Xuyên Nhanh: Cuối Cùng Vẫn Yêu

Chương 196: Nguyện cùng nàng đi tới chân trời góc bể (29)

Ngọc Du

10/01/2021

Thần giới.

Lục Tử Hàn vừa đồng ý giúp đỡ, người của Thần giới liền mừng như điên mà lập tức lui về hậu phương cố thủ, nói là ở đây bảo vệ Thần giới còn không bằng nói là tham số sợ chết đi.

Hạ Phong Linh nhìn bộ dạng nhát chết của bọn họ thì hơi cười nhạt.

Đúng là một lũ ngu ngốc...bị người ta lợi dụng mà cũng không biết.

\- tiểu vương phi, cô đang nghĩ gì vậy?

Hạ Phong Linh đang ngồi ở cửa cung Tử Hòa thì Lục Tử Tuấn đi ra.

Để đảm bảo an toàn cho cả ba nên Tử Tuấn ôm luôn Minh Vũ sang Tử Hòa cung này, vừa để bảo vệ tiểu vương phi, vừa có thể đối phó với những sự việc phát sinh bất ngờ có thể xảy ra.

Yêu tộc hiện đã lên được Thần giới rồi, bọn họ không thể không cảnh giác được.

\- ta đói.

Hạ Phong Linh chỉ vẻn vẹn đáp hai chữ, Lục Tử Tuấn hơi ngây người rồi cười phá lên.

\- tiểu vương phi, cô nhớ chủ nhân rồi hả?

Trước đó Hạ Phong Linh cứ đói là tự động đi tìm Lục Tử Hàn đòi ăn, lại thêm mấy ngày gần đây cô cứ hay đi lòng vòng quanh Tử Hòa cung.

Giờ nghe cô nói vậy, Lục Tử Tuấn liền cho rằng cô đang nhớ Lục Tử Hàn.

Hạ Phong Linh không đáp lời Tử Tuấn, ánh mắt cô cứ nhìn chăm chú vào khoảng không trước mặt.

Lục Tử Tuấn thấy Hạ Phong Linh không đáp lời thì cho là cô ngầm thừa nhận, hắn liền ôm Minh Vũ ngồi xuống cạnh cô rồi an ủi.

\- tiểu vương phi đừng lo, chủ nhân rất mạnh đó, yêu tộc sẽ không thể làm gì được ngài ấy đâu.

Hạ Phong Linh nghe hắn nói vậy thì hơi quay sang nhìn...Minh Vũ ở trong lòng hắn.

Minh Vũ dạo này được Hạ Phong Linh tích cực truyền linh khí nên cả người trắng trẻo, bụ bẫm hẳn, trông đáng yêu cực, nhất là hai cái má phúng phính kia...

\- tiểu vương phi muốn bế thằng nhóc này hả?

Lục Tử Tuấn lại tiếp tục gợi chuyện, nhưng mà Hạ Phong Linh vẫn không đáp lời hắn mà chỉ nhìn Minh Vũ mà thôi.

Lục Tử Tuấn thấy vậy liền im lặng không nói nữa mà yên lặng ôm Minh Vũ ngồi ngoan một chỗ cho cô nhìn.

Lục Tử Tuấn vốn không biết bế trẻ con, nhất là trẻ con mới sinh, rất mong manh dễ vỡ.

Thế nên ban đầu mỗi khi ôm Minh Vũ, hắn luôn nơm nớp lo sợ bản thân mà ôm mạnh quá sẽ làm thằng bé tổn thương nên cánh tay luôn gồng lên, cả người lúc nào cũng cứng nhắc, đến đi một bước thôi cũng phải cẩn thận từng li từng tí một, phải nói là nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa.



Có lần Hạ Phong Linh còn thấy hắn vì muốn ru ngủ Minh Vũ mà xù cả đầu, cả người cứ hơi cong cong, vừa đi vừa nhún, thực sự rất buồn cười.

Nhưng mà bây giờ nhìn hắn ôm Minh Vũ ngày càng thuần thục rồi thì phải, kể cả lúc Minh Vũ có đòi "bú sữa" thì cũng không quá xấu hổ hay ghét bỏ như lần đầu nữa, mặc dù hắn chẳng có tý sữa nào cho thằng bé cả.

Mà Minh Vũ cũng chẳng cần uống sữa của hắn, bởi vì mỗi khi thằng bé khóc nhè vì đói, Hạ Phong Linh liền truyền linh khí cho nó ngay nên Minh Vũ vốn chẳng cần ăn uống vẫn có thể sống nhăn răng, cũng luôn có cảm giác no bụng, chỉ là bú sữa mẹ là bản năng của trẻ nhỏ, thế nên Minh Vũ đôi lúc vẫn sẽ vô thức bám lấy Tử Tuấn.

\- ô...ô...

Có lẽ là do cộng hưởng linh khí nên dù Hạ Phong Linh không thường ôm Minh Vũ nhưng thằng bé vẫn rất thích cô, thấy cô nhìn mình liền cười giòn tan, hai tay nhỏ hơi giơ lên, miệng thì ê a như muốn đòi cô bế mình vậy, rất đáng yêu.

