Chương 162: Cha kế 18 tuổi (20)
Điền Long Long
14/03/2022
Thật may mắn vì Mục Thanh vừa gọi điện thông báo cho cậu biết đã tìm được tủy thích hợp thay thế,nhưng quy trình kiểm tra và khám sức khoẻ rề rà nên bắt buộc ba cha con phải dọn lên thành phố,suốt bốn năm nay hễ ra đường đều đội mũ len vì không còn tóc nữa.Hay tin bọn họ muốn chuyển đi thì các ông bà cụ nuối tiếc khôn nguôi,bởi từ nay sẽ không được thơm má hai đứa trẻ đáng yêu nữa.
Trở về thành phố đúng như thời gian dự định,nơi ngọn nguồn bắt đầu của tất cả mọi chuyện,thành phố đau thương xen lẫn qúa khứ vui buồn hạnh phúc.Trong lòng âm thầm suy nghĩ không biết a Cảnh sống có tốt không? có còn giận cậu nữa hay không? thời gian càng dài oán hận càng sâu,cũng đã bốn năm trôi qua rồi Thượng Quan Cảnh tại sao vẫn chưa tuyên bố việc cậu bỏ trốn ra bên ngoài chứ? là dụng ý gì?
Nhưng muốn gỡ chuông thì phải tìm người buộc chuông,vì thế nên cậu trở về rồi đây.
"Hàm Dương và hai đứa nhỏ sao chưa thấy ra nhỉ? máy bay hạ cánh từ nãy giờ rồi" Mục Thanh đeo mắt kính đen,vẫn trung thành với mái tóc lãng tử và chiếc áo sơmi hoa quen thuộc anh giơ tay xem đồng hồ tự lẩm bẩm hỏi.
"Thanh ca em tới rồi đây!" một thanh âm dễ nghe mỹ miều từ phía đằng sau vui vẻ truyền tới.
Mục Thanh nghe tiếng liền lập tức quay đầu, thiếu niên giờ đã trưởng thành rút đi vẻ ngây ngô trẻ con mà thay vào đó là đường nét ngày càng tinh sảo dụ hoặc,nếu không phải sắc mặt có chút trắng do bệnh thì bây giờ càng đẹp hơn nhiều.Anh cười tươi hỏi "Sao nào? đi đường có mệt lắm không?"
"Không mệt đâu ạ,tại em nghe lời anh mua vé khoang hạng nhất nên phục vụ chỗ ngồi các thứ rất tốt...đồ ăn cũng rất ngon nữa" Mễ Lạc Tranh cởi xuống khẩu trang,hơi mím môi vẻ mặt đăm chiêu vừa suy nghĩ vừa nhỏ giọng đáp.
"Ừ,ngồi khoang hạng nhất thì dễ chịu hơn,không gian cũng rộng rãi nữa"
"Thanh thúc thúc thật không công bằng nha, chẳng thèm để ý hỏi thăm anh em người ta gì hết!" Tiểu Vân trong chiếc áo len nhỏ màu hồng,nhìn anh chống nạnh bỉu môi mắng.
Hai đứa nhỏ ngồi trên nắp kéo của hai chiếc vali mà đung đưa cặp chân ngắn ngủn, một đứa áo len xanh lam đứa còn lại thì áo len hồng vẻ ngoài đều rất bắt mắt,hai má phúng phính hồng vừa trắng nõn lại vô cùng đáng yêu.Khiến anh kìm lòng không đặng mà đưa tay véo má cả hai,ngữ điệu trêu tức chậm chạp hỏi "Hai tiểu quản gia ngày càng nghịch ngợm rồi, cha hai đứa mệt đừng có quậy phá đó biết chưa?"
"Hư người ta mới không phải tiểu quản gia nha... con là bảo bối nhỏ của cha đó chú không biết thì thôi!" tiểu Vân tức khắc chu môi phản bác anh.
