Xuyên Nhanh: Cuộc Giao Dịch Của Thương Nhân Thời Không.
Chương 181: Kẻ thù từng giết ta sao lại là nam phụ chứ? (11)
Quyên Ai Hà Dĩ Đáp Nhân
04/01/2021
Y Tiên Sơn.
Hai dược đồng bé nhỏ cùng ngồi bên bờ suối chơi. Một nhóc áo xanh, một nhóc áo màu bạc. Rửa sạch nốt chỗ lá thuốc mà ban nãy bọn chúng chăm chỉ hái được. Cả hai đứa không ai dám lại gần ngôi nhà tranh kia hết. Chỉ đành ngoan ngoãn ngồi nói chuyện với nhau.
"Sáng hôm kia Y Quân trở về từ bên kinh thành. Dường như tâm trạng ngài ấy rất tệ. Mấy bữa nay ta thật sự không dám lại gần Y Quân luôn."
"Tại sao? Vì Giai Tuệ cô nương sao?" Tiểu đồng khó hiểu hỏi đồng bạn mình. Trong cái đầu non nớt ngây thơ của nó, thì chỉ có Giai Tuệ cô nương kia là có đủ khả năng khiến cho tâm tình của Y Quân biến động thôi.
"Không biết nữa. Nhưng ta khuyên đệ lúc này chớ có làm phiền tới ngài." Chuyến xuất sơn vừa rồi, chỉ sợ Y Quân sẽ có nhiều phiền não khó nói đây.
"Ừ. Nghe huynh nói, đệ đã hiểu." Nhu nhuận gật gật đầu, song nội tâm đứa bé đó bắt đầu nổi lên một chút tò mò...
Bộ dạng mà Y Quân tức sẽ như thế nào ta?
...
Lộ trình từ kinh thành đi về Y Tiên Sơn mất tầm hai ba ngày. Nhưng Hi Hoa chỉ đạp khinh công quá một ngày là về tới nơi. Ôm con ma yêu dấu trong lòng, chàng mới phát hiện ra nàng ấy thật nhẹ...
Tựa không khí vậy.
Rõ ràng là ma thì không có thân nhiệt, không hiểu vì cớ gì mà Hi Hoa cảm thấy ôm tiểu ma nữ thật ấm áp. Con tim trống rỗng bỗng chốc được lấp đầy...
Và thế là chàng càng ôm chặt nàng hơn...
Cả đoạn đường, Tịnh Hề không bị gió lạnh quật thẳng vào mặt thì đầu óc cũng bị lắc cho xây xẩm mặt mày. Phản kháng không thành, cuối cùng nàng đành vùi đầu vào lồng ngực người nam nhân đầy cam chịu. Bụng dạ thất điên bát đảo, Tịnh Hề âm thầm chửi bậy trong lòng...
Hi Hoa mẹ nó lại lên cơn bệnh gì thế?
Sau đó nàng nhíu mày tự hỏi, sao vừa nãy mình lại dùng chữ "lại" nhỉ?
Kì quái!
Tiếp đất vào Y Tiên Sơn, Hi Hoa không có vội vã thả Tịnh Hề ra mà nhẹ nhàng mở cửa nhà tranh. Bước chân đến trước giường, chàng mới cẩn trọng đặt nàng lên mặt nệm. Không để cho tiểu ma nữ nhảy xồm lên, Hi Hoa đã nhanh nhẹn nghiêng người đè lên nàng rồi...
Khoảng cách của bọn họ quá gần. Gần đến mức chàng ta có thể cảm nhận được hai khối thịt mềm mại nơi ngực tiểu ma nữ cọ sát với lồng ngực rắn chắc của mình...
"Ngươi bị điên à?" Tịnh Hề bị một loạt các hành động không bình thường của Hi Hoa doạ cho đơ cả ma. Sức ép của người phía trên quá ư mạnh mẽ mang lại một cảm giác thực khó chịu. Chiếc cằm non mềm được ngón tay người đàn ông vuốt ve đầy trìu mến. Đưa tay nâng mặt tiểu ma nữ lên, ép cho đôi mắt hạnh kia phải đối diện thẳng với cặp mắt đào hoa đầy quỷ dị của mình...
Mắt đối mắt, vô tình bắt được tia si mê trong đáy mắt của Hi Hoa. Da gà da vịt Tịnh Hề thi nhau nổi lên lởm chởm...
Cái cmn! Bảo bảo đang nhìn nhầm người.
Ừm, chính là như vậy rồi.
Ta cần đi thanh tẩy đôi mắt mới được.
Ngay khi nàng quyết định tung cước đá bay cục thịt béo đang đè lên người mình. Thì bỗng dưng Hi Hoa rất có ý thức lui ra đằng sau, chỉ là trên tay chàng ta đang nắm cuộn tranh mà nàng tốn bao công bao sức để dành về...
"Hi Hoa, ngươi trả nó cho ta!" Khốn khiếp, đúng là tránh vỏ dưa lại gặp thêm vỏ dừa!!!
Tịnh Hề càng thêm cáu kỉnh, nhảy thân mình lên hòng dựt lấy cuộn tranh. Hi Hoa nghiêng người né tránh, bàn tay to tiện đà túm chặt eo thiếu nữ. Kéo nàng dán sát với người chàng. Vừa hay tay Tịnh Hề đập mạnh với tay Hi Hoa, hất văng cuộn tranh ra xa. Cuộn tranh rơi cộp xuống nền đất, lăn lăn mấy vòng tự mở tung...
Vào khoảnh khắc đó, cơn đau đến đáng sợ nơi ngực Hi Hoa như thể sắp bùng nổ.
Bức hoạ đẹp đến mức lạ kì. Từng đường nét của người trong tranh được tô vẽ quá mức chân thật. Nam nhân tóc dài ngồi gác chân trên mặt cát, trên đầu đội mũ vải trùm. Đến cả mỗi nét hoa văn trên chiếc mũ cũng được khắc hoạ cực kì tinh xảo. Góc nghiêng thần thánh, sống mũi cao thẳng. Đôi môi mỏng bạc tình cong nhẹ tạo thành nụ cười tràn ngập ôn nhu. Ánh mắt lấp lánh ánh nước mềm dịu. Lông mi dài tinh tế hiển hiện rõ qua nét mực. Làn da màu lúa mạch đầy khoẻ khoắn. Tay nam nhân đó ôm cây kiếm bạc chuôi khảm huyết ngọc. Trang phục hắn ta mặc...khiến Hi Hoa cảm thấy hao hao giống Khắc Tư quốc...
Nhưng điều càng khiến chàng muốn phát điên là gương mặt kẻ này y hệt chàng...
Nguyên lai đây là bức hoạ mà mấy tháng trước tiểu ma nữ vẽ lên...
"Ngươi vẽ ta đấy à?" Chàng nhớ, trước đây chàng đã hỏi nàng ấy câu này...
Và nàng đã trả lời nó như thế nào...
"Ta không vẽ ngươi. Người trong tranh, chắc chắn không phải là ngươi."
Chắc chắn...
Không phải là ta sao?
Trông trạng thái rơi vào sương mù mờ mịt của Hi Hoa, Tịnh Hề mặc xác cái con heo này đang nghĩ gì mà trực tiếp đẩy người ra. Bay nhanh đến giấu cuộn tranh đi. Cảnh giác liếc sang nam nhân đang đờ đẫn ngồi trên giường. Nàng hừ lạnh một tiếng rồi quay người đi ra ngoài...
Nàng dời đi tầm nửa nén nhang, Hi Hoa mới hồi thần về nhận ra tiểu ma nữ đã bay mất rồi...
Hai dược đồng bé nhỏ cùng ngồi bên bờ suối chơi. Một nhóc áo xanh, một nhóc áo màu bạc. Rửa sạch nốt chỗ lá thuốc mà ban nãy bọn chúng chăm chỉ hái được. Cả hai đứa không ai dám lại gần ngôi nhà tranh kia hết. Chỉ đành ngoan ngoãn ngồi nói chuyện với nhau.
"Sáng hôm kia Y Quân trở về từ bên kinh thành. Dường như tâm trạng ngài ấy rất tệ. Mấy bữa nay ta thật sự không dám lại gần Y Quân luôn."
"Tại sao? Vì Giai Tuệ cô nương sao?" Tiểu đồng khó hiểu hỏi đồng bạn mình. Trong cái đầu non nớt ngây thơ của nó, thì chỉ có Giai Tuệ cô nương kia là có đủ khả năng khiến cho tâm tình của Y Quân biến động thôi.
"Không biết nữa. Nhưng ta khuyên đệ lúc này chớ có làm phiền tới ngài." Chuyến xuất sơn vừa rồi, chỉ sợ Y Quân sẽ có nhiều phiền não khó nói đây.
"Ừ. Nghe huynh nói, đệ đã hiểu." Nhu nhuận gật gật đầu, song nội tâm đứa bé đó bắt đầu nổi lên một chút tò mò...
Bộ dạng mà Y Quân tức sẽ như thế nào ta?
...
Lộ trình từ kinh thành đi về Y Tiên Sơn mất tầm hai ba ngày. Nhưng Hi Hoa chỉ đạp khinh công quá một ngày là về tới nơi. Ôm con ma yêu dấu trong lòng, chàng mới phát hiện ra nàng ấy thật nhẹ...
Tựa không khí vậy.
Rõ ràng là ma thì không có thân nhiệt, không hiểu vì cớ gì mà Hi Hoa cảm thấy ôm tiểu ma nữ thật ấm áp. Con tim trống rỗng bỗng chốc được lấp đầy...
Và thế là chàng càng ôm chặt nàng hơn...
Cả đoạn đường, Tịnh Hề không bị gió lạnh quật thẳng vào mặt thì đầu óc cũng bị lắc cho xây xẩm mặt mày. Phản kháng không thành, cuối cùng nàng đành vùi đầu vào lồng ngực người nam nhân đầy cam chịu. Bụng dạ thất điên bát đảo, Tịnh Hề âm thầm chửi bậy trong lòng...
