cũng được.."
Cảnh sát "...." lần đầu tiên trong đời thấy đám cướp tích cực phối hợp với cảnh sát như vậy a?1
Cuối cùng Mễ Lạc Tranh cùng bảy tên cướp bị cảnh sát mang gọn về sở,thuyết minh dò hỏi hiểu biết lúc sau liền dùng ánh mắt quái dị nhìn chằm chằm cậu,nhưng việc nên làm vẫn phải làm..bọn này chặn đường cướp bóc,mang vũ khí đánh người là thật nên tạm giam trước rồi tính sau.
Chỉ là không biết vì sao vị cảnh sát này bỗng sâu kín thở dài một tiếng,Mễ Lạc Tranh đánh mắt đồng tình nhẹ giọng hỏi "Tội nghiệp chắc là anh mệt mỏi lắm hả?"
Không đợi cậu tiếp tục mở miệng an ủi vị cảnh sát kia đã vội vàng lên tiếng cắt ngang,đẩy mẫu báo cáo vừa nhận được về cậu ngữ khí ngưng trọng nói "Tổng cộng bảy người bị thương vô cùng nghiêm trọng,hai bên đầu gối cùng hai cánh tay đều gãy xương,răng đứt ba chiếc và toàn bộ đều là răng cửa,thiếu niên à cậu đánh người đánh cũng thật đều nha"1
Mễ Lạc Tranh ngẩng đầu xua tay cười tươi đáp"Haha anh qúa khen rồi chuyện này có gì đâu?cũng tầm thường thôi mà"1
Cảnh sát "...." dáng người thì rõ nhỏ nhắn nhưng đánh người hung tàn như vậy?chẳng lẻ tưởng mình thật sự khen cậu ta sao?1
Hỏi song khẩu cung ghi chép Mễ Lạc Tranh liền trở về nhà,đối diện với ánh mắt u oán giống tức phụ chờ chồng của y làm cậu dốc công sức hống,nấu nhiều các món ngon thịnh soạn khoản đãi mới khiến y bình tâm trở lại.Bộ dáng ăn cơm rất ngoan rất yên tĩnh,Mễ Lạc Tranh nhìn y càng nhìn càng cảm thấy vui mừmg kiêu ngạo,thấy chưa lão công nhà cậu anh tuấn đẹp trai như thế đấy.1
Tới nơi hắn được tiếp đón vô cùng nồng hậu nhưng không vội lên lầu,chậm rãi đi xung quanh hỏi thăm người hầu về tình hình của Cao Thừa Duật,hiểu biết thêm chi tiết mới tiện bề khuyên nhủ hành động,loại tình huống này nên gọi là mắc bệnh tương tư đi? kỳ thật muốn hắn thế tên kia làm bảo mẫu cũng không phải không thể,giúp chút là được nhưng hành động thân mật tuyệt đối không bao giờ.
Duyên phận của họ ngay từ đầu đã sớm định vô duyên rồi.
Bất qúa nể tình xưa nghĩa cũ nên lần này hắn vẫn sẽ giúp,quan hệ cũng coi như bằng hữu một thời cho nên mới cân nhắc,trừ cái đó hắn không muốn dính dáng thêm thứ gì với Cao Thừa Duật nữa.Loại chuyện có thể đơn giản giải quyết liền không muốn gây thêm phiền hà,bởi cuộc sống hiện tại hắn đã mãn nguyện lắm rồi.
Còn về thù hận đánh nhau trước đó chẳng qua vì không cam tâm muốn hỏi cho ra lẽ mà thôi,từ sâu trong thâm tâm đối Cao Thừa Duật tình cảm sớm đã mai mòn theo thời gian rồi.
