Chương 187: Đồ Nhi,Vi Sư Mang Thai Rồi!(15)
Điền Long Long
14/03/2022
"Giả vờ rất giống nha,sao? bị ta đoán trúng tim đen nên tức giận chứ gì?"
"Câm miệng!! ngươi câm miệng cho ta!! Cố Tần Đình y tuyệt đối không phải là ma tu,huyết mạch gì đó tất cả đều do một tay ngươi sắp đặt ra!!" hắn theo bản năng tức giận mà nắm tay hét lớn.
Mạch Trúc thấy hắn phản ứng dữ dội như vậy liền có chút ngoài ý muốn,cặp mắt híp lại nhìn về phía hắn ngụ ý tìm tòi.Khuôn mặt thần sắc dữ tợn vặn vẹo nói "Phải hay không cũng không tới phiên ngươi định đoạt, bao che như vậy chắc là đã biết từ trước rồi đúng không? đường đường là thái thượng trưởng lão của Thiên Kiếm Thần Cung,vậy mà lại đi bao che dư nghiệt ma tộc,giúp nó trà trộm vào Thần Cung suốt bao năm! ha nói nó không phải? ngươi coi ta là thằng ngu sao?"
"Nói!! có phải là Phương Cẩm Ngọc ngươi cấu kết ma tộc, âm mưu chiếm đoạt Thiên Kiếm Thần Cung đúng không!!" Mạch Trúc ngữ điệu câu từ chấn vất dồn dập,hoàn toàn không chừa chút lổ hổng hay cho Mễ Lạc Tranh cơ hội phản công.
Hắn đơ người trong chốc lát khiến gã thừa thắng sông lên,được đà lấn tới cười gằn thấp giọng nói "Nếu như không phải ngày hôm đó lịch luyện Cố Tần Đình ra tay mạt sát yêu vương Nhai Tí,vô tình lộ ra một tia ma khí,hôm đó đi theo bảo vệ bọn đệ tử còn có rất nhiều người khác.Nhưng chỉ ta và chưởng môn tu vi cao thâm tinh ý thấy được,ma tộc từ trườc tới nay cùng chúng ta thế bất lưỡng lập.Là kẻ thù đời đời kiếp kiếp...ngươi bảo vệ y là muốn phản bội Nhân giới đúng không?"
"Phải thì thế nào? mà không phải thì thế nào?" Mễ Lạc Tranh khẽ liếc qua gã,hai tay chắp ra sau lưng đạm mạc đáp.Bộ dáng vô tâm hờ hững khác với kích động khó nén vừa rồi.
Nhưng hành động đó qua mắt Mạch Trúc chính là giả vờ,chột dạ không cam lòng.Hơn hai năm qua ai mà không biết sư trò hai người tình cảm vô cùng tốt chứ? giờ lại vờ như không quan tâm? gạt ai vậy hả? bộ tưởng gã là trẻ lên ba dễ gạt muốn làm gì thì làm sao? thần sắc dữ tợn trên mặt từ từ biến mất,bộ dáng trở về như lúc bình thường từ từ đi qua tiến về phía hắn,chỉ là lúc đi ngang qua một cánh tay cố ý giơ ra chạm vào mông hắn mà bóp mạnh một cái.
Mễ Lạc Tranh giật mình phản ứng vội xoay người tránh ra,nhưng bị Mạch Trúc gồng sức giữ lại.Gã dùng ánh mắt d*âm đ*ảng nhìn hắn lần lượt từ trên xuống dưới,thiếu điều như muốn xuyên thủng y phục mà ăn sạch hắn vậy.
"Ta khuyên ngươi tốt nhất không nên phản kháng vô ích,nếu ở qúa khứ ta tất nhiên sẽ kiêng kị ngươi vài phần nhưng hiện tại thì không." Khuôn mặt gã ghé sát hai mắt trợn trừng nhìn chằm chằm hắn,mùi hương trầm đục trên người gã khiến Mễ Lạc Tranh vô cùng khó chịu.
Nếu như không phải vì nhiệm vụ thì e rằng hắn đã tiễn Mạch Trúc bay màu từ lâu rồi,nhảy nhót làm trò hề đã vậy còn dám lợi dụng hắn,là ai cho gã lá gan đó hả?? Mễ Lạc Tranh tràn đầy hận thù,ánh mắt như chứa đầy dao găm sắc bén tựa không chút sợ hải đối diện với Mạch Trúc.
"Phương Cẩm Ngọc a,tên học trò cưng của ngươi hôm nay chết chắc rồi!!" giọng điệu gã bình thãn đáp,nhưng ẩn sâu trong đó chính là hưng phấn cùng mong chờ.Nói song gã còn đặc biệt chú ý tới thần sắc hắn,qủa nhiên nghe tới đây Mễ Lạc Tranh còn đặc biệt tỏ ra vẻ lo lắng cùng mờ mịt không rõ,dồn hết sức lực đẩy mạnh gã trầm giọng hỏi "Ngươi muốn làm gì y? Mạch Trúc rốt cuộc là ngươi định giở trò gì?"
