Xuyên Nhanh: Cuộc Giao Dịch Của Thương Nhân Thời Không.
Chương 165: Ngăn cản vị thương nhân giả mạo gây ra chiến quốc (50).
Quyên Ai Hà Dĩ Đáp Nhân
04/01/2021
Khu khai thác dự án...
Thanh âm động cơ của máy bay trực thăng phạch, phạch, phạch đến gần. Gió quét bãi cát bay mịt mù. Các công nhân cùng vài vị chuyên gia, giáo sư đồng thời lui về phía sau, tránh cho hạt cát dính lên mắt....
Đứng từ trực thăng tư nhân nhìn xuống, đám người ở dưới kia thật bé nhỏ làm sao. Hướng mắt xa xa hơn, chính là Kim tự tháp Giza cùng Khufu. Phi công bắt đầu hạ cách thật chuyên nghiệp. Elan tuy đang ngồi trên ghế nhưng cứ hơi tí là lại ngó đầu ra khỏi cửa sổ...
Thực sự không sao kiềm nén được niềm vui...
Máy bay trực tiếp đáp trên mặt cát, phi công buông ống nghe đeo tai cùng mic xuống. Nghiêng người nói với người đàn ông đeo kính râm ngồi ghế sau: "Feyrld tiên sinh, tới nơi rồi ạ."
Elan có chút không thể tin nổi...
Rõ ràng nghề nghiệp của Feyrld là thương nhân buôn bán. Thế quái nào ngài ấy lại chịu đầu tư tiền vào lĩnh vực khảo cổ?
Sau đó, ông ta lại tiếp tục bổ não...
Mỗi người ai chẳng có sở thích riêng...
Dẫu sao vị này cũng là thiếu gia nhà Elicson.
...
Lối đi vào căn mật thất đầy ẩm ướt và lạnh lẽo. Hộ tống Feyrld và giáo sư Elan chính là ông chú trưởng công nhân, chịu trách nhiệm chính cho khu khai thác này. Và nhà chuyên gia về khảo cổ, khai quật. Một tay cầm đèn pin, chú công nhân cẩn thận nhắc nhở hai người đi sau lưng mình: "Mấy vị cẩn thận chút nhé. Trong hầm này có rất ít khí oxi. Đã vậy lại còn bẩn và ẩm ẩm nữa. Đi đứng không may là ngã lăn ra đất đấy."
"Tôi hiểu. Thế các anh đào hầm tới đâu rồi?" Kích động đảo đèn pin chiếu rọi mặt tường. Elan đang đợi chờ một điều thú vị nữa xuất hiện...
"Vẫn tới đấy thôi." Giọng điệu ông chú công nhân có chút tò mò: "Bọn tôi cảm nhận được bên trong đó có một căn phòng khác. Nhưng dù cho làm cách nào cũng không phá được vách đá chặn."
"Thế sao bữa trước lại có ảnh chụp cỗ quan tài." Feyrld ưu nhã bước từng bước trên nền đá, giày da mặc vest. Nhìn thế nào cũng không ăn khớp với hoàn cảnh trong này.
"Lần đó có tài liệu gửi về bên Viện nghiên cứu tại vì..." Quý ngài chuyên gia khảo cổ khàn khàn giọng mở miệng: "Chúng tôi thả con chip camera vào đó. Có vài ba cái lỗ đục nhỏ mà."
Bước thêm tầm chục mét nữa, các kí tự hình nhân nhảy múa lũ lượt hiện ra giữa hai bên tường. Nét khắc theo thời gian đã bị phủ lên một lớp bụi dày. Nhưng điều đó không hề khiến cho giáo sư Elan ngần ngại. Yêu cầu hai người dẫn đường dừng chân, ông ta bắt đầu quét quét lớp bụi bẩn....
"Sao các anh không gửi cho tôi những bức ảnh này." Cầm điện thoại lên chụp chụp mấy tấm, Elan hận không thể lập tức gỡ lớp tường này ra mà bê về Viện nghiên cứu để tìm hiểu...
Ôi trời, ông ta sướng điên lên mất.
Máu đam mê khảo cổ học đang không ngừng phun tào trong cơ thể ông ta...
Feyrld chiếu ánh sáng đèn pin rọi lên mặt tường. Bàn tay to đụng vào các nét hoa văn tinh tế. Sâu trong đáy mắt màu hổ phách, có gì đó quá thật khó để diễn tả. Nỗi bồi hồi nhớ nhung dần dần bào mòn trái tim vốn đã khô cằn của anh...
Bé con của ta, ta đến đón nàng về đây...
"Sao tự dưng nhiệt độ lại thấp thế?" Chú công nhân vì mặc áo cộc mỏng manh, nên chú ta là người cảm nhận rõ ràng sự thay đổi của nhiệt độ dưới hầm nhất. Không khí giữa bốn người bỗng chốc trở nên im ắng lạ thường. Một lúc sau, quý ngài chuyên gia khẽ nhíu mày: "Chẳng lẽ càng vào sâu thì nhiệt độ giảm dần?"