- ---------------
Đêm khuya Mễ Lạc Tranh đang ngủ lại vội giật mình tỉnh giấc,chỗ nằm bên cạnh trống không hoảng loạn mở cửa chạy ra trước nhà nhìn thì qủa nhiên,y ngồi ở hàng ghế đá dưới gốc cây quay lưng ngửa đầu ngắm bầu trời đầy trăng sao.Cậu sỏ dép chầm chậm tiến về phía trước ngồi xuống cạnh y,nam nhân trong lòng cất chứa ưu tư phiền muộn,sầu lo viết hết lên mặt nên chẳng thể nào tươi cười nổi.Y lúc này nhất định đang rất khổ sở đi?
Y nhìn thấy cậu quay qua,hơi câu trào phúng nhàn nhạt hỏi "Thế nào?là tôi đánh thức cậu sao?"
Mễ Lạc Tranh vội lắc đầu xua tay đáp "Không phải,chỉ là em muốn tìm anh cùng nhau trò chuyện chút thôi."
"Ha?trò chuyện?trò chuyện gì với một tên quê mùa lạc hậu như tôi?bản thân đường đường là Qủy Để mà nay lại rơi vào cảnh nghèo khó túng thiếu chờ người câu lưu,nếu là cậu thì cậu chấp nhận được sao?"Một kẻ thất bại thảm hại như y lấy tư cách gì để xứng đáng được quan tâm chứ? hiện tại quan tâm chẳng qua do tuổi trẻ mới lớn chưa trãi sự đời,khi cậu đủ trưởng thành đủ thấu hiểu chắc chắn sẽ bỏ rơi y thôi,nên lời hứa của cậu từ trước tới nay nữa câu đều không tin.
Nhưng thiếu niên này không có ý xấu nên chẳng rảnh hung dữ hù doạ cậu ta làm gì,nhấp môi nói "Chẳng lẻ cậu không cảm thấy tôi vô dụng sao?ngoài trừ nhan sắc thì cái gì cũng không biết làm,vô dụng như vậy mà..."
Mễ Lạc Tranh trong lòng run rẫy nhớ lại hình ảnh ngày hôm đó của y,nhớ tới cảnh y khóc thương tâm thế nào khiến tim cậu đau hơn ai hết,giang tay ôm chầm lấy y nghẹn ngào hống "Không vô dụng,với em anh một chút cũng không vô dụng..."
Sở Quân Mạc toàn thân cứng đờ,giọng nói ấy khiến toàn thân y như có một dòng nước nóng chảy qua,rưới đến mềm lòng từ từ thấm sâu vào tận cốt tủy mà chính bản thân y cũng không hay.
Đôi bàn tay nhỏ khẽ vỗ về lên lưng y,ngữ khí ôn nhu chậm rãi tiếp "Em biết thời thế đổi thay khiến anh rất khó tiếp nhận,hiện tại anh giống như một đứa trẻ gì cũng không hiểu nhưng mình có thể học mà,một tháng không được thì một năm hai năm,nhưng cho dù là bao lâu đi chăng nữa em vẫn sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh chăm sóc cho anh mà."
Lần này nghe y bình tĩnh hơn rất nhiều,không sợ hãi hay vô tình đẩy cậu ra giống như lần trước,hô hấp thoáng chốc khó khăn dồn dập,tay vẫn vô lực để đó không hề ôm trả lại cậu thở dài nghĩ vì cái gì lại như vậy đâu?bổn toạ có gì tốt xứng đáng để ngươi yêu chứ?