Hạ Phong Linh thấy vậy liền đón lấy nó từ tay Tử Tuấn.

\- tiểu vương phi, cô nhẹ tay thôi nhé.

Lục Tử Tuấn cực kỳ lo lắng cho tiểu bảo bối nhà mình, Hạ Phong Linh nghe vậy thì trừng mắt nhìn hắn.

\- nó là nam tử hán đại trượng phu, chẳng nhẽ lại yếu đuối đến thế.

Hơn nữa ánh mắt hắn nhìn cô là có ý gì? Sợ cô làm gì bảo bối nhà hắn à?

Nếu đã sợ sao ban nãy còn hỏi cô có muốn bế nó không?

Đồ hai mặt.

Lục Tử Tuấn bị Hạ Phong Linh nhìn với ánh mắt ghét bỏ lẫn kỳ thị thì khóc ròng.

Nhưng mà tiểu vương phi, Minh Vũ vẫn chỉ là trẻ con thôi mà.

\- còn có ý kiến?

Hạ Phong Linh ngẩng đầu lên nhìn Tử Tuấn, hắn lập tức xua tay, cười lấy lòng.

\- không có, tiểu vương phi cứ bế nó đi.

\- ừm.

Hạ Phong Linh đáp một câu rồi theo thói quen lại nhéo nhéo cặp má bầu bĩnh kia, cũng tiện thể đeo lên cổ tay Minh Vũ một cái vòng bạc luôn.

\- tiểu vương phi, cô làm nó từ khi nào vậy?

Tử Tuấn nhìn cái vòng tay vừa khớp với cổ tay của Minh Vũ mà ngạc nhiên kinh khủng.

Phải biết là tiểu vương phi cực kỳ vô tâm nhé, hơn nữa mỗi lần cô đến gần Minh Vũ không phải vì thằng bé đói thì cũng là vì muốn nhéo má nó thôi, hắn có thấy cô sờ tay Minh Vũ lần nào đâu.



\- mới hôm qua thôi.

Cũng chẳng phải làm gì cho cam, cô chỉ là biến nhỏ lại để nó vừa khớp với cổ tay của Minh Vũ thôi.

Hạ Phong Linh đeo vòng tay cho Minh Vũ xong thì bế trả thằng bé lại cho Tử Tuấn.

Tuy vẻ mặt cô vẫn như mọi khi nhưng Tử Tuấn ở cùng cô đã lâu, ánh mắt vừa chạm phải mắt cô liền phát hiện ra điểm không đúng.

Hắn bất giác ôm chặt lấy Minh Vũ vào lòng.

"Tiểu vương phi, có chuyện gì vậy?"

Lục Tử Tuấn dùng ánh mắt ra hiệu với Hạ Phong Linh, cô ung dung đứng dậy thản nhiên nói với hắn.

\- cũng không có gì to tát lắm, chỉ là yêu tộc...đã vào được núi Tử Luân rồi thôi.

Cô vừa nói xong, kết giới bên ngoài Tử Hòa cung liền vang lên tiếng nứt vỡ mà dưới chân Lục Tử Tuấn và Minh Vũ cũng hiện lên một trận pháp kỳ lạ.

Đây là...

Truyền tống trận?!?

\- tiểu vương phi cô muốn làm gì vậy?

Lục Tử Tuấn muốn rời khỏi trận pháp, nhưng mà hắn làm thế nào cũng không ra ngoài được, hắn lại không dám phá trận, sợ làm tổn thương đến Hạ Phong Linh nên sốt ruột đến dậm chân.

\- à, ta muốn mở kết giới này ra.

Hạ Phong Linh thành thật trả lời Tử Tuấn.

Yêu tộc xâm nhập vào núi Tử Luân không đáng sợ, đáng sợ là Lục Tử Hàn vì muốn bảo vệ nơi này mà tăng cường pháp lực lên kết giới dẫn tới thực lực của hắn vì phải phân ra bảo vệ hai nơi mà bị suy giảm, tạo điều kiện cho Yêu giới đả thương mình.

Vì thế thay vì cố thủ ở đây như người ở Thần giới để rồi trở thành yếu điểm của Lục Tử Hàn, thì chi bằng bọn họ mở kết giới ra để chúng nó chủ động đi vào còn hơn.

Chỉ là yêu tộc rất giảo hoạt, thế nên cần có một người ở lại dụ bọn chúng.

Mà Hạ Phong Linh là một lựa chọn không tệ.

Linh hồn của cô chính là đồ đại bổ của yêu tộc đó.

Lục Tử Tuấn cũng hiểu điều này nên hắn càng gấp gáp hơn, lúc thấy yêu tộc tràn vào, hắn gần như mất bình tĩnh mà gào lên với cô.

\- tiểu vương phi, có sống cùng sống có chết cùng chết, cô mau thả ta ra, tiểu vương phi...tiểu vương phi...

...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Nhanh: Cuối Cùng Vẫn Yêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook