Xuyên Nhanh: Cuối Cùng Vẫn Yêu
Chương 204: Nguyện cùng nàng đi tới chân trời góc bể (37)
Ngọc Du
10/01/2021
Hạ Phong Linh ngồi nghịch cây cỏ quanh mình hồi lâu, đến khi sắp ngủ rồi người bên cạnh mới từ từ tỉnh lại, cô liền vui vẻ sáp lại gần.
\- sư phụ, người tỉnh rồi?
\- ừm.
Lục Tử Hàn gật đầu một cái, ánh mắt hơi liếc nhìn Tử Phong kiếm ở bên cạnh âm thầm cảnh cáo nó.
Lục Tử Hàn hắn vốn dĩ không có ngất, ban đầu hắn bảo Tử Phong kiếm đưa tới một chỗ khác trị thương trước rồi mới đến gặp cô, lúc đó hắn thấy Tử Phong kiếm đáp lại rồi mới nhắm mắt lại dưỡng thần, kết quả nó lại tưởng hắn trọng thương dẫn đến ngất xỉu nên một đường thẳng tiến đến đây làm hắn không thể không giả chết để đỡ phải đối mặt với cô.
Lục Tử Hàn làm vậy, một phần là vì hắn cao ngạo, không muốn để cô thấy vẻ nhếch nhác thảm hại của mình, một phần vì hắn sợ cô sẽ dùng ánh mắt bình thản, dửng dưng mà nhìn hắn giống như nhìn những người khác, không đau lòng, không lo lắng, dửng dưng đến lạnh lùng.
\- hiện giờ ngươi cảm thấy thế nào rồi? Có bị bài xích không?
Tuy hắn đã động tay động chân một chút để cô không bị thân thể này bài xích, nhưng Lục Tử Hàn vẫn nhìn Hạ Phong Linh quan tâm hỏi một câu, cô gật gật đầu.
\- không có, chỉ là...
Hạ Phong Linh đột nhiên nhào cả người qua đè lên người Lục Tử Hàn, đôi mắt hơi lóe lên tia sáng.
\- sư phụ, người đã làm gì thân thể ta vậy?
Vì sao mỗi khi thấy hắn cô lại có cảm giác muốn đến gần hắn chứ?
\- Phong Linh, ngươi làm gì vậy?
Lục Tử Hàn bị cô đột nhiên nhào qua thì ngây người, Tử Phong kiếm thấy vậy liền đi sang chỗ Vũ Minh Hiên dụ hắn đi mất để lại không gian cho hai người.
Ừm, nó cảm thấy làm vậy chủ nhân nhất định sẽ không giận nó nữa.
Vừa lấy được công vừa chuộc được tội, quá tuyệt vời.
Lục Tử Hàn: "..."
Tử Phong, ta nhớ ngày xưa ngươi đâu có lươn lẹo thế đâu? Lẽ nào bị đồ đệ nhà hắn nuôi dạy hư rồi?
Tử Phong kiếm: "..."
Không có đâu a chủ nhân, ta là học từ ngài đó, không lẽ ngài chưa nghe câu chủ nào tớ nấy sao.
Lục Tử Hàn: "..."
Chủ nhân đừng nóng giận, giờ mỹ nhân ở trong lòng rồi, ngài cứ từ từ hưởng thụ đi.
Tử Phong kiếm giao lưu với Lục Tử Hàn xong thì chuồn, Lục Tử Hàn nhìn người trước mặt thì cạn ngôn.
Hưởng thụ cái đầu ngươi, ánh mắt này của Hạ Phong Linh rõ ràng là biết hắn giở trò rồi nên mới nhìn hắn kỳ lạ như thế.
Đột nhiên có chút sợ.
\- sư phụ à, ta không thích bị người khác khống chế, hơn nữa chút thủ thuật này của người hoàn toàn không khống chế nổi ta đâu.
Hạ Phong Linh bình tĩnh nói xong liền quan sát vẻ mặt của Lục Tử Hàn, thấy ánh mắt hắn từ hơi không được tự nhiên chuyển sang ám trầm thì mỉm cười đột nhiên hôn lên môi hắn một cái rồi nói tiếp.
\- nhưng mà bởi vì ta thích người nên ta sẽ tha thứ cho người đấy.
Lúc Lục Tử Hàn "hôn mê", Hạ Phong Linh đã suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cô quyết định nếu đã thích hắn rồi vậy thì tiến tới thôi.
Tội gì phải tự làm khó mình chứ.
\- Phong Linh, ngươi...thích ta?
Lục Tử Hàn có cảm giác như mình đang nằm mơ vậy, cả người lâng lâng như ở trên mây, Hạ Phong Linh thấy vậy liền kiên nhẫn nói lại lần nữa
\- đúng vậy, ta thích ngươi đó, hơn nữa ta vừa đóng dấu lên môi ngươi rồi, từ giờ Lục Tử Hàn ngươi chính là của Hạ Phong Linh ta rồi nhé.
Hạ Phong Linh xác định được tình cảm của mình thì lập tức xác định luôn chủ quyền.
Lục Tử Hàn dở khóc dở cười gõ lên đầu cô một cái.
\- nhóc con, biết nàng kém ta bao nhiêu tuổi không mà dám gọi ta như thế hả?
\- kệ, ta chính là thích gọi ngươi như thế.
Hạ Phong Linh cực kỳ nghiêm túc nói, hoàn toàn không nhìn ra vẻ bông đùa hay nũng nịu trong giọng nói của cô, càng nghe càng thấy giống lời tuyên bố hơn.
\- nàng thích là được.
Lục Tử Hàn cưng chiều nói, Hạ Phong Linh hơi nhìn hắn định nói gì đó nhưng mà cuối cùng chỉ gật đầu rồi thôi.
\- vậy sư phụ, bây giờ có lẽ chúng ta nên làm chuyện chính sự rồi nhỉ?
Hạ Phong Linh ngồi dậy rồi nhìn lên bầu trời đen kịt trước mặt, vẻ mặt nghiêm túc đến không thể nghiêm túc hơn.
Lục Tử Hàn nghe cô nói vậy cũng ngẩng đầu lên nhìn theo ánh mắt của cô.
Kết giới của hắn đang dần mỏng đi, không còn khả năng ngăn cản được yêu tộc và ma tộc nữa.
Thôn trang mới ban nãy còn yên bình là thế lúc này đã chìm trong biển lửa.
Linh khí xung quanh cũng bị cắt đứt từ đây.
Cũng may Hạ Phong Linh đã lấy lại được thân thể của mình rồi, nếu không với trạng thái linh hồn kia, Lục Tử Hàn cũng khó đảm bảo cô sẽ không bị yêu tộc và ma tộc làm bị thương.
Chỉ là...khi mà linh khí ở những nơi khác đều đã cạn kiệt, Hạ Phong Linh liền trở thành mục tiêu công kích của đám yêu ma kia.
Bởi vì khi mà ở khắp nơi đều chìm trong bóng đêm thì linh khí bao quanh người cô lúc này liền trở nên cực kỳ rõ ràng, cực kỳ hút mắt, nhìn chẳng khác nào một tấm bia sống cả.
Lúc này Lục Tử Hàn dường như đã hiểu mục đích của Hạ Hồ rồi.
Cái Hạ Hồ muốn chính là khiến thế giới này sụp đổ hoàn toàn.
Đến lúc đó tháp thời không sẽ xuất hiện để thiết lập lại một thế giới mới...hoặc là kéo nó trở về thời điểm ban đầu, khi mà thế giới này mới thành lập.
Thiết lập lại thế giới này là điều không thể, bởi vì nếu tháp thời không thiết lập lại nơi này thì tất cả mọi người ở đây đều bị xóa sổ hoàn toàn bao gồm cả hắn, Hạ Phong Linh và cả Hạ Hồ, mà Hạ Hồ nhìn không giống như thích tự mình tìm được chết như thế.
Vậy thì...
Hắn chính là muốn khởi động tháp thời không để quay ngược thời gian trở về quá khứ.
Lục Tử Hàn vừa nhận thức được điểm này liền quay sang nói với Hạ Phong Linh.
\- Phong Linh, nàng gọi Tử Tuấn về đây đi.
Bọn họ cần phải đến tháp thời không trước khi Hạ Hồ phá hủy hoàn toàn thế giới này.
Hạ Hồ bây giờ không còn là Hạ Hồ mà hắn biết nữa, rất có khả năng hắn đã bị nhiễm ma khí ở địa ngục Cửu U và bị chúng nó khống chế rồi.
"Đại nhân" trong miệng ác linh kia rất có khả năng chính là chỉ Hạ Hồ.
\- sư phụ, không kịp rồi.
Hạ Phong Linh lên tiếng cắt đứt dòng suy nghĩ của Lục Tử Hàn, hắn nhìn cô hơi hồ nghi.
\- nàng nói vậy là sao?
\- Âm phủ bị xóa sổ rồi.
