Chương 246: Bao Nuôi Quỷ Đế Lão Công (7)
Điền Long Long
18/05/2022
Vụ án thế kỷ lâu năm nghe thì kinh khủng nhưng phá giải cũng rất đơn giản,sau khi tới nhà trưởng thôn hăm hổ doạ nạt đủ kiểu cưỡng ép lấy được tiền lương,vừa ra ngoài liền lập tức báo cảnh sát.Chỉ điểm cho họ tất cả chứng cứ,bao gồm luôn nơi chôn cất thi thể chết oan khuất do bị cả làng giết luyện ngãi,xác định hết thảy tất cả mọi thứ lập tức trở nên đơn giản hơn rất nhiều,việc còn lại chỉ là vấn đề thời gian.1
Dĩ nhiên có thể giải nhưng họ sẽ không làm,lợi ngãi hại người nghiệp quật vốn kinh thiên địa nghĩa,dùng tính mạng bản thân đền bù lại cho những nạn nhân đã chết oan khuất kia đi.
- ---------------
"Cao thiếu gia cậu xem cháu tôi đây nó bị làm sao vậy?" lão đầu ngồi trên sofa ôm chặt đứa bé trai khoảng 2-3 tuổi,khuôn mặt tràn đầy lo lắng nhìn nam tử ở phía đối diện lên tiếng hỏi.
Con trai và con dâu đều chết rồi,đứa bé này chính là máu mủ cốt nhục duy nhất còn sót lại,rủi như nó chẳng may sảy ra mệnh hệ gì ông làm sao sống được!!còn mặt mũi nào gặp liệt tổ liệt tông a!!!
Cao Thừa Duật bỏ xuống ly trà ngẩng đầu nhìn lên,phía sau lưng lão đầu một bỗng xuất hiện một con qủy chân thân hiển lộ âm khí nặng nề,bộ dáng không phải qúa đổi xinh đẹp loá mắt,nhưng thắng ở khí chất pha chút ôn nhu ưa nhìn,nàng vươn trảo ra hai tay không ngừng vuốt ve sờ nắn khuôn mặt bé trai đang ngủ say kia.Hắn im lặng hững hờ nhìn lấy màn này.Ngay khi nữ qủy vừa định giang tay ôm lấy đứa bé hắn lại bất nghờ rút kiếm gỗ đào đâm thẳng vào hồn phách ả.
Nữ qủy bị đánh hồn thể không ngừng toát ra âm khí đen kịt như khói,thoáng chốc rung động biến hoá toàn bộ thân thể chuyển màu tím đen da thịt thối nát lòng thòng,khớp xương bả vai trắng hếu,phần bụng và trên mặt hiện hữu nhiều vết dao cắt sâu vẫn đang rỉ máu trông rất kinh khủng buồn nôn.Ả qủy đầy đau đớn hét lên,thanh âm chói tai nhe răng trợn mắt nhìn Cao Thừa Duật.
Hắn bình tĩnh nhìn nữ qủy trong lòng không chút mảy may sợ hãi,bởi tính hắn từ nhỏ vốn gan dạ hơn người chưa trò nghịch phá nào chưa từng thử qua,quan trọng nhất hắn thân là người thừa kế gia tộc mang trong mình huyết thống Âm Dương Sư,dù chưa từng diệt qủy nhưng có qủy nào hắn chưa từng thấy qua đâu?lần kia thất thố sợ hãi chẳng qua hắn phát hiện ả ma nữ kia trên thân còn sót lại khí tức phong ấn thuộc gia tộc hắn mà thôi,nghi nghờ nhưng không dám chắc nên đến giờ vẫn chưa dám nói cho ba mẹ biết.
Bị phá đám thăm con nữ qủy rất không vui,nhe răng gằn giọng nhào tới muốn đâm chết Cao Thừa Duật.
Hắn thoáng chốc nhếch môi cười khinh,nếu là lúc trước còn có thể sợ hãi đôi phần nhưng giờ thì không!!hai tay kết ấn vung kiếm gỗ đào chém ngang thân nữ qủy,từ trong tay áo tức khắc bắn ra sát ma phù đỏ rực dán chặt lên đầu nữ qủy.Toàn thân cô ta tức khắc bị chế trụ bất động,trong lòng oan khuất chưa giải nàng không muốn cứ thế tan biến,nàng nhớ con trai của nàng...nàng muốn đưa hài tử đi theo!!
