Xuyên Nhanh Cùng Anh Dệt Một Câu Chuyện Tình Trai
Chương 3: Ăn xin giới nhà giàu (1)
Tiến Tâm
26/10/2023
Thành phố Z là thành phố sầm uất và giàu có bậc nhất nước C. Nơi đây tập trung đại đa số người trong giới nhà giàu, hàng loạt bất động sản, bảo tàng, khu công nghiệp,... nổi tiếng toàn quốc. Thế nhưng ở đây, những người giàu thì cực kỳ giàu, còn những người nghèo thì nghèo đến nỗi ngay cả một nơi để che mưa, chắn gió cũng không có.
Tháng mười hai, tuyết rơi nhiều. Trên vỉa hè, một đám ăn xin nằm bò ngổn ngang, có thể là vì cơn đói, hay vì cái lạnh của tiết trời mùa đông. Khung cảnh này khiến cho vỉa hè đầy tuyết trắng trở nên lạnh lẽo hơn và dơ bẩn hơn.
Một chiếc xe hơi dừng ngay bên đường. Cánh cửa xe được mở ra, tài xế cầm dù bước xuống. Sau đó, từ bên trong một nam nhân khuôn mặt góc cạnh, trên người phát ra quý khí bước xuống. Nam nhân đi đến gần đám ăn xin, sau đó không nói không rằng, cũng không ngại bẩn mà ôm lấy người ăn xin gầy gò đang co mình trong một góc cạnh thùng rác.
Mang người lên trên xe, nam nhân lãnh đạm nói hai chữ:
- Đi thôi.
Tài xế nghe thấy lời nam nhân, nhanh chóng khởi động xe rồi bắt đầu đi.
...
- Xin lỗi... Chu Nhan... giúp tôi...
Ý thức vừa mới tỉnh táo lại thì Chu Nhan liền nghe thấy một câu, hình như là xin lỗi cậu. Ngay sau đó, chưa kịp để cậu kịp nhận ra hoàn cảnh của mình thì cơn đau xé toạc cơ thể truyền đến khiến cậu la lên.
Cậu muốn hét lên, muốn cầu xin người phía trên đừng làm như vậy nhưng khi vừa mở miệng thì ngay lập tức đã bị chặn lại. Cậu bị động nằm dưới thân nam nhân, tiếp nhận từng cú thúc thật mạnh.
Dần dần, cậu không giãy giụa nữa. Hai mắt cậu nhắm nghiền, cả cơ thể lẫn tâm hồn đều không ngừng run rẩy.
Buổi sáng, ánh mặt trời nhè nhẹ xuyên qua màn cửa sổ. Trúc Vũ cảm giác trong lòng mình có một thứ gì đó nóng ran, nóng đến nỗi khiến anh không ngủ được.
Anh nhíu mày, mở mắt ra, đập vào trong mắt là một mảnh trần nhà sáng chói với đèn pha lê sang trọng. Lúc này anh biết mình đã đến thế giới nhiệm vụ đầu tiên.
Cảm giác nóng ran trong ngực hiện lên rõ ràng, anh cúi đầu nhìn xuống, là một cái đầu đen tuyền. Phía dưới nữa là một cơ thể trần trụi, cơ thể này cùng cơ thể của anh đang không một lớp ngăn cách mà dán lại với nhau.
Gần như ngay lập tức anh nhận ra đêm qua mình đã làm ra hành động gì. Không đúng, lúc đầu là tuyến nhân vật gốc làm ra hành động này, nhưng lúc sau khi anh đã lấy được ý thức thì cũng bị cảm giác kích thích mà mất kiểm soát bản thân.
Anh vội vàng ngồi dậy, trước tiên kiểm tra cho Chu Nhan. Khuôn mặt cậu lúc này đỏ bừng, anh đưa tay áp lên trán cậu, hơi nóng quá mức bất thường truyền vào thần kinh.
Quả nhiên là phát sốt rồi.
Anh thầm trách bản thân thiếu trách nhiệm, lại để cho cơ thể chi phối mình, nhưng chuyện cũng đã xảy ra hối hận cũng chẳng được gì.
Anh nhìn cậu thiếu niên lúc này đang yếu ớt nằm trong lòng mình, lông mày hơi chau lại, sau đó đứng dậy ôm cậu đi vào phòng tắm. Điều chỉnh nước ấm vừa đủ, anh nhanh chóng giúp cậu tẩy rửa và lấy sạch những thứ khó nói trong thân thể trước. Làm xong tất cả rồi mới qua loa tắm rửa bản thân.
Tắm xong, anh lại đi xuống dưới nhà kêu quản gia gọi bác sĩ đến khám cho cậu, còn mình thì đi nấu chút cháo gà tốt cho người đang bị sốt ăn.