Gã không kịp phòng tránh nên bị hắn đụng ngã lão đảo về sau,nhưng chỉ là lùi vài bước ngắn bởi tu vi Mễ Lạc Tranh vốn đã không còn như trước,hiện tại hoàn toàn không phải đối thủ của gã.Mạch Trúc mím môi âm trầm liếc hắn một cái,sau đó liền phất mạnh tay áo rời đi,trong lòng không ngừng cười lạnh khinh thường hắn.Tên kh*ốn này nếu như không có nhan sắc thì gã còn lâu mới nhẹ nhàng với hắn như vậy, đợi lát nữa đại công cáo thành,thành công vạch trần thân phận thật sự của Cố Tần Đình,xem hắn còn bao che thằng nhóc đó được tới khi nào???
Mối thù năm đó ở trước cửa Bách Khí Lâu gã vẫn chưa có quên đâu!Phương Cẩm Ngọc để ta xem hôm nay ngươi làm sao bảo vệ được nó!!
Nhưng gã nào biết rằng cái kế hoạch cao siêu gã nghĩ ra kia, thật ra là do Mễ Lạc Tranh từng bước dẫn dắt,nếu hắn đã có ý bao che thì tuyệt đối sẽ không ai biết Cố Tần Đình thật ra là dòng dõi ma tộc.Dù không muốn nhưng vì nhiệm vụ sỡ bất đắc dĩ đành phải làm,nếu là như vậy chính mình ngày mai phải nhất kiếm xuyên tim Cố Tần Đình,rồi ngồi đợi y trở về báo thú ngược hận thôi đúng không?
Nhẹ nhàng phủi đi lớp tro bụi và vụn gỗ dính trên y phục,ánh mắt đượm buồn nhìn xa xăm về phía mặt trời lặn.Buổi chiều hoàng hôn ở phía cuối chân trời rực đỏ,từng đàn hạc bay qua không trung và cơn gió cuối thu se lạnh.Thổi theo từng đợt lá cây vàng ươm rơi rụng,y phục phấp phới mái tóc phiêu bồng trong gió,đôi mắt đẹp đẽ bất chợt chảy ra hai hàng nước mắt,từ nơi khoé chảy dài xuống sườn mặt tinh sảo.
Bàn tay vừa giơ lên định quệt thì trước mắt đột nhiên tối xầm,một bóng dáng cao lớn đứng che chắn ở trước mặt hắn.Người này mặc huyền y vải gấm mỏng chiết eo,đôi chân dài hữu lực và bờ vai rộng.Tuy chỉ mới 17 tuổi nhưng đã mang đến cho người ta cảm giác của nam nhân trưởng thành,mày kiếm khẽ cau mà lo lắng nhìn hắn,ôn tồn hỏi "Sư tôn người làm sao vậy?"
Liếc thấy là y cảm xúc Mễ Lạc Tranh ngay tức khắc vỡ oà,không đáp lời nào giang hai tay ôm chặt lấy eo y,vùi đầu vào trong lồng ngực rồi tức khắc khóc oà cả lên.Khiến y cảm thấy vô cùng luống cuống không biết làm sao,đồng thời tự hỏi lòng mình bản thân đã có phải đã làm điều gì sai rồi hay không? thấy sư tôn khóc đến thương tâm khổ sở như vậy càng không đành lòng,bàn tay thiếu niên đặt ra sau lưng nhẹ nhàng vỗ về lưng hắn.Ánh mắt tràn đầy cưng chiều cùng sủng nịnh,nhìn không ra chút chán ghét hay hận thù nào.
"A Đình....." thanh âm sư tôn nghẹn ngào nức nở từ trong lồng ngực y truyền ra tới,Cố Tần Đình cử chỉ đều nhịp nhẹ nhàng an ủi hắn.Hoàn toàn không chút giả dối hay làm bộ,từ sâu trong tận đáy lòng y với hắn càng là cưng chiều sủng nịnh cùng bảo hộ,không chút thù hận cũng không còn tại ý định trả thù nữa.Bởi kể từ hơn một năm trước Cố Tần Đình liền triệt để buông xuống thù hận,còn nhớ vào ngày sinh nhật 16 tuổi đó sư tôn làm cho y một chén cháo gừng thịt băm nóng hổi.
Món cháo kí ức gợi nhớ lại hết thảy yêu thương ở kiếp trước và ấm áp ở kiếp này,uống vào một ngụm y liền cảm thấy trái tim mình như được ai đó treo lò sưởi ấm.Một chén cháo gừng lại lần nữa thành công đánh gục y,giống như kiếp trước y cũng vì đó mà tha thứ cho hắn.Và kiếp này cũng vậy,chỉ là triệt để buông xuống tất cả làm lại từ đầu,muốn cùng hắn lại lần nữa bắt đầu cuộc sống riêng hạnh phúc của hai người.