Dù bị bắt nhưng vẫn bày ra vẻ mặt dữ tợn trừng Cao Thừa Duật,hắn không đáp,moi từ trong túi ra một chai thủy tinh nhỏ dạng xịt,khuôn mặt vô cảm bất nghờ phun lên mắt lão nhân gia.
Không phòng bị lão nhân bất giác cay khoé dụi mắt rên nhẹ vài tiếng,đợi đến khi mở mắt thì thấy trước mặt là một người phụ nữ bộ dáng hành hạ thảm trọng,váy áo nhuốm đầy máu tươi và mái tóc rối bù.Khuôn mặt bị cắt nát nhìn không ra hình khiến lão đớ người kinh ngạc,há hốc vì sợ hãi "Qủy...qủy....đại sư có qủy a...."
"Đó là con dâu ông,cô ta chết biến thành lệ qủy không cam lòng muốn trở về bắt đứa bé đi,mọi chuyện kì lạ và bệnh tình của cháu ông trở nặng là do đã nhiễm qúa nhiều âm khí"! Cao Thừa Duật nhẹ giọng giải thích.
Nghe nhắc tới cháu trai thần trí lão nhân tức khắc minh mẫn gan dạ hẳn lên,sắc mặt trắng bệch,dù rất sợ nhưng vẫn cố ôm chặt lấy đứa cháu đang mê man,ngữ khí lắp bắp run rẫy nói "Không...không được...tiểu Diệp là cháu trai ta...ngươi không thể đưa nó đi!!!"
Mặc dù đây là lần đầu thấy qủy khiến lão vô cùng sợ hãi,nhưng tiểu Diệp là cốt nhục máu mủ duy nhất của con trai lão còn sót lại trên thế gian này,trước thiên gia lão từng thề rằng sẽ chăm sóc tiểu Diệp để nó bình an lớn lên,mãi cho đến khi lão chết thì thôi.Chỉ cần lão còn sống trên đời này bất kì ai cũng đừng hòng bắt đứa bé đi,dù là mẹ ruột nó cũng không thể!!!
Cao Thừa Duật lạnh lùng nhìn về phía nữ qủy,lúc này nàng ta dường như đã cảm nhận được sự lợi hại của hắn,thái độ chuyển biến cam chịu uất ức không còn hung dữ doạ nạt nữa.
"Đại...đại sư..."
Không muốn nhiều lời phía thời gian liền hỏi "Ngươi đây là sảy ra chuyện gì?vì sao lại biến thành qủy?"
Nhắc tới nguyên nhân cái chết toàn thân nữ qủy tức khắc suy sụp cúi gằm,hai tay bưng mặt khóc đầy đau đớn nghẹn ngào "Mọi chuyện sảy ra vào hai tháng trước khi đó chồng ta vừa mới chết...ta buồn bã khôn cùng muốn tự sát quyên sinh nhưng cha khuyên vì con nên mới cố gắng tiếp tụ sống...nào nghờ...nào nghờ ta...."
"Ta bị chính khuê mật của mình bán đứng hại chết...chồng nàng chơi cờ bạc thiếu nợ không thể trả nên nàng vay mượn ta...lần đầu vì thương sót nghĩ tội nên ta cùng chồng cho nàng vay...rồi lần thứ hai...thứ ba nàng lại tiếp vay mượn nhưng lần này ta nhất quyết không cho..."
"Ta nói với nàng cờ bạc hại chết người,khuyên nàng bỏ chồng tìm nơi khác an bình sống tiếp...nhưng ai nghờ vì nó lại mang tới hoạ sát thân...nàng ghi hận ta,nói ta ích kỷ thấy chết không cứu bỏ mặc nàng bị côn đồ làm nhục...mặc kệ ta giải thích ngày hôm đó lão công bị tai nạn mất nhưng nàng vẫn không nghe nên chúng ta nghĩ chơi...sau đó vài ngày nàng lại đột nhiên hẹn ta tới nhà để xin lỗi,vì tin tưởng không suy nghĩ nhiều nên ta lập tức...nghờ đâu nàng...nàng lại....hức..."nói tời đây nữ qủy đột nhiên mất khống chế mà bất lực gào lên,hàn khí toả lạnh phun trào,Cao Thừa Duật nhanh chóng bấm pháp thi triển mới khiến nữ qủy dần dần bình tâm trở lại.
