Xuyên Nhanh: Cuối Cùng Vẫn Yêu
Chương 125: Tân nương của quỷ (19)
Ngọc Du
10/01/2021
Trong lúc nội tâm ông bà Hạ đang loạn cào cào một đống chưa biết xử lý ra sao thì Hạ Phong Linh ngồi ở bên cạnh hai người vẫn vô cùng bình tĩnh, đợi mấy người kia nói xong mới thản nhiên nói.
\- Lục Thừa Dương đúng là do tôi triệu hoán ra, trận pháp phong ấn đó tôi cũng đã động tay động chân chút ít.
Nhưng mà mấy người có thể làm gì được ta chứ, tưởng đông người thì ta sợ chắc.
Nằm mơ.
\- Hạ tiểu thư, vậy cô mau nói cho chúng tôi cách phong ấn hắn lại đi, Lục Thừa Dương ở bên ngoài càng lâu, nhân giới càng gặp nhiều nguy hiểm.
\- đúng đó, đến lúc đó cả gia đình cô cũng sẽ gặp đại họa.
\- Hạ tiểu thư, rốt cuộc cô có nghe chúng tôi nói gì không hả?
Mấy người kia thấy cô chính miệng thừa nhận thì đồng loạt lên tiếng yêu cầu cô nói ra cách phong ấn lại hắn, nhưng mà bọn họ nói hồi lâu vẫn không thấy cô đáp lại còn hơi cười mỉm thì đùng đùng nổi giận.
Có phải cô đang xem thường bọn họ không lợi hại bằng cô đúng không?
Ranh con, tưởng làm được chút chuyện thì tự cho mình là tài giỏi rồi sao?
Cô nghĩ không có cô thì bọn họ không phong ấn tên đó lại được tiếp chắc.
Chẳng qua bọn họ sợ nếu để lâu tên đó khôi phục lại thực lực rồi làm hại đến con người vô tội nên mới sốt ruột như thế mà thôi.
\- Hạ Phong Linh, đừng thấy chúng tôi nhượng bộ rồi làm tới, nếu hôm nay cô không nói ra cô đã làm gì với phong ấn, hội đạo sư sẽ không tha cho cô đâu.
Một người có vẻ là người đứng đầu hội pháp sư lên tiếng, Hạ Phong Linh chưa kịp ra tay thì ông bà Hạ đã lên tiếng trước.
\- tôi nói này, Vương đạo trưởng, bây giờ là mấy người cần con gái tôi giúp đỡ, chứ không phải con bé cần mấy người, mấy người lấy tư cách gì mà lên giọng với nó chứ.
\- Kiều Nhiên, bà cũng là đạo sư bà phải khuyên con gái bà chứ sao lại hùa với nó làm chuyện xấu chứ, lẽ nào ông bà cũng có phần trong đó.
\- chúng tôi không có, mấy người đừng có mà ngậm máu phun người.
Bà Hạ tức đến đỏ cả mắt, sao giờ mới biết mấy người này lại vô lý như vậy chứ?
\- không phải? Ha, nếu thế con gái hai người đúng la lợi hại thật đấy, trước đó không giúp hội đạo sư trừ ma thì thôi lại còn cứu mấy con ma kia không nói, giờ còn cả gan phá cả phong ấn ác ma Lục Thừa Dương nữa.
\- đúng vậy, con gái bà chính là đồ sao chổi mang lại xui xẻo cho mọi người, nếu đã vứt nó đi thì còn nhặt lại làm gì, nếu ông bà không tìm lại con bé, có khi giờ Nhân giới và Minh giới vẫn còn yên bình rồi.
\- giờ nhìn xem chuyện tốt mà con gái hai người làm đi, cần con gái hai người giúp đỡ, phì, ai cần nó giúp đỡ, họa này là nó gây ra nên nó phải gánh.
\- thật là, năm đó vì mạng sống của bản thân mà vứt bỏ nó, giờ lại còn ra vẻ muốn bảo vệ con gái mình, giả tạo.
Ông bà Hạ bị mấy người kia liên tục chặn họng thì đã đủ tức giận rồi giờ còn bị đám người kia chọc trúng chỗ đau thì á khẩu không cãi lại được, nỗi hổ thẹn với Hạ Phong Linh lại dâng lên như nước lũ.
Bọn họ biết bây giờ bọn họ có bù đắp cho Hạ Phong Linh cỡ nào đi chăng nữa thì nỗi đau cùng sự hổ thẹn với cô mãi mãi cũng sẽ không bao giờ tiêu tan mà dằn vặt họ cho đến hết đời.
Là bọn họ có lỗi với cô, cô đáng lẽ ra nên sống thật vui vẻ chứ không phải hứng chịu những điều kinh khủng này.
\- ba mẹ, hai người bình tĩnh lại đi.
Hạ Phong Linh giữ hai người bên cạnh lại rồi nhìn mấy người ở bên kia, tuy vẻ mặt cô hơi lạnh nhưng khuôn mặt vẫn tràn ngập sự tự tin.
\- phong ấn lại Lục Thừa Dương là điều không thể, hơn nữa tôi không chỉ không phong ấn lại hắn mà còn sẽ giúp hắn khôi phục lại lực lượng như cũ nữa cơ.
Dám chọc tức cô à, vậy chuẩn bị hậu sự đi là vừa.
\- Hạ Phong Linh, con ranh này...mày nghĩ mày có thể một tay che trời được chắc, trước khi bọn ta dùng tới vũ lực thì ngoan ngoãn hợp tác đi.
Một vị đạo sư nghe vậy liền không nhìn được mà quát lớn, hắn ta vừa quát xong liền bị một chén trà bay vào người.
\- ông già kia, ai cho ông ăn nói với cô ấy như thế hả?
Triêu Phong thấy người kia quá đáng liền đứng dậy bảo vệ Hạ Phong Linh.
Đó là vợ của hắn đó, dù bây giờ cô chưa chấp nhận nhưng sau này cô cũng sẽ chấp nhận hắn.
Lúc đó địa vị của cô ấy còn cao hơn cả mấy người đó.
Hạ Phong Linh thấy Triệu Phong bênh vực mình thì hơi liếc nhìn hắn một cái, sau đó...tất cả những người trong phòng đều bị cô quăng ra ngoài không thương tiếc, người này nằm đè lên người kia có mỗi Triệu Phong là an toàn tiếp đất một người một chỗ mà thôi.
Mà mấy người kia vừa bị Hạ Phong Linh đá ra ngoài liền bị một luồng âm khí dày đặc quấy phá đến nỗi không phân biệt được đông tây nam bắc.
Kết quả đám người kia lúc vào người nào người nấy đều ra vẻ uyên thâm, cao cao tại thượng, lúc ra thì đầu xù tóc rối y như mấy tên ăn mày.
Cuối cùng chỉ có nam nữ chính là vẫn giữ được vẻ ngoài nguyên vẹn.
Đương nhiên rồi, nam nữ chính mà, sao dễ mất hình tượng thế được, có khi bị vòi rồng quật qua tóc cũng chả rối ý.
\- Lục Thừa Dương đúng là do tôi triệu hoán ra, trận pháp phong ấn đó tôi cũng đã động tay động chân chút ít.