Trở về phòng chứng kiến sư tôn bình an chìm vào giấc ngủ mới lần nữa mở cửa ra ngoài,ngồi trên tảng đá lớn đối diện với mặt hồ tĩnh lặng,trên trời cao trăng tròn sáng rực hoạ bóng xuống mặt hồ.Từ trên cành cây rơi xuống một chiếc lá,vừa mới chạm mặt nước đã khiến gợn sóng lan tràn.Bóng trăng dập dờn méo mó theo từng đợt,kéo lên ống tay áo tháo ra lớp băng quấn trắng dài,cẳng tay màu cổ đồng thời khắc này lại chi chít tràn ngập tia mạch nhỏ lẻ màu đen.Bọn chúng giống như rễ cây đang không ngừng sinh sôi nảy nở,Cố Tần Đình nhíu mày nhìn nó mà nhớ lại 1 tháng trước đây.Kể từ thời khắc trùng sinh y đã ngay lập tức liên hệ minh giới,nhờ vào kí ức kiếp trước nên trong vòng nữa năm ngắn ngủi đã thành công thống nhất Minh giới, và toàn quyền chưởng quản hết thảy.
Huyết mạch cổ văn ngày càng dày đặc nhưng vẫn nằm trong tầm kiểm soát,còn nhớ ở kiếp trước trong trận đấu chung cuộc ngày mai y đã vô tình bại lộ thân phận bị nhân tộc đuổi giết.Và cũng trong ngày hôm đó sư tôn tàn nhẫn đâm xuyên và moi đi nội đan của y.Nhưng hết thảy đã là dĩ vãng qúa khứ và hiện tại nó sẽ không bao giờ sảy ra nữa,Cố Tần Đình nắm chặt túi thơm bên hông được sư tôn thêu tặng mà chắc chắn,y toàn tâm tin tưởng rằng người chắc chắn đã thay đổi khác xưa.Sẽ không đối với y lần nữa làm ra hành động tàn bạo ác độc đó nữa,chỉ là không biết tại sao trong lòng y vẫn nảy sinh cảm giác bất an khó hiểu.
"Chắc là do dư âm kiếp trước để lại thôi" Cồ Tần Đình tự nghĩ thầm an ủi bản thân,chợt y lại nhớ tới sư tôn.Lúc chiều người ôm chặt y và khóc rất nhiều,nhưng hỏi lí do tại sao lại khóc thì lắc đầu không nói.Y chỉ có thể không cam nuốt ngược nghi hoặc vào trong,nhưng kéo đến càng dài thì phần nóng lòng hỗn tạp cùng loại cảm xúc khó giải thích kia càng là cuồn cuộn mãnh liệt.
Y cứ thế ngồi ngắm sông ngây người cho đến khi trời sáng,và mặt trời lần nữa lên cao,tiếng chuông thanh hồn khẽ vang lên ba hồi đánh thức tất cả mọi người.Vừa định đi gọi thì sư tôn đã từ trong phòng bước ra,chỉ là ánh mắt người nhìn thẳng vào y tựa hồ nóng bỏng cùng vô hạn thương tiếc,chỉ là khi y chớp mắt và nhìn lại lần nữa thì mọi thứ đã trở lại bình thường,phảng phất như nó chưa hề xuất hiện vậy.
"Sư tôn" Cố Tần Đình chạy nhanh tới trước mặt hắn,không đợi hắn nói đã là mở miệng đặt câu hỏi "Người hôm nay có muốn đi xem con thi đấu không?"
"Trận cuối cùng rồi,nếu thắng con với người cùng nhau đi du ngoạn mừng sinh thần con được không?"
Mễ Lạc Tranh nghe vậy thì gật đầu đáp "Được thôi."
Cố Tần Đình trên mặt lộ vẻ vui mừng cùng hưng phấn khó kìm nén,thiếu điều kích động muốn giang tay ôm chầm lấy hắn nhưng e ngại tâm trạng sư tôn nên không làm.
Thiên Kiêu chi chiến toàn thể đại lục được tổ chức để chọn ra thiếu niên thiên tài giỏi nhất, Cố Tần Đình một đường đánh thắng vô địch thủ,trừ bỏ chút đệ tử thế gia còn ra đòn được chút da lông kia thì còn lại ai cũng không phải là đối thủ của y.Và đối thủ hôm nay cũng vậy,chỉ là từ đầu đến cuối hai người chưa bao giờ giao thủ với nhau,nhưng Cố Tần Đình vô cùng tự tin với khả năng của bản thân mình.
Tiến lên lôi đài khom người chào hỏi song liền bắt đầu giao thủ,Hắc Minh xuất ra, kiếm quang như mưa ẩn hiện liên tục tấn công về phía đối thủ,thân thủ y rất nhanh đến nổi khán đài bên dưới mọi người chỉ nhìn thấy một đạo tàn ảnh xẹt qua.