Không cần nàng nói tiếp hắn đã có thể suy diễn kết cục về sau luôn rồi,ngoại trừ bắt cóc,cưỡng đoạt tra tấn đến chết rồi vứt xác phi tang thì còn gì khác nữa đâu???
"Thân là qủy hồn dù đã chết nhưng vẫn không đi đầu thai, đã thế muốn trở về lôi thêm người khác tội tăng hai bậc,bấy nhiêu đó đã đủ khiến ngươi hồn siêu phách tán,niệm tình ngươi bị người hại chết oan nên ta cho phép ngươi nói lời tạm biệt sau cùng với con trai...ngươi còn gì để nói không?"
"Ta..."nữ qủy kích động cảm xúc nhìn chằm chằm về phía bé trai,biết bản thân hôm nay chắc chắn không thể thoát khỏi số mệnh đành bất lực rơi lệ,giơ tay muốn chạm nhưng chứng kiến sắc mặt trắng xanh của con liền bất giác khựng lại giữa không trung.Mím môi khóc nấc,ánh mắt tràn đầy nhờ vả nhìn về phía lão nhân,nói "Cha...phiền người thay con chăm sóc tiểu Diệp giúp thằng bé bình an trưởng thành...được không?"
Lão nhân ánh mắt kiên định,trịnh trọng gật đầu đáp,không cần nàng nhắc lão cũng nhất định khiến thằng bé quãng đời còn lại vô ưu vô sầu.
Chờ nàng nói song,Cao Thừa Duật đã tới trước mặt giơ lên kiếm gỗ đào vừa bôi chu sa đâm vào chính giữa mi tâm nữa qủy,lần này nàng không giãy dụa yên lặng nên hồn thể cứ thế mờ dần nhạt đi,nhưng từ đầu chí cuối ánh mắt tràn đầy tình thương ôn nhu dành cho đứa trẻ vẫn chưa hề thay đổi...
Làm song Cao Thừa Duật dặn dò lão nhân vài điều,hằng ngày nên cho đứa nhỏ ra ngoài phơi nắng sớm và nghe kinh trừ tà,bảy ngày liên tiếp như vậy sẽ xua tan âm khí trở về bình thường.
Lão nhân cảm động rơi lệ liên tục gật khấu tạ hẳn,không còn chuyện gì Cao Thừa Duật mới an tâm rời đi.
- ---------------
Phía bên này Phong Vũ đã được Mễ Lạc Tranh "nhiệt tình" mời tới nhà chiêu đãi,sau khi bàn song chuyện thiết kế hồ và lắp tivi wifi,hai người dựng bàn ngồi ngay trước nhà vừa ăn vừa trò chuyện với nhau.Vì hình thể cao lớn,dáng vóc đẹp mắt nên kể từ khi bước vào đã khiến không ít nữ hồn đỏ mặt động tâm,thậm chí ở phía xa nhiều nam qủy còn bạo dạn huýt sáo hay liếc mắt đưa tình chọc ghẹo hắn.
Khổ nổi chính chủ lúc này lại vờ như chẳng bề hay biết,đôi tay cầm đũa không ngừng nhanh kẹp lấy thức ăn trên bàn,ham ăn khó coi là thế nhưng vẫn khiến đám qủy ở kia say như điếu đổ.
Đợi Phong Vũ ăn song đã là chuyện của hơn mười phút sau,chỉ là dõi mắt nhìn cả bàn đĩa trống trơn mà chép chép miệng nghĩ nhiêu đây chưa đủ,hắn vẫn còn thèm a!!
Trông thấy phản ứng si mê tiếc nuối của hắn,Mễ Lạc Tranh trong mắt loé lên tia sáng kì dị,ngay lập tức bưng mặt giả vờ ủ rủ buồn bã nói "Haii....làm Dưỡng Qủy Sư chán muốn chết,muốn chơi muốn làm cái gì cũng phải cân nhắc để ý chẳng lẻ anh không mệt sao?"
