Xuyên Nhanh: Cuộc Giao Dịch Của Thương Nhân Thời Không.
Chương 174: Kẻ thù từng giết ta sao lại là nam phụ chứ? (4)
Quyên Ai Hà Dĩ Đáp Nhân
04/01/2021
Trong căn nhà tranh trên ngọn đồi nhỏ...
Từng hàng cây cao lớn đã sớm trụi lá, chỉ còn những chiếc cành khô xơ, cứng cáp chìm trong tuyết trắng. Con suối gần đó đã sớm bị nước đóng băng mất rồi. Những con vật đi chìm vào giấc ngủ đông tự khi nào. Bên căn bếp tràn ngập mùi hương thảo dược, bỗng xuất hiện một đứa trẻ con chạy ra. Hai chiếc tay đen đen, bẩn bẩn xách một chiếc rổ chất đầy gỗ. Nó đặt cái rổ xuống, thả gỗ vào bếp lửa...Ngọn lửa như thể được tiếp thêm năng lượng, bập bùng kêu tí tách, phát sáng rực rỡ...
Đứa trẻ vui vẻ cảm thụ hơi ấm của ngọn lửa. Vào một ngày đông lạnh như muốn đông cứng người khác như vậy, thì điều này quả nhiên quá ư tuyệt vời...
Híp híp mắt hưởng thụ, ai dè bên kia cánh tường nhảy ra giọng điệu đầy hứng khởi của nữ nhân. Nghĩ đến lời cảnh cáo mà vài bữa trước Y Quân khuyên nhủ. Sắc màu ửng đỏ bên hai má đứa bé trở nên tái nhợt hẳn đi. Dưới đáy mắt thơ ngây hiện rõ sự hoảng sợ...
Nó không dám vào nhà đâu...
Y Quân bảo, trong nhà hiện đang có một ả ma nữ...
...
"Hình như chúng ta gặp mặt nhau trước đó rồi phải không?" Tịnh Hề vắt chân leo lên bệ cửa sổ ngồi, bạch y bay phất phơ giữa không trung. Tay nàng đùa nghịch cây bút lông, hướng ánh mắt tươi cười đầy ngọt ngào về phía nam nhân đang tịnh tâm luyện thư pháp. Sống lưng chàng ta thẳng tắp. Tóc dài được thắt cao một nửa bởi sợi vải trắng lụa. Mặt mày đẹp tựa tranh vẽ. Lông mi dài tinh tế rũ xuống. Ngón tay thon cầm cây bút khắc hoạ từng nét chữ hoa mĩ đầy thanh nhã...
Hi Hoa không thèm trả lời câu hỏi mà tiểu ma nữ đưa ra cho chàng. Cẩn thận tỉ mỉ nhấc bút ra, hai chữ "Giai Tuệ" thanh thoát hiện rõ trên mặt (\*)giấy xuyến. Mỉm cười đầy dịu dàng, chàng bỗng cảm thấy đây là một tác phẩm tuyệt nghệ đẹp nhất trên đời. (Cmn! Lão tử nhất định ngược chết cả họ nhà ngươi ಠ ͜ʖ ಠ)
(\*) Đại khái đây là thứ mà các cổ nhân xưa thường dùng để luyện chữ, thư pháp \=\=.
"Giai Tuệ sao? Ồ, quả là một cái tên hay. Nhất định đây là người mà ngươi thầm thương trộm nhớ bấy lâu nay, đúng không nào?" Không biết từ khi nào, Tịnh Hề đã bay lơ lửng trên trần nhà rồi. Nàng cúi đầu ngắm bức thư pháp vẽ hai chữ "Giai Tuệ" kia. Hứng thú sờ sờ cằm bình phẩm...
Bị vạch trần tâm tư của bản thân, Hi Hoa mặt dày không đổi sắc mang tờ giấy đi hong khô mực. Sau đó cất giấu vào chiếc hộp gỗ đàn mà chàng đặt đầu giường. Bị bơ đẹp, Tịnh Hề khinh thường bĩu môi...
Thằng cha này!
Gì mà kiêu ngạo vậy!
Trông bóng dáng cao lớn của nam nhân đang ngồi bên đầu giường loay hoay hí húi. Tịnh Hề nhìn đến đống giấy bút nằm rải rác trên mặt bàn. Máu tò mò ham chơi của nàng nổi lên. Đặt mông xuống chỗ ngồi bên cạnh, rút ra một tờ giấy xuyến mỏng. Bắt đầu khai triển nội công múa bút...
Hít hà...
Cúi gằm mặt khắc hoạ từng đường nét cong cong, mảnh mảnh. Đôi mắt hoa đào diễm liễm của người đó sinh động như có hồn, từng đường nét dịu dàng được vẽ lên quá đỗi chân thực. Mái tóc dài chỉ tùy tiện bằng vài nét bút là đã hiển hiện rõ ràng. Sống mũi cao thẳng, khoé miệng ôn nhu luôn treo nụ cười đầy dung túng, cưng chiều...
Nụ cười này đáng lẽ ra phải thuộc về nàng chứ nhỉ?
