Xuyên Nhanh: Cuối Cùng Vẫn Yêu
Chương 95: Người bảo vệ ánh sáng (20)
Ngọc Du
10/01/2021
\- vì sao?
Hạ Phong Linh không ý thức được nguy hiểm nên vẫn rất hồn nhiên hỏi lại, Kế Kiệt nhớ tới bộ dạng sợ hãi ban nãy của cô nên lại nhịn xuống chỉ trầm giọng nói.
\- bởi vì anh muốn ăn em.
Quả nhiên Hạ Phong Linh vừa nghe xong nét mặt liền cứng đờ, Kế Kiệt thấy cô sợ còn cố ý vòng tay qua ôm lấy eo cô, cười cười.
\- sợ rồi sao?
\- không sợ.
Hạ Phong Linh cứng miệng nói, Kế Kiệt nhướn mày nhìn cô.
\- thật sự không sợ sao?
Hạ Phong Linh giữ chặt cái tay đang làm loạn của hắn lại rồi, giọng hơi gắt lên.
\- anh đừng có mà đánh trống lảng.
Rốt cuộc ai mới là người đánh trống lảng hả? Rõ ràng là cô khơi mào trước mà.
Kế Kiệt hơi ấm ức nhưng cuối cùng vẫn là tha cho cô mà nghiêm túc nói.
\- Phong Linh, trước khi gặp em, anh cảm thấy trên thế giới này chỉ toàn bóng đêm vô tận, không có gì có thể khiến anh an tâm ngoại trừ tiền bạc...
Kế Kiệt không dám nói là hắn thích cảm giác khi giết người, hắn sợ cô sẽ sợ mình dù rằng biểu hiện và hành động của cô nói rằng cô sẽ không sợ hắn, nhưng mà hắn vẫn rất sợ cô sẽ biết.
\- nhưng mà bây giờ anh đã có em, em giống như tia sáng chiếu vào thế giới của anh vậy, anh muốn bảo vệ tia sáng đó mãi mãi, vì vậy anh mới muốn nỗ lực hơn nữa để có thể có đủ tư cách ở bên cạnh em, đủ năng lực bảo vệ em. Em biết không mỗi lúc nhìn thấy em vui vẻ ăn đồ anh nấu là anh lại cảm thấy thế giới này lại tươi đẹp hơn ngày hôm qua một chút, mỗi lần như vậy anh lại có động lực để đi làm hơn mỗi ngày.
\- ra là vậy à.
Hạ Phong Linh đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, sau đó cô chủ động vòng qua ôm eo anh mỉm cười nói.
\- anh ngủ ngon.
Kế Kiệt: "..." hắn nói nhiều như vậy lại chỉ nhận được câu trả lời ngắn gọn như vậy sao?
Nhưng khi cảm nhận được cơ thể mềm mại trong lòng, cơn giận của Kế Kiệt liền nguôi ngoai hơn phân nửa.
Thôi tạm tha cho cô trước vậy.
Dẹp bỏ hết mọi suy nghĩ đen tối trong đầu đi, Kế Kiệt thở dài một cái rồi cũng ôm lấy cô chìm vào giấc ngủ.
Hắn sẽ chờ tới một ngày cô hoàn toàn chấp nhận hắn, yên tâm giao bản thân mình cho hắn bảo vệ nâng niu.
...
Sáng sớm lúc Hạ Phong Linh dậy Kế Kiệt đã không còn ở đây nữa, cô trầm mặc rất lâu mới lề mề rời giường đi vào nhà vệ sinh rồi đi xuống phòng bếp ăn sáng.
Bởi vì Hạ Phong Linh nên bây giờ Hạ Phong Lâm và Kế Kiệt đều cách nhau rất xa, nếu không thì có người này sẽ không có người kia, và hiển nhiên sáng nay Kế Kiệt đã đi trước chỉ còn lại Hạ Phong Lâm ở bàn ăn ngồi đợi cô, cô nhìn anh mình một cái rồi nói.
\- anh, em xin lỗi vì đã hiểu lầm anh muốn giành Kế Kiệt với em.
Hạ Phong Lâm bị sặc sữa, sau mới trừng mắt nhìn cô.
\- em còn dám nói ra miệng.
Hạ Phong Linh vô tội nhìn anh.
\- anh có lỗi thì phải sửa, em nhất định sẽ trả lại sự trong sạch cho anh.