"Mệt?dĩ nhiên là mệt rồi nhưng chúng ta có thể làm gì khác sao?"hắn nhếch miệng cười khẩy,moi từ trong túi ra bao thuốc lá,lấy điếu kẹp đốt hít dài một hơi,làn khói xám trắng phì đôn bay ra khiến Phong Vũ thoải mải than "Vẫn là hút thuốc ở nghĩa trang an tĩnh nhất"1
Mặc dù không phải dạng nghiện thiếu thuốc liền chịu không được kia,nhưng thi thoảng gặp bất lợi trục trặc hay áp lực lớn công việc vẫn lôi ra giải toả,Âm Dương Sư đầy rẫy ngoài kia ghét họ như thù,hắn trừ che giấu thân phận không dám công khai thể hiện còn có thể làm gì khác đây??
"Vậy ngươi có muốn làm giàu kiếm thêm tiền?sẵn tiện vui chơi giải trí tích âm đức gia tăng pháp lực hay không?"
Vừa dừt lời Phong Vũ đã ngẩng đầu nhìn hắn ngụ ý dò hỏi "Kiếm tiền?ý cậu là hai chúng ta sao?"
Mễ Lạc Tranh lắc đầu "Chúng ta không được nhưng bọn chúng có thể được nha."bàn tay chỉ thẳng về hướng lũ qủy đang vui vẻ tụ tập đánh nhau ở phía xa nghĩa trang.
Phong Vũ bất tri bất giác nhìn lại đã thấy cậu nở nụ cười quái dị,ánh mắt cao thâm mạt trắc ẩn giấu ý đồ nhìn chằm chằm lũ qủy kia,toàn thân chợt lạnh cảm giác tê dại sóng lưng truyền tới.Ghé sát tai cậu nhỏ giọng hỏi "Bộ tính để đám qủy đó kiếm tiền thật hả?"1
"Dĩ nhiên rồi,chẳng lẻ để họ ngày nào cũng lãng phí thời gian vậy à?"
Càng nghe đầu óc Phong Vũ càng thêm ngạc nhiên choáng váng,cho nên vị này tính để lũ qủy kia đi làm kiếm tiền thật??nhưng lệ qủy chết rồi còn có thể làm được gì chứ??
Đợi hắn định thần phản ứng lại Mễ Lạc Tranh đã đi về phía lũ qủy kia bàn chuyện "trọng đại"
- ---------------
"Không muốn!!ta không làm a!!"
"Đúng vậy chúng ta là lệ qủy cao cấp trăm năm...sao có thể làm vậy đâu?"
"Mất mặt muốn chết."
"Ha hả?ta mặc kệ!gia ta tới chỉ để thông báo cho các ngươi biết chứ ta không cần sự đồng ý của các ngươi,một là ngoan ngoãn phục tùng,hai là ăn đánh các ngươi chọn đi?"cậu vừa nói vừa giơ côn bổng nắm chắc trong tay ra phe phẫy trước mặt lũ qủy.1
"......."
"Thế nào?làm hay không làm nói một câu?"
"Làm!!!chúng ta làm là được chứ gì?"đám qủy đồng thanh đáp,bọn hắn nếu như dám từ chối e rằng vị này sẽ không để yên a...
"Kia...vậy chúng ta định mở tiệm ăn sao?"Phong Vũ bên cạnh nghe lén dè dặt hỏi,theo những gì hắn nghe thấy nãy giờ chắc là mở quán ăn đi?
"KHÔNG!!"
"Vậy chứ mở cái gì a???cậu nói đi chứ??"
"Đúng vậy chủ nhân cậu mau nói đi??chúng ta mở bán cái gì mà cậu muốn tôi giả gái mời chào chứ?"
Mễ Lạc Tranh ý cười trên mặt càng thêm nồng hậu,bắt chước điệu bộ nghiêm túc của lão công ở kiếp trước quay lưng về phía họ,hai tay chắp sau lưng ngữ khí tự tin dõng dạc đáp "Không phải nhà hàng cũng chẳng phải quán ăn,chúng ta mở...ÂM PHỦ CLUB"1
"...."
"...."