Trái lại với đứa em trai hoạt bát ồn nào náo nhiệt kia thì ca ca Thượng Quan Cửu lại an tĩnh ít nói hơn rất nhiều,hai cái bao tay nhỏ bám chắc vào khung kéo vali,nhóc ngiêng đầu hờ hững nhìn đứa em trai đang luyên thuyên không ngớt của mình,âm thầm phỉ báng một câu ấu trĩ,tuy là thế và đôi lúc hay phiền chán nhưng nhóc thật sự rất yêu thương đứa em trai này,hai anh em từ nhỏ đã cùng cha sống nương tựa vào nhau,tình cảm dĩ nhiên khắng khít bền chắc không ai bằng.
"Thượng Quan Vân em an tĩnh lại một chút đi, để cha mau chóng về nhà nghĩ ngơi nữa"
"Ò...vậy em không nói nữa!" thấy anh trai cau mày không vui bé ngay lập tức ngoan ngoãn gật đầu rồi đưa hai tay đã đeo găng lên che miệng đáp.
"Haha hai cái đứa này thật là.." Mục Thanh phì cười lắc đầu nghĩ đúng là con trai của Thượng Quan Cảnh có khác,mới chỉ bốn tuổi mà toàn bộ cử chỉ hành động rồi từng cái cau mày nhấc chân đều đã giống hệt y rồi,một đứa nói nhiều một đứa lãnh đạm ít nói...đôi song long thai này đúng là khác biệt to lớn khiến người đau đầu mà.
"Cũng không còn sớm nữa,để anh đưa cha con em về!" Mục Thanh nhìn đồng hồ cảm thán nói, một thanh niên 23 tuổi cao phú soái độc thân hoàng kim như anh nay lại đi làm bảo mẫu kiêm tài xế lái xe cho ba cha con nhà này, mọi chuyện nếu đổ bể ra ngoài chắc chắn sẽ bị mọi người cười nhạo vào mặt cho mà xem.
Thượng Quan Vân ôm trong tay con gấu bông hình trái tim đỏ, cặp mắt to tròn đen bóng như đậu khấu ngẫng cái đầu nhỏ nhìn chằm chằm vào nơi sườn mặt góc cạnh và chiếc mũi cao thẳng của anh,thầm nghĩ thúc thúc thật sự rất đẹp trai nha còn hơn nhiều minh tinh bé hay coi trên điện thoại và ti vi nữa.
Giống như cảm giác được tầm mắt nhìn ngắm rõ ràng của bé,Mục Thanh quay đầu vừa vặn bắt gặp hết thảy,anh cong mắt cười tươi rồi giang tay bế bé ra khỏi vali ghé môi hôn liên tục nhiều cái vào khuôn mặt phấn nộn hồng hào của bé"Yêu tiểu Vân qúa đi,bảo bối nhỏ đáng yêu xinh đẹp của thúc thúc..." anh vừa hôn vừa nói,ngữ điệu mềm nhẹ giống như đang làm nũng dỗ dành vậy.
Mễ Lạc Tranh thấy vậy cũng không nghĩ gì nhiều chỉ là cậu bế a Cửu lên ôm vào lòng, Thượng Quan Cửu nằm trong lòng cậu mà giương đôi mắt phượng nhỏ nhìn về phía hai người kia,bầu không khí đột nhiên trở nên khác biệt lạ thường,chẳng biết vì lí do gì nhưng nhóc vẫn cảm thấy rằng giữa hai người kia có điều gì đó rất kì lạ,mà chính nhóc cũng không biết giải thích nó là cái gì nữa.Thế nhưng trong tương lai khá lâu về sau, cả hai cha con đều sẽ hối hận vì thái độ dững dưng thờ ơ của bản thân ngày hôm nay,sợ rằng tới lúc đó họ chỉ hận không thể lăng trì xử tử giết chết Mục Thanh cho hả giận ấy chứ.
Ngồi trên xe anh băng băng qua đường lớn rời khỏi sân bay,Thượng Quan Vân ngồi trong lòng anh ngủ thiếp đi từ lúc nào,Mục Thanh chuyên chú nhìn trước lái xe đường cao tốc cần đặc biệt cẩn thận hơn hẳn.A Cửu cũng chẳng khác mấy,ban nãy ở trên máy bay do đi lần đầu nên thích thú không chịu ngủ,hiện tại mí mắt lim dim nặng trịch được cậu ôm ở trong lồng ngực nhắm mắt ngủ ngon lành.
Xuyên qua cửa xe ngắm nhìn khung cảnh xa lạ quen thuộc trước mắt mình,ở nơi này chính là khởi nguồn và kết thúc tạm thời của một mối tình giang giở, kí ức của bốn năm trước hiện ra rõ mồn một trong đầu.Chính cậu dẫn dắt khiến người ta yêu và chính cậu từ bỏ khiến người uất hận,ngoại trừ biết y bình an khoẻ mạnh thì không còn gì khác,đối với những tin ngoài lề cậu lại chẳng hề quan tâm,mà lí do quan trọng nhất chính là không đủ can đam đối mặt sợ sẽ mềm lòng buông xuôi.
Hiện tại nay đã khác xưa rồi,lần này cậu tuyệt đối sẽ không buông tay y thêm lần nào nữa.Đối với việc mang thai sinh con Mễ Lạc Tranh lại không hề sự dụng che đậy cảm giác đau của hệ thống,muốn tự bản thân vượt qua tự mình trãi nghiệm hết thảy,bởi cơ hội không phải lúc nào cũng có.
Thượng Quan Hiên và Triển Ninh Ninh hiện tại đã kết hôn rồi,cô ta cũng đã sinh con,tính theo mốc thời gian thì đứa trẻ hiện tại đã bằng tuổi cặp song sinh nhà cậu rồi,nhưng chẳng biết có phải do cậu trù ếm có hiệu qủa hay không? mà công ty Triển gia những năm gần đây làm ăn liên tục thua lỗ nặng nề,không còn hào quang rực rỡ như trước,cả nhà họ giờ đây chắc là ắt hẳn khó chịu lắm nhỉ?
Khu căn hộ cao cấp này chính là một trong những sản nghiệp riêng của Mục Thanh,anh đã bắt đầu khởi công xây dựng từ trước và đầu năm nay mới được chính thức đưa vào sử dụng,nhà cậu ở trên lầu 8 mà phía dưới ngay đối diện chính là một trường mẫu giáo tư nhân khá lớn,hai đứa nhà cậu tạm thời có thể học thêm ở đây một khoảng thời gian nữa.Bác sĩ thông báo tuần sau chính thức nhập viện điều trị,nên cậu chỉ còn 7 ngày để nghĩ và đưa hai bé con dạo chơi ngao du đây đó.
Biết cha bị bệnh mệt mỏi nên khi ra ngoài hai đứa luôn chủ động đi sát,ngoan ngoãn nắm tay sợ đi lạc,mỗi sáng thức giấc chính là nghĩ bản thân nên đưa con đi ăn uống vui vẻ ở những nơi nào,hôm nay cũng thế,ba cha con hiện tại chính là đang ăn ở tiệm kem trong công viên.
"A Cửu,con thích vị nào? dâu hay là sô cô la?"
"Chỉ cần là do cha mua con đều thích ạ!" nhóc con giương đôi mắt to tròn mà nghiêm túc gật đầu.
Mễ Lạc Tranh nhìn nhóc con liền liên tưởng tới Thượng Quan Cảnh,đôi mắt phượng dài đen láy, sóng mũi cao bờ môi tinh tế,sườn mặt ẩn ẩn góc cạnh ngoại trừ hai má lúm đồng tiền và nước da trắng hồng ra thì trên mặt không có chút gì liên quan giống với cậu cả, chăm chú nhìn ngắm sờ nắn thật lâu rồi bất giác buột miệng thốt lên "Thật là giống y hệt daddy con vậy"
"Daddy? ý cha là cái người đã bỏ rơi ba chúng ta hả?" Thượng Quan Cửu hơi cau mày nhỏ ngờ vực hỏi.
Mễ Lạc Tranh nghe vậy liền búng nhẹ một cái vào trán bé "Đứa nhỏ này con nghe ai nói bậy bạ vậy hả? daddy bỏ rơi cha con ta lúc nào? chỉ là anh ấy có việc bận nên chưa thể đến thăm mà thôi,biết chưa hả?"
Tuy không bằng lòng với lời cha nói nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu,Thượng Quan Cửu trong lòng âm thầm phỉ nhổ cái người gọi là daddy chưa từng gặp mặt kia,lúc cha sinh bọn họ ông ta ở đâu? lúc cha đau ốm nằm viện ông ta ở đâu? lúc ba người họ bị nhiều hàng xóm cô lập ức hiếp ông ta ở đâu? daddy thì lại thế nào? có gì ghê gớm đâu chứ? chẳng phải chỉ góp mỗi hai con nòng nọc tạo nên anh em bọn họ thôi sao?
Trở về thành phố đúng như thời gian dự định,nơi ngọn nguồn bắt đầu của tất cả mọi chuyện,thành phố đau thương xen lẫn qúa khứ vui buồn hạnh phúc.Trong lòng âm thầm suy nghĩ không biết a Cảnh sống có tốt không? có còn giận cậu nữa hay không? thời gian càng dài oán hận càng sâu,cũng đã bốn năm trôi qua rồi Thượng Quan Cảnh tại sao vẫn chưa tuyên bố việc cậu bỏ trốn ra bên ngoài chứ? là dụng ý gì?
Nhưng muốn gỡ chuông thì phải tìm người buộc chuông,vì thế nên cậu trở về rồi đây.
"Hàm Dương và hai đứa nhỏ sao chưa thấy ra nhỉ? máy bay hạ cánh từ nãy giờ rồi" Mục Thanh đeo mắt kính đen,vẫn trung thành với mái tóc lãng tử và chiếc áo sơmi hoa quen thuộc anh giơ tay xem đồng hồ tự lẩm bẩm hỏi.
"Thanh ca em tới rồi đây!" một thanh âm dễ nghe mỹ miều từ phía đằng sau vui vẻ truyền tới.
Mục Thanh nghe tiếng liền lập tức quay đầu, thiếu niên giờ đã trưởng thành rút đi vẻ ngây ngô trẻ con mà thay vào đó là đường nét ngày càng tinh sảo dụ hoặc,nếu không phải sắc mặt có chút trắng do bệnh thì bây giờ càng đẹp hơn nhiều.Anh cười tươi hỏi "Sao nào? đi đường có mệt lắm không?"
"Không mệt đâu ạ,tại em nghe lời anh mua vé khoang hạng nhất nên phục vụ chỗ ngồi các thứ rất tốt...đồ ăn cũng rất ngon nữa" Mễ Lạc Tranh cởi xuống khẩu trang,hơi mím môi vẻ mặt đăm chiêu vừa suy nghĩ vừa nhỏ giọng đáp.
"Ừ,ngồi khoang hạng nhất thì dễ chịu hơn,không gian cũng rộng rãi nữa"
"Thanh thúc thúc thật không công bằng nha, chẳng thèm để ý hỏi thăm anh em người ta gì hết!" Tiểu Vân trong chiếc áo len nhỏ màu hồng,nhìn anh chống nạnh bỉu môi mắng.
Hai đứa nhỏ ngồi trên nắp kéo của hai chiếc vali mà đung đưa cặp chân ngắn ngủn, một đứa áo len xanh lam đứa còn lại thì áo len hồng vẻ ngoài đều rất bắt mắt,hai má phúng phính hồng vừa trắng nõn lại vô cùng đáng yêu.Khiến anh kìm lòng không đặng mà đưa tay véo má cả hai,ngữ điệu trêu tức chậm chạp hỏi "Hai tiểu quản gia ngày càng nghịch ngợm rồi, cha hai đứa mệt đừng có quậy phá đó biết chưa?"
"Hư người ta mới không phải tiểu quản gia nha... con là bảo bối nhỏ của cha đó chú không biết thì thôi!" tiểu Vân tức khắc chu môi phản bác anh.
Trái lại với đứa em trai hoạt bát ồn nào náo nhiệt kia thì ca ca Thượng Quan Cửu lại an tĩnh ít nói hơn rất nhiều,hai cái bao tay nhỏ bám chắc vào khung kéo vali,nhóc ngiêng đầu hờ hững nhìn đứa em trai đang luyên thuyên không ngớt của mình,âm thầm phỉ báng một câu ấu trĩ,tuy là thế và đôi lúc hay phiền chán nhưng nhóc thật sự rất yêu thương đứa em trai này,hai anh em từ nhỏ đã cùng cha sống nương tựa vào nhau,tình cảm dĩ nhiên khắng khít bền chắc không ai bằng.