Hạ Phong Linh âm trầm nói, ngay khi kết giới nơi này vừa bị phá cô cũng mất kết nối luôn với Âm giới trong đó bao gồm cả Bạch Vô Thường và Lục Tử Tuấn.
Nói cách khác, rất có khả năng bọn họ...đều đã tan biến rồi.
\- sư phụ, người tỉnh rồi?
\- ừm.
Lục Tử Hàn gật đầu một cái, ánh mắt hơi liếc nhìn Tử Phong kiếm ở bên cạnh âm thầm cảnh cáo nó.
Lục Tử Hàn hắn vốn dĩ không có ngất, ban đầu hắn bảo Tử Phong kiếm đưa tới một chỗ khác trị thương trước rồi mới đến gặp cô, lúc đó hắn thấy Tử Phong kiếm đáp lại rồi mới nhắm mắt lại dưỡng thần, kết quả nó lại tưởng hắn trọng thương dẫn đến ngất xỉu nên một đường thẳng tiến đến đây làm hắn không thể không giả chết để đỡ phải đối mặt với cô.
Lục Tử Hàn làm vậy, một phần là vì hắn cao ngạo, không muốn để cô thấy vẻ nhếch nhác thảm hại của mình, một phần vì hắn sợ cô sẽ dùng ánh mắt bình thản, dửng dưng mà nhìn hắn giống như nhìn những người khác, không đau lòng, không lo lắng, dửng dưng đến lạnh lùng.
\- hiện giờ ngươi cảm thấy thế nào rồi? Có bị bài xích không?
Tuy hắn đã động tay động chân một chút để cô không bị thân thể này bài xích, nhưng Lục Tử Hàn vẫn nhìn Hạ Phong Linh quan tâm hỏi một câu, cô gật gật đầu.
\- không có, chỉ là...
Hạ Phong Linh đột nhiên nhào cả người qua đè lên người Lục Tử Hàn, đôi mắt hơi lóe lên tia sáng.
\- sư phụ, người đã làm gì thân thể ta vậy?
Vì sao mỗi khi thấy hắn cô lại có cảm giác muốn đến gần hắn chứ?
\- Phong Linh, ngươi làm gì vậy?
Lục Tử Hàn bị cô đột nhiên nhào qua thì ngây người, Tử Phong kiếm thấy vậy liền đi sang chỗ Vũ Minh Hiên dụ hắn đi mất để lại không gian cho hai người.
Ừm, nó cảm thấy làm vậy chủ nhân nhất định sẽ không giận nó nữa.
Vừa lấy được công vừa chuộc được tội, quá tuyệt vời.
Lục Tử Hàn: "..."
Tử Phong, ta nhớ ngày xưa ngươi đâu có lươn lẹo thế đâu? Lẽ nào bị đồ đệ nhà hắn nuôi dạy hư rồi?
Tử Phong kiếm: "..."
Không có đâu a chủ nhân, ta là học từ ngài đó, không lẽ ngài chưa nghe câu chủ nào tớ nấy sao.
Lục Tử Hàn: "..."
Chủ nhân đừng nóng giận, giờ mỹ nhân ở trong lòng rồi, ngài cứ từ từ hưởng thụ đi.
Tử Phong kiếm giao lưu với Lục Tử Hàn xong thì chuồn, Lục Tử Hàn nhìn người trước mặt thì cạn ngôn.
Hưởng thụ cái đầu ngươi, ánh mắt này của Hạ Phong Linh rõ ràng là biết hắn giở trò rồi nên mới nhìn hắn kỳ lạ như thế.
Đột nhiên có chút sợ.
\- sư phụ à, ta không thích bị người khác khống chế, hơn nữa chút thủ thuật này của người hoàn toàn không khống chế nổi ta đâu.
Hạ Phong Linh bình tĩnh nói xong liền quan sát vẻ mặt của Lục Tử Hàn, thấy ánh mắt hắn từ hơi không được tự nhiên chuyển sang ám trầm thì mỉm cười đột nhiên hôn lên môi hắn một cái rồi nói tiếp.
\- nhưng mà bởi vì ta thích người nên ta sẽ tha thứ cho người đấy.
Lúc Lục Tử Hàn "hôn mê", Hạ Phong Linh đã suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cô quyết định nếu đã thích hắn rồi vậy thì tiến tới thôi.
Tội gì phải tự làm khó mình chứ.
\- Phong Linh, ngươi...thích ta?
Lục Tử Hàn có cảm giác như mình đang nằm mơ vậy, cả người lâng lâng như ở trên mây, Hạ Phong Linh thấy vậy liền kiên nhẫn nói lại lần nữa
\- đúng vậy, ta thích ngươi đó, hơn nữa ta vừa đóng dấu lên môi ngươi rồi, từ giờ Lục Tử Hàn ngươi chính là của Hạ Phong Linh ta rồi nhé.
