Xuyên Nhanh: Cuối Cùng Vẫn Yêu
Chương 73: Mạt thế đến rồi (37)
Ngọc Du
10/01/2021
"Viên Viên, nếu vậy Lương Thần có còn là nam chính không vậy?"
"Có."
Bởi vì hiện tại nữ chính vẫn chưa thích ai nên Lương Thần vẫn được coi là nam chính.
"Vậy ta đi giết nữ chính chắc không có vấn đề gì chứ?"
Viên Viên: "..." chấp niệm của ký chủ thật lớn mà.
...
Trước đó khi cho xác sống bảo vệ đám người này Hạ Phong Linh nhận được không ít điểm công đức nên cô cũng chẳng làm khó đám người này làm gì, chỉ là...
"Viên Viên quét cho ta xem có đồng đảng của nữ chính hay là người của quân đội trà trộn vào hay không? Thôi, ngươi cứ quét cho ta xem những kẻ nào khả nghi đi."
Ai biết được có tàn dư của đám người kia thừa dịp trà trộn vào đây không chứ? Cô không có ngu nhé.
"500 điểm tích lũy nhé."
"250 thôi."
"Ký chủ nói thật với cô giá này rẻ lắm rồi đó."
"200."
Viên Viên rất tuyệt vọng, cuối cùng vẫn phải đồng ý quét giúp cô.
"Ký chủ, không có ai, có vẻ nam chính đã lọc cho cô hết rồi."
"Mi chắc chứ?"
Hạ Phong Linh hồ nghi, Viên Viên tức giận gào lên.
"Nhân phẩm ký chủ không ra gì thì cũng không có nghĩa là nhân phẩm của tôi cũng như vậy nhé."
Hạ Phong Linh: "..."
Bởi vì hệ thống nói không có vấn đề gì nên Hạ Phong Linh liền đồng ý cho người vào thành.
Đám người này trước đó ở bên căn cứ Ánh Dương là tầng chót, sống vô cùng khổ cực nên sau khi sang đây sống rất khiêm tốn suốt ngày sợ hãi nếu bản thân mình vô dụng sẽ bị đuổi ra ngoài nên làm việc vô cùng chăm chỉ, nhưng mà sau một thời gian sống ở đây bọn họ phát hiện ra phong cách sống ở đây không hề giống căn cứ bọn họ tý nào.
Ở căn cứ của bọn họ dị năng giả hệ mộc và hệ ánh sáng đều không được trọng dụng, thế nên họ tự nhiên cũng không cần thăng cấp, rất nhiều người thức tỉnh dị năng đã lâu nhưng vẫn mãi ở cấp 1.
Nhưng sang đến đây vị trí của bọn họ lại trái ngược hoàn toàn, chỉ cần là dị năng giả hệ mộc và hệ ánh sáng hoặc là hệ thủy đều vô cùng được trọng dụng, bởi vì chủ nhân của căn cứ này cần rất nhiều dị năng ba hệ này để mở rộng trang trại của mình.
Ở căn cứ cũ không phải là chưa từng có ý định tự trồng trọt chăn nuôi, nhưng mà đất đai quá khô cằn, tỉ lệ sống sót của thực vật quá thấp mà nếu có trồng được thì cũng dâng lên cho cấp cao đầu tiên sau đó đến quân đội và dị năng giả rồi mới tới dân thường như bọn họ, nhưng bởi vì người ở căn cứ cho rằng dân thường là lũ người vô dụng nên thường cắt xén khẩu phần ăn hoặc bán với giá cao cho họ nên nhiều lúc con người chưa chết vì xác sống ăn thịt đã chết vì bị đồng loại mình hại chết trước.
Nhưng mà sang đây không như thế, mọi thứ đều được phân chia công việc rất đồng đều, người thường sẽ chăm sóc cây trồng, dị năng hệ thủy, hệ mộc và hệ ánh sáng sẽ thúc đẩy cây phát triển, các dị năng khác thì có nhiệm vụ bảo vệ căn cứ, nhưng mà nhờ Hạ Phong Linh và Khởi Nguyên nên bây giờ họ vô cùng rảnh rỗi cũng bắt tay vào tham gia sản xuất luôn rồi, và số thực phẩm thu hoạch được đương nhiên cũng sẽ phân chia đều cho tất cả mọi người rồi.
Nếu không phải thi thoảng vẫn có xác sống lượn lờ ở bên ngoài có khi bọn họ đã quên mất đây là thời kỳ mạt thế rồi.