Hi Hoa mẹ nó lại lên cơn bệnh gì thế?
Sau đó nàng nhíu mày tự hỏi, sao vừa nãy mình lại dùng chữ "lại" nhỉ?
Kì quái!
Tiếp đất vào Y Tiên Sơn, Hi Hoa không có vội vã thả Tịnh Hề ra mà nhẹ nhàng mở cửa nhà tranh. Bước chân đến trước giường, chàng mới cẩn trọng đặt nàng lên mặt nệm. Không để cho tiểu ma nữ nhảy xồm lên, Hi Hoa đã nhanh nhẹn nghiêng người đè lên nàng rồi...
Khoảng cách của bọn họ quá gần. Gần đến mức chàng ta có thể cảm nhận được hai khối thịt mềm mại nơi ngực tiểu ma nữ cọ sát với lồng ngực rắn chắc của mình...
"Ngươi bị điên à?" Tịnh Hề bị một loạt các hành động không bình thường của Hi Hoa doạ cho đơ cả ma. Sức ép của người phía trên quá ư mạnh mẽ mang lại một cảm giác thực khó chịu. Chiếc cằm non mềm được ngón tay người đàn ông vuốt ve đầy trìu mến. Đưa tay nâng mặt tiểu ma nữ lên, ép cho đôi mắt hạnh kia phải đối diện thẳng với cặp mắt đào hoa đầy quỷ dị của mình...
Mắt đối mắt, vô tình bắt được tia si mê trong đáy mắt của Hi Hoa. Da gà da vịt Tịnh Hề thi nhau nổi lên lởm chởm...
Cái cmn! Bảo bảo đang nhìn nhầm người.
Ừm, chính là như vậy rồi.
Ta cần đi thanh tẩy đôi mắt mới được.
Ngay khi nàng quyết định tung cước đá bay cục thịt béo đang đè lên người mình. Thì bỗng dưng Hi Hoa rất có ý thức lui ra đằng sau, chỉ là trên tay chàng ta đang nắm cuộn tranh mà nàng tốn bao công bao sức để dành về...
"Hi Hoa, ngươi trả nó cho ta!" Khốn khiếp, đúng là tránh vỏ dưa lại gặp thêm vỏ dừa!!!
Tịnh Hề càng thêm cáu kỉnh, nhảy thân mình lên hòng dựt lấy cuộn tranh. Hi Hoa nghiêng người né tránh, bàn tay to tiện đà túm chặt eo thiếu nữ. Kéo nàng dán sát với người chàng. Vừa hay tay Tịnh Hề đập mạnh với tay Hi Hoa, hất văng cuộn tranh ra xa. Cuộn tranh rơi cộp xuống nền đất, lăn lăn mấy vòng tự mở tung...
Vào khoảnh khắc đó, cơn đau đến đáng sợ nơi ngực Hi Hoa như thể sắp bùng nổ.
Bức hoạ đẹp đến mức lạ kì. Từng đường nét của người trong tranh được tô vẽ quá mức chân thật. Nam nhân tóc dài ngồi gác chân trên mặt cát, trên đầu đội mũ vải trùm. Đến cả mỗi nét hoa văn trên chiếc mũ cũng được khắc hoạ cực kì tinh xảo. Góc nghiêng thần thánh, sống mũi cao thẳng. Đôi môi mỏng bạc tình cong nhẹ tạo thành nụ cười tràn ngập ôn nhu. Ánh mắt lấp lánh ánh nước mềm dịu. Lông mi dài tinh tế hiển hiện rõ qua nét mực. Làn da màu lúa mạch đầy khoẻ khoắn. Tay nam nhân đó ôm cây kiếm bạc chuôi khảm huyết ngọc. Trang phục hắn ta mặc...khiến Hi Hoa cảm thấy hao hao giống Khắc Tư quốc...
Nhưng điều càng khiến chàng muốn phát điên là gương mặt kẻ này y hệt chàng...
Nguyên lai đây là bức hoạ mà mấy tháng trước tiểu ma nữ vẽ lên...
"Ngươi vẽ ta đấy à?" Chàng nhớ, trước đây chàng đã hỏi nàng ấy câu này...
Và nàng đã trả lời nó như thế nào...
"Ta không vẽ ngươi. Người trong tranh, chắc chắn không phải là ngươi."
Chắc chắn...
Không phải là ta sao?
Trông trạng thái rơi vào sương mù mờ mịt của Hi Hoa, Tịnh Hề mặc xác cái con heo này đang nghĩ gì mà trực tiếp đẩy người ra. Bay nhanh đến giấu cuộn tranh đi. Cảnh giác liếc sang nam nhân đang đờ đẫn ngồi trên giường. Nàng hừ lạnh một tiếng rồi quay người đi ra ngoài...
Nàng dời đi tầm nửa nén nhang, Hi Hoa mới hồi thần về nhận ra tiểu ma nữ đã bay mất rồi...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.