Không đúng!
Trước đây bọn họ vào đâu có thế này chứ.
Thậm chí, khi đó số lượng người còn nhiều hơn cơ...
Không chỉ quý ngài chuyên gia, ông chú công nhân cũng rất nhanh phát hiện ra điều bất thường này. Quay gót chân về hướng ngược lại, chú ta nghiêm túc nói: "Tôi nghĩ chúng ta cần ra ngoài đã."
Ở đây, dường như có vật gì đó đang nhìn bọn họ chằm chằm...
Thật hoang mang quá đi!
Quý ngài chuyên gia chỉ đứng vững như chì, không phun thêm câu nào cả. Thân hình gầy gò, run rẩy giữa khí lạnh... Nhưng Elan thì rất không tình nguyện, ông ta còn đang mải chìm đắm trong cơn đê mê khó thoát dời: " Sao đi ra sớm thế?"
"Tôi chỉ cảm thấy trong đây không ổn thôi."
Giáo sư Elan đang định há mồm phun ra vài câu phản đối. Chỉ là câu chữ chưa kịp nói, mặt đất bỗng rung chuyển mãnh liệt. Thanh âm đổ nát của gạch đá đập vào tai, hai mặt tường dần dần trở nên vụn vỡ. Bao mảnh đá nhỏ từ trên trần hầm rớt xuống...
Mọi việc diễn ra quá nhanh. Từ những viên đá nhỏ cho đến hàng đống cục gạch to đùng đè lên người bọn họ. Trước khi tiếp nhận sự nghênh đón của Thần Chết, mắt kính Elan đã hoàn toàn tan tành. Ông ta chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy một bóng người cao lớn qua khe hở của núi đá...
Nội tâm âm thầm kinh hoàng...
Feyrld tiên sinh...
Ngài ấy tại sao lại...
...
Tịnh Hề chỉ cảm thấy thật cmn khó chịu.
Thân thể nàng như bị đóng đinh vậy, cho dù trong tiềm thức có cố giãy dụa thế nào đi nữa. Song tay chân lại không thể cử động được...
Nóng bức cùng khó thở cùng đè ép lên cơ thể. Xúc cảm bức bối như vậy, khiến Tịnh Hề ngứa ngáy cả người. Cổ họng khô khốc đến phát điên rồi...Giờ nàng hận không thể ngồi dậy nốc một lu nước siêu to, khổng lồ cho thoả thích cơn khát...
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
\*\***Có ai đoán được hướng đi của cốt truyện chưa :333**?
**Nói cho tui biết coi**\*\*!
Thanh âm động cơ của máy bay trực thăng phạch, phạch, phạch đến gần. Gió quét bãi cát bay mịt mù. Các công nhân cùng vài vị chuyên gia, giáo sư đồng thời lui về phía sau, tránh cho hạt cát dính lên mắt....
Đứng từ trực thăng tư nhân nhìn xuống, đám người ở dưới kia thật bé nhỏ làm sao. Hướng mắt xa xa hơn, chính là Kim tự tháp Giza cùng Khufu. Phi công bắt đầu hạ cách thật chuyên nghiệp. Elan tuy đang ngồi trên ghế nhưng cứ hơi tí là lại ngó đầu ra khỏi cửa sổ...
Thực sự không sao kiềm nén được niềm vui...
Máy bay trực tiếp đáp trên mặt cát, phi công buông ống nghe đeo tai cùng mic xuống. Nghiêng người nói với người đàn ông đeo kính râm ngồi ghế sau: "Feyrld tiên sinh, tới nơi rồi ạ."
Elan có chút không thể tin nổi...
Rõ ràng nghề nghiệp của Feyrld là thương nhân buôn bán. Thế quái nào ngài ấy lại chịu đầu tư tiền vào lĩnh vực khảo cổ?
Sau đó, ông ta lại tiếp tục bổ não...
Mỗi người ai chẳng có sở thích riêng...
Dẫu sao vị này cũng là thiếu gia nhà Elicson.
...
Lối đi vào căn mật thất đầy ẩm ướt và lạnh lẽo. Hộ tống Feyrld và giáo sư Elan chính là ông chú trưởng công nhân, chịu trách nhiệm chính cho khu khai thác này. Và nhà chuyên gia về khảo cổ, khai quật. Một tay cầm đèn pin, chú công nhân cẩn thận nhắc nhở hai người đi sau lưng mình: "Mấy vị cẩn thận chút nhé. Trong hầm này có rất ít khí oxi. Đã vậy lại còn bẩn và ẩm ẩm nữa. Đi đứng không may là ngã lăn ra đất đấy."
"Tôi hiểu. Thế các anh đào hầm tới đâu rồi?" Kích động đảo đèn pin chiếu rọi mặt tường. Elan đang đợi chờ một điều thú vị nữa xuất hiện...
"Vẫn tới đấy thôi." Giọng điệu ông chú công nhân có chút tò mò: "Bọn tôi cảm nhận được bên trong đó có một căn phòng khác. Nhưng dù cho làm cách nào cũng không phá được vách đá chặn."
"Thế sao bữa trước lại có ảnh chụp cỗ quan tài." Feyrld ưu nhã bước từng bước trên nền đá, giày da mặc vest. Nhìn thế nào cũng không ăn khớp với hoàn cảnh trong này.
"Lần đó có tài liệu gửi về bên Viện nghiên cứu tại vì..." Quý ngài chuyên gia khảo cổ khàn khàn giọng mở miệng: "Chúng tôi thả con chip camera vào đó. Có vài ba cái lỗ đục nhỏ mà."
Bước thêm tầm chục mét nữa, các kí tự hình nhân nhảy múa lũ lượt hiện ra giữa hai bên tường. Nét khắc theo thời gian đã bị phủ lên một lớp bụi dày. Nhưng điều đó không hề khiến cho giáo sư Elan ngần ngại. Yêu cầu hai người dẫn đường dừng chân, ông ta bắt đầu quét quét lớp bụi bẩn....
"Sao các anh không gửi cho tôi những bức ảnh này." Cầm điện thoại lên chụp chụp mấy tấm, Elan hận không thể lập tức gỡ lớp tường này ra mà bê về Viện nghiên cứu để tìm hiểu...
Ôi trời, ông ta sướng điên lên mất.
Máu đam mê khảo cổ học đang không ngừng phun tào trong cơ thể ông ta...
Feyrld chiếu ánh sáng đèn pin rọi lên mặt tường. Bàn tay to đụng vào các nét hoa văn tinh tế. Sâu trong đáy mắt màu hổ phách, có gì đó quá thật khó để diễn tả. Nỗi bồi hồi nhớ nhung dần dần bào mòn trái tim vốn đã khô cằn của anh...
Bé con của ta, ta đến đón nàng về đây...
"Sao tự dưng nhiệt độ lại thấp thế?" Chú công nhân vì mặc áo cộc mỏng manh, nên chú ta là người cảm nhận rõ ràng sự thay đổi của nhiệt độ dưới hầm nhất. Không khí giữa bốn người bỗng chốc trở nên im ắng lạ thường. Một lúc sau, quý ngài chuyên gia khẽ nhíu mày: "Chẳng lẽ càng vào sâu thì nhiệt độ giảm dần?"
Không đúng!
Trước đây bọn họ vào đâu có thế này chứ.
Thậm chí, khi đó số lượng người còn nhiều hơn cơ...
Không chỉ quý ngài chuyên gia, ông chú công nhân cũng rất nhanh phát hiện ra điều bất thường này. Quay gót chân về hướng ngược lại, chú ta nghiêm túc nói: "Tôi nghĩ chúng ta cần ra ngoài đã."
Ở đây, dường như có vật gì đó đang nhìn bọn họ chằm chằm...
Thật hoang mang quá đi!
Quý ngài chuyên gia chỉ đứng vững như chì, không phun thêm câu nào cả. Thân hình gầy gò, run rẩy giữa khí lạnh... Nhưng Elan thì rất không tình nguyện, ông ta còn đang mải chìm đắm trong cơn đê mê khó thoát dời: " Sao đi ra sớm thế?"
"Tôi chỉ cảm thấy trong đây không ổn thôi."
Giáo sư Elan đang định há mồm phun ra vài câu phản đối. Chỉ là câu chữ chưa kịp nói, mặt đất bỗng rung chuyển mãnh liệt. Thanh âm đổ nát của gạch đá đập vào tai, hai mặt tường dần dần trở nên vụn vỡ. Bao mảnh đá nhỏ từ trên trần hầm rớt xuống...
Mọi việc diễn ra quá nhanh. Từ những viên đá nhỏ cho đến hàng đống cục gạch to đùng đè lên người bọn họ. Trước khi tiếp nhận sự nghênh đón của Thần Chết, mắt kính Elan đã hoàn toàn tan tành. Ông ta chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy một bóng người cao lớn qua khe hở của núi đá...
Nội tâm âm thầm kinh hoàng...
Feyrld tiên sinh...
Ngài ấy tại sao lại...
...
Tịnh Hề chỉ cảm thấy thật cmn khó chịu.
Thân thể nàng như bị đóng đinh vậy, cho dù trong tiềm thức có cố giãy dụa thế nào đi nữa. Song tay chân lại không thể cử động được...
Nóng bức cùng khó thở cùng đè ép lên cơ thể. Xúc cảm bức bối như vậy, khiến Tịnh Hề ngứa ngáy cả người. Cổ họng khô khốc đến phát điên rồi...Giờ nàng hận không thể ngồi dậy nốc một lu nước siêu to, khổng lồ cho thoả thích cơn khát...
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
\*\***Có ai đoán được hướng đi của cốt truyện chưa :333**?
**Nói cho tui biết coi**\*\*!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.