Ngược lại với sự yên bình ở thành phố C, nữ chính sau khi dẫn số người sống sót đi xây dựng căn cứ mới lại không thuận lợi cho lắm, nguyên nhân lớn nhất vẫn là thiếu vật tư, vì thế lúc nào trong căn cứ cũng có tiếng kêu gào hoặc rời bỏ căn cứ đến chỗ Hạ Phong Linh đầu quân nên công cuộc xưng bá mạt thế của cô ta càng thên gian nan.
Tới lúc cô ta vừa ổn định được căn cứ thì Hạ Phong Linh lại cung cấp thông tin điều chế vacxin cho viện nghiên cứu nên mạt thế cứ thế liền chấm dứt rồi.
Trong mạt thế Tô Thanh Hương có thể được coi là thiên tài, ưu việt hơn so với người bình thường, nhưng sau khi thế giới hồi phục nguyên trạng cô ta sẽ chỉ là một người bình thường không hơn không kém mà thôi.
Hơn nữa sau khi thân phận mật vụ của cô ta bị bại lộ, Tô Thanh Hương liền bị người của chính phủ bắt đi, từ đấy không còn tin tức về cô ta nữa.
Mà sau khi virus bị tiêu diệt được một thời gian, các loại dị năng của con người cũng dần biến mất.
Dị năng biến mất, linh khí trong tự nhiên cũng dần biến mất theo, nguồn linh khí cung cấp cho linh hồn bị đứt, thân thể Hạ Phong Linh liền yếu dần đi nhưng cũng chẳng ảnh hưởng lắm tới cuộc sống của cô, hơn nữa bởi vì có công lớn trong việc lật đổ âm mưu thống trị của một nhóm người bất chính, tìm ra vacxin chống virus mà cô còn được vinh danh nữa cơ, đãi ngộ sắp ngang bằng tổng thống rồi, điểm công đức thi thoảng vẫn cứ cộng đều đều nhưng mà Hạ Phong Linh vẫn chẳng vui nổi.
"Ký chủ ở thế giới này cô đã tích được 400000 điểm công đức rồi đó, vì sao cô vẫn không vui vậy?"
Hạ Phong Linh nghe Viên Viên hỏi thì im lặng.
Trời mới biết vì sao cô lại không vui.
Rõ ràng đã có đồ ăn ngon lại còn được rất nhiều điểm công đức nhưng mà không biết vì sao cô không thể vui nổi, giống như bị vô cảm rồi ý.
Viên Viên: "..."
Không phải cô sớm đã vô cảm rồi sao?
"Có."
Bởi vì hiện tại nữ chính vẫn chưa thích ai nên Lương Thần vẫn được coi là nam chính.
"Vậy ta đi giết nữ chính chắc không có vấn đề gì chứ?"
Viên Viên: "..." chấp niệm của ký chủ thật lớn mà.
...
Trước đó khi cho xác sống bảo vệ đám người này Hạ Phong Linh nhận được không ít điểm công đức nên cô cũng chẳng làm khó đám người này làm gì, chỉ là...
"Viên Viên quét cho ta xem có đồng đảng của nữ chính hay là người của quân đội trà trộn vào hay không? Thôi, ngươi cứ quét cho ta xem những kẻ nào khả nghi đi."
Ai biết được có tàn dư của đám người kia thừa dịp trà trộn vào đây không chứ? Cô không có ngu nhé.
"500 điểm tích lũy nhé."
"250 thôi."
"Ký chủ nói thật với cô giá này rẻ lắm rồi đó."
"200."
Viên Viên rất tuyệt vọng, cuối cùng vẫn phải đồng ý quét giúp cô.
"Ký chủ, không có ai, có vẻ nam chính đã lọc cho cô hết rồi."
"Mi chắc chứ?"
Hạ Phong Linh hồ nghi, Viên Viên tức giận gào lên.
"Nhân phẩm ký chủ không ra gì thì cũng không có nghĩa là nhân phẩm của tôi cũng như vậy nhé."
Hạ Phong Linh: "..."
Bởi vì hệ thống nói không có vấn đề gì nên Hạ Phong Linh liền đồng ý cho người vào thành.
Đám người này trước đó ở bên căn cứ Ánh Dương là tầng chót, sống vô cùng khổ cực nên sau khi sang đây sống rất khiêm tốn suốt ngày sợ hãi nếu bản thân mình vô dụng sẽ bị đuổi ra ngoài nên làm việc vô cùng chăm chỉ, nhưng mà sau một thời gian sống ở đây bọn họ phát hiện ra phong cách sống ở đây không hề giống căn cứ bọn họ tý nào.
