Chương 181: Đồ Nhi,Vi Sư Mang Thai Rồi!(9)
Điền Long Long
14/03/2022
Trở về đỉnh Minh Phong Mễ Lạc Tranh ngay tức khắc đóng cửa nghĩ ngơi,bởi ngày mai chính là nghĩ ngày diễn ra thịnh điển luận võ khắp môn phái,chẳng biết có phải vì hắn xuyên qua và làm những điều khác với nguyên tác hay không,mà toàn bộ trưởng lão kể từ ngày hôm qua đã thôi bế quan rồi,mà như vậy cũng tốt,càng đông người càng vui nha.
Đang hưng phấn nghĩ ngợi thì một giọng nói quen thuộc ở ngoài cửa vang lên
"Bẩm sư tôn đệ tử luyện công song rồi,hiện tại chúng ta có thể đi Bách Khí lâu lựa kiếm sao?" tuy nhiên trong giọng nói hoàn toàn không có chút tham lam hay hưng phấn nào,nghe qua rất chi bình thường.
Mà cũng đúng thôi,kiếp trước y trị vì tam giới hơn trăm năm có thứ bảo vật gì là chưa từng thấy qua? nay làm vậy vẻ ngoài giống như là nghe lời sư tôn nên mới đi,nhưng thực chất ẩn sâu trong lòng y chính là tột độ mong chờ,bởi trên đỉnh tháp kia có thanh kiếm năm xưa đã cùng y chinh phạt trị vì chúng sinh tam giới.
Nghe y nói hắn mới sực nhớ ra rằng bản thân mình lúc ban nãy có hẹn với Cố Tần Đình,là chờ y luyện công song thì tới Bách Khí Lâu lựa kiếm.Theo lí mà nói, với tư cách là đệ tử thủ tịch của Thái Thượng Trưởng Lão y đã có thể tự do ra vào nơi đó rồi,và cũng đủ tư cách xin sự chấp thuận của Thánh Kiếm.Chỉ cần Thánh Kiếm chấp thuận kí khế ước với y liền có thể, nhưng cố tình y lại không có được kiếm.Ai nói trước đây tiên tôn Phương Cẩm Ngọc chán ghét y như vậy đâu?
Vén lên rèm châu,ngẫng đầu nhìn người trước mặt cười mỉm nói "Đi thôi"
"Sư tôn người..." Cố Tần Đình nhíu mày vẻ mặt do dự,giọng điệu ấp úng giống như muốn nói lại thôi,vừa khó sử lại không biết nói sao cho phải,hít thở sâu rồi bỗng xoay đầu sang bên cạnh trấn định tiếp "Thời tiết bên ngoài lạnh lắm... người nên mặc thêm y phục thì hơn".
"Hửm? y phục có vấn đề sao?" Mễ Lạc Tranh cúi xuống nhìn,tựa hồ lúc này mới phát hiện bản thân y phục không chỉnh tề,trung y bên trong vạt áo rộng mở và tóc tai tán loạn,vừa trở phòng đã theo thói quen mà cởi đồ ra rồi,nếu y không gọi hắn e là muốn ngủ sớm luôn đi,để đệ tử nhìn thấy đúng thật có điểm thất thố mất mặt a.Chẳng thèm nói thêm câu nào đã vội xoay người vào trong chỉnh trang bản thân mặc thêm y phục,lần nữa trở ra đã gọn gàng tươm tất như thường ngày rồi.
Bách Khí Phong là một toà tháp lầu cực kì cao lớn và sừng sững uy nghiêm,bốn bề xung quanh kiếm khí vờn vụ ẩn chứa cho người ta thấy cảm giác nguy hiểm,sinh lòng sợ hãi không dám xâm phạm.Trên đỉnh tháp lâu có cắm một thanh kiếm toàn thân đen tuyền,bề ngang khá rộng,so với Bạch Liên Tâm Kiếm thì lớn hơn hai điểm.Mặt kiếm hoàn toàn trơn nhẵn một màu,nhìn đơn giản là thế nhưng tất cả đệ tử hay trưởng lão đi qua,thậm chí là chưởng môn Sa Hoài trong lòng đều thầm sợ hãi kính trọng nó.
Bởi nó chính là thanh kiếm năm xưa do sư thúc tổ Khâu Hàn,người đã thành lập ra Thiên Kiếm Thần Cung trước khi phi thăng để lại,theo như ghi chép từ hơn trăm ngàn năm trước để lại thì kiếm này được đúc từ tinh thạch ngoài vũ trụ,cứng rắn khó tan đến nổi phải hơn trăm vị luyện khí sư đỉnh phong cùng nhau luyện hoá 7749 ngày mới có thể làm ra nó.Vừa ra đã có linh tính riêng và đạt đến cấp bậc Thánh Kiếm, lúc bấy giờ nó đã gây ra vô vàn phong ba bão táp,nhưng sư thúc tổ Khâu Hàn chính là nhất đại cao thủ đứng đầu thiên hạ thời đó nên họ đành ngậm ngùi tiếc nuối.Cả đời chinh chiến sát phạt vô vàn ác nhân,khiến toàn thân nó nhuốm đầy sát khí xung thiên ngày càng trở nên tàn bạo,thậm chí đến cả Khâu Hàn cũng không quản được nó nữa.
Chỉ cần để nó xuất vỏ thôi thì ngay tức khắc sẽ diễn ra một tràng gió tanh mưa máu,không còn cách nào Khâu Hàn liền thiết lập cấm chế và không sử dụng nó nữa.Trước khi phi thăng liền cắm nó xuống đỉnh Bách Khí Phong làm vật trấn áp,cũng không dặn dò hậu bối bất cứ thứ gì liền trực tiếp rời đi.Thời gian trôi qua chân không tuế nguyệt,từ lúc Khâu Hàn phi thăng cho đến tận nay vẫn chưa xuất hiện một ai có thể khiến nó lần nữa thức tỉnh xuất quan cả.
Nhưng họ không hề biết rằng ở kiếp trước, nó chính là thứ vũ khí đã cùng Cố Tần Đình đánh xuống hàng tỉ vạn dặm giang sơn tam giới,và đã cùng y bình định hết thảy cùng y *chết khi tự bạo đan điền.