Hạ Phong Linh xác định được tình cảm của mình thì lập tức xác định luôn chủ quyền.
Lục Tử Hàn dở khóc dở cười gõ lên đầu cô một cái.
\- nhóc con, biết nàng kém ta bao nhiêu tuổi không mà dám gọi ta như thế hả?
\- kệ, ta chính là thích gọi ngươi như thế.
Hạ Phong Linh cực kỳ nghiêm túc nói, hoàn toàn không nhìn ra vẻ bông đùa hay nũng nịu trong giọng nói của cô, càng nghe càng thấy giống lời tuyên bố hơn.
\- nàng thích là được.
Lục Tử Hàn cưng chiều nói, Hạ Phong Linh hơi nhìn hắn định nói gì đó nhưng mà cuối cùng chỉ gật đầu rồi thôi.
\- vậy sư phụ, bây giờ có lẽ chúng ta nên làm chuyện chính sự rồi nhỉ?
Hạ Phong Linh ngồi dậy rồi nhìn lên bầu trời đen kịt trước mặt, vẻ mặt nghiêm túc đến không thể nghiêm túc hơn.
Lục Tử Hàn nghe cô nói vậy cũng ngẩng đầu lên nhìn theo ánh mắt của cô.
Kết giới của hắn đang dần mỏng đi, không còn khả năng ngăn cản được yêu tộc và ma tộc nữa.
Thôn trang mới ban nãy còn yên bình là thế lúc này đã chìm trong biển lửa.
Linh khí xung quanh cũng bị cắt đứt từ đây.
Cũng may Hạ Phong Linh đã lấy lại được thân thể của mình rồi, nếu không với trạng thái linh hồn kia, Lục Tử Hàn cũng khó đảm bảo cô sẽ không bị yêu tộc và ma tộc làm bị thương.
Chỉ là...khi mà linh khí ở những nơi khác đều đã cạn kiệt, Hạ Phong Linh liền trở thành mục tiêu công kích của đám yêu ma kia.
Bởi vì khi mà ở khắp nơi đều chìm trong bóng đêm thì linh khí bao quanh người cô lúc này liền trở nên cực kỳ rõ ràng, cực kỳ hút mắt, nhìn chẳng khác nào một tấm bia sống cả.
Lúc này Lục Tử Hàn dường như đã hiểu mục đích của Hạ Hồ rồi.
Cái Hạ Hồ muốn chính là khiến thế giới này sụp đổ hoàn toàn.
Đến lúc đó tháp thời không sẽ xuất hiện để thiết lập lại một thế giới mới...hoặc là kéo nó trở về thời điểm ban đầu, khi mà thế giới này mới thành lập.
Thiết lập lại thế giới này là điều không thể, bởi vì nếu tháp thời không thiết lập lại nơi này thì tất cả mọi người ở đây đều bị xóa sổ hoàn toàn bao gồm cả hắn, Hạ Phong Linh và cả Hạ Hồ, mà Hạ Hồ nhìn không giống như thích tự mình tìm được chết như thế.
Vậy thì...
Hắn chính là muốn khởi động tháp thời không để quay ngược thời gian trở về quá khứ.
Lục Tử Hàn vừa nhận thức được điểm này liền quay sang nói với Hạ Phong Linh.
\- Phong Linh, nàng gọi Tử Tuấn về đây đi.
Bọn họ cần phải đến tháp thời không trước khi Hạ Hồ phá hủy hoàn toàn thế giới này.
Hạ Hồ bây giờ không còn là Hạ Hồ mà hắn biết nữa, rất có khả năng hắn đã bị nhiễm ma khí ở địa ngục Cửu U và bị chúng nó khống chế rồi.
"Đại nhân" trong miệng ác linh kia rất có khả năng chính là chỉ Hạ Hồ.
\- sư phụ, không kịp rồi.
Hạ Phong Linh lên tiếng cắt đứt dòng suy nghĩ của Lục Tử Hàn, hắn nhìn cô hơi hồ nghi.
\- nàng nói vậy là sao?
\- Âm phủ bị xóa sổ rồi.
Hạ Phong Linh âm trầm nói, ngay khi kết giới nơi này vừa bị phá cô cũng mất kết nối luôn với Âm giới trong đó bao gồm cả Bạch Vô Thường và Lục Tử Tuấn.
Nói cách khác, rất có khả năng bọn họ...đều đã tan biến rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.