Ở căn cứ của bọn họ dị năng giả hệ mộc và hệ ánh sáng đều không được trọng dụng, thế nên họ tự nhiên cũng không cần thăng cấp, rất nhiều người thức tỉnh dị năng đã lâu nhưng vẫn mãi ở cấp 1.
Nhưng sang đến đây vị trí của bọn họ lại trái ngược hoàn toàn, chỉ cần là dị năng giả hệ mộc và hệ ánh sáng hoặc là hệ thủy đều vô cùng được trọng dụng, bởi vì chủ nhân của căn cứ này cần rất nhiều dị năng ba hệ này để mở rộng trang trại của mình.
Ở căn cứ cũ không phải là chưa từng có ý định tự trồng trọt chăn nuôi, nhưng mà đất đai quá khô cằn, tỉ lệ sống sót của thực vật quá thấp mà nếu có trồng được thì cũng dâng lên cho cấp cao đầu tiên sau đó đến quân đội và dị năng giả rồi mới tới dân thường như bọn họ, nhưng bởi vì người ở căn cứ cho rằng dân thường là lũ người vô dụng nên thường cắt xén khẩu phần ăn hoặc bán với giá cao cho họ nên nhiều lúc con người chưa chết vì xác sống ăn thịt đã chết vì bị đồng loại mình hại chết trước.
Nhưng mà sang đây không như thế, mọi thứ đều được phân chia công việc rất đồng đều, người thường sẽ chăm sóc cây trồng, dị năng hệ thủy, hệ mộc và hệ ánh sáng sẽ thúc đẩy cây phát triển, các dị năng khác thì có nhiệm vụ bảo vệ căn cứ, nhưng mà nhờ Hạ Phong Linh và Khởi Nguyên nên bây giờ họ vô cùng rảnh rỗi cũng bắt tay vào tham gia sản xuất luôn rồi, và số thực phẩm thu hoạch được đương nhiên cũng sẽ phân chia đều cho tất cả mọi người rồi.
Nếu không phải thi thoảng vẫn có xác sống lượn lờ ở bên ngoài có khi bọn họ đã quên mất đây là thời kỳ mạt thế rồi.
Ngược lại với sự yên bình ở thành phố C, nữ chính sau khi dẫn số người sống sót đi xây dựng căn cứ mới lại không thuận lợi cho lắm, nguyên nhân lớn nhất vẫn là thiếu vật tư, vì thế lúc nào trong căn cứ cũng có tiếng kêu gào hoặc rời bỏ căn cứ đến chỗ Hạ Phong Linh đầu quân nên công cuộc xưng bá mạt thế của cô ta càng thên gian nan.
Tới lúc cô ta vừa ổn định được căn cứ thì Hạ Phong Linh lại cung cấp thông tin điều chế vacxin cho viện nghiên cứu nên mạt thế cứ thế liền chấm dứt rồi.
Trong mạt thế Tô Thanh Hương có thể được coi là thiên tài, ưu việt hơn so với người bình thường, nhưng sau khi thế giới hồi phục nguyên trạng cô ta sẽ chỉ là một người bình thường không hơn không kém mà thôi.
Hơn nữa sau khi thân phận mật vụ của cô ta bị bại lộ, Tô Thanh Hương liền bị người của chính phủ bắt đi, từ đấy không còn tin tức về cô ta nữa.
Mà sau khi virus bị tiêu diệt được một thời gian, các loại dị năng của con người cũng dần biến mất.
Dị năng biến mất, linh khí trong tự nhiên cũng dần biến mất theo, nguồn linh khí cung cấp cho linh hồn bị đứt, thân thể Hạ Phong Linh liền yếu dần đi nhưng cũng chẳng ảnh hưởng lắm tới cuộc sống của cô, hơn nữa bởi vì có công lớn trong việc lật đổ âm mưu thống trị của một nhóm người bất chính, tìm ra vacxin chống virus mà cô còn được vinh danh nữa cơ, đãi ngộ sắp ngang bằng tổng thống rồi, điểm công đức thi thoảng vẫn cứ cộng đều đều nhưng mà Hạ Phong Linh vẫn chẳng vui nổi.
"Ký chủ ở thế giới này cô đã tích được 400000 điểm công đức rồi đó, vì sao cô vẫn không vui vậy?"
Hạ Phong Linh nghe Viên Viên hỏi thì im lặng.
Trời mới biết vì sao cô lại không vui.
Rõ ràng đã có đồ ăn ngon lại còn được rất nhiều điểm công đức nhưng mà không biết vì sao cô không thể vui nổi, giống như bị vô cảm rồi ý.
Viên Viên: "..."
Không phải cô sớm đã vô cảm rồi sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.