"Hắc Minh...bản toạ tới đón ngươi rồi đây" Cố Tần Đình tự nhẫm trong lòng,vẻ mặt bình đạm vô cảm nhưng sâu nơi đáy mắt vừa loé qua một tia hồi cảm thân thương,đồng thời nhớ tới chính y đã dùng Hắc Minh chém lấy th*ủ cấp của người y căm hận nhất và yêu đến tận xương tủy kia,Phương Cẩm Ngọc...Cố Tần Đình ngay lúc này chợt nảy ra ý nghĩ không tưởng,kiếp này hết thảy mọi thứ đều khác biệt và vẫn chưa phát sinh,sư tôn người không hề giống như kiếp trước ác độc hạ thủ moi lấy đan điền của y.Nếu đã như vậy...thì y phải chăng nên thử buông bỏ hận thù?? lần nữa cho sư tôn một cơ hội cũng như cho chính bản thân mình cơ hội??
Toàn bộ kí ức kiếp trước và thay đổi ở kiếp này lần nữa xuất hiện xoay quanh não hải y,khiến Cố Tần Đình bỗng cảm thấy đỉnh đầu đau nhức khó tả,nhất là tràng cảnh và ánh mắt oán độc của Phương Cẩm Ngọc trước khi giết chết và đẩy y xuống vực thẳm kia,hoàn toàn không chút lưu tình hay hối hận nào cả...hắn đã ác độc tàn nhẫn đến vậy thì y vì cái gì phải thương tiếc nương tay đâu...
Toàn bộ đau đớn tủi nhục phải chịu y đều nhớ rõ như in,mọi thứ phảng phất như vừa mới sảy ra hôm qua,thế nhưng hiện tại y lại muốn buông tha hắn sao? chỉ vì vài ba trò trẻ con vặt vảnh đó liền buông bỏ thù hận? muốn y từ bỏ tất cả buông tha cho hắn y thực sự không cam tâm!!!
Phương Cẩm Ngọc y nhất định sẽ khiến hắn phải trả giá đắt sống không bằng chết!!!
[...] hệ thống trong không gian cảm thấy hứng thú tay ôm bắp rang nhìn một màn này,nó hoàn toàn không có ý định lên tiếng cảnh bảo Mễ Lạc Tranh,bởi nó cảm thấy kí chủ nó làm nhiệm vụ từ trước tới nay đại đa số đều vô cùng thuận buồm xuôi gió.Nay khó khăn lắm mới gặp mục tiêu công lược trọng sinh,đã vậy chỉ số thù hận còn chạm đỉnh nóc như vậy nữa!!!
Phim hay trăm năm khó cầu tội gì phải cảnh báo dập tắt chứ? để xem diễn biến chẳng phải là tốt hơn sao? chủ thượng à,người đã giao cho ta toàn quyền sử lí chuyện lịch kiếp này thì tốt nhất đừng để nô gia thất vọng nha....
"Bách Khí Phong toàn bộ vũ khí tùy con chọn lựa,Tần Đình con có ưng kiện nào không?" Mễ Lạc Tranh hai tay chắp ra sau lưng,bất động thanh sắc,khí thế toàn thân biến đổi trở lại bộ dáng nên có của Thái Thượng Trưởng Lão Phương Cẩm Ngọc,cao qúy lãnh diễm coi thường chúng sinh,nhìn không ra một chút khuyết điểm dư thừa nào.Còn đâu bộ dáng tùy ý cẩu thả giống như ở riêng với y đâu??
Cố Tần Đình giống như đắn đo một lúc rồi trịnh trọng gật đầu,bàn tay giơ lên chỉ thẳng về phía đỉnh tháp lạnh nhạt đáp "Ta muốn nó...có thể chứ?" lúc này trong lời nói của y hoàn toàn không có chút kính ngữ nào,nhưng Mễ Lạc Tranh từ sâu trong tận đáy lòng đối với y đã là nhất mực tin tưởng bao che,nay nghe ra vậy cũng không để ý chút nào cả.
"Dĩ nhiên là--" đương lúc hắn chuẩn bị đáp ứng đồng ý thiếu niên,thì từ phương xa một luồng kiếm khí sắc bén bổ tới đánh về phía hai người.
Ngoạ tào lão tổ kẻ nào dám đánh lén ta,Mễ Lạc Tranh nhạy bén phát giác nguy hiểm liền mắng rồi trực tiếp kéo tay y qua,tránh đi đòn kiếm đánh lén nguy hiểm này.Nhưng đan điền hắn ngay từ lâu đã có dấu hiệu bạo loạn muốn tẩu hoả nhập ma,nay cho dù tránh vẫn là không nhanh bằng trước.Kiếm quang sắc bén toả ra kim khí vàng đến chói mắt,thành công ở phía sau lưng Mễ Lạc Tranh chém ra một đạo vết thương, vì y phục trắng bạch của hắn nên phá lệ chướng mắt.
Máu đỏ thấm ướt y phục và nhỏ giọt xuống nền gạch đá màu xám tro,vết thương khá sâu nhìn qua đặc biệt dữ tợn,chứng tỏ người xuất kiếm này hoàn toàn không có ý định nương tay hay đơn giản là thử kiếm,ý đồ chỉ có hai thứ.Hoặc là cố tình muốn giết họ hoặc là có ý thăm dò,nhưng hắn lúc này lại thiên về ý thứ nhất hơn,bởi sát khí hùng hậu trong kiếm khí đủ để giết một tên đệ tử tu vi Nguyên Anh Kì rồi.
Vậy nên mục tiêu kẻ này muốn động thủ chính xác là Cố Tần Đình,Mễ Lạc Tranh hắn chỉ là sui xẻo nhảy ra làm con cừu thế thân mà thôi.
Cố Tần Đình trông thấy hắn cật lực bảo hộ mình như vậy liền khó chịu nhíu mày,đã vậy còn khiến bản thân bị thương nữa chứ? vết thương trên lưng kia vừa nhìn đã biết không hề đơn giản,dù có hận hắn đến thấu xương nhưng không phải chó mèo gì cũng có thể tùy tiện động chạm làm gì hắn.Bởi Phương Cẩm Ngọc là người của y,chỉ một mình y có quyền đụng và chỉ có y được phép ức hiếp hắn!! rốt cuộc là ai to gan như vậy dám trực tiếp động thủ ở đây?? chẳng lẽ không sợ thân phận hay tu vi của sư tôn y sao??
Phải biết nơi này chính là địa bàn của Thiên Kiếm Thần Cung a!! kẻ này đầu óc có bệnh muốn đầu thai chuyển kiếp sớm rồi??
Y đặt tay chạm nhẹ vào vết thương của sư tôn, nhíu mày lo lắng hỏi "Sư tôn có đau lắm không?" một tay đặt trên vai,tay còn lại thì để trên eo hắn.Động tác thân mật khác thường không hợp lẽ nhưng lúc này y chẳng để ý nhiều đến thế,cẩn thận điều chuyển linh lực vào trong cơ thể dò xét,thì bất nghờ phát hiện ở xung quanh đan điền của sư tôn bị một vòng khói đen bao phủ,chúng ngăn chặn người vận chuyển linh lực,hoặc có thể làm nhưng sẽ vô cùng khó khăn đau đớn.Vật này y biết rõ ràng,bởi nó chính là dấu hiệu của việc tu luyện cấm kị ẩn ẩn xu thế tẩu hoả nhập ma.Tới đây ánh mắt y nhìn về phía hắn liền hết sức phức tạp,nhưng càng lớn hơn chính là hưng phấn cùng may mắn,Phương Cẩm Ngọc tu vi hao tổn vậy chẳng phải nói y đã có thể chiếm giữ giam cầm hắn hay sao?
Mễ Lạc Tranh đứng đó tùy ý mặc y dò xét cơ thể,bởi sớm hay muộn gì cũng sẽ biết,chi bằng hắn đem bài tẩy ngã ra trước,việc còn lại liền giao cho Cố Tần Đình đi,bày mưu tính kế hãm hại gì phải cần đích thân y ra tay mới được.
Hai sư trò vẻ ngoài bình tĩnh nhưng trong đầu ai nấy đều đang rắp tâm suy nghĩ,cũng ngay lúc này một đạo thanh âm tầm tuổi trung niên,ngữ điệu âm dương quái khí vang vọng tới "Chỉ bằng một tên nhãi nhép có tu vi nguyên anh như ngươi mà cũng dám mơ mộng hão huyền? sư tôn tiểu nhân sẽ dạy ra đồ đệ phế vật qủa không sai mà hahaha..." này vừa nghe đã biết là cố tình kiếm chuyện gây sự,cái giọng điệu quen thuộc đó hắn vừa nghe đã biết chủ nhân nó là ai rồi.
Nhị sư huynh của hắn,chủ nhân đỉnh Thanh Linh- Mạch Trúc.
"Phương Cẩm Ngọc a...ngươi đừng tưởng giấy có thể gói được lửa,cây kim trong bọc sớm muộn gì cũng lòi ra mà thôi." Mạch Trúc người cũng như tên,ưa mặc đạo bào màu xanh lá.Tổng thể khuôn mặt mang theo vẻ chính trực phong lãng của nam nhân,nhưng thần sắc lúc này xấu xí vặn vẹo lại phá đi hết thảy mọi thứ.
Từ sâu trong trí nhớ của Phương Cẩm Ngọc, hắn liền biết rõ ngọn nguồn của việc ân oán tình thù này.Chuyện kể ra phải từ hơn trăm năm trước,khi hai đối thủ tranh chức Thái Thượng Trưởng Lão cùng hắn chính là vị nhi sư huynh Mạch Trúc đây,tu vi ngang nhau nhưng xét về tiền đồ và thiên phú thì Phương Cẩm Ngọc vượt trội hơn hẳn.
Vì lẽ đó nên vị sư tôn đã phi thăng kia liền chọn lựa hắn,nhưng Mạch Trúc gã không cam tâm.Cho rằng luận bối phận tuổi tác và kinh nghiệm thì Phương Cẩm Ngọc thua xa gã,vì cái gì sư phụ lại thiên vị chọn hắn mà bỏ gã đâu? cũng từ ngày đó về sau đỉnh Thanh Linh và đỉnh Minh Phong như nước với lửa,Mạch Trúc đệ tử gã rất nhiều nhưng Phương Cẩm Ngọc lại chẳng có một ai,mãi cho đến hơn 3 năm trước đây mới thu nhận Cố Tần Đình thiên tư tuyệt hảo khiến gã vô cùng ghanh tị,nhưng quan hệ sư đồ bất hoà y không được hắn yêu thích trọng dụng,thậm chí còn cực kì ghét bỏ ra mặt. Gã sao có thể không vui vẻ ăn mừng được chứ? những tưởng ở thịnh hội tỷ thí toàn bộ thần cung lần này có thể hạ bệ,sỉ nhục Phương Cẩm Ngọc thì dạo gần đây lại nghe thấy hai người bình hoà trở lại.
Chẳng những ăn chung ngủ chung thì chớ,hôm nay thậm chí còn ôm eo sờ vai nhau nữa chứ? mỡ dâng tới miệng còn bị mất thử hỏi gã vui được sao? Phương Cẩm Ngọc hắn chắc chắn đã giở trò với Cố Tần Đình rồi,hoặc có thể là uy hiếp gì đó ép y nghe lời mình cũng nên.
Tầm mắt liên tục đảo qua đảo lại giữa hai người,ánh mắt trào phúng,hai tay chắp ra sau lưng khinh thường nói "Họ Phương nhà ngươi chắc chắn đã hạ cổ bỏ bùa Cố sư điệt rồi đúng không? sau đó ép hắn phục vụ vâng theo ngươi nếu không sẽ giết chết y chứ gì? Phương Cẩm Ngọc ta nói có đúng hay không?"
Mễ Lạc Tranh nghe thấy lời này thì đã rõ ràng hết thảy,vị nhị sư huynh này đầu óc xác thực có bệnh cần trị rồi.Thậm chí ngay Cố Tần Đình nghe vào cũng cảm thấy vô cùng khó chịu,sư trò họ làm gì thì liên quan gì đến gã chứ? lắm miệng nhiều chuyện thế à? hừ lạnh khó chịu,còn nhớ kiếp trước tên này chính là không chịu một đòn liền thăng thiên đi? đang muốn vận chuyển linh lực đánh nhau với gã một trận thì sư tôn bất ngờ giữ lấy vai y,rồi người vòng ra phía trước chấn giữ ở trước mặt y,nhìn thẳng về phía Mạch Trúc nhàn nhạt nói "Sư trò chúng ta thế nào không cần Mạch sư huynh tốn công phí miếng dư thừa,dạy dỗ đồ đệ theo cách nào là quyền của ta,Cố Tần Đình là người của Phương Cẩm Ngọc nên việc ta đối y làm gì y không ý kiến thì thôi,một kẻ ngoại lai như huynh lấy tư cách gì xen vào dạy bảo? tiểu Cố ta nói có đúng hay không?"