"Thượng Quan Vân em an tĩnh lại một chút đi, để cha mau chóng về nhà nghĩ ngơi nữa"
"Ò...vậy em không nói nữa!" thấy anh trai cau mày không vui bé ngay lập tức ngoan ngoãn gật đầu rồi đưa hai tay đã đeo găng lên che miệng đáp.
"Haha hai cái đứa này thật là.." Mục Thanh phì cười lắc đầu nghĩ đúng là con trai của Thượng Quan Cảnh có khác,mới chỉ bốn tuổi mà toàn bộ cử chỉ hành động rồi từng cái cau mày nhấc chân đều đã giống hệt y rồi,một đứa nói nhiều một đứa lãnh đạm ít nói...đôi song long thai này đúng là khác biệt to lớn khiến người đau đầu mà.
"Cũng không còn sớm nữa,để anh đưa cha con em về!" Mục Thanh nhìn đồng hồ cảm thán nói, một thanh niên 23 tuổi cao phú soái độc thân hoàng kim như anh nay lại đi làm bảo mẫu kiêm tài xế lái xe cho ba cha con nhà này, mọi chuyện nếu đổ bể ra ngoài chắc chắn sẽ bị mọi người cười nhạo vào mặt cho mà xem.
Thượng Quan Vân ôm trong tay con gấu bông hình trái tim đỏ, cặp mắt to tròn đen bóng như đậu khấu ngẫng cái đầu nhỏ nhìn chằm chằm vào nơi sườn mặt góc cạnh và chiếc mũi cao thẳng của anh,thầm nghĩ thúc thúc thật sự rất đẹp trai nha còn hơn nhiều minh tinh bé hay coi trên điện thoại và ti vi nữa.
Giống như cảm giác được tầm mắt nhìn ngắm rõ ràng của bé,Mục Thanh quay đầu vừa vặn bắt gặp hết thảy,anh cong mắt cười tươi rồi giang tay bế bé ra khỏi vali ghé môi hôn liên tục nhiều cái vào khuôn mặt phấn nộn hồng hào của bé"Yêu tiểu Vân qúa đi,bảo bối nhỏ đáng yêu xinh đẹp của thúc thúc..." anh vừa hôn vừa nói,ngữ điệu mềm nhẹ giống như đang làm nũng dỗ dành vậy.
Mễ Lạc Tranh thấy vậy cũng không nghĩ gì nhiều chỉ là cậu bế a Cửu lên ôm vào lòng, Thượng Quan Cửu nằm trong lòng cậu mà giương đôi mắt phượng nhỏ nhìn về phía hai người kia,bầu không khí đột nhiên trở nên khác biệt lạ thường,chẳng biết vì lí do gì nhưng nhóc vẫn cảm thấy rằng giữa hai người kia có điều gì đó rất kì lạ,mà chính nhóc cũng không biết giải thích nó là cái gì nữa.Thế nhưng trong tương lai khá lâu về sau, cả hai cha con đều sẽ hối hận vì thái độ dững dưng thờ ơ của bản thân ngày hôm nay,sợ rằng tới lúc đó họ chỉ hận không thể lăng trì xử tử giết chết Mục Thanh cho hả giận ấy chứ.
Ngồi trên xe anh băng băng qua đường lớn rời khỏi sân bay,Thượng Quan Vân ngồi trong lòng anh ngủ thiếp đi từ lúc nào,Mục Thanh chuyên chú nhìn trước lái xe đường cao tốc cần đặc biệt cẩn thận hơn hẳn.A Cửu cũng chẳng khác mấy,ban nãy ở trên máy bay do đi lần đầu nên thích thú không chịu ngủ,hiện tại mí mắt lim dim nặng trịch được cậu ôm ở trong lồng ngực nhắm mắt ngủ ngon lành.
Xuyên qua cửa xe ngắm nhìn khung cảnh xa lạ quen thuộc trước mắt mình,ở nơi này chính là khởi nguồn và kết thúc tạm thời của một mối tình giang giở, kí ức của bốn năm trước hiện ra rõ mồn một trong đầu.Chính cậu dẫn dắt khiến người ta yêu và chính cậu từ bỏ khiến người uất hận,ngoại trừ biết y bình an khoẻ mạnh thì không còn gì khác,đối với những tin ngoài lề cậu lại chẳng hề quan tâm,mà lí do quan trọng nhất chính là không đủ can đam đối mặt sợ sẽ mềm lòng buông xuôi.
