Xuyên Nhanh: Cuối Cùng Vẫn Yêu
Chương 117: Tân nương của quỷ (11)
Ngọc Du
10/01/2021
\- âm linh đó là ác ma đã bị phong ấn nghìn năm, nếu em gọi nó ra cả dương gian lẫn âm giới đều sẽ gặp đại nạn.
Triệu Phong giải thích, sau đó lại tò mò hỏi cô.
\- chú ngữ triệu hoán ác linh đó em làm sao lại biết được vậy?
\- vì sao tôi phải nói cho anh biết?
Hạ Phong Linh có chút bực bội nên ăn nói cũng chẳng dễ nghe gì, Triệu Phong cũng không để ý lắm cười nói.
\- em không muốn nói cho tôi biết cũng không sao.
Bởi vì chỉ cần cô ở đây, tên đó sẽ không bao giờ có thể ra ngoài được.
Triệu Phong nói xong thì biến mất, Hạ Phong Linh nhìn xung quanh phát hiện âm khí quanh quẩn cô bấy lâu nay đã biến mất thì thở hắt ra.
Có lẽ tên này đã tạo kết giới bao quanh nơi này rồi.
Hạ Phong Linh lại đang bị thương, muốn phá bỏ kết giới là điều không thể, xem ra chỉ có thể đợi vết thương lành lại rồi tính sau vậy.
\- Triệu phu nhân, mời cô dùng bữa.
\- ngươi vừa gọi ta là gì?
Hạ Phong Linh nhíu mày nhìn tên kia, hắn thấy vẻ mặt cô không đúng thì hơi thấp thỏm đáp lại.
\- Triệu phu nhân.
Triệu phu nhân?
Lại là Triệu phu nhân!!!!
\- ngươi là người hay ma vậy?
Hạ Phong Linh nhìn tên người hầu kia hơi nhướn mày, rõ ràng giọng cô rất ôn hòa nhưng thằng bé không hiểu sao lại thấy sợ nên hơi ấp úng nói.
\- là...là người.
\- Ồ.
Người hầu: "..."
Phu nhân cô ồ cái gì vậy, không lẽ hắn nói sai cái gì sao?
Nhưng thiếu gia dặn hắn nói như vậy mà.
Thiếu gia dặn là một chuyện còn người kia có muốn được gọi như thế hay không lại là chuyện khác, vì thế...
\- Hạ tiểu thư, tôi sai rồi, sau này tôi không gọi như thế nữa, mời tiểu thư dùng bữa.
Người hầu kia bị đánh thì khóc ròng, sau khi nói xong liền chạy biến.
Hắn thề dù thiếu gia có đánh chết hắn hắn cũng không bao giờ dám quay lại đây nữa đâu.
Quá khủng bố rồi.
Mấy hồn mà canh me bên ngoài cửa thấy người hầu kia chạy ra thì chẹp miệng.
Mới bị đánh có tý đã sợ tới mất hồn rồi, đúng là yếu đuối mà.
Mấy hồn ma chẹp miệng xong lại nhìn căn phòng trước mặt với vẻ mặt xoắn xuýt.
Căn phòng này có thiết lập trận pháp rồi, bọn nó phải làm thế nào mới vào được với đại sư đây.
Hạ Phong Linh tuy tính khí không tốt lắm nhưng mà lâu lâu vẫn sẽ thương tình mà thắp cho chúng nó vài nén nhang, giờ cô bị bắt mất rồi rồi ai thắp nhang cho tụi nó đây.
Đói quá đi mất.
Cũng nhớ âm khí trên người cô ấy nữa.
Hic....
Bên trong phòng.
Hạ Phong Linh nhìn mâm cơm thịnh soạn kia hơi nuốt nước bọt cuối cùng vẫn kiên quyết không ăn.
Ai biết tên Triệu Phong kia giở trò gì trong đồ ăn kia chứ.
Hạ Phong Linh cô thích ăn thì thích ăn thật nhưng chưa thích đến nỗi ai cho đồ cũng lấy cả.
...
\- cô ấy vẫn không chịu ăn gì sao?
Triệu Phong nghe người hầu báo thì hơi nhíu mày, theo hắn biết thì cô rất ham ăn mà, nhất là ăn đùi gà chiên, vì sao bây giờ lại không ăn một hạt cơm nào chứ.
Cô đã không ăn ba ngày rồi, nếu còn tiếp tục sợ là chống không được mất.
