Xuyên Nhanh: Cuộc Giao Dịch Của Thương Nhân Thời Không.
Chương 205: Kẻ thù từng giết ta sao lại là nam phụ chứ? (35).
Quyên Ai Hà Dĩ Đáp Nhân
15/09/2023
Tịnh Hề cảm thấy đầu óc vô cùng nặng nề...
Tâm trí nàng như thể sắp bị dòng nước lạnh nhấn chìm vậy...
Mi mắt yếu ớt hé mở...
Ánh sáng chói lóa chiếu vào.
Tầm nhìn nhất thời còn hơi mơ hồ.
"Bé con?" Xung quanh như thể được ai đó ôm lấy. Một giọng nói chứa chan ôn nhu dịu dàng quen thuộc truyền vào tai.
Mắt hạnh ngơ ngác nhìn người đàn ông với vẻ ngoài thanh nhã trước mặt. Tịnh Hề lờ mờ quờ tay nắm lấy vạt áo trắng của chàng, nàng khó nhóc há miệng...
Thanh âm khàn khàn, yếu ớt đến đáng thương.
Tựa một con búp bê thủy tinh...
"Feyrld..."
"Feyrld...Em đau quá...!"
Hi Hoa khi thấy Tịnh Hề tỉnh dậy, tâm tình một nửa hưng phấn, một nửa là sợ hãi.
Chàng thậm chí còn có thể cảm thấy vòng tay đang ôm nàng của mình hơi run run...
Nhưng khi nghe thấy câu chữ đầu tiên mà nàng nói ra...
Chàng ta triệt để đơ luôn rồi.
Feyrld?
Nàng đang gọi tên ai đây?
Là ai...?
Tịnh Hề không hề để ý đến bản mặt đẹp trai hơi ngu của Hi Hoa. Đầu óc nàng quay cuồng hồi lúc, thần trí mới dần dà trở nên tỉnh táo hơn.
Đến lúc này, nàng mới hoài nghi. Kia, Feyrld là ai?
Tại sao nàng lại tự dưng thốt ra một chữ này.
Nàng ngồi tự vấn, song lại không hề biết rằng đó chính là do bản tính phụ thuộc đã ăn sâu vào linh hồn mình.
Lại nhìn người nam nhân đang ôm mình, vẻ mặt bi thương tận cùng.
Tịnh Hề lại tiếp tục khó hiểu.
Kìa! Người này là ai nha?
Không dưng mới sáng sớm tỉnh giấc đã ôm bảo bảo rồi?
Nàng giãy dụa, muốn lăn khỏi vòng tay ôm ấp của người đàn ông lạ mặt này. Không ngờ, giãy dụa mãi không thoát được, ngược lại còn bị người ta ngang ngược ôm chặt.
Hi Hoa một mực lo sợ nàng ngã xuống. Ôm trọn lấy thân hình nhỏ xinh của nàng, chàng hạ giọng.
"Cẩn thận chút. Nàng ngã mất."
"Ngươi là ai? Ta nhớ trước đó ta chưa từng gặp ngươi."
Hi Hoa kinh ngạc....
Nàng vừa nói...
Chưa từng gặp sao?
Nàng...
"Nàng không nhớ gì hả?" Chàng gấp gáp siết lấy vòng eo nhỏ mềm của mỹ nhân. Giọng điệu chua chát hỏi.
Gì thế? Gì mà giở ra cái chất giọng như thể bị người ta lụy tình thế?
Tịnh Hề không hiểu, nàng cũng không biết người nam nhân trước mặt này là ai. Bèn rất vô tình phán: "Trong kí ức của ta, không hề có ngươi!"
Hi Hoa hít sâu một hơi, cố bình tâm lại cảm xúc mất khống chế của bản thân.
Là tác dụng của thuốc lãng quên sao?
Chàng hồi hộp hỏi thêm: "Vậy nàng còn nhớ ai?"
Tịnh Hề mặc dù không hiểu chàng đang hỏi gì. Nhưng vẫn sẽ trả lời.