Bác sĩ nhanh chóng đến và bắt đầu kiểm tra cho Chu Nhan. Bác sĩ riêng của nhà giàu đương nhiên chuyên môn cũng cao, sau một hồi kiểm tra và chăm sóc thì cơn sốt đã có dấu hiệu giảm dần.
- Trúc tổng, cậu ấy đã không còn gì đáng ngại. Cậu chỉ cần đợi cậu ấy tỉnh lại rồi cho uống thuốc, nghỉ ngơi đầy đủ là được.
Vị bác sĩ cầm đồ nghề trên tay vừa đi, vừa nói.
Trúc Vũ cảm ơn một tiếng rồi để quản gia tiễn vị bác sĩ đi, còn anh thì đi lên phòng trông cậu.
Khi anh lên trên phòng thì phát hiện ra cậu đang mở mắt nhìn lên trên trần nhà. Anh bước tới, lo lắng hỏi:
- Em tỉnh? Có thấy đói không?
Cậu không trả lời anh mà chỉ nhìn chằm chằm vào trần nhà. Mãi một lúc sau mới quay lại, nhìn lên khuôn mặt dịu dàng chứa đầy quan tâm của anh hỏi:
- Hôm qua, là anh sao?
Trúc Vũ hơi im lặng một lúc. Anh cũng biết Trúc Cơ để lại cho cậu ám ảnh, nên hiện tại cậu hẳn là sợ hãi, thất vọng, chán ghét anh đi.
- Ừm, là anh.
Anh lên tiếng thừa nhận. Bản thân gây lỗi thì đương nhiên anh sẽ thẳng thắn chịu trách nhiệm.
Cậu nghe vậy thì không nói gì, quay đi. Anh thấy thế thì mở miệng nói:
- Anh xin lỗi.
Giọng anh mang bao thành khẩn, cũng không mong cậu có thể tha thứ cho mình, nhưng câu này dù sao đi nữa cũng cần thiết phải nói ra.
Nghe giọng điệu của anh, Chu Nhan đoán hôm qua anh cũng không phải cố ý. Cậu nhắm mắt lại, hít một hơi rồi hỏi:
- Tại sao? Tại sao hôm qua anh lại làm như vậy?
Anh nhìn bóng lưng đơn bạc của cậu, chân thành hỏi:
- Em muốn biết toàn bộ hay là lý do chính?
Cậu nhìn ra khung cửa sổ bên kia, nghe bên tai giọng nói trầm ấm, chân thành của anh, trong lòng hiện lên cảm giác khó chịu.
Im lặng một lúc lâu rồi cậu mới nói:
- Toàn bộ đi. Em muốn biết chính xác.
Tháng mười hai, tuyết rơi nhiều. Trên vỉa hè, một đám ăn xin nằm bò ngổn ngang, có thể là vì cơn đói, hay vì cái lạnh của tiết trời mùa đông. Khung cảnh này khiến cho vỉa hè đầy tuyết trắng trở nên lạnh lẽo hơn và dơ bẩn hơn.
Một chiếc xe hơi dừng ngay bên đường. Cánh cửa xe được mở ra, tài xế cầm dù bước xuống. Sau đó, từ bên trong một nam nhân khuôn mặt góc cạnh, trên người phát ra quý khí bước xuống. Nam nhân đi đến gần đám ăn xin, sau đó không nói không rằng, cũng không ngại bẩn mà ôm lấy người ăn xin gầy gò đang co mình trong một góc cạnh thùng rác.
Mang người lên trên xe, nam nhân lãnh đạm nói hai chữ:
- Đi thôi.
Tài xế nghe thấy lời nam nhân, nhanh chóng khởi động xe rồi bắt đầu đi.
...
- Xin lỗi... Chu Nhan... giúp tôi...
Ý thức vừa mới tỉnh táo lại thì Chu Nhan liền nghe thấy một câu, hình như là xin lỗi cậu. Ngay sau đó, chưa kịp để cậu kịp nhận ra hoàn cảnh của mình thì cơn đau xé toạc cơ thể truyền đến khiến cậu la lên.
Cậu muốn hét lên, muốn cầu xin người phía trên đừng làm như vậy nhưng khi vừa mở miệng thì ngay lập tức đã bị chặn lại. Cậu bị động nằm dưới thân nam nhân, tiếp nhận từng cú thúc thật mạnh.
Dần dần, cậu không giãy giụa nữa. Hai mắt cậu nhắm nghiền, cả cơ thể lẫn tâm hồn đều không ngừng run rẩy.
Buổi sáng, ánh mặt trời nhè nhẹ xuyên qua màn cửa sổ. Trúc Vũ cảm giác trong lòng mình có một thứ gì đó nóng ran, nóng đến nỗi khiến anh không ngủ được.