Rốt cuộc vẫn nhịn không nổi nữa,hai hàng nước mắt lặng thinh rơi xuống thanh âm trầm thấp nức nở khóc lên.1
Trong đêm khuya tĩnh lặng nhá nhem tối khiến thanh âm càng thêm rõ ràng,cậu run rẫy khoả tim lần nữa treo tuốt lên cao,ngẫng đầu nhìn khuôn mặt u uất tội nghiệp kia nay đã thấm đẫm nước mắt khiến cậu càng thêm đau lòng,hoảng loạn giờ tay lên xoa nơi bọng mắt mềm mại của y,cảm giác ấm nóng truyền tới làm cậu sợ hãi hỏi "Làm sao vậy?đừng khóc nữa mà,anh khóc em đau lòng lắm đó biết không?"1
Sở Quân Mạc đối mắt với cậu,nhưng đôi mắt qúa đổi thâm tình kia khiến y vô lực sợ hãi quay mặt đi "Cậu đừng như vậy chúng ta không hợp nhau đâu"
Mễ Lạc Tranh không cho là phải,cậu siết chặt eo y hơn hơi nhón người hôn phớt nhẹ lên hầu kết nam tính của y,câu môi cười chậm rãi nói "Anh không thử thì làm sao biết được chúng ta không thích hợp chứ?đúng không?"
Sở Quân Mạc đỏ mặt trong lòng gian nan rối bời không biết nói sao cho phải,bởi y chưa hề có kinh nghiệm yêu đương lần nào,thân mật tri kỷ bạn bè hảo hữu cũng không nên y làm sao biết nói lời ngon tiếng ngọt cơ chứ?1
"Ngươi biết không?kể từ khi ta chào đời đã định sẵn làm kẻ thù của cả thiên hạ chúng sinh,đám trẻ con ai cũng sợ hãi bọn họ không cho ta chơi chung hay thấy ta liền chạy,người lớn cũng thế...tất cả đều như vậy cả,sợ ta nổi giận ra tay lấy mạng họ nhưng sự thật bổn toạ cái gì cũng chưa làm...ta hâm mộ những người bình thường bởi vì họ có gia đình,có người bầu bạn và có nụ cười hạnh phúc...nếu được lựa chọn thì ta tình nguyện chỉ làm dân thường,nếm đủ dư vị thế gian thấu hiểu tất cả mọi thứ....như vậy có chết ta cũng cam lòng mản nguyện...sống qúa lâu bổn toạ thật sự mệt mỏi lắm rồi.."
Mễ Lạc Tranh nhìn thất nổi đau khổ tuyệt vọng trong mắt y,thời khắc này trông y thật vô lực yếu ớt nào con đâu bóng dáng Qủy Đế oai phong lẫm liệt khi xưa nữa?y khóc vì tuyệt vọng sợ hãi đến thế,người nam nhân này rốt cuộc đã phải trãi qua những gì vậy chứ?
Y nhìn cậu run rẫy nói "Cậu liệu có thể ôm tôi lần nữa được không?"
Mễ Lạc Tranh gật đầu đáp ứng đôi cánh tay nhỏ ôm chầm lấy y,nam nhân hình thể cao lớn vùi đầu dựa trán vào hõm vai cậu không nhúc nhích,im lặng thật lâu,gió đêm lành lạnh thổi qua xuyên thấu từng lá cây ngọn cỏ,trên bầu trời đêm là ánh sáng yếu ớt của mặt trăng nay đã bị mây đen che kín,rồi tiếng thở nhịp nhàng đều đặn vang đánh giấc ngủ.
- ---------------
Mễ Lạc Tranh vừa mua chiếc Audi để tiện bề di chuyển về sau,với Phong Vũ dù là bạn thân nhưng nhờ nhiều qúa cũng ngại nên tự mua cho lành.1
Có việc cần đi dạo xắm sửa ít đồ nên dặn y ở lại trông nhà,nhờ vậy thôi chứ cậu chẳng hề lo lắng sẽ có người gan dạ tới đây trộm đồ,vạn con lệ qủy trong nghĩa trang này không phải ăn chay đâu,nếu thật dám tới bị doạ xỉu thì đừng trách ai không báo trước.