Hiện tại nay đã khác xưa rồi,lần này cậu tuyệt đối sẽ không buông tay y thêm lần nào nữa.Đối với việc mang thai sinh con Mễ Lạc Tranh lại không hề sự dụng che đậy cảm giác đau của hệ thống,muốn tự bản thân vượt qua tự mình trãi nghiệm hết thảy,bởi cơ hội không phải lúc nào cũng có.
Thượng Quan Hiên và Triển Ninh Ninh hiện tại đã kết hôn rồi,cô ta cũng đã sinh con,tính theo mốc thời gian thì đứa trẻ hiện tại đã bằng tuổi cặp song sinh nhà cậu rồi,nhưng chẳng biết có phải do cậu trù ếm có hiệu qủa hay không? mà công ty Triển gia những năm gần đây làm ăn liên tục thua lỗ nặng nề,không còn hào quang rực rỡ như trước,cả nhà họ giờ đây chắc là ắt hẳn khó chịu lắm nhỉ?
Khu căn hộ cao cấp này chính là một trong những sản nghiệp riêng của Mục Thanh,anh đã bắt đầu khởi công xây dựng từ trước và đầu năm nay mới được chính thức đưa vào sử dụng,nhà cậu ở trên lầu 8 mà phía dưới ngay đối diện chính là một trường mẫu giáo tư nhân khá lớn,hai đứa nhà cậu tạm thời có thể học thêm ở đây một khoảng thời gian nữa.Bác sĩ thông báo tuần sau chính thức nhập viện điều trị,nên cậu chỉ còn 7 ngày để nghĩ và đưa hai bé con dạo chơi ngao du đây đó.
Biết cha bị bệnh mệt mỏi nên khi ra ngoài hai đứa luôn chủ động đi sát,ngoan ngoãn nắm tay sợ đi lạc,mỗi sáng thức giấc chính là nghĩ bản thân nên đưa con đi ăn uống vui vẻ ở những nơi nào,hôm nay cũng thế,ba cha con hiện tại chính là đang ăn ở tiệm kem trong công viên.
"A Cửu,con thích vị nào? dâu hay là sô cô la?"
"Chỉ cần là do cha mua con đều thích ạ!" nhóc con giương đôi mắt to tròn mà nghiêm túc gật đầu.
Mễ Lạc Tranh nhìn nhóc con liền liên tưởng tới Thượng Quan Cảnh,đôi mắt phượng dài đen láy, sóng mũi cao bờ môi tinh tế,sườn mặt ẩn ẩn góc cạnh ngoại trừ hai má lúm đồng tiền và nước da trắng hồng ra thì trên mặt không có chút gì liên quan giống với cậu cả, chăm chú nhìn ngắm sờ nắn thật lâu rồi bất giác buột miệng thốt lên "Thật là giống y hệt daddy con vậy"
"Daddy? ý cha là cái người đã bỏ rơi ba chúng ta hả?" Thượng Quan Cửu hơi cau mày nhỏ ngờ vực hỏi.
Mễ Lạc Tranh nghe vậy liền búng nhẹ một cái vào trán bé "Đứa nhỏ này con nghe ai nói bậy bạ vậy hả? daddy bỏ rơi cha con ta lúc nào? chỉ là anh ấy có việc bận nên chưa thể đến thăm mà thôi,biết chưa hả?"
Tuy không bằng lòng với lời cha nói nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu,Thượng Quan Cửu trong lòng âm thầm phỉ nhổ cái người gọi là daddy chưa từng gặp mặt kia,lúc cha sinh bọn họ ông ta ở đâu? lúc cha đau ốm nằm viện ông ta ở đâu? lúc ba người họ bị nhiều hàng xóm cô lập ức hiếp ông ta ở đâu? daddy thì lại thế nào? có gì ghê gớm đâu chứ? chẳng phải chỉ góp mỗi hai con nòng nọc tạo nên anh em bọn họ thôi sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.