"Đúng là như vậy,sư tôn dạy bảo chí phải.Đệ tử cam nguyện nghe theo lời dạy của người" Cố Tần Đình ngay tức khắc kính cẩn đáp lại lời hắn,ngay từ đầu đã luôn chú ý động tĩnh nên lúc này y không ngại cùng hắn phối hợp một chút.
"Con hiểu được nổi khổ tâm của ta vi sư cảm thấy rất vui" Mễ Lạc Tranh cười mỉm vỗ lên vai y vài cái rồi nói tiếp "Vào trong đi,tự lựa cho mình một món vũ khí phù hợp nhất...thích cứ việc lấy mặc kệ chó hoang sủa bậy đi biết chưa?"
"Vâng" Cố Tần Đình khom người hành lễ rồi xoay người bước vào trong,nhưng trước khi đi lại sẵn tiện liếc mắt trào phúng nhìn Mạch Trúc một cái,như thể khinh bỉ gã đang nhảy nhót làm trò hề vậy.
Nhưng vừa đi được hai bước thì ngữ điệu âm dương quái khí kia lại lần nữa truyền tới"Cố sư điệt ta khuyên ngươi làm người nên biết tự lượng sức mình...thanh kiếm đó không phải là vật tầm thường mà ngươi có thể tùy tiện mơ ước đâu"
Cố Tần Đình nghe vậy bước chân liền chậm lại chút nhưng không ngừng,y tiếp tục đi và vừa nói rằng "Sư tôn ta đã nói rồi không nghe chó hoang sủa bậy...Mạch sư thúc vẫn là câm miệng lại thì tốt hơn" lời này chính xác là trần trụi công khai vô lễ trưởng bối bề trên,hoàn toàn không có chút nào gọi là nể mặt cả.
"Cố Tần Đình ngươi đứng lại đó cho ta!!! ngươi mới nói cái gì hả??? dám to gan chửi bới sư thúc của ngươi như vậy sao?ta nhất định phải đem ngươi trục xuất sư môn!!!" Mạch Trúc gần như bị chọc đến điên ngươi mà tức giận gầm lên,hai mắt đỏ ngầu mà xiết chặt nắm tay,gã không ngờ hai sư trò nhà này hôm nay lại thay đổi nhiều đến vậy,lại dám cùng nhau liên thủ song kiếm hợp bích đối phó gã!!
Gã muốn bay lên chặn Cố Tần Đình nhưng sui xẻo thay lại bị hắn chắn ngang đường,Mễ Lạc Tranh vẻ mặt bình đạm ung dung đối mắt với gã nói "Trẻ nhỏ vô tri là chuyện tầm thường trong thiên hạ,Mạch sư huynh hơn 400 trăm tuổi rồi,đã đủ làm lão tổ tông nhà người ta tội gì phải chấp nhặt với một đứa nhỏ làm gì chứ? đối thủ của ngươi là ta này...thích cứ việc sủa,ta đây sẵn sàng hi sinh Bạch Liên Tâm Kiếm làm đả cẩu bổng dạy dỗ ngươi...thế nào hả?"
"PHƯƠNG CẨM NGỌC!! TA SẼ XÉ RÁCH MIỆNG NGƯƠI VÀ TÊN S*ÚC XINH ĐÓ AAA...." Mạch Trúc trợn trừng mắt mà gân cổ gầm lên.
Xung quanh đệ tử qua lại vô số,bọn họ làm gì đều bị quan sát hết thảy,thậm chí ngay cả việc hai người liên thủ chửi bới Mạch Trúc cũng là rõ hết trong lòng bàn tay,không dám ngăn cản nên chỉ có thể đứng từ đằng xa bàn tán chỉ trỏ mà thôi,nhưng chính vì thế lại càng khiến Mạch Trúc tức giận không thôi,gã đường đường là nhị trưởng lão quyền cao chức trọng,ai gặp cũng phải tôn trọng kính nể, đã bao giờ bị xỉ nhục mất mặt như vậy đâu? còn bị chửi là cẩu nữa chứ!!! muốn gã xem như không có gì cho qua thật sự không cam tâm a!!!!
"Phương Cẩm Ngọc giao Cố Tần Đình ra cho ta xử lí việc hôm nay ta sẽ xem như chưa có gì sảy ra,bằng không--"
"Bằng không thì sao? ngươi làm gì được ta?" Mễ Lạc Tranh vội vã chen vào cắt ngang,hoàn toàn không chút để ý lời hăm doạ của gã "Ta đã nói rồi,Cố Tần Đình là người của ta,ngươi muốn bắt y đúng là mơ mộng hão huyền nằm mơ giữa ban ngày sao? muốn làm gì ta mặc kệ ngươi,Cố Tần Đình ta bảo vệ là cái chắc rồi!"
"Vậy...ngươi chắc chắn không giao ra y? muốn làm chỗ dựa cho y để chống đối ta đúng không?"
"Phải thì thế nào? mà không phải thì thế nào? ta chính là chán ghét bản mặt già nua xấu xí của ngươi nên ta chửi đó thì sao? đã cao tuổi mà còn lắm miệng nhiều chuyện nữa chứ? phụ mẫu tổ tiên nãi nãi ngươi chẳng lẽ không cảm thấy mất mặt sao? Mạch Trúc sư huynh à...nhiều chuyện thật sự không tốt đâu a..." Mễ Lạc Tranh vẻ mặt khuyên nhũ,bày ra bộ dáng những gì ta làm đều làm đều là vì muốn tốt cho huynh,khiến đám đệ tử xung quanh trợn mắt há mồm vì kinh ngạc,đồng thời sinh lòng đồng cảm với gã,Mạch sư thúc xem ra chuyến này lành ít dữ nhiều rồi...
"Phương Cẩm Ngọc ngươi không được xúc phạm trưởng bối nhà ta!!"
"Vậy ngươi cút đi ta đây liền không nói nữa nha~"
"Phương Cẩm Ngọc!! ta thề sẽ đào m*ồ cốt mã tổ tiên nhà ngươi lên xả giận a!!!!!"
"Haha ngại qúa ta mồ côi...vậy cho nên không có cốt mã mồ mĩnh gì cho ngươi đào đâu,muốn thì tự về nhà mình mà đào đi,nhà ngươi tổ tiên ch*ết nhiều đến thế còn gì? cho dù đào tới sang năm cũng không hết ấy chứ"
Mạch Trúc"...." ông trời làm ơn phái thiên lôi xuống đánh tan xác tên hà bá này dùm ta được không? gã tình nguyện hiến tế bản thân mình làm phần thưởng a!!! thật sự chịu hết nổi cái miệng của hắn rồi!! tức chết ta mà!!!
