Xuyên Nhanh: Cuộc Giao Dịch Của Thương Nhân Thời Không.
Chương 123: Ngăn cản vị thương nhân giả mạo gây ra chiến quốc (8).
Quyên Ai Hà Dĩ Đáp Nhân
04/01/2021
Xích Hồng chỉ có thể đập vào mấy chỗ vớ vẩn trên cơ thể chàng ta mà thôi...
Chưa kể, Feyrld lại là một tay kiếm tài giỏi, kĩ năng cộng với vòng hào quang của nam phụ đã giúp chàng thừa sức mà đánh lộn với Xích Hồng. Tuy không kiếm được miếng ngon nào từ thanh kiếm ma quỷ này, chàng cũng không để mình bị thương.
Xích Hồng:"..." Bảo bối tức rồi nha!
Không chơi nữa.
Giết không giết được, cứ ngồi đấu nhau hoài đến bao giờ...
Nghỉ đê, nghỉ đê!
Feyrld trầm mặc nhìn kiếm bạc bị sứt mẻ của mình, rồi lại nhìn sang thanh kiếm đen đang lắc lắc đi đến chỗ Tịnh Hề...
Cây kiếm đó...
Là đang khinh bỉ chàng à?
Thái độ chiến đấu kiểu gì kì vậy?
"Sao thế?" Cảm nhận được tâm tình cáu bẩn, bực dọc của Xích Hồng. Tịnh Hề bèn giơ tay đỡ lấy nó, "quan tâm" hỏi han: "Không phải ngươi thăng cấp rồi à?"
Sao trông có vẻ còn yếu hơn ngày trước vậy?
Không giết được người thì cũng phải lột da tên đó ra chứ?
Xích Hồng:"..." Ô ô ô! Đến cả chủ nhân cũng chê bổn kiếm...
Dỗi rồi.
Tại ta đâu chứ!
Tên đó chắc chắn đã bật hack.
Bảo sao ta đánh mãi cũng không xong.
Chủ nhân ra mà đánh đi.
Xích Hồng bay đến, tự đặt chuôi kiếm vào lòng bàn tay Tịnh Hề, bất động tại chỗ. Nghe được tiếng lòng chửi rủa của kiếm đen, nàng đã hiểu hết mọi chuyện...
Nguyên lai là tại vòng hào quang của nam phụ...
Hào quang nam phụ...
Hào quang...
Lật bàn!
Thế là hôm nay ta phải ngoan ngoãn chịu trói ở đây à?
Không chịu đâu.
Lão thị vệ trưởng từ trong cơn chấn kinh nhổm dậy, tay vuốt vuốt ngực. Nhìn sang thanh kiếm sắc bén mà nữ hoàng đang nắm trong tay...
Thật kì quái...
Quả không hổ danh là thanh kiếm của lệnh bà mà...
Chất liệu làm nên cây kiếm này...
"Thứ lỗi cho. Không biết đám tặc nhân các người có ý đồ gì mà lại chặn lối đi của chúng ta?" Việc chính vẫn quan trọng hơn. Lão thị vệ già cảnh giác nhìn Feyrld: "Các ngươi không biết rằng bản thân mình đang đắc tội với ai sao?"
Người đàn ông dời tầm mắt từ người Tịnh Hề, liếc sang lão thị vệ cả quần áo dính đầy cát. Mở miệng nói, giọng điệu trầm khàn, gợi cảm vô cùng: "Ta biết các người là ai chứ..."
"Ý ngươi là sao? Ngươi cố tình chạy ra đây..." Thị vệ trưởng tức đến đỏ cả cái mặt già. Lão kích động cãi lại, song chưa kịp dứt câu, Feyrld đã vung kiếm bạc phi đến mặt lão ta. Giọng điệu chàng tràn đầy ý cười khiêu khích: "Ta chính là cố tình."
Đến đây để bắt cóc nữ hoàng Cleopatra chứ sao.