Nàng điểm qua những người đặc biệt trong dòng ký ức của mình, thản nhiên hờ hững đáp: "Ta nhớ Tiêu biểu ca, Thái hậu hoàng cô, Phùng ma ma, Mộc Trản. À, và cả Lư thái y nữa."
Nàng từ hồi nhỏ đã sống trong Hoa Lan điện cùng Hoàng cô, vô cùng quen thuộc với biểu ca.
Nên nàng liệt kê những cái tên ở trên thì chẳng có gì sai cả.
Song lúc này, trái tim nãy vẫn đang cuồng nhiệt nhảy bùm bùm của Hi Hoa như thể cứng đờ, đóng băng nhiệt độ.
Nàng bảo, nàng nhớ tất cả mọi người...
Điều này có nghĩa là gì?
Thuốc lãng quên mà nàng uống... không có tác dụng!
Nhưng cớ sao...nàng nhớ tất cả...
Lại chỉ quên mất mình ta? ( Quả táo đấy :v. )
Chúng ta đã từng vui vẻ biết bao khi cùng nhau sống trong gian nhà tranh này?
Liền bằng hai chữ "không nhớ" của nàng, là có thể phủi sạch hết sao?
Hi Hoa cực nhọc hé môi...
Chàng ta mới đau đớn phát hiện, giọng điệu của mình thật run...
Vòng tay của chàng lại càng run hơn...
"Nàng quên ta rồi ư?"
"Thế à, ngươi là ai?" Đối diện với chân tình thắm thiết của người đàn ông, Tịnh Hề vẫn là dáng vẻ bình chân như vại.
"Ta tên Hi Hoa..."
Chàng vốn muốn nói tiếp.
Nhưng Tịnh Hề đã nhanh chóng cắt lời chàng.
"Ngươi tên Hi Hoa, là Y Quân đại nhân nổi danh giang hồ á?"
Hi Hoa có chút vui lòng gật đầu: "Đúng vậy."
Tịnh Hề: "..."
Rõ ràng mục tiêu thu thập độ hảo cảm của nàng là nam phụ Tiêu Lỗi.
Thế quái nào khi ngủ một giấc tỉnh dậy, chính mình lại nằm trong vòng tay nam phụ Hi Hoa rồi?
Rubik! Ngươi ra đây! Bảo bảo có chuyện muốn chất vấn ngươi!!?
Tâm trí nàng như thể sắp bị dòng nước lạnh nhấn chìm vậy...
Mi mắt yếu ớt hé mở...
Ánh sáng chói lóa chiếu vào.
Tầm nhìn nhất thời còn hơi mơ hồ.
"Bé con?" Xung quanh như thể được ai đó ôm lấy. Một giọng nói chứa chan ôn nhu dịu dàng quen thuộc truyền vào tai.
Mắt hạnh ngơ ngác nhìn người đàn ông với vẻ ngoài thanh nhã trước mặt. Tịnh Hề lờ mờ quờ tay nắm lấy vạt áo trắng của chàng, nàng khó nhóc há miệng...
Thanh âm khàn khàn, yếu ớt đến đáng thương.
Tựa một con búp bê thủy tinh...
"Feyrld..."
"Feyrld...Em đau quá...!"
Hi Hoa khi thấy Tịnh Hề tỉnh dậy, tâm tình một nửa hưng phấn, một nửa là sợ hãi.
Chàng thậm chí còn có thể cảm thấy vòng tay đang ôm nàng của mình hơi run run...
Nhưng khi nghe thấy câu chữ đầu tiên mà nàng nói ra...
Chàng ta triệt để đơ luôn rồi.
Feyrld?
Nàng đang gọi tên ai đây?
Là ai...?
Tịnh Hề không hề để ý đến bản mặt đẹp trai hơi ngu của Hi Hoa. Đầu óc nàng quay cuồng hồi lúc, thần trí mới dần dà trở nên tỉnh táo hơn.
Đến lúc này, nàng mới hoài nghi. Kia, Feyrld là ai?
Tại sao nàng lại tự dưng thốt ra một chữ này.
Nàng ngồi tự vấn, song lại không hề biết rằng đó chính là do bản tính phụ thuộc đã ăn sâu vào linh hồn mình.