Ngồi ở phía trên đài cao Mạch Trúc khuôn mặt châm chọc khẽ liếc mắt nhìn qua hắn,nhưng cái thấy được chỉ là Mễ Lạc Tranh bình tĩnh ung dung nâng cốc phẩm trà,hoàn toàn nhìn không ra chút lo lắng nào.Hừ! để ta xem ngươi còn giả trang được đến bao giờ??
Chỉ là gã không biết đến cái người tưởng chừng đang bình tĩnh kia,trong đầu lại đang cùng hệ thống giao lưu hỏi "Mạch Trúc sắp chết sao? là ai làm?"
[ Cố Tần Đình,kể từ khi trọng sinh y đã bắt đầu hạ độc hạ cổ trùng với Mạch Trúc rồi,hiện tại chỉ cần một ý niệm liền có thể khiến gã hồn siêu phách tán]
"Ồ...như vậy cũng rất tốt nha" Mễ Lạc Tranh buông bỏ tách trà xuống bàn,vậy đỡ công hắn phải ra tay động thủ rồi, lười biếng chống tay lên mặt bàn nhìn về phía dưới lôi đài.
Lúc này trận đấu đã đi tới hồi kết,đối thủ đã bị Cố Tần Đình đá văng ra khỏi lôi đài xa hơn cả ngàn mét,sân đấu kiên cố cũng bị đánh đến không nên hình thủng lỗ chỗ và đổ vỡ khắp nơi.
<< Quán Quân của thiên kiêu chi chiến lần thứ 100 chính là Cố Tần Đình của Thiên Kiếm Thần Cung!!>> ngay khi tiếng trưởng lão thông báo vừa kết thúc thì phía chân trời đã dâng lên nồng đậm ma khí,khác với đỏ rực trước đó,lần này hoàn toàn là một màu âm u tím đen mang theo nồng đậm sát khí cùng hủy thiên diệt địa.Cuồng phong bạo loạn rít gào nổi lên thổi bay hằng hà sa số lầu các,lôi đình trên trời giăng dày đặc đến giống như mạng nhện.
Núi trời khắp nơi rung chuyển,hư không như muốn xé rách.Trên trời một đầu toạ kị khổng lồ giống như lầu các xếp san sát nhau,dài rộng cả hơn trăm trượng ngự lạc ở trên trời cao.Toàn thân nó một màu đen nhánh như than,thế nhưng cảm giác áo bức mà nó mang tới lại không một ai dám coi thường khinh rẽ.
Đệ tử nhiều người tu vi thấp đã sớm thấy khiếu chảy máu phiêu hồn tại chỗ,tràng cảnh hiện tại vô cùng ồn ào hổn loạn,giống như ban đêm vậy khắp nơi tối đen hoàn toàn nhìn không ra thứ gì xung quanh cả.Nếu là ma khí thì chắc chắn là thứ đồ trong lãnh địa Minh giới kia đi ra.Nhưng rồi một khoả hoả cầu bất ngờ từ phía toạ kị phóng lên,đốt đến không khí xung quanh trở nên nóng hừng hực.
Từ trên thuyền cao thân ảnh nam tử dần dần xuất hiện,toàn thân mặc bộ hắc y trùm kín từ đầu đến chân,khuôn mặt mơ hồ hư ảo giống như sương mù bao quanh hoàn toàn nhìn không rõ chân diện mục.Nhưng Mễ Lạc Tranh vừa nhìn liền biết rõ người tới là ai,trong tương lai kẻ này chính là một trong 7 thuộc hạ đắc lực nhất,cùng với Phùng Soái kết hợp hiệu lệnh Cố Tần Đình và giết đến thiên địa hôi ám.
Mặc kệ đám người phía dưới phản ứng thế nào, bóng người kia chỉ là khẽ nghiêng đầu nhìn lướt qua Cố Tần Đình,toàn thân không ngừng toả ra hắc khí làm người phát lạnh.Chợt bóng người đó giơ tay ra tạo thành cổ lực lượng vô hình khoá chặt bất động tất cả mọi người.Sát khí lần nữa bao trùm khiến người hoảng sợ không cách phản kháng,áp bọn họ đến ngạt thở và chảy đầy mồ hôi.
Ngay cả Mễ Lạc Tranh cũng có chút ngoài ý muốn,đương lúc muốn xuất ra Bạch liên tâm kiếm cùng nhau liều chết thì cơ thể bất ngờ bị nhấc bổng lên,cổ lực vô hình đó kéo hắn bay nhanh về phía bóng người kia.Không kịp đợi hắn phản ứng thì tiếng nói lạnh băng của hệ thống lại bất ngờ vang lên.
[Đinh! nhiệm vụ phát định hủy bỏ do phát sinh chuyện ngoài ý muốn,hệ thống trục trặc cần bảo trì nên offline một đoạn thời gian,tương lai sắp tới mong kí chủ tự lực cánh sinh Over!!]
Mễ Lạc Tranh"????" Đậu nê mã cái gì nữa vậy???