"Ta không có tiền mời người không nổi,chờ ta đêm nay cùng Vũ ca đây đi các nghĩa trang lân cận phát truyền đơn mời chào âm hồn,mọi việc nếu như thuận lợi thì tháng sau chúng ta khai trương,lão tử đây sẽ là người tiên phong đi đầu mở ra quán bar Âm Phủ...tới lúc đó chúng ta tha hồ hốt bạc haha...."1
Phong Vũ "...."
Chúng qủy "...."
Dĩ nhiên có thể giải nhưng họ sẽ không làm,lợi ngãi hại người nghiệp quật vốn kinh thiên địa nghĩa,dùng tính mạng bản thân đền bù lại cho những nạn nhân đã chết oan khuất kia đi.
- ---------------
"Cao thiếu gia cậu xem cháu tôi đây nó bị làm sao vậy?" lão đầu ngồi trên sofa ôm chặt đứa bé trai khoảng 2-3 tuổi,khuôn mặt tràn đầy lo lắng nhìn nam tử ở phía đối diện lên tiếng hỏi.
Con trai và con dâu đều chết rồi,đứa bé này chính là máu mủ cốt nhục duy nhất còn sót lại,rủi như nó chẳng may sảy ra mệnh hệ gì ông làm sao sống được!!còn mặt mũi nào gặp liệt tổ liệt tông a!!!
Cao Thừa Duật bỏ xuống ly trà ngẩng đầu nhìn lên,phía sau lưng lão đầu một bỗng xuất hiện một con qủy chân thân hiển lộ âm khí nặng nề,bộ dáng không phải qúa đổi xinh đẹp loá mắt,nhưng thắng ở khí chất pha chút ôn nhu ưa nhìn,nàng vươn trảo ra hai tay không ngừng vuốt ve sờ nắn khuôn mặt bé trai đang ngủ say kia.Hắn im lặng hững hờ nhìn lấy màn này.Ngay khi nữ qủy vừa định giang tay ôm lấy đứa bé hắn lại bất nghờ rút kiếm gỗ đào đâm thẳng vào hồn phách ả.
Nữ qủy bị đánh hồn thể không ngừng toát ra âm khí đen kịt như khói,thoáng chốc rung động biến hoá toàn bộ thân thể chuyển màu tím đen da thịt thối nát lòng thòng,khớp xương bả vai trắng hếu,phần bụng và trên mặt hiện hữu nhiều vết dao cắt sâu vẫn đang rỉ máu trông rất kinh khủng buồn nôn.Ả qủy đầy đau đớn hét lên,thanh âm chói tai nhe răng trợn mắt nhìn Cao Thừa Duật.
Hắn bình tĩnh nhìn nữ qủy trong lòng không chút mảy may sợ hãi,bởi tính hắn từ nhỏ vốn gan dạ hơn người chưa trò nghịch phá nào chưa từng thử qua,quan trọng nhất hắn thân là người thừa kế gia tộc mang trong mình huyết thống Âm Dương Sư,dù chưa từng diệt qủy nhưng có qủy nào hắn chưa từng thấy qua đâu?lần kia thất thố sợ hãi chẳng qua hắn phát hiện ả ma nữ kia trên thân còn sót lại khí tức phong ấn thuộc gia tộc hắn mà thôi,nghi nghờ nhưng không dám chắc nên đến giờ vẫn chưa dám nói cho ba mẹ biết.
Bị phá đám thăm con nữ qủy rất không vui,nhe răng gằn giọng nhào tới muốn đâm chết Cao Thừa Duật.
Hắn thoáng chốc nhếch môi cười khinh,nếu là lúc trước còn có thể sợ hãi đôi phần nhưng giờ thì không!!hai tay kết ấn vung kiếm gỗ đào chém ngang thân nữ qủy,từ trong tay áo tức khắc bắn ra sát ma phù đỏ rực dán chặt lên đầu nữ qủy.Toàn thân cô ta tức khắc bị chế trụ bất động,trong lòng oan khuất chưa giải nàng không muốn cứ thế tan biến,nàng nhớ con trai của nàng...nàng muốn đưa hài tử đi theo!!
Dù bị bắt nhưng vẫn bày ra vẻ mặt dữ tợn trừng Cao Thừa Duật,hắn không đáp,moi từ trong túi ra một chai thủy tinh nhỏ dạng xịt,khuôn mặt vô cảm bất nghờ phun lên mắt lão nhân gia.