Trung tâm thương mại ở chính giữa thành phố mua đồ cũng rất nhanh,chủ yếu là ít thực phẩm tươi sống lương thực dự trữ thêm và ít sữa gạo dầu muối này kia,đi xuống dưới hầm để xe thì bất nghờ bị một đám đông cấp bao vây lên.Áng chừng hơn 6-7 người ai nấy đều trông cực kì hung ác,tay cầm vũ khí gậy gộc ánh mắt tham lam nhìn chằm chằm cậu,Mễ Lạc Tranh chưa kịp lên tiếng thì đám người kia đã cùng nhau xông lên tấn công.
Đắc thủ chưa thấy thì đã bị cậu một cước đá văng,khiến gã đau đớn kêu lăn lộn trên đất,đám người thấy thế liền cảnh giác trừng cậu không dám tiếp tục loạn ngã xông lên,bầu không khí nhất thời trở nên căng thẳng.Mễ Lạc Tranh bỏ xuống túi thức ăn bẻ bẻ khớp tay,cười khẩy nhìn quanh một vòng...
Dám chặn đường đánh cướp ta? lá gan cũng lớn thật đấy,để gia ta hôm nay cho các ngươi biết thế nào là lễ độ!!!
Đợi lúc cảnh sát nghe theo thông tin chạy tới thì thấy một thiếu niên bắt chéo chân ngồi trên nóc xe hơi,miệng cắn ống hút uống sữa bó thoải mái đong đưa hai chân,dưới đất nằm liệt bảy người mặt mũi bầm dập đang không ngừng nhăn mày kêu rên,nhìn thấy cảnh sát liền tức khắc nhào lên ôm chân họ gào khóc nói "Ta là cướp...bắt ta đi làm ơn bắt chúng ta đi..."
"Phải phải,bỏ tù chúng ta...nhốt chúng ta luôn cũng được.."
Cảnh sát "...." lần đầu tiên trong đời thấy đám cướp tích cực phối hợp với cảnh sát như vậy a?1
Cuối cùng Mễ Lạc Tranh cùng bảy tên cướp bị cảnh sát mang gọn về sở,thuyết minh dò hỏi hiểu biết lúc sau liền dùng ánh mắt quái dị nhìn chằm chằm cậu,nhưng việc nên làm vẫn phải làm..bọn này chặn đường cướp bóc,mang vũ khí đánh người là thật nên tạm giam trước rồi tính sau.
Chỉ là không biết vì sao vị cảnh sát này bỗng sâu kín thở dài một tiếng,Mễ Lạc Tranh đánh mắt đồng tình nhẹ giọng hỏi "Tội nghiệp chắc là anh mệt mỏi lắm hả?"
Không đợi cậu tiếp tục mở miệng an ủi vị cảnh sát kia đã vội vàng lên tiếng cắt ngang,đẩy mẫu báo cáo vừa nhận được về cậu ngữ khí ngưng trọng nói "Tổng cộng bảy người bị thương vô cùng nghiêm trọng,hai bên đầu gối cùng hai cánh tay đều gãy xương,răng đứt ba chiếc và toàn bộ đều là răng cửa,thiếu niên à cậu đánh người đánh cũng thật đều nha"1
Mễ Lạc Tranh ngẩng đầu xua tay cười tươi đáp"Haha anh qúa khen rồi chuyện này có gì đâu?cũng tầm thường thôi mà"1
Cảnh sát "...." dáng người thì rõ nhỏ nhắn nhưng đánh người hung tàn như vậy?chẳng lẻ tưởng mình thật sự khen cậu ta sao?1
Hỏi song khẩu cung ghi chép Mễ Lạc Tranh liền trở về nhà,đối diện với ánh mắt u oán giống tức phụ chờ chồng của y làm cậu dốc công sức hống,nấu nhiều các món ngon thịnh soạn khoản đãi mới khiến y bình tâm trở lại.Bộ dáng ăn cơm rất ngoan rất yên tĩnh,Mễ Lạc Tranh nhìn y càng nhìn càng cảm thấy vui mừmg kiêu ngạo,thấy chưa lão công nhà cậu anh tuấn đẹp trai như thế đấy.1
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.