Thời gian chẳng biết đã trôi qua bao lâu. Tịnh Hề nhấc hết bút lông lấy bao lần mực để cố hoàn thành bức tranh thủy mặc này. Vốn dĩ ban đầu chỉ là ngồi vẽ chơi vài nét. Không hiểu sao càng vẽ, tâm trí càng nhớ về một người...
Người này...sao giống Hi Hoa thế?
Tịnh Hề tự hỏi bản thân...sao người này lại giống Hi Hoa...Nhưng cớ gì mà nàng không hỏi, người này sao không phải là Hi Hoa?
Không, chàng ấy sẽ không lạnh nhạt với nàng như vậy...
Mờ mịt đặt bút lông xuống, nhìn chòng chọc ánh mắt của người nọ trong bức tranh...Cảm giác quen thuộc đến tan nát cõi lòng. Nhưng đầu óc Tịnh Hề không hề có một màu sắc nào cả...
Không có một tí kí ức nào cả...
...
Trời đã xâm xẩm tối dần. Hi Hoa nhảy khinh công từ trong rừng, tiếp đất một cách thật hoàn mỹ. Bông tuyết xung quanh chàng ta vần vần chuyển động. Tuy những cơn mưa tuyết vẫn cứ diễn ra, song trên người Hi Hoa không vương tí tuyết sương nào. Thanh y tao nhã đầy mê người khẽ chuyển động theo từng bước đi. Tay chàng cầm túi đựng thảo dược, nhấc chân đi tới căn bếp gần đó.
"Y Quân, ngài về rồi." Đứa trẻ trông chủ nhân đã về. Dừng động tác đốt lửa lại, cung kính đứng dậy cúi đầu chào Hi Hoa. Mỉm cười gật đầu đáp qua loa, chàng nhét túi thảo dược cùng một tờ giấy nhắn cho đứa bé. Ôn tồn cười: "Đun cho ta ngần này liều lượng thuốc nhé. Công thức được ghi sẵn trong đó rồi."
Vui mừng ngoan ngoãn nhận túi đựng, gương mặt đen nhẻm của đứa bé đầy sự vâng lời, ngoan ngoãn: "Y Quân, ta chắc chắn sẽ làm tốt."
"Ừ."
Giao phó nhiệm vụ xong cho tiểu đồng nấu thuốc. Hi Hoa quay người dạo bước vào nhà tranh. Từng ngọn đèn dầu bé nhỏ nhảy nhót thắp sáng từng vị trí, cả ngôi nhà tràn ngập trong sự ấm cúng yên bình. Nhưng có một vị khách...
Một vị khách không mời mà đến...
Một vị khách mà Hi Hoa không hề muốn gặp tí nào...
Tịnh Hề, cô ả ma nữ này vẫn chưa đi à?
Từng hàng cây cao lớn đã sớm trụi lá, chỉ còn những chiếc cành khô xơ, cứng cáp chìm trong tuyết trắng. Con suối gần đó đã sớm bị nước đóng băng mất rồi. Những con vật đi chìm vào giấc ngủ đông tự khi nào. Bên căn bếp tràn ngập mùi hương thảo dược, bỗng xuất hiện một đứa trẻ con chạy ra. Hai chiếc tay đen đen, bẩn bẩn xách một chiếc rổ chất đầy gỗ. Nó đặt cái rổ xuống, thả gỗ vào bếp lửa...Ngọn lửa như thể được tiếp thêm năng lượng, bập bùng kêu tí tách, phát sáng rực rỡ...
Đứa trẻ vui vẻ cảm thụ hơi ấm của ngọn lửa. Vào một ngày đông lạnh như muốn đông cứng người khác như vậy, thì điều này quả nhiên quá ư tuyệt vời...
Híp híp mắt hưởng thụ, ai dè bên kia cánh tường nhảy ra giọng điệu đầy hứng khởi của nữ nhân. Nghĩ đến lời cảnh cáo mà vài bữa trước Y Quân khuyên nhủ. Sắc màu ửng đỏ bên hai má đứa bé trở nên tái nhợt hẳn đi. Dưới đáy mắt thơ ngây hiện rõ sự hoảng sợ...
Nó không dám vào nhà đâu...
Y Quân bảo, trong nhà hiện đang có một ả ma nữ...
...
"Hình như chúng ta gặp mặt nhau trước đó rồi phải không?" Tịnh Hề vắt chân leo lên bệ cửa sổ ngồi, bạch y bay phất phơ giữa không trung. Tay nàng đùa nghịch cây bút lông, hướng ánh mắt tươi cười đầy ngọt ngào về phía nam nhân đang tịnh tâm luyện thư pháp. Sống lưng chàng ta thẳng tắp. Tóc dài được thắt cao một nửa bởi sợi vải trắng lụa. Mặt mày đẹp tựa tranh vẽ. Lông mi dài tinh tế rũ xuống. Ngón tay thon cầm cây bút khắc hoạ từng nét chữ hoa mĩ đầy thanh nhã...