Không phòng bị lão nhân bất giác cay khoé dụi mắt rên nhẹ vài tiếng,đợi đến khi mở mắt thì thấy trước mặt là một người phụ nữ bộ dáng hành hạ thảm trọng,váy áo nhuốm đầy máu tươi và mái tóc rối bù.Khuôn mặt bị cắt nát nhìn không ra hình khiến lão đớ người kinh ngạc,há hốc vì sợ hãi "Qủy...qủy....đại sư có qủy a...."
"Đó là con dâu ông,cô ta chết biến thành lệ qủy không cam lòng muốn trở về bắt đứa bé đi,mọi chuyện kì lạ và bệnh tình của cháu ông trở nặng là do đã nhiễm qúa nhiều âm khí"! Cao Thừa Duật nhẹ giọng giải thích.
Nghe nhắc tới cháu trai thần trí lão nhân tức khắc minh mẫn gan dạ hẳn lên,sắc mặt trắng bệch,dù rất sợ nhưng vẫn cố ôm chặt lấy đứa cháu đang mê man,ngữ khí lắp bắp run rẫy nói "Không...không được...tiểu Diệp là cháu trai ta...ngươi không thể đưa nó đi!!!"
Mặc dù đây là lần đầu thấy qủy khiến lão vô cùng sợ hãi,nhưng tiểu Diệp là cốt nhục máu mủ duy nhất của con trai lão còn sót lại trên thế gian này,trước thiên gia lão từng thề rằng sẽ chăm sóc tiểu Diệp để nó bình an lớn lên,mãi cho đến khi lão chết thì thôi.Chỉ cần lão còn sống trên đời này bất kì ai cũng đừng hòng bắt đứa bé đi,dù là mẹ ruột nó cũng không thể!!!
Cao Thừa Duật lạnh lùng nhìn về phía nữ qủy,lúc này nàng ta dường như đã cảm nhận được sự lợi hại của hắn,thái độ chuyển biến cam chịu uất ức không còn hung dữ doạ nạt nữa.
"Đại...đại sư..."
Không muốn nhiều lời phía thời gian liền hỏi "Ngươi đây là sảy ra chuyện gì?vì sao lại biến thành qủy?"
Nhắc tới nguyên nhân cái chết toàn thân nữ qủy tức khắc suy sụp cúi gằm,hai tay bưng mặt khóc đầy đau đớn nghẹn ngào "Mọi chuyện sảy ra vào hai tháng trước khi đó chồng ta vừa mới chết...ta buồn bã khôn cùng muốn tự sát quyên sinh nhưng cha khuyên vì con nên mới cố gắng tiếp tụ sống...nào nghờ...nào nghờ ta...."
"Ta bị chính khuê mật của mình bán đứng hại chết...chồng nàng chơi cờ bạc thiếu nợ không thể trả nên nàng vay mượn ta...lần đầu vì thương sót nghĩ tội nên ta cùng chồng cho nàng vay...rồi lần thứ hai...thứ ba nàng lại tiếp vay mượn nhưng lần này ta nhất quyết không cho..."
"Ta nói với nàng cờ bạc hại chết người,khuyên nàng bỏ chồng tìm nơi khác an bình sống tiếp...nhưng ai nghờ vì nó lại mang tới hoạ sát thân...nàng ghi hận ta,nói ta ích kỷ thấy chết không cứu bỏ mặc nàng bị côn đồ làm nhục...mặc kệ ta giải thích ngày hôm đó lão công bị tai nạn mất nhưng nàng vẫn không nghe nên chúng ta nghĩ chơi...sau đó vài ngày nàng lại đột nhiên hẹn ta tới nhà để xin lỗi,vì tin tưởng không suy nghĩ nhiều nên ta lập tức...nghờ đâu nàng...nàng lại....hức..."nói tời đây nữ qủy đột nhiên mất khống chế mà bất lực gào lên,hàn khí toả lạnh phun trào,Cao Thừa Duật nhanh chóng bấm pháp thi triển mới khiến nữ qủy dần dần bình tâm trở lại.
Không cần nàng nói tiếp hắn đã có thể suy diễn kết cục về sau luôn rồi,ngoại trừ bắt cóc,cưỡng đoạt tra tấn đến chết rồi vứt xác phi tang thì còn gì khác nữa đâu???
"Thân là qủy hồn dù đã chết nhưng vẫn không đi đầu thai, đã thế muốn trở về lôi thêm người khác tội tăng hai bậc,bấy nhiêu đó đã đủ khiến ngươi hồn siêu phách tán,niệm tình ngươi bị người hại chết oan nên ta cho phép ngươi nói lời tạm biệt sau cùng với con trai...ngươi còn gì để nói không?"
"Ta..."nữ qủy kích động cảm xúc nhìn chằm chằm về phía bé trai,biết bản thân hôm nay chắc chắn không thể thoát khỏi số mệnh đành bất lực rơi lệ,giơ tay muốn chạm nhưng chứng kiến sắc mặt trắng xanh của con liền bất giác khựng lại giữa không trung.Mím môi khóc nấc,ánh mắt tràn đầy nhờ vả nhìn về phía lão nhân,nói "Cha...phiền người thay con chăm sóc tiểu Diệp giúp thằng bé bình an trưởng thành...được không?"
Lão nhân ánh mắt kiên định,trịnh trọng gật đầu đáp,không cần nàng nhắc lão cũng nhất định khiến thằng bé quãng đời còn lại vô ưu vô sầu.
Chờ nàng nói song,Cao Thừa Duật đã tới trước mặt giơ lên kiếm gỗ đào vừa bôi chu sa đâm vào chính giữa mi tâm nữa qủy,lần này nàng không giãy dụa yên lặng nên hồn thể cứ thế mờ dần nhạt đi,nhưng từ đầu chí cuối ánh mắt tràn đầy tình thương ôn nhu dành cho đứa trẻ vẫn chưa hề thay đổi...
Làm song Cao Thừa Duật dặn dò lão nhân vài điều,hằng ngày nên cho đứa nhỏ ra ngoài phơi nắng sớm và nghe kinh trừ tà,bảy ngày liên tiếp như vậy sẽ xua tan âm khí trở về bình thường.
Lão nhân cảm động rơi lệ liên tục gật khấu tạ hẳn,không còn chuyện gì Cao Thừa Duật mới an tâm rời đi.
- ---------------
Phía bên này Phong Vũ đã được Mễ Lạc Tranh "nhiệt tình" mời tới nhà chiêu đãi,sau khi bàn song chuyện thiết kế hồ và lắp tivi wifi,hai người dựng bàn ngồi ngay trước nhà vừa ăn vừa trò chuyện với nhau.Vì hình thể cao lớn,dáng vóc đẹp mắt nên kể từ khi bước vào đã khiến không ít nữ hồn đỏ mặt động tâm,thậm chí ở phía xa nhiều nam qủy còn bạo dạn huýt sáo hay liếc mắt đưa tình chọc ghẹo hắn.
Khổ nổi chính chủ lúc này lại vờ như chẳng bề hay biết,đôi tay cầm đũa không ngừng nhanh kẹp lấy thức ăn trên bàn,ham ăn khó coi là thế nhưng vẫn khiến đám qủy ở kia say như điếu đổ.
Đợi Phong Vũ ăn song đã là chuyện của hơn mười phút sau,chỉ là dõi mắt nhìn cả bàn đĩa trống trơn mà chép chép miệng nghĩ nhiêu đây chưa đủ,hắn vẫn còn thèm a!!
Trông thấy phản ứng si mê tiếc nuối của hắn,Mễ Lạc Tranh trong mắt loé lên tia sáng kì dị,ngay lập tức bưng mặt giả vờ ủ rủ buồn bã nói "Haii....làm Dưỡng Qủy Sư chán muốn chết,muốn chơi muốn làm cái gì cũng phải cân nhắc để ý chẳng lẻ anh không mệt sao?"