Anh nhíu mày, mở mắt ra, đập vào trong mắt là một mảnh trần nhà sáng chói với đèn pha lê sang trọng. Lúc này anh biết mình đã đến thế giới nhiệm vụ đầu tiên.
Cảm giác nóng ran trong ngực hiện lên rõ ràng, anh cúi đầu nhìn xuống, là một cái đầu đen tuyền. Phía dưới nữa là một cơ thể trần trụi, cơ thể này cùng cơ thể của anh đang không một lớp ngăn cách mà dán lại với nhau.
Gần như ngay lập tức anh nhận ra đêm qua mình đã làm ra hành động gì. Không đúng, lúc đầu là tuyến nhân vật gốc làm ra hành động này, nhưng lúc sau khi anh đã lấy được ý thức thì cũng bị cảm giác kích thích mà mất kiểm soát bản thân.
Anh vội vàng ngồi dậy, trước tiên kiểm tra cho Chu Nhan. Khuôn mặt cậu lúc này đỏ bừng, anh đưa tay áp lên trán cậu, hơi nóng quá mức bất thường truyền vào thần kinh.
Quả nhiên là phát sốt rồi.
Anh thầm trách bản thân thiếu trách nhiệm, lại để cho cơ thể chi phối mình, nhưng chuyện cũng đã xảy ra hối hận cũng chẳng được gì.
Anh nhìn cậu thiếu niên lúc này đang yếu ớt nằm trong lòng mình, lông mày hơi chau lại, sau đó đứng dậy ôm cậu đi vào phòng tắm. Điều chỉnh nước ấm vừa đủ, anh nhanh chóng giúp cậu tẩy rửa và lấy sạch những thứ khó nói trong thân thể trước. Làm xong tất cả rồi mới qua loa tắm rửa bản thân.
Tắm xong, anh lại đi xuống dưới nhà kêu quản gia gọi bác sĩ đến khám cho cậu, còn mình thì đi nấu chút cháo gà tốt cho người đang bị sốt ăn.
Bác sĩ nhanh chóng đến và bắt đầu kiểm tra cho Chu Nhan. Bác sĩ riêng của nhà giàu đương nhiên chuyên môn cũng cao, sau một hồi kiểm tra và chăm sóc thì cơn sốt đã có dấu hiệu giảm dần.
- Trúc tổng, cậu ấy đã không còn gì đáng ngại. Cậu chỉ cần đợi cậu ấy tỉnh lại rồi cho uống thuốc, nghỉ ngơi đầy đủ là được.
Vị bác sĩ cầm đồ nghề trên tay vừa đi, vừa nói.
Trúc Vũ cảm ơn một tiếng rồi để quản gia tiễn vị bác sĩ đi, còn anh thì đi lên phòng trông cậu.
Khi anh lên trên phòng thì phát hiện ra cậu đang mở mắt nhìn lên trên trần nhà. Anh bước tới, lo lắng hỏi:
- Em tỉnh? Có thấy đói không?
Cậu không trả lời anh mà chỉ nhìn chằm chằm vào trần nhà. Mãi một lúc sau mới quay lại, nhìn lên khuôn mặt dịu dàng chứa đầy quan tâm của anh hỏi:
- Hôm qua, là anh sao?
Trúc Vũ hơi im lặng một lúc. Anh cũng biết Trúc Cơ để lại cho cậu ám ảnh, nên hiện tại cậu hẳn là sợ hãi, thất vọng, chán ghét anh đi.
- Ừm, là anh.
Anh lên tiếng thừa nhận. Bản thân gây lỗi thì đương nhiên anh sẽ thẳng thắn chịu trách nhiệm.
Cậu nghe vậy thì không nói gì, quay đi. Anh thấy thế thì mở miệng nói:
- Anh xin lỗi.
Giọng anh mang bao thành khẩn, cũng không mong cậu có thể tha thứ cho mình, nhưng câu này dù sao đi nữa cũng cần thiết phải nói ra.
Nghe giọng điệu của anh, Chu Nhan đoán hôm qua anh cũng không phải cố ý. Cậu nhắm mắt lại, hít một hơi rồi hỏi:
- Tại sao? Tại sao hôm qua anh lại làm như vậy?
Anh nhìn bóng lưng đơn bạc của cậu, chân thành hỏi:
- Em muốn biết toàn bộ hay là lý do chính?
Cậu nhìn ra khung cửa sổ bên kia, nghe bên tai giọng nói trầm ấm, chân thành của anh, trong lòng hiện lên cảm giác khó chịu.
Im lặng một lúc lâu rồi cậu mới nói:
- Toàn bộ đi. Em muốn biết chính xác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.