Triệu Phong nghĩ vậy liền quay người muốn tới chỗ Phong Linh, nhưng mà hắn vừa muốn vào phòng, một tầng kết giới đột nhiên xuất hiện bao vây Triệu Phong lại, hắn giống như phát hiện ra chuyện gì đó lập tức nói với người ở phía sau.
\- mau đi xem cô ấy thế nào đi.
Trận pháp này chỉ có tác dụng với hắn, người xung quanh hầu như không bị ảnh hưởng.
Người hầu kia nghe vậy liền vội vã chạy đi nhưng mà hắn vừa quay người liền bị âm khí quấy phá, hoàn toàn không rời đi được.
Triệu Phong thấy vậy thì càng gấp hơn.
Nhưng hắn càng gấp thì càng không thể nào phá được tầng kết giới đó.
Rốt cuộc là tên nào đang giở trò ở phía sau vậy hả?
Lẽ nào...
...
Lại nói tới Hạ Phong Linh, cô cứ ngỡ mình sẽ bị tên Triệu Phong này giam lỏng ở đây thêm một thời gian dài nữa cơ, nhưng mà cô vừa ở đây tới ngày thứ ba thì luồng âm khí kỳ quái kia lại xuất hiện thêm một lần nữa, lần này rõ ràng hơn, hơn nữa nó không chỉ đơn thuần là âm khí mà còn mang theo cả một lực lượng kinh người nữa.
Hạ Phong Linh hơi nhíu mày lùi ra sau phòng thủ, cô vừa lùi ra đằng sau thì luồng âm khí đó đột nhiên xông đến bao phủ cả người cô, cuốn cô rời khỏi căn phòng này.
Triệu Phong bởi vì biết chắc Hạ Phong Linh không có năng lực tự bỏ trốn được lại thêm mấy ngày nay cô cực kỳ ngoan ngoãn nên mới nới lỏng cảnh giác, nhưng hắn sao ngờ tới cô có thể không thể tự bỏ trốn được nhưng vẫn có thể bị kẻ khác cướp mất.
Cho nên lúc hắn phá được kết giới mà kẻ kia tạo ra để ngăn cản hắn thì trong phòng làm gì còn ai nữa.
Triệu Phong hơi siết chặt nắm tay lại.
Người của hắn cũng dám giành?
Nằm mơ.
Hạ Phong Linh cô chỉ có thể là của hắn mà thôi.
Dù là ai thì cũng không thể cướp cô khỏi tay hắn được.
....
Triệu Phong giải thích, sau đó lại tò mò hỏi cô.
\- chú ngữ triệu hoán ác linh đó em làm sao lại biết được vậy?
\- vì sao tôi phải nói cho anh biết?
Hạ Phong Linh có chút bực bội nên ăn nói cũng chẳng dễ nghe gì, Triệu Phong cũng không để ý lắm cười nói.
\- em không muốn nói cho tôi biết cũng không sao.
Bởi vì chỉ cần cô ở đây, tên đó sẽ không bao giờ có thể ra ngoài được.
Triệu Phong nói xong thì biến mất, Hạ Phong Linh nhìn xung quanh phát hiện âm khí quanh quẩn cô bấy lâu nay đã biến mất thì thở hắt ra.
Có lẽ tên này đã tạo kết giới bao quanh nơi này rồi.
Hạ Phong Linh lại đang bị thương, muốn phá bỏ kết giới là điều không thể, xem ra chỉ có thể đợi vết thương lành lại rồi tính sau vậy.
\- Triệu phu nhân, mời cô dùng bữa.
\- ngươi vừa gọi ta là gì?
Hạ Phong Linh nhíu mày nhìn tên kia, hắn thấy vẻ mặt cô không đúng thì hơi thấp thỏm đáp lại.
\- Triệu phu nhân.
Triệu phu nhân?
Lại là Triệu phu nhân!!!!
\- ngươi là người hay ma vậy?
Hạ Phong Linh nhìn tên người hầu kia hơi nhướn mày, rõ ràng giọng cô rất ôn hòa nhưng thằng bé không hiểu sao lại thấy sợ nên hơi ấp úng nói.
\- là...là người.
\- Ồ.
Người hầu: "..."
Phu nhân cô ồ cái gì vậy, không lẽ hắn nói sai cái gì sao?
Nhưng thiếu gia dặn hắn nói như vậy mà.
Thiếu gia dặn là một chuyện còn người kia có muốn được gọi như thế hay không lại là chuyện khác, vì thế...