"Mệt?dĩ nhiên là mệt rồi nhưng chúng ta có thể làm gì khác sao?"hắn nhếch miệng cười khẩy,moi từ trong túi ra bao thuốc lá,lấy điếu kẹp đốt hít dài một hơi,làn khói xám trắng phì đôn bay ra khiến Phong Vũ thoải mải than "Vẫn là hút thuốc ở nghĩa trang an tĩnh nhất"1
Mặc dù không phải dạng nghiện thiếu thuốc liền chịu không được kia,nhưng thi thoảng gặp bất lợi trục trặc hay áp lực lớn công việc vẫn lôi ra giải toả,Âm Dương Sư đầy rẫy ngoài kia ghét họ như thù,hắn trừ che giấu thân phận không dám công khai thể hiện còn có thể làm gì khác đây??
"Vậy ngươi có muốn làm giàu kiếm thêm tiền?sẵn tiện vui chơi giải trí tích âm đức gia tăng pháp lực hay không?"
Vừa dừt lời Phong Vũ đã ngẩng đầu nhìn hắn ngụ ý dò hỏi "Kiếm tiền?ý cậu là hai chúng ta sao?"
Mễ Lạc Tranh lắc đầu "Chúng ta không được nhưng bọn chúng có thể được nha."bàn tay chỉ thẳng về hướng lũ qủy đang vui vẻ tụ tập đánh nhau ở phía xa nghĩa trang.
Phong Vũ bất tri bất giác nhìn lại đã thấy cậu nở nụ cười quái dị,ánh mắt cao thâm mạt trắc ẩn giấu ý đồ nhìn chằm chằm lũ qủy kia,toàn thân chợt lạnh cảm giác tê dại sóng lưng truyền tới.Ghé sát tai cậu nhỏ giọng hỏi "Bộ tính để đám qủy đó kiếm tiền thật hả?"1
"Dĩ nhiên rồi,chẳng lẻ để họ ngày nào cũng lãng phí thời gian vậy à?"
Càng nghe đầu óc Phong Vũ càng thêm ngạc nhiên choáng váng,cho nên vị này tính để lũ qủy kia đi làm kiếm tiền thật??nhưng lệ qủy chết rồi còn có thể làm được gì chứ??
Đợi hắn định thần phản ứng lại Mễ Lạc Tranh đã đi về phía lũ qủy kia bàn chuyện "trọng đại"
- ---------------
"Không muốn!!ta không làm a!!"
"Đúng vậy chúng ta là lệ qủy cao cấp trăm năm...sao có thể làm vậy đâu?"
"Mất mặt muốn chết."
"Ha hả?ta mặc kệ!gia ta tới chỉ để thông báo cho các ngươi biết chứ ta không cần sự đồng ý của các ngươi,một là ngoan ngoãn phục tùng,hai là ăn đánh các ngươi chọn đi?"cậu vừa nói vừa giơ côn bổng nắm chắc trong tay ra phe phẫy trước mặt lũ qủy.1
"......."
"Thế nào?làm hay không làm nói một câu?"
"Làm!!!chúng ta làm là được chứ gì?"đám qủy đồng thanh đáp,bọn hắn nếu như dám từ chối e rằng vị này sẽ không để yên a...
"Kia...vậy chúng ta định mở tiệm ăn sao?"Phong Vũ bên cạnh nghe lén dè dặt hỏi,theo những gì hắn nghe thấy nãy giờ chắc là mở quán ăn đi?
"KHÔNG!!"
"Vậy chứ mở cái gì a???cậu nói đi chứ??"
"Đúng vậy chủ nhân cậu mau nói đi??chúng ta mở bán cái gì mà cậu muốn tôi giả gái mời chào chứ?"
Mễ Lạc Tranh ý cười trên mặt càng thêm nồng hậu,bắt chước điệu bộ nghiêm túc của lão công ở kiếp trước quay lưng về phía họ,hai tay chắp sau lưng ngữ khí tự tin dõng dạc đáp "Không phải nhà hàng cũng chẳng phải quán ăn,chúng ta mở...ÂM PHỦ CLUB"1
"...."
"...."
"Ta không có tiền mời người không nổi,chờ ta đêm nay cùng Vũ ca đây đi các nghĩa trang lân cận phát truyền đơn mời chào âm hồn,mọi việc nếu như thuận lợi thì tháng sau chúng ta khai trương,lão tử đây sẽ là người tiên phong đi đầu mở ra quán bar Âm Phủ...tới lúc đó chúng ta tha hồ hốt bạc haha...."1
Phong Vũ "...."
Chúng qủy "...."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.