Tuy không có nói hết câu, nhưng tất cả những người có mặt ở đây đều biết ý đồ của tên tặc nhân này.
Thế là hai phe lại lao vào uýnh lộn tiếp. Cát văng mịt mù, tiếng ngựa hí hí cao vút. Âm thanh va chạm chói tai của đao kiếm vang lên. Các binh sĩ tận lực chiến đấu đến cùng. Có nữ hoàng đồng hành cùng bọn họ, tên nào tên nấy cứ như tiêm thêm một liều máu gà vậy, hăng hái hẳn.
Nhưng vẫn thua.
Đây là một câu chuyện buồn.
Tịnh Hề thề, nếu hôm nay nàng mà đi một mình. Cho dù có hàng trăm tên tặc nàng vẫn dư sức chạy thoát...
Chứ không có bị vướng chân ở đây.
Xích Hồng có thể lấy mạng mấy tên tặc khác. Nhưng với nam phụ đại nhân thì rất khó khăn. Quýnh đi quýnh lại, cuối cùng người bị đè lại là Tịnh Hề.
Xích Hồng đã chạy đi đâu mất rồi...
Cây kiếm này! Cho ngươi đi chơi nhiều, ngươi liền vứt chủ nhân ở đây à.
Không như tưởng tượng của nàng, ngay khi đã khống chế được nữ hoàng rồi. Feyrld ngay lập tức bế nàng lên ngựa của chàng, hô một tiếng, quất roi chạy đi.
Để lại đám người đằng sau còn ngẩn tò te.
"Lệnh bà!" Varu hoảng hốt gào, hai chân chạy nhanh theo. Hòng chặn lại hướng đi của Feyrld, người đàn ông khẽ nhíu mày. Bàn tay siết chặt eo người trong ngực, tay còn lại vung mạnh roi, quất thẳng mặt nàng thị nữ đáng thương.
Sợ cho Varu vì nàng mà hủy dung thật sự. Hai tay Tịnh Hề giữ chặt bàn tay đang vung roi của Feyrld. Không biết có tác dụng gì hay không, cơ mà động tác của chàng ta có lẽ nhẹ đi nhiều...
May là chỉ quất vào bãi cát thôi.
Cát bị quật mạnh, hất thẳng vào mặt Varu. Ánh mắt Feyrld không vui nhìn xuống đỉnh đầu Tịnh Hề. Chàng thu hồi roi lại, dí đầu nàng vào lồng ngực mình. Đạp mạnh vào bụng ngựa cái, chú ngựa vươn đầu hí dài, phóng nhanh. Bị mất thăng bằng, sợ bị văng khỏi yên ngựa, Tịnh Hề túm thật chặt áo Feyrld. Cảm thụ được mùi hương thơm ngọt cùng với độ mềm mại nơi cơ thể nàng, thân mình người đàn ông không khỏi cứng đờ ra...
Thấy lão đại đã thành công bắt cóc nữ hoàng Ai Cập, đám tiểu đệ còn lại đành tốc chiến tốc thắng. Hạ gục đám vệ binh Ai Cập xong xuôi, bọn chúng cũng cắp đít chạy đi.
Chạy thôi, chạy thôi.
Việc đã thành rồi.
"Lệnh bà!"
"Nữ hoàng!"
Tiếng gọi hớt hải gấp gáp giữa nơi sa mạc đầy cát nóng. Song, bốn bề chỉ là một mảnh tĩnh lặng, đám vệ binh gục xuống nền cát, thở phì phò. Mặt ai cũng căng lên vì quá sợ hãi...
Trong sa mạc Ai Cập, từ khi nào xuất hiện đám người lợi hại vậy chứ?