Cố Tần Đình đứng ở phía dưới cũng bày ra vẻ mặt vô tận sầu lo,nhưng khoé môi lại không nhịn được mà câu lên ý cười,khẽ mấp máy môi khẩu hình nói "Sư tôn...hẹn gặp lại người ở Minh giới"
"Câm miệng!! ngươi câm miệng cho ta!! Cố Tần Đình y tuyệt đối không phải là ma tu,huyết mạch gì đó tất cả đều do một tay ngươi sắp đặt ra!!" hắn theo bản năng tức giận mà nắm tay hét lớn.
Mạch Trúc thấy hắn phản ứng dữ dội như vậy liền có chút ngoài ý muốn,cặp mắt híp lại nhìn về phía hắn ngụ ý tìm tòi.Khuôn mặt thần sắc dữ tợn vặn vẹo nói "Phải hay không cũng không tới phiên ngươi định đoạt, bao che như vậy chắc là đã biết từ trước rồi đúng không? đường đường là thái thượng trưởng lão của Thiên Kiếm Thần Cung,vậy mà lại đi bao che dư nghiệt ma tộc,giúp nó trà trộm vào Thần Cung suốt bao năm! ha nói nó không phải? ngươi coi ta là thằng ngu sao?"
"Nói!! có phải là Phương Cẩm Ngọc ngươi cấu kết ma tộc, âm mưu chiếm đoạt Thiên Kiếm Thần Cung đúng không!!" Mạch Trúc ngữ điệu câu từ chấn vất dồn dập,hoàn toàn không chừa chút lổ hổng hay cho Mễ Lạc Tranh cơ hội phản công.
Hắn đơ người trong chốc lát khiến gã thừa thắng sông lên,được đà lấn tới cười gằn thấp giọng nói "Nếu như không phải ngày hôm đó lịch luyện Cố Tần Đình ra tay mạt sát yêu vương Nhai Tí,vô tình lộ ra một tia ma khí,hôm đó đi theo bảo vệ bọn đệ tử còn có rất nhiều người khác.Nhưng chỉ ta và chưởng môn tu vi cao thâm tinh ý thấy được,ma tộc từ trườc tới nay cùng chúng ta thế bất lưỡng lập.Là kẻ thù đời đời kiếp kiếp...ngươi bảo vệ y là muốn phản bội Nhân giới đúng không?"
"Phải thì thế nào? mà không phải thì thế nào?" Mễ Lạc Tranh khẽ liếc qua gã,hai tay chắp ra sau lưng đạm mạc đáp.Bộ dáng vô tâm hờ hững khác với kích động khó nén vừa rồi.
Nhưng hành động đó qua mắt Mạch Trúc chính là giả vờ,chột dạ không cam lòng.Hơn hai năm qua ai mà không biết sư trò hai người tình cảm vô cùng tốt chứ? giờ lại vờ như không quan tâm? gạt ai vậy hả? bộ tưởng gã là trẻ lên ba dễ gạt muốn làm gì thì làm sao? thần sắc dữ tợn trên mặt từ từ biến mất,bộ dáng trở về như lúc bình thường từ từ đi qua tiến về phía hắn,chỉ là lúc đi ngang qua một cánh tay cố ý giơ ra chạm vào mông hắn mà bóp mạnh một cái.
Mễ Lạc Tranh giật mình phản ứng vội xoay người tránh ra,nhưng bị Mạch Trúc gồng sức giữ lại.Gã dùng ánh mắt d*âm đ*ảng nhìn hắn lần lượt từ trên xuống dưới,thiếu điều như muốn xuyên thủng y phục mà ăn sạch hắn vậy.
"Ta khuyên ngươi tốt nhất không nên phản kháng vô ích,nếu ở qúa khứ ta tất nhiên sẽ kiêng kị ngươi vài phần nhưng hiện tại thì không." Khuôn mặt gã ghé sát hai mắt trợn trừng nhìn chằm chằm hắn,mùi hương trầm đục trên người gã khiến Mễ Lạc Tranh vô cùng khó chịu.
Nếu như không phải vì nhiệm vụ thì e rằng hắn đã tiễn Mạch Trúc bay màu từ lâu rồi,nhảy nhót làm trò hề đã vậy còn dám lợi dụng hắn,là ai cho gã lá gan đó hả?? Mễ Lạc Tranh tràn đầy hận thù,ánh mắt như chứa đầy dao găm sắc bén tựa không chút sợ hải đối diện với Mạch Trúc.
"Phương Cẩm Ngọc a,tên học trò cưng của ngươi hôm nay chết chắc rồi!!" giọng điệu gã bình thãn đáp,nhưng ẩn sâu trong đó chính là hưng phấn cùng mong chờ.Nói song gã còn đặc biệt chú ý tới thần sắc hắn,qủa nhiên nghe tới đây Mễ Lạc Tranh còn đặc biệt tỏ ra vẻ lo lắng cùng mờ mịt không rõ,dồn hết sức lực đẩy mạnh gã trầm giọng hỏi "Ngươi muốn làm gì y? Mạch Trúc rốt cuộc là ngươi định giở trò gì?"