Lại nhìn người nam nhân đang ôm mình, vẻ mặt bi thương tận cùng.
Tịnh Hề lại tiếp tục khó hiểu.
Kìa! Người này là ai nha?
Không dưng mới sáng sớm tỉnh giấc đã ôm bảo bảo rồi?
Nàng giãy dụa, muốn lăn khỏi vòng tay ôm ấp của người đàn ông lạ mặt này. Không ngờ, giãy dụa mãi không thoát được, ngược lại còn bị người ta ngang ngược ôm chặt.
Hi Hoa một mực lo sợ nàng ngã xuống. Ôm trọn lấy thân hình nhỏ xinh của nàng, chàng hạ giọng.
"Cẩn thận chút. Nàng ngã mất."
"Ngươi là ai? Ta nhớ trước đó ta chưa từng gặp ngươi."
Hi Hoa kinh ngạc....
Nàng vừa nói...
Chưa từng gặp sao?
Nàng...
"Nàng không nhớ gì hả?" Chàng gấp gáp siết lấy vòng eo nhỏ mềm của mỹ nhân. Giọng điệu chua chát hỏi.
Gì thế? Gì mà giở ra cái chất giọng như thể bị người ta lụy tình thế?
Tịnh Hề không hiểu, nàng cũng không biết người nam nhân trước mặt này là ai. Bèn rất vô tình phán: "Trong kí ức của ta, không hề có ngươi!"
Hi Hoa hít sâu một hơi, cố bình tâm lại cảm xúc mất khống chế của bản thân.
Là tác dụng của thuốc lãng quên sao?
Chàng hồi hộp hỏi thêm: "Vậy nàng còn nhớ ai?"
Tịnh Hề mặc dù không hiểu chàng đang hỏi gì. Nhưng vẫn sẽ trả lời.
Nàng điểm qua những người đặc biệt trong dòng ký ức của mình, thản nhiên hờ hững đáp: "Ta nhớ Tiêu biểu ca, Thái hậu hoàng cô, Phùng ma ma, Mộc Trản. À, và cả Lư thái y nữa."
Nàng từ hồi nhỏ đã sống trong Hoa Lan điện cùng Hoàng cô, vô cùng quen thuộc với biểu ca.
Nên nàng liệt kê những cái tên ở trên thì chẳng có gì sai cả.
Song lúc này, trái tim nãy vẫn đang cuồng nhiệt nhảy bùm bùm của Hi Hoa như thể cứng đờ, đóng băng nhiệt độ.
Nàng bảo, nàng nhớ tất cả mọi người...
Điều này có nghĩa là gì?
Thuốc lãng quên mà nàng uống... không có tác dụng!
Nhưng cớ sao...nàng nhớ tất cả...
Lại chỉ quên mất mình ta? ( Quả táo đấy :v. )
Chúng ta đã từng vui vẻ biết bao khi cùng nhau sống trong gian nhà tranh này?
Liền bằng hai chữ "không nhớ" của nàng, là có thể phủi sạch hết sao?
Hi Hoa cực nhọc hé môi...
Chàng ta mới đau đớn phát hiện, giọng điệu của mình thật run...
Vòng tay của chàng lại càng run hơn...
"Nàng quên ta rồi ư?"
"Thế à, ngươi là ai?" Đối diện với chân tình thắm thiết của người đàn ông, Tịnh Hề vẫn là dáng vẻ bình chân như vại.
"Ta tên Hi Hoa..."
Chàng vốn muốn nói tiếp.
Nhưng Tịnh Hề đã nhanh chóng cắt lời chàng.
"Ngươi tên Hi Hoa, là Y Quân đại nhân nổi danh giang hồ á?"
Hi Hoa có chút vui lòng gật đầu: "Đúng vậy."
Tịnh Hề: "..."
Rõ ràng mục tiêu thu thập độ hảo cảm của nàng là nam phụ Tiêu Lỗi.
Thế quái nào khi ngủ một giấc tỉnh dậy, chính mình lại nằm trong vòng tay nam phụ Hi Hoa rồi?
Rubik! Ngươi ra đây! Bảo bảo có chuyện muốn chất vấn ngươi!!?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.