\- Hạ tiểu thư, tôi sai rồi, sau này tôi không gọi như thế nữa, mời tiểu thư dùng bữa.
Người hầu kia bị đánh thì khóc ròng, sau khi nói xong liền chạy biến.
Hắn thề dù thiếu gia có đánh chết hắn hắn cũng không bao giờ dám quay lại đây nữa đâu.
Quá khủng bố rồi.
Mấy hồn mà canh me bên ngoài cửa thấy người hầu kia chạy ra thì chẹp miệng.
Mới bị đánh có tý đã sợ tới mất hồn rồi, đúng là yếu đuối mà.
Mấy hồn ma chẹp miệng xong lại nhìn căn phòng trước mặt với vẻ mặt xoắn xuýt.
Căn phòng này có thiết lập trận pháp rồi, bọn nó phải làm thế nào mới vào được với đại sư đây.
Hạ Phong Linh tuy tính khí không tốt lắm nhưng mà lâu lâu vẫn sẽ thương tình mà thắp cho chúng nó vài nén nhang, giờ cô bị bắt mất rồi rồi ai thắp nhang cho tụi nó đây.
Đói quá đi mất.
Cũng nhớ âm khí trên người cô ấy nữa.
Hic....
Bên trong phòng.
Hạ Phong Linh nhìn mâm cơm thịnh soạn kia hơi nuốt nước bọt cuối cùng vẫn kiên quyết không ăn.
Ai biết tên Triệu Phong kia giở trò gì trong đồ ăn kia chứ.
Hạ Phong Linh cô thích ăn thì thích ăn thật nhưng chưa thích đến nỗi ai cho đồ cũng lấy cả.
...
\- cô ấy vẫn không chịu ăn gì sao?
Triệu Phong nghe người hầu báo thì hơi nhíu mày, theo hắn biết thì cô rất ham ăn mà, nhất là ăn đùi gà chiên, vì sao bây giờ lại không ăn một hạt cơm nào chứ.
Cô đã không ăn ba ngày rồi, nếu còn tiếp tục sợ là chống không được mất.
Triệu Phong nghĩ vậy liền quay người muốn tới chỗ Phong Linh, nhưng mà hắn vừa muốn vào phòng, một tầng kết giới đột nhiên xuất hiện bao vây Triệu Phong lại, hắn giống như phát hiện ra chuyện gì đó lập tức nói với người ở phía sau.
\- mau đi xem cô ấy thế nào đi.
Trận pháp này chỉ có tác dụng với hắn, người xung quanh hầu như không bị ảnh hưởng.
Người hầu kia nghe vậy liền vội vã chạy đi nhưng mà hắn vừa quay người liền bị âm khí quấy phá, hoàn toàn không rời đi được.
Triệu Phong thấy vậy thì càng gấp hơn.
Nhưng hắn càng gấp thì càng không thể nào phá được tầng kết giới đó.
Rốt cuộc là tên nào đang giở trò ở phía sau vậy hả?
Lẽ nào...
...
Lại nói tới Hạ Phong Linh, cô cứ ngỡ mình sẽ bị tên Triệu Phong này giam lỏng ở đây thêm một thời gian dài nữa cơ, nhưng mà cô vừa ở đây tới ngày thứ ba thì luồng âm khí kỳ quái kia lại xuất hiện thêm một lần nữa, lần này rõ ràng hơn, hơn nữa nó không chỉ đơn thuần là âm khí mà còn mang theo cả một lực lượng kinh người nữa.
Hạ Phong Linh hơi nhíu mày lùi ra sau phòng thủ, cô vừa lùi ra đằng sau thì luồng âm khí đó đột nhiên xông đến bao phủ cả người cô, cuốn cô rời khỏi căn phòng này.
Triệu Phong bởi vì biết chắc Hạ Phong Linh không có năng lực tự bỏ trốn được lại thêm mấy ngày nay cô cực kỳ ngoan ngoãn nên mới nới lỏng cảnh giác, nhưng hắn sao ngờ tới cô có thể không thể tự bỏ trốn được nhưng vẫn có thể bị kẻ khác cướp mất.
Cho nên lúc hắn phá được kết giới mà kẻ kia tạo ra để ngăn cản hắn thì trong phòng làm gì còn ai nữa.
Triệu Phong hơi siết chặt nắm tay lại.
Người của hắn cũng dám giành?
Nằm mơ.
Hạ Phong Linh cô chỉ có thể là của hắn mà thôi.
Dù là ai thì cũng không thể cướp cô khỏi tay hắn được.
....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.