Gã không kịp phòng tránh nên bị hắn đụng ngã lão đảo về sau,nhưng chỉ là lùi vài bước ngắn bởi tu vi Mễ Lạc Tranh vốn đã không còn như trước,hiện tại hoàn toàn không phải đối thủ của gã.Mạch Trúc mím môi âm trầm liếc hắn một cái,sau đó liền phất mạnh tay áo rời đi,trong lòng không ngừng cười lạnh khinh thường hắn.Tên kh*ốn này nếu như không có nhan sắc thì gã còn lâu mới nhẹ nhàng với hắn như vậy, đợi lát nữa đại công cáo thành,thành công vạch trần thân phận thật sự của Cố Tần Đình,xem hắn còn bao che thằng nhóc đó được tới khi nào???
Mối thù năm đó ở trước cửa Bách Khí Lâu gã vẫn chưa có quên đâu!Phương Cẩm Ngọc để ta xem hôm nay ngươi làm sao bảo vệ được nó!!
Nhưng gã nào biết rằng cái kế hoạch cao siêu gã nghĩ ra kia, thật ra là do Mễ Lạc Tranh từng bước dẫn dắt,nếu hắn đã có ý bao che thì tuyệt đối sẽ không ai biết Cố Tần Đình thật ra là dòng dõi ma tộc.Dù không muốn nhưng vì nhiệm vụ sỡ bất đắc dĩ đành phải làm,nếu là như vậy chính mình ngày mai phải nhất kiếm xuyên tim Cố Tần Đình,rồi ngồi đợi y trở về báo thú ngược hận thôi đúng không?
Nhẹ nhàng phủi đi lớp tro bụi và vụn gỗ dính trên y phục,ánh mắt đượm buồn nhìn xa xăm về phía mặt trời lặn.Buổi chiều hoàng hôn ở phía cuối chân trời rực đỏ,từng đàn hạc bay qua không trung và cơn gió cuối thu se lạnh.Thổi theo từng đợt lá cây vàng ươm rơi rụng,y phục phấp phới mái tóc phiêu bồng trong gió,đôi mắt đẹp đẽ bất chợt chảy ra hai hàng nước mắt,từ nơi khoé chảy dài xuống sườn mặt tinh sảo.
Bàn tay vừa giơ lên định quệt thì trước mắt đột nhiên tối xầm,một bóng dáng cao lớn đứng che chắn ở trước mặt hắn.Người này mặc huyền y vải gấm mỏng chiết eo,đôi chân dài hữu lực và bờ vai rộng.Tuy chỉ mới 17 tuổi nhưng đã mang đến cho người ta cảm giác của nam nhân trưởng thành,mày kiếm khẽ cau mà lo lắng nhìn hắn,ôn tồn hỏi "Sư tôn người làm sao vậy?"
Liếc thấy là y cảm xúc Mễ Lạc Tranh ngay tức khắc vỡ oà,không đáp lời nào giang hai tay ôm chặt lấy eo y,vùi đầu vào trong lồng ngực rồi tức khắc khóc oà cả lên.Khiến y cảm thấy vô cùng luống cuống không biết làm sao,đồng thời tự hỏi lòng mình bản thân đã có phải đã làm điều gì sai rồi hay không? thấy sư tôn khóc đến thương tâm khổ sở như vậy càng không đành lòng,bàn tay thiếu niên đặt ra sau lưng nhẹ nhàng vỗ về lưng hắn.Ánh mắt tràn đầy cưng chiều cùng sủng nịnh,nhìn không ra chút chán ghét hay hận thù nào.
"A Đình....." thanh âm sư tôn nghẹn ngào nức nở từ trong lồng ngực y truyền ra tới,Cố Tần Đình cử chỉ đều nhịp nhẹ nhàng an ủi hắn.Hoàn toàn không chút giả dối hay làm bộ,từ sâu trong tận đáy lòng y với hắn càng là cưng chiều sủng nịnh cùng bảo hộ,không chút thù hận cũng không còn tại ý định trả thù nữa.Bởi kể từ hơn một năm trước Cố Tần Đình liền triệt để buông xuống thù hận,còn nhớ vào ngày sinh nhật 16 tuổi đó sư tôn làm cho y một chén cháo gừng thịt băm nóng hổi.
Món cháo kí ức gợi nhớ lại hết thảy yêu thương ở kiếp trước và ấm áp ở kiếp này,uống vào một ngụm y liền cảm thấy trái tim mình như được ai đó treo lò sưởi ấm.Một chén cháo gừng lại lần nữa thành công đánh gục y,giống như kiếp trước y cũng vì đó mà tha thứ cho hắn.Và kiếp này cũng vậy,chỉ là triệt để buông xuống tất cả làm lại từ đầu,muốn cùng hắn lại lần nữa bắt đầu cuộc sống riêng hạnh phúc của hai người.