"Chúng ta đưa tin báo tới hoàng thượng, người sẽ điều động nhân lực để tìm nữ hoàng." Thị vệ trưởng cực nhọc đứng thẳng, ánh mắt khổ sở nhìn mấy con ngựa của bọn họ bị kiếm xiên chết, nói với các anh em: "Chúng ta đành đi bộ đến trạm nghỉ thôi."
Chưa kể, Feyrld lại là một tay kiếm tài giỏi, kĩ năng cộng với vòng hào quang của nam phụ đã giúp chàng thừa sức mà đánh lộn với Xích Hồng. Tuy không kiếm được miếng ngon nào từ thanh kiếm ma quỷ này, chàng cũng không để mình bị thương.
Xích Hồng:"..." Bảo bối tức rồi nha!
Không chơi nữa.
Giết không giết được, cứ ngồi đấu nhau hoài đến bao giờ...
Nghỉ đê, nghỉ đê!
Feyrld trầm mặc nhìn kiếm bạc bị sứt mẻ của mình, rồi lại nhìn sang thanh kiếm đen đang lắc lắc đi đến chỗ Tịnh Hề...
Cây kiếm đó...
Là đang khinh bỉ chàng à?
Thái độ chiến đấu kiểu gì kì vậy?
"Sao thế?" Cảm nhận được tâm tình cáu bẩn, bực dọc của Xích Hồng. Tịnh Hề bèn giơ tay đỡ lấy nó, "quan tâm" hỏi han: "Không phải ngươi thăng cấp rồi à?"
Sao trông có vẻ còn yếu hơn ngày trước vậy?
Không giết được người thì cũng phải lột da tên đó ra chứ?
Xích Hồng:"..." Ô ô ô! Đến cả chủ nhân cũng chê bổn kiếm...
Dỗi rồi.
Tại ta đâu chứ!
Tên đó chắc chắn đã bật hack.
Bảo sao ta đánh mãi cũng không xong.
Chủ nhân ra mà đánh đi.
Xích Hồng bay đến, tự đặt chuôi kiếm vào lòng bàn tay Tịnh Hề, bất động tại chỗ. Nghe được tiếng lòng chửi rủa của kiếm đen, nàng đã hiểu hết mọi chuyện...
Nguyên lai là tại vòng hào quang của nam phụ...
Hào quang nam phụ...
Hào quang...
Lật bàn!
Thế là hôm nay ta phải ngoan ngoãn chịu trói ở đây à?
Không chịu đâu.
Lão thị vệ trưởng từ trong cơn chấn kinh nhổm dậy, tay vuốt vuốt ngực. Nhìn sang thanh kiếm sắc bén mà nữ hoàng đang nắm trong tay...
Thật kì quái...
Quả không hổ danh là thanh kiếm của lệnh bà mà...
Chất liệu làm nên cây kiếm này...
"Thứ lỗi cho. Không biết đám tặc nhân các người có ý đồ gì mà lại chặn lối đi của chúng ta?" Việc chính vẫn quan trọng hơn. Lão thị vệ già cảnh giác nhìn Feyrld: "Các ngươi không biết rằng bản thân mình đang đắc tội với ai sao?"
Người đàn ông dời tầm mắt từ người Tịnh Hề, liếc sang lão thị vệ cả quần áo dính đầy cát. Mở miệng nói, giọng điệu trầm khàn, gợi cảm vô cùng: "Ta biết các người là ai chứ..."
"Ý ngươi là sao? Ngươi cố tình chạy ra đây..." Thị vệ trưởng tức đến đỏ cả cái mặt già. Lão kích động cãi lại, song chưa kịp dứt câu, Feyrld đã vung kiếm bạc phi đến mặt lão ta. Giọng điệu chàng tràn đầy ý cười khiêu khích: "Ta chính là cố tình."
Đến đây để bắt cóc nữ hoàng Cleopatra chứ sao.
Tuy không có nói hết câu, nhưng tất cả những người có mặt ở đây đều biết ý đồ của tên tặc nhân này.