Cô không nói thì thôi chứ nói xong Hạ Phong Lâm lại muốn nổi giận nhưng mà nhìn thấy khuôn mặt đáng yêu của Hạ Phong Linh hắn lại không tài nào nổi giận được, chịu thôi ai bảo hắn quá yêu thương đứa em gái này chứ.
\- em định trả lại thế nào?
Hạ Phong Linh nhìn hắn vô cùng bình tĩnh lặp lại câu nói tối qua cô nói với Kế Kiệt.
\- anh yên tâm, nếu hai anh không có gì tự khắc lời đồn sẽ tiêu tan thôi, không thì anh tìm cho em một cô chị dâu đi.
Hạ Phong Lâm trừng mắt nhìn em gái mình, nói thế có khác gì không nói đâu, bây giờ tin đồn hắn thích đàn ông đã lan tới cả bên đối tác rồi kìa, tiêu tan cái gì, có mà tăng dần theo cấp số nhân ý.
Hạ Phong Linh không nghĩ tới bản thân mình lại khiến hai người đàn ông điêu đứng tới mức độ này, nhưng mà cô cũng chẳng biết phải chuộc lỗi thế nào cả, dù sao cô cũng không thể khiến tất cả mọi người kia ngậm miệng được.
Thôi thì, anh hai, Kế Kiệt à, hai người phải chịu khổ rồi.
Viên Viên bật ngửa, ký chủ à, cô có thể vô trách nhiệm hơn nữa được không hả?!?
Cô có biết lời đồn hại chết người không?
Hạ Phong Linh nghe Viên Viên nói thì bặm môi, được rồi việc mình làm thì mình phải có trách nhiệm.
Thế là thay vì tới trường học Hạ Phong Linh lại tới công ty rồi cho trưởng phòng, tổ trưởng các bộ phận nói chung là mấy quan chức cấp cao trong công ty tới phòng họp, cũng không biết cô ở trong đó làm cái gì mà lúc ra ngoài mặt ai cũng tái mép, mãi về sau cũng không có ai dám bàn tán về Hạ Phong Lâm và Kế Kiệt nữa.
Với kết quả này Hạ Phong Linh cảm thấy vô cùng mĩ mãn.
Thế là giải quyết xong rồi.
Hạ Phong Linh không ý thức được nguy hiểm nên vẫn rất hồn nhiên hỏi lại, Kế Kiệt nhớ tới bộ dạng sợ hãi ban nãy của cô nên lại nhịn xuống chỉ trầm giọng nói.
\- bởi vì anh muốn ăn em.
Quả nhiên Hạ Phong Linh vừa nghe xong nét mặt liền cứng đờ, Kế Kiệt thấy cô sợ còn cố ý vòng tay qua ôm lấy eo cô, cười cười.
\- sợ rồi sao?
\- không sợ.
Hạ Phong Linh cứng miệng nói, Kế Kiệt nhướn mày nhìn cô.
\- thật sự không sợ sao?
Hạ Phong Linh giữ chặt cái tay đang làm loạn của hắn lại rồi, giọng hơi gắt lên.
\- anh đừng có mà đánh trống lảng.
Rốt cuộc ai mới là người đánh trống lảng hả? Rõ ràng là cô khơi mào trước mà.
Kế Kiệt hơi ấm ức nhưng cuối cùng vẫn là tha cho cô mà nghiêm túc nói.
\- Phong Linh, trước khi gặp em, anh cảm thấy trên thế giới này chỉ toàn bóng đêm vô tận, không có gì có thể khiến anh an tâm ngoại trừ tiền bạc...
Kế Kiệt không dám nói là hắn thích cảm giác khi giết người, hắn sợ cô sẽ sợ mình dù rằng biểu hiện và hành động của cô nói rằng cô sẽ không sợ hắn, nhưng mà hắn vẫn rất sợ cô sẽ biết.
\- nhưng mà bây giờ anh đã có em, em giống như tia sáng chiếu vào thế giới của anh vậy, anh muốn bảo vệ tia sáng đó mãi mãi, vì vậy anh mới muốn nỗ lực hơn nữa để có thể có đủ tư cách ở bên cạnh em, đủ năng lực bảo vệ em. Em biết không mỗi lúc nhìn thấy em vui vẻ ăn đồ anh nấu là anh lại cảm thấy thế giới này lại tươi đẹp hơn ngày hôm qua một chút, mỗi lần như vậy anh lại có động lực để đi làm hơn mỗi ngày.
\- ra là vậy à.
Hạ Phong Linh đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, sau đó cô chủ động vòng qua ôm eo anh mỉm cười nói.
\- anh ngủ ngon.
Kế Kiệt: "..." hắn nói nhiều như vậy lại chỉ nhận được câu trả lời ngắn gọn như vậy sao?
Nhưng khi cảm nhận được cơ thể mềm mại trong lòng, cơn giận của Kế Kiệt liền nguôi ngoai hơn phân nửa.
Thôi tạm tha cho cô trước vậy.
Dẹp bỏ hết mọi suy nghĩ đen tối trong đầu đi, Kế Kiệt thở dài một cái rồi cũng ôm lấy cô chìm vào giấc ngủ.
Hắn sẽ chờ tới một ngày cô hoàn toàn chấp nhận hắn, yên tâm giao bản thân mình cho hắn bảo vệ nâng niu.
...
Sáng sớm lúc Hạ Phong Linh dậy Kế Kiệt đã không còn ở đây nữa, cô trầm mặc rất lâu mới lề mề rời giường đi vào nhà vệ sinh rồi đi xuống phòng bếp ăn sáng.
Bởi vì Hạ Phong Linh nên bây giờ Hạ Phong Lâm và Kế Kiệt đều cách nhau rất xa, nếu không thì có người này sẽ không có người kia, và hiển nhiên sáng nay Kế Kiệt đã đi trước chỉ còn lại Hạ Phong Lâm ở bàn ăn ngồi đợi cô, cô nhìn anh mình một cái rồi nói.
\- anh, em xin lỗi vì đã hiểu lầm anh muốn giành Kế Kiệt với em.
Hạ Phong Lâm bị sặc sữa, sau mới trừng mắt nhìn cô.
\- em còn dám nói ra miệng.
Hạ Phong Linh vô tội nhìn anh.
\- anh có lỗi thì phải sửa, em nhất định sẽ trả lại sự trong sạch cho anh.
Cô không nói thì thôi chứ nói xong Hạ Phong Lâm lại muốn nổi giận nhưng mà nhìn thấy khuôn mặt đáng yêu của Hạ Phong Linh hắn lại không tài nào nổi giận được, chịu thôi ai bảo hắn quá yêu thương đứa em gái này chứ.
\- em định trả lại thế nào?
Hạ Phong Linh nhìn hắn vô cùng bình tĩnh lặp lại câu nói tối qua cô nói với Kế Kiệt.
\- anh yên tâm, nếu hai anh không có gì tự khắc lời đồn sẽ tiêu tan thôi, không thì anh tìm cho em một cô chị dâu đi.
Hạ Phong Lâm trừng mắt nhìn em gái mình, nói thế có khác gì không nói đâu, bây giờ tin đồn hắn thích đàn ông đã lan tới cả bên đối tác rồi kìa, tiêu tan cái gì, có mà tăng dần theo cấp số nhân ý.
Hạ Phong Linh không nghĩ tới bản thân mình lại khiến hai người đàn ông điêu đứng tới mức độ này, nhưng mà cô cũng chẳng biết phải chuộc lỗi thế nào cả, dù sao cô cũng không thể khiến tất cả mọi người kia ngậm miệng được.
Thôi thì, anh hai, Kế Kiệt à, hai người phải chịu khổ rồi.
Viên Viên bật ngửa, ký chủ à, cô có thể vô trách nhiệm hơn nữa được không hả?!?
Cô có biết lời đồn hại chết người không?
Hạ Phong Linh nghe Viên Viên nói thì bặm môi, được rồi việc mình làm thì mình phải có trách nhiệm.
Thế là thay vì tới trường học Hạ Phong Linh lại tới công ty rồi cho trưởng phòng, tổ trưởng các bộ phận nói chung là mấy quan chức cấp cao trong công ty tới phòng họp, cũng không biết cô ở trong đó làm cái gì mà lúc ra ngoài mặt ai cũng tái mép, mãi về sau cũng không có ai dám bàn tán về Hạ Phong Lâm và Kế Kiệt nữa.
Với kết quả này Hạ Phong Linh cảm thấy vô cùng mĩ mãn.
Thế là giải quyết xong rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.