Trở về phòng chứng kiến sư tôn bình an chìm vào giấc ngủ mới lần nữa mở cửa ra ngoài,ngồi trên tảng đá lớn đối diện với mặt hồ tĩnh lặng,trên trời cao trăng tròn sáng rực hoạ bóng xuống mặt hồ.Từ trên cành cây rơi xuống một chiếc lá,vừa mới chạm mặt nước đã khiến gợn sóng lan tràn.Bóng trăng dập dờn méo mó theo từng đợt,kéo lên ống tay áo tháo ra lớp băng quấn trắng dài,cẳng tay màu cổ đồng thời khắc này lại chi chít tràn ngập tia mạch nhỏ lẻ màu đen.Bọn chúng giống như rễ cây đang không ngừng sinh sôi nảy nở,Cố Tần Đình nhíu mày nhìn nó mà nhớ lại 1 tháng trước đây.Kể từ thời khắc trùng sinh y đã ngay lập tức liên hệ minh giới,nhờ vào kí ức kiếp trước nên trong vòng nữa năm ngắn ngủi đã thành công thống nhất Minh giới, và toàn quyền chưởng quản hết thảy.
Huyết mạch cổ văn ngày càng dày đặc nhưng vẫn nằm trong tầm kiểm soát,còn nhớ ở kiếp trước trong trận đấu chung cuộc ngày mai y đã vô tình bại lộ thân phận bị nhân tộc đuổi giết.Và cũng trong ngày hôm đó sư tôn tàn nhẫn đâm xuyên và moi đi nội đan của y.Nhưng hết thảy đã là dĩ vãng qúa khứ và hiện tại nó sẽ không bao giờ sảy ra nữa,Cố Tần Đình nắm chặt túi thơm bên hông được sư tôn thêu tặng mà chắc chắn,y toàn tâm tin tưởng rằng người chắc chắn đã thay đổi khác xưa.Sẽ không đối với y lần nữa làm ra hành động tàn bạo ác độc đó nữa,chỉ là không biết tại sao trong lòng y vẫn nảy sinh cảm giác bất an khó hiểu.
"Chắc là do dư âm kiếp trước để lại thôi" Cồ Tần Đình tự nghĩ thầm an ủi bản thân,chợt y lại nhớ tới sư tôn.Lúc chiều người ôm chặt y và khóc rất nhiều,nhưng hỏi lí do tại sao lại khóc thì lắc đầu không nói.Y chỉ có thể không cam nuốt ngược nghi hoặc vào trong,nhưng kéo đến càng dài thì phần nóng lòng hỗn tạp cùng loại cảm xúc khó giải thích kia càng là cuồn cuộn mãnh liệt.
Y cứ thế ngồi ngắm sông ngây người cho đến khi trời sáng,và mặt trời lần nữa lên cao,tiếng chuông thanh hồn khẽ vang lên ba hồi đánh thức tất cả mọi người.Vừa định đi gọi thì sư tôn đã từ trong phòng bước ra,chỉ là ánh mắt người nhìn thẳng vào y tựa hồ nóng bỏng cùng vô hạn thương tiếc,chỉ là khi y chớp mắt và nhìn lại lần nữa thì mọi thứ đã trở lại bình thường,phảng phất như nó chưa hề xuất hiện vậy.
"Sư tôn" Cố Tần Đình chạy nhanh tới trước mặt hắn,không đợi hắn nói đã là mở miệng đặt câu hỏi "Người hôm nay có muốn đi xem con thi đấu không?"
"Trận cuối cùng rồi,nếu thắng con với người cùng nhau đi du ngoạn mừng sinh thần con được không?"
Mễ Lạc Tranh nghe vậy thì gật đầu đáp "Được thôi."
Cố Tần Đình trên mặt lộ vẻ vui mừng cùng hưng phấn khó kìm nén,thiếu điều kích động muốn giang tay ôm chầm lấy hắn nhưng e ngại tâm trạng sư tôn nên không làm.
Thiên Kiêu chi chiến toàn thể đại lục được tổ chức để chọn ra thiếu niên thiên tài giỏi nhất, Cố Tần Đình một đường đánh thắng vô địch thủ,trừ bỏ chút đệ tử thế gia còn ra đòn được chút da lông kia thì còn lại ai cũng không phải là đối thủ của y.Và đối thủ hôm nay cũng vậy,chỉ là từ đầu đến cuối hai người chưa bao giờ giao thủ với nhau,nhưng Cố Tần Đình vô cùng tự tin với khả năng của bản thân mình.
Tiến lên lôi đài khom người chào hỏi song liền bắt đầu giao thủ,Hắc Minh xuất ra, kiếm quang như mưa ẩn hiện liên tục tấn công về phía đối thủ,thân thủ y rất nhanh đến nổi khán đài bên dưới mọi người chỉ nhìn thấy một đạo tàn ảnh xẹt qua.
Ngồi ở phía trên đài cao Mạch Trúc khuôn mặt châm chọc khẽ liếc mắt nhìn qua hắn,nhưng cái thấy được chỉ là Mễ Lạc Tranh bình tĩnh ung dung nâng cốc phẩm trà,hoàn toàn nhìn không ra chút lo lắng nào.Hừ! để ta xem ngươi còn giả trang được đến bao giờ??