Đang hưng phấn nghĩ ngợi thì một giọng nói quen thuộc ở ngoài cửa vang lên
"Bẩm sư tôn đệ tử luyện công song rồi,hiện tại chúng ta có thể đi Bách Khí lâu lựa kiếm sao?" tuy nhiên trong giọng nói hoàn toàn không có chút tham lam hay hưng phấn nào,nghe qua rất chi bình thường.
Mà cũng đúng thôi,kiếp trước y trị vì tam giới hơn trăm năm có thứ bảo vật gì là chưa từng thấy qua? nay làm vậy vẻ ngoài giống như là nghe lời sư tôn nên mới đi,nhưng thực chất ẩn sâu trong lòng y chính là tột độ mong chờ,bởi trên đỉnh tháp kia có thanh kiếm năm xưa đã cùng y chinh phạt trị vì chúng sinh tam giới.
Nghe y nói hắn mới sực nhớ ra rằng bản thân mình lúc ban nãy có hẹn với Cố Tần Đình,là chờ y luyện công song thì tới Bách Khí Lâu lựa kiếm.Theo lí mà nói, với tư cách là đệ tử thủ tịch của Thái Thượng Trưởng Lão y đã có thể tự do ra vào nơi đó rồi,và cũng đủ tư cách xin sự chấp thuận của Thánh Kiếm.Chỉ cần Thánh Kiếm chấp thuận kí khế ước với y liền có thể, nhưng cố tình y lại không có được kiếm.Ai nói trước đây tiên tôn Phương Cẩm Ngọc chán ghét y như vậy đâu?
Vén lên rèm châu,ngẫng đầu nhìn người trước mặt cười mỉm nói "Đi thôi"
"Sư tôn người..." Cố Tần Đình nhíu mày vẻ mặt do dự,giọng điệu ấp úng giống như muốn nói lại thôi,vừa khó sử lại không biết nói sao cho phải,hít thở sâu rồi bỗng xoay đầu sang bên cạnh trấn định tiếp "Thời tiết bên ngoài lạnh lắm... người nên mặc thêm y phục thì hơn".
"Hửm? y phục có vấn đề sao?" Mễ Lạc Tranh cúi xuống nhìn,tựa hồ lúc này mới phát hiện bản thân y phục không chỉnh tề,trung y bên trong vạt áo rộng mở và tóc tai tán loạn,vừa trở phòng đã theo thói quen mà cởi đồ ra rồi,nếu y không gọi hắn e là muốn ngủ sớm luôn đi,để đệ tử nhìn thấy đúng thật có điểm thất thố mất mặt a.Chẳng thèm nói thêm câu nào đã vội xoay người vào trong chỉnh trang bản thân mặc thêm y phục,lần nữa trở ra đã gọn gàng tươm tất như thường ngày rồi.
Bách Khí Phong là một toà tháp lầu cực kì cao lớn và sừng sững uy nghiêm,bốn bề xung quanh kiếm khí vờn vụ ẩn chứa cho người ta thấy cảm giác nguy hiểm,sinh lòng sợ hãi không dám xâm phạm.Trên đỉnh tháp lâu có cắm một thanh kiếm toàn thân đen tuyền,bề ngang khá rộng,so với Bạch Liên Tâm Kiếm thì lớn hơn hai điểm.Mặt kiếm hoàn toàn trơn nhẵn một màu,nhìn đơn giản là thế nhưng tất cả đệ tử hay trưởng lão đi qua,thậm chí là chưởng môn Sa Hoài trong lòng đều thầm sợ hãi kính trọng nó.
Bởi nó chính là thanh kiếm năm xưa do sư thúc tổ Khâu Hàn,người đã thành lập ra Thiên Kiếm Thần Cung trước khi phi thăng để lại,theo như ghi chép từ hơn trăm ngàn năm trước để lại thì kiếm này được đúc từ tinh thạch ngoài vũ trụ,cứng rắn khó tan đến nổi phải hơn trăm vị luyện khí sư đỉnh phong cùng nhau luyện hoá 7749 ngày mới có thể làm ra nó.Vừa ra đã có linh tính riêng và đạt đến cấp bậc Thánh Kiếm, lúc bấy giờ nó đã gây ra vô vàn phong ba bão táp,nhưng sư thúc tổ Khâu Hàn chính là nhất đại cao thủ đứng đầu thiên hạ thời đó nên họ đành ngậm ngùi tiếc nuối.Cả đời chinh chiến sát phạt vô vàn ác nhân,khiến toàn thân nó nhuốm đầy sát khí xung thiên ngày càng trở nên tàn bạo,thậm chí đến cả Khâu Hàn cũng không quản được nó nữa.
Chỉ cần để nó xuất vỏ thôi thì ngay tức khắc sẽ diễn ra một tràng gió tanh mưa máu,không còn cách nào Khâu Hàn liền thiết lập cấm chế và không sử dụng nó nữa.Trước khi phi thăng liền cắm nó xuống đỉnh Bách Khí Phong làm vật trấn áp,cũng không dặn dò hậu bối bất cứ thứ gì liền trực tiếp rời đi.Thời gian trôi qua chân không tuế nguyệt,từ lúc Khâu Hàn phi thăng cho đến tận nay vẫn chưa xuất hiện một ai có thể khiến nó lần nữa thức tỉnh xuất quan cả.
Nhưng họ không hề biết rằng ở kiếp trước, nó chính là thứ vũ khí đã cùng Cố Tần Đình đánh xuống hàng tỉ vạn dặm giang sơn tam giới,và đã cùng y bình định hết thảy cùng y *chết khi tự bạo đan điền.
"Hắc Minh...bản toạ tới đón ngươi rồi đây" Cố Tần Đình tự nhẫm trong lòng,vẻ mặt bình đạm vô cảm nhưng sâu nơi đáy mắt vừa loé qua một tia hồi cảm thân thương,đồng thời nhớ tới chính y đã dùng Hắc Minh chém lấy th*ủ cấp của người y căm hận nhất và yêu đến tận xương tủy kia,Phương Cẩm Ngọc...Cố Tần Đình ngay lúc này chợt nảy ra ý nghĩ không tưởng,kiếp này hết thảy mọi thứ đều khác biệt và vẫn chưa phát sinh,sư tôn người không hề giống như kiếp trước ác độc hạ thủ moi lấy đan điền của y.Nếu đã như vậy...thì y phải chăng nên thử buông bỏ hận thù?? lần nữa cho sư tôn một cơ hội cũng như cho chính bản thân mình cơ hội??