Hi Hoa không thèm trả lời câu hỏi mà tiểu ma nữ đưa ra cho chàng. Cẩn thận tỉ mỉ nhấc bút ra, hai chữ "Giai Tuệ" thanh thoát hiện rõ trên mặt (\*)giấy xuyến. Mỉm cười đầy dịu dàng, chàng bỗng cảm thấy đây là một tác phẩm tuyệt nghệ đẹp nhất trên đời. (Cmn! Lão tử nhất định ngược chết cả họ nhà ngươi ಠ ͜ʖ ಠ)
(\*) Đại khái đây là thứ mà các cổ nhân xưa thường dùng để luyện chữ, thư pháp \=\=.
"Giai Tuệ sao? Ồ, quả là một cái tên hay. Nhất định đây là người mà ngươi thầm thương trộm nhớ bấy lâu nay, đúng không nào?" Không biết từ khi nào, Tịnh Hề đã bay lơ lửng trên trần nhà rồi. Nàng cúi đầu ngắm bức thư pháp vẽ hai chữ "Giai Tuệ" kia. Hứng thú sờ sờ cằm bình phẩm...
Bị vạch trần tâm tư của bản thân, Hi Hoa mặt dày không đổi sắc mang tờ giấy đi hong khô mực. Sau đó cất giấu vào chiếc hộp gỗ đàn mà chàng đặt đầu giường. Bị bơ đẹp, Tịnh Hề khinh thường bĩu môi...
Thằng cha này!
Gì mà kiêu ngạo vậy!
Trông bóng dáng cao lớn của nam nhân đang ngồi bên đầu giường loay hoay hí húi. Tịnh Hề nhìn đến đống giấy bút nằm rải rác trên mặt bàn. Máu tò mò ham chơi của nàng nổi lên. Đặt mông xuống chỗ ngồi bên cạnh, rút ra một tờ giấy xuyến mỏng. Bắt đầu khai triển nội công múa bút...
Hít hà...
Cúi gằm mặt khắc hoạ từng đường nét cong cong, mảnh mảnh. Đôi mắt hoa đào diễm liễm của người đó sinh động như có hồn, từng đường nét dịu dàng được vẽ lên quá đỗi chân thực. Mái tóc dài chỉ tùy tiện bằng vài nét bút là đã hiển hiện rõ ràng. Sống mũi cao thẳng, khoé miệng ôn nhu luôn treo nụ cười đầy dung túng, cưng chiều...
Nụ cười này đáng lẽ ra phải thuộc về nàng chứ nhỉ?
Thời gian chẳng biết đã trôi qua bao lâu. Tịnh Hề nhấc hết bút lông lấy bao lần mực để cố hoàn thành bức tranh thủy mặc này. Vốn dĩ ban đầu chỉ là ngồi vẽ chơi vài nét. Không hiểu sao càng vẽ, tâm trí càng nhớ về một người...
Người này...sao giống Hi Hoa thế?
Tịnh Hề tự hỏi bản thân...sao người này lại giống Hi Hoa...Nhưng cớ gì mà nàng không hỏi, người này sao không phải là Hi Hoa?
Không, chàng ấy sẽ không lạnh nhạt với nàng như vậy...
Mờ mịt đặt bút lông xuống, nhìn chòng chọc ánh mắt của người nọ trong bức tranh...Cảm giác quen thuộc đến tan nát cõi lòng. Nhưng đầu óc Tịnh Hề không hề có một màu sắc nào cả...
Không có một tí kí ức nào cả...
...
Trời đã xâm xẩm tối dần. Hi Hoa nhảy khinh công từ trong rừng, tiếp đất một cách thật hoàn mỹ. Bông tuyết xung quanh chàng ta vần vần chuyển động. Tuy những cơn mưa tuyết vẫn cứ diễn ra, song trên người Hi Hoa không vương tí tuyết sương nào. Thanh y tao nhã đầy mê người khẽ chuyển động theo từng bước đi. Tay chàng cầm túi đựng thảo dược, nhấc chân đi tới căn bếp gần đó.
"Y Quân, ngài về rồi." Đứa trẻ trông chủ nhân đã về. Dừng động tác đốt lửa lại, cung kính đứng dậy cúi đầu chào Hi Hoa. Mỉm cười gật đầu đáp qua loa, chàng nhét túi thảo dược cùng một tờ giấy nhắn cho đứa bé. Ôn tồn cười: "Đun cho ta ngần này liều lượng thuốc nhé. Công thức được ghi sẵn trong đó rồi."
Vui mừng ngoan ngoãn nhận túi đựng, gương mặt đen nhẻm của đứa bé đầy sự vâng lời, ngoan ngoãn: "Y Quân, ta chắc chắn sẽ làm tốt."
"Ừ."
Giao phó nhiệm vụ xong cho tiểu đồng nấu thuốc. Hi Hoa quay người dạo bước vào nhà tranh. Từng ngọn đèn dầu bé nhỏ nhảy nhót thắp sáng từng vị trí, cả ngôi nhà tràn ngập trong sự ấm cúng yên bình. Nhưng có một vị khách...
Một vị khách không mời mà đến...
Một vị khách mà Hi Hoa không hề muốn gặp tí nào...
Tịnh Hề, cô ả ma nữ này vẫn chưa đi à?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.