Chỉ là gã không biết đến cái người tưởng chừng đang bình tĩnh kia,trong đầu lại đang cùng hệ thống giao lưu hỏi "Mạch Trúc sắp chết sao? là ai làm?"
[ Cố Tần Đình,kể từ khi trọng sinh y đã bắt đầu hạ độc hạ cổ trùng với Mạch Trúc rồi,hiện tại chỉ cần một ý niệm liền có thể khiến gã hồn siêu phách tán]
"Ồ...như vậy cũng rất tốt nha" Mễ Lạc Tranh buông bỏ tách trà xuống bàn,vậy đỡ công hắn phải ra tay động thủ rồi, lười biếng chống tay lên mặt bàn nhìn về phía dưới lôi đài.
Lúc này trận đấu đã đi tới hồi kết,đối thủ đã bị Cố Tần Đình đá văng ra khỏi lôi đài xa hơn cả ngàn mét,sân đấu kiên cố cũng bị đánh đến không nên hình thủng lỗ chỗ và đổ vỡ khắp nơi.
<< Quán Quân của thiên kiêu chi chiến lần thứ 100 chính là Cố Tần Đình của Thiên Kiếm Thần Cung!!>> ngay khi tiếng trưởng lão thông báo vừa kết thúc thì phía chân trời đã dâng lên nồng đậm ma khí,khác với đỏ rực trước đó,lần này hoàn toàn là một màu âm u tím đen mang theo nồng đậm sát khí cùng hủy thiên diệt địa.Cuồng phong bạo loạn rít gào nổi lên thổi bay hằng hà sa số lầu các,lôi đình trên trời giăng dày đặc đến giống như mạng nhện.
Núi trời khắp nơi rung chuyển,hư không như muốn xé rách.Trên trời một đầu toạ kị khổng lồ giống như lầu các xếp san sát nhau,dài rộng cả hơn trăm trượng ngự lạc ở trên trời cao.Toàn thân nó một màu đen nhánh như than,thế nhưng cảm giác áo bức mà nó mang tới lại không một ai dám coi thường khinh rẽ.
Đệ tử nhiều người tu vi thấp đã sớm thấy khiếu chảy máu phiêu hồn tại chỗ,tràng cảnh hiện tại vô cùng ồn ào hổn loạn,giống như ban đêm vậy khắp nơi tối đen hoàn toàn nhìn không ra thứ gì xung quanh cả.Nếu là ma khí thì chắc chắn là thứ đồ trong lãnh địa Minh giới kia đi ra.Nhưng rồi một khoả hoả cầu bất ngờ từ phía toạ kị phóng lên,đốt đến không khí xung quanh trở nên nóng hừng hực.
Từ trên thuyền cao thân ảnh nam tử dần dần xuất hiện,toàn thân mặc bộ hắc y trùm kín từ đầu đến chân,khuôn mặt mơ hồ hư ảo giống như sương mù bao quanh hoàn toàn nhìn không rõ chân diện mục.Nhưng Mễ Lạc Tranh vừa nhìn liền biết rõ người tới là ai,trong tương lai kẻ này chính là một trong 7 thuộc hạ đắc lực nhất,cùng với Phùng Soái kết hợp hiệu lệnh Cố Tần Đình và giết đến thiên địa hôi ám.
Mặc kệ đám người phía dưới phản ứng thế nào, bóng người kia chỉ là khẽ nghiêng đầu nhìn lướt qua Cố Tần Đình,toàn thân không ngừng toả ra hắc khí làm người phát lạnh.Chợt bóng người đó giơ tay ra tạo thành cổ lực lượng vô hình khoá chặt bất động tất cả mọi người.Sát khí lần nữa bao trùm khiến người hoảng sợ không cách phản kháng,áp bọn họ đến ngạt thở và chảy đầy mồ hôi.
Ngay cả Mễ Lạc Tranh cũng có chút ngoài ý muốn,đương lúc muốn xuất ra Bạch liên tâm kiếm cùng nhau liều chết thì cơ thể bất ngờ bị nhấc bổng lên,cổ lực vô hình đó kéo hắn bay nhanh về phía bóng người kia.Không kịp đợi hắn phản ứng thì tiếng nói lạnh băng của hệ thống lại bất ngờ vang lên.
[Đinh! nhiệm vụ phát định hủy bỏ do phát sinh chuyện ngoài ý muốn,hệ thống trục trặc cần bảo trì nên offline một đoạn thời gian,tương lai sắp tới mong kí chủ tự lực cánh sinh Over!!]
Mễ Lạc Tranh"????" Đậu nê mã cái gì nữa vậy???
Cố Tần Đình đứng ở phía dưới cũng bày ra vẻ mặt vô tận sầu lo,nhưng khoé môi lại không nhịn được mà câu lên ý cười,khẽ mấp máy môi khẩu hình nói "Sư tôn...hẹn gặp lại người ở Minh giới"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.