Toàn bộ kí ức kiếp trước và thay đổi ở kiếp này lần nữa xuất hiện xoay quanh não hải y,khiến Cố Tần Đình bỗng cảm thấy đỉnh đầu đau nhức khó tả,nhất là tràng cảnh và ánh mắt oán độc của Phương Cẩm Ngọc trước khi giết chết và đẩy y xuống vực thẳm kia,hoàn toàn không chút lưu tình hay hối hận nào cả...hắn đã ác độc tàn nhẫn đến vậy thì y vì cái gì phải thương tiếc nương tay đâu...
Toàn bộ đau đớn tủi nhục phải chịu y đều nhớ rõ như in,mọi thứ phảng phất như vừa mới sảy ra hôm qua,thế nhưng hiện tại y lại muốn buông tha hắn sao? chỉ vì vài ba trò trẻ con vặt vảnh đó liền buông bỏ thù hận? muốn y từ bỏ tất cả buông tha cho hắn y thực sự không cam tâm!!!
Phương Cẩm Ngọc y nhất định sẽ khiến hắn phải trả giá đắt sống không bằng chết!!!
[...] hệ thống trong không gian cảm thấy hứng thú tay ôm bắp rang nhìn một màn này,nó hoàn toàn không có ý định lên tiếng cảnh bảo Mễ Lạc Tranh,bởi nó cảm thấy kí chủ nó làm nhiệm vụ từ trước tới nay đại đa số đều vô cùng thuận buồm xuôi gió.Nay khó khăn lắm mới gặp mục tiêu công lược trọng sinh,đã vậy chỉ số thù hận còn chạm đỉnh nóc như vậy nữa!!!
Phim hay trăm năm khó cầu tội gì phải cảnh báo dập tắt chứ? để xem diễn biến chẳng phải là tốt hơn sao? chủ thượng à,người đã giao cho ta toàn quyền sử lí chuyện lịch kiếp này thì tốt nhất đừng để nô gia thất vọng nha....
"Bách Khí Phong toàn bộ vũ khí tùy con chọn lựa,Tần Đình con có ưng kiện nào không?" Mễ Lạc Tranh hai tay chắp ra sau lưng,bất động thanh sắc,khí thế toàn thân biến đổi trở lại bộ dáng nên có của Thái Thượng Trưởng Lão Phương Cẩm Ngọc,cao qúy lãnh diễm coi thường chúng sinh,nhìn không ra một chút khuyết điểm dư thừa nào.Còn đâu bộ dáng tùy ý cẩu thả giống như ở riêng với y đâu??
Cố Tần Đình giống như đắn đo một lúc rồi trịnh trọng gật đầu,bàn tay giơ lên chỉ thẳng về phía đỉnh tháp lạnh nhạt đáp "Ta muốn nó...có thể chứ?" lúc này trong lời nói của y hoàn toàn không có chút kính ngữ nào,nhưng Mễ Lạc Tranh từ sâu trong tận đáy lòng đối với y đã là nhất mực tin tưởng bao che,nay nghe ra vậy cũng không để ý chút nào cả.
"Dĩ nhiên là--" đương lúc hắn chuẩn bị đáp ứng đồng ý thiếu niên,thì từ phương xa một luồng kiếm khí sắc bén bổ tới đánh về phía hai người.
Ngoạ tào lão tổ kẻ nào dám đánh lén ta,Mễ Lạc Tranh nhạy bén phát giác nguy hiểm liền mắng rồi trực tiếp kéo tay y qua,tránh đi đòn kiếm đánh lén nguy hiểm này.Nhưng đan điền hắn ngay từ lâu đã có dấu hiệu bạo loạn muốn tẩu hoả nhập ma,nay cho dù tránh vẫn là không nhanh bằng trước.Kiếm quang sắc bén toả ra kim khí vàng đến chói mắt,thành công ở phía sau lưng Mễ Lạc Tranh chém ra một đạo vết thương, vì y phục trắng bạch của hắn nên phá lệ chướng mắt.
Máu đỏ thấm ướt y phục và nhỏ giọt xuống nền gạch đá màu xám tro,vết thương khá sâu nhìn qua đặc biệt dữ tợn,chứng tỏ người xuất kiếm này hoàn toàn không có ý định nương tay hay đơn giản là thử kiếm,ý đồ chỉ có hai thứ.Hoặc là cố tình muốn giết họ hoặc là có ý thăm dò,nhưng hắn lúc này lại thiên về ý thứ nhất hơn,bởi sát khí hùng hậu trong kiếm khí đủ để giết một tên đệ tử tu vi Nguyên Anh Kì rồi.
Vậy nên mục tiêu kẻ này muốn động thủ chính xác là Cố Tần Đình,Mễ Lạc Tranh hắn chỉ là sui xẻo nhảy ra làm con cừu thế thân mà thôi.
Cố Tần Đình trông thấy hắn cật lực bảo hộ mình như vậy liền khó chịu nhíu mày,đã vậy còn khiến bản thân bị thương nữa chứ? vết thương trên lưng kia vừa nhìn đã biết không hề đơn giản,dù có hận hắn đến thấu xương nhưng không phải chó mèo gì cũng có thể tùy tiện động chạm làm gì hắn.Bởi Phương Cẩm Ngọc là người của y,chỉ một mình y có quyền đụng và chỉ có y được phép ức hiếp hắn!! rốt cuộc là ai to gan như vậy dám trực tiếp động thủ ở đây?? chẳng lẽ không sợ thân phận hay tu vi của sư tôn y sao??
Phải biết nơi này chính là địa bàn của Thiên Kiếm Thần Cung a!! kẻ này đầu óc có bệnh muốn đầu thai chuyển kiếp sớm rồi??