Thế là hai phe lại lao vào uýnh lộn tiếp. Cát văng mịt mù, tiếng ngựa hí hí cao vút. Âm thanh va chạm chói tai của đao kiếm vang lên. Các binh sĩ tận lực chiến đấu đến cùng. Có nữ hoàng đồng hành cùng bọn họ, tên nào tên nấy cứ như tiêm thêm một liều máu gà vậy, hăng hái hẳn.
Nhưng vẫn thua.
Đây là một câu chuyện buồn.
Tịnh Hề thề, nếu hôm nay nàng mà đi một mình. Cho dù có hàng trăm tên tặc nàng vẫn dư sức chạy thoát...
Chứ không có bị vướng chân ở đây.
Xích Hồng có thể lấy mạng mấy tên tặc khác. Nhưng với nam phụ đại nhân thì rất khó khăn. Quýnh đi quýnh lại, cuối cùng người bị đè lại là Tịnh Hề.
Xích Hồng đã chạy đi đâu mất rồi...
Cây kiếm này! Cho ngươi đi chơi nhiều, ngươi liền vứt chủ nhân ở đây à.
Không như tưởng tượng của nàng, ngay khi đã khống chế được nữ hoàng rồi. Feyrld ngay lập tức bế nàng lên ngựa của chàng, hô một tiếng, quất roi chạy đi.
Để lại đám người đằng sau còn ngẩn tò te.
"Lệnh bà!" Varu hoảng hốt gào, hai chân chạy nhanh theo. Hòng chặn lại hướng đi của Feyrld, người đàn ông khẽ nhíu mày. Bàn tay siết chặt eo người trong ngực, tay còn lại vung mạnh roi, quất thẳng mặt nàng thị nữ đáng thương.
Sợ cho Varu vì nàng mà hủy dung thật sự. Hai tay Tịnh Hề giữ chặt bàn tay đang vung roi của Feyrld. Không biết có tác dụng gì hay không, cơ mà động tác của chàng ta có lẽ nhẹ đi nhiều...
May là chỉ quất vào bãi cát thôi.
Cát bị quật mạnh, hất thẳng vào mặt Varu. Ánh mắt Feyrld không vui nhìn xuống đỉnh đầu Tịnh Hề. Chàng thu hồi roi lại, dí đầu nàng vào lồng ngực mình. Đạp mạnh vào bụng ngựa cái, chú ngựa vươn đầu hí dài, phóng nhanh. Bị mất thăng bằng, sợ bị văng khỏi yên ngựa, Tịnh Hề túm thật chặt áo Feyrld. Cảm thụ được mùi hương thơm ngọt cùng với độ mềm mại nơi cơ thể nàng, thân mình người đàn ông không khỏi cứng đờ ra...
Thấy lão đại đã thành công bắt cóc nữ hoàng Ai Cập, đám tiểu đệ còn lại đành tốc chiến tốc thắng. Hạ gục đám vệ binh Ai Cập xong xuôi, bọn chúng cũng cắp đít chạy đi.
Chạy thôi, chạy thôi.
Việc đã thành rồi.
"Lệnh bà!"
"Nữ hoàng!"
Tiếng gọi hớt hải gấp gáp giữa nơi sa mạc đầy cát nóng. Song, bốn bề chỉ là một mảnh tĩnh lặng, đám vệ binh gục xuống nền cát, thở phì phò. Mặt ai cũng căng lên vì quá sợ hãi...
Trong sa mạc Ai Cập, từ khi nào xuất hiện đám người lợi hại vậy chứ?
"Chúng ta đưa tin báo tới hoàng thượng, người sẽ điều động nhân lực để tìm nữ hoàng." Thị vệ trưởng cực nhọc đứng thẳng, ánh mắt khổ sở nhìn mấy con ngựa của bọn họ bị kiếm xiên chết, nói với các anh em: "Chúng ta đành đi bộ đến trạm nghỉ thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.