Y đặt tay chạm nhẹ vào vết thương của sư tôn, nhíu mày lo lắng hỏi "Sư tôn có đau lắm không?" một tay đặt trên vai,tay còn lại thì để trên eo hắn.Động tác thân mật khác thường không hợp lẽ nhưng lúc này y chẳng để ý nhiều đến thế,cẩn thận điều chuyển linh lực vào trong cơ thể dò xét,thì bất nghờ phát hiện ở xung quanh đan điền của sư tôn bị một vòng khói đen bao phủ,chúng ngăn chặn người vận chuyển linh lực,hoặc có thể làm nhưng sẽ vô cùng khó khăn đau đớn.Vật này y biết rõ ràng,bởi nó chính là dấu hiệu của việc tu luyện cấm kị ẩn ẩn xu thế tẩu hoả nhập ma.Tới đây ánh mắt y nhìn về phía hắn liền hết sức phức tạp,nhưng càng lớn hơn chính là hưng phấn cùng may mắn,Phương Cẩm Ngọc tu vi hao tổn vậy chẳng phải nói y đã có thể chiếm giữ giam cầm hắn hay sao?
Mễ Lạc Tranh đứng đó tùy ý mặc y dò xét cơ thể,bởi sớm hay muộn gì cũng sẽ biết,chi bằng hắn đem bài tẩy ngã ra trước,việc còn lại liền giao cho Cố Tần Đình đi,bày mưu tính kế hãm hại gì phải cần đích thân y ra tay mới được.
Hai sư trò vẻ ngoài bình tĩnh nhưng trong đầu ai nấy đều đang rắp tâm suy nghĩ,cũng ngay lúc này một đạo thanh âm tầm tuổi trung niên,ngữ điệu âm dương quái khí vang vọng tới "Chỉ bằng một tên nhãi nhép có tu vi nguyên anh như ngươi mà cũng dám mơ mộng hão huyền? sư tôn tiểu nhân sẽ dạy ra đồ đệ phế vật qủa không sai mà hahaha..." này vừa nghe đã biết là cố tình kiếm chuyện gây sự,cái giọng điệu quen thuộc đó hắn vừa nghe đã biết chủ nhân nó là ai rồi.
Nhị sư huynh của hắn,chủ nhân đỉnh Thanh Linh- Mạch Trúc.
"Phương Cẩm Ngọc a...ngươi đừng tưởng giấy có thể gói được lửa,cây kim trong bọc sớm muộn gì cũng lòi ra mà thôi." Mạch Trúc người cũng như tên,ưa mặc đạo bào màu xanh lá.Tổng thể khuôn mặt mang theo vẻ chính trực phong lãng của nam nhân,nhưng thần sắc lúc này xấu xí vặn vẹo lại phá đi hết thảy mọi thứ.
Từ sâu trong trí nhớ của Phương Cẩm Ngọc, hắn liền biết rõ ngọn nguồn của việc ân oán tình thù này.Chuyện kể ra phải từ hơn trăm năm trước,khi hai đối thủ tranh chức Thái Thượng Trưởng Lão cùng hắn chính là vị nhi sư huynh Mạch Trúc đây,tu vi ngang nhau nhưng xét về tiền đồ và thiên phú thì Phương Cẩm Ngọc vượt trội hơn hẳn.
Vì lẽ đó nên vị sư tôn đã phi thăng kia liền chọn lựa hắn,nhưng Mạch Trúc gã không cam tâm.Cho rằng luận bối phận tuổi tác và kinh nghiệm thì Phương Cẩm Ngọc thua xa gã,vì cái gì sư phụ lại thiên vị chọn hắn mà bỏ gã đâu? cũng từ ngày đó về sau đỉnh Thanh Linh và đỉnh Minh Phong như nước với lửa,Mạch Trúc đệ tử gã rất nhiều nhưng Phương Cẩm Ngọc lại chẳng có một ai,mãi cho đến hơn 3 năm trước đây mới thu nhận Cố Tần Đình thiên tư tuyệt hảo khiến gã vô cùng ghanh tị,nhưng quan hệ sư đồ bất hoà y không được hắn yêu thích trọng dụng,thậm chí còn cực kì ghét bỏ ra mặt. Gã sao có thể không vui vẻ ăn mừng được chứ? những tưởng ở thịnh hội tỷ thí toàn bộ thần cung lần này có thể hạ bệ,sỉ nhục Phương Cẩm Ngọc thì dạo gần đây lại nghe thấy hai người bình hoà trở lại.
Chẳng những ăn chung ngủ chung thì chớ,hôm nay thậm chí còn ôm eo sờ vai nhau nữa chứ? mỡ dâng tới miệng còn bị mất thử hỏi gã vui được sao? Phương Cẩm Ngọc hắn chắc chắn đã giở trò với Cố Tần Đình rồi,hoặc có thể là uy hiếp gì đó ép y nghe lời mình cũng nên.
Tầm mắt liên tục đảo qua đảo lại giữa hai người,ánh mắt trào phúng,hai tay chắp ra sau lưng khinh thường nói "Họ Phương nhà ngươi chắc chắn đã hạ cổ bỏ bùa Cố sư điệt rồi đúng không? sau đó ép hắn phục vụ vâng theo ngươi nếu không sẽ giết chết y chứ gì? Phương Cẩm Ngọc ta nói có đúng hay không?"
Mễ Lạc Tranh nghe thấy lời này thì đã rõ ràng hết thảy,vị nhị sư huynh này đầu óc xác thực có bệnh cần trị rồi.Thậm chí ngay Cố Tần Đình nghe vào cũng cảm thấy vô cùng khó chịu,sư trò họ làm gì thì liên quan gì đến gã chứ? lắm miệng nhiều chuyện thế à? hừ lạnh khó chịu,còn nhớ kiếp trước tên này chính là không chịu một đòn liền thăng thiên đi? đang muốn vận chuyển linh lực đánh nhau với gã một trận thì sư tôn bất ngờ giữ lấy vai y,rồi người vòng ra phía trước chấn giữ ở trước mặt y,nhìn thẳng về phía Mạch Trúc nhàn nhạt nói "Sư trò chúng ta thế nào không cần Mạch sư huynh tốn công phí miếng dư thừa,dạy dỗ đồ đệ theo cách nào là quyền của ta,Cố Tần Đình là người của Phương Cẩm Ngọc nên việc ta đối y làm gì y không ý kiến thì thôi,một kẻ ngoại lai như huynh lấy tư cách gì xen vào dạy bảo? tiểu Cố ta nói có đúng hay không?"
"Đúng là như vậy,sư tôn dạy bảo chí phải.Đệ tử cam nguyện nghe theo lời dạy của người" Cố Tần Đình ngay tức khắc kính cẩn đáp lại lời hắn,ngay từ đầu đã luôn chú ý động tĩnh nên lúc này y không ngại cùng hắn phối hợp một chút.
"Con hiểu được nổi khổ tâm của ta vi sư cảm thấy rất vui" Mễ Lạc Tranh cười mỉm vỗ lên vai y vài cái rồi nói tiếp "Vào trong đi,tự lựa cho mình một món vũ khí phù hợp nhất...thích cứ việc lấy mặc kệ chó hoang sủa bậy đi biết chưa?"
"Vâng" Cố Tần Đình khom người hành lễ rồi xoay người bước vào trong,nhưng trước khi đi lại sẵn tiện liếc mắt trào phúng nhìn Mạch Trúc một cái,như thể khinh bỉ gã đang nhảy nhót làm trò hề vậy.
Nhưng vừa đi được hai bước thì ngữ điệu âm dương quái khí kia lại lần nữa truyền tới"Cố sư điệt ta khuyên ngươi làm người nên biết tự lượng sức mình...thanh kiếm đó không phải là vật tầm thường mà ngươi có thể tùy tiện mơ ước đâu"
Cố Tần Đình nghe vậy bước chân liền chậm lại chút nhưng không ngừng,y tiếp tục đi và vừa nói rằng "Sư tôn ta đã nói rồi không nghe chó hoang sủa bậy...Mạch sư thúc vẫn là câm miệng lại thì tốt hơn" lời này chính xác là trần trụi công khai vô lễ trưởng bối bề trên,hoàn toàn không có chút nào gọi là nể mặt cả.
"Cố Tần Đình ngươi đứng lại đó cho ta!!! ngươi mới nói cái gì hả??? dám to gan chửi bới sư thúc của ngươi như vậy sao?ta nhất định phải đem ngươi trục xuất sư môn!!!" Mạch Trúc gần như bị chọc đến điên ngươi mà tức giận gầm lên,hai mắt đỏ ngầu mà xiết chặt nắm tay,gã không ngờ hai sư trò nhà này hôm nay lại thay đổi nhiều đến vậy,lại dám cùng nhau liên thủ song kiếm hợp bích đối phó gã!!
Gã muốn bay lên chặn Cố Tần Đình nhưng sui xẻo thay lại bị hắn chắn ngang đường,Mễ Lạc Tranh vẻ mặt bình đạm ung dung đối mắt với gã nói "Trẻ nhỏ vô tri là chuyện tầm thường trong thiên hạ,Mạch sư huynh hơn 400 trăm tuổi rồi,đã đủ làm lão tổ tông nhà người ta tội gì phải chấp nhặt với một đứa nhỏ làm gì chứ? đối thủ của ngươi là ta này...thích cứ việc sủa,ta đây sẵn sàng hi sinh Bạch Liên Tâm Kiếm làm đả cẩu bổng dạy dỗ ngươi...thế nào hả?"
"PHƯƠNG CẨM NGỌC!! TA SẼ XÉ RÁCH MIỆNG NGƯƠI VÀ TÊN S*ÚC XINH ĐÓ AAA...." Mạch Trúc trợn trừng mắt mà gân cổ gầm lên.
Xung quanh đệ tử qua lại vô số,bọn họ làm gì đều bị quan sát hết thảy,thậm chí ngay cả việc hai người liên thủ chửi bới Mạch Trúc cũng là rõ hết trong lòng bàn tay,không dám ngăn cản nên chỉ có thể đứng từ đằng xa bàn tán chỉ trỏ mà thôi,nhưng chính vì thế lại càng khiến Mạch Trúc tức giận không thôi,gã đường đường là nhị trưởng lão quyền cao chức trọng,ai gặp cũng phải tôn trọng kính nể, đã bao giờ bị xỉ nhục mất mặt như vậy đâu? còn bị chửi là cẩu nữa chứ!!! muốn gã xem như không có gì cho qua thật sự không cam tâm a!!!!
"Phương Cẩm Ngọc giao Cố Tần Đình ra cho ta xử lí việc hôm nay ta sẽ xem như chưa có gì sảy ra,bằng không--"
"Bằng không thì sao? ngươi làm gì được ta?" Mễ Lạc Tranh vội vã chen vào cắt ngang,hoàn toàn không chút để ý lời hăm doạ của gã "Ta đã nói rồi,Cố Tần Đình là người của ta,ngươi muốn bắt y đúng là mơ mộng hão huyền nằm mơ giữa ban ngày sao? muốn làm gì ta mặc kệ ngươi,Cố Tần Đình ta bảo vệ là cái chắc rồi!"
"Vậy...ngươi chắc chắn không giao ra y? muốn làm chỗ dựa cho y để chống đối ta đúng không?"
"Phải thì thế nào? mà không phải thì thế nào? ta chính là chán ghét bản mặt già nua xấu xí của ngươi nên ta chửi đó thì sao? đã cao tuổi mà còn lắm miệng nhiều chuyện nữa chứ? phụ mẫu tổ tiên nãi nãi ngươi chẳng lẽ không cảm thấy mất mặt sao? Mạch Trúc sư huynh à...nhiều chuyện thật sự không tốt đâu a..." Mễ Lạc Tranh vẻ mặt khuyên nhũ,bày ra bộ dáng những gì ta làm đều làm đều là vì muốn tốt cho huynh,khiến đám đệ tử xung quanh trợn mắt há mồm vì kinh ngạc,đồng thời sinh lòng đồng cảm với gã,Mạch sư thúc xem ra chuyến này lành ít dữ nhiều rồi...
"Phương Cẩm Ngọc ngươi không được xúc phạm trưởng bối nhà ta!!"
"Vậy ngươi cút đi ta đây liền không nói nữa nha~"
"Phương Cẩm Ngọc!! ta thề sẽ đào m*ồ cốt mã tổ tiên nhà ngươi lên xả giận a!!!!!"
"Haha ngại qúa ta mồ côi...vậy cho nên không có cốt mã mồ mĩnh gì cho ngươi đào đâu,muốn thì tự về nhà mình mà đào đi,nhà ngươi tổ tiên ch*ết nhiều đến thế còn gì? cho dù đào tới sang năm cũng không hết ấy chứ"
Mạch Trúc"...." ông trời làm ơn phái thiên lôi xuống đánh tan xác tên hà bá này dùm ta được không? gã tình nguyện hiến tế bản thân mình làm phần thưởng a!!! thật sự chịu hết nổi cái miệng của hắn rồi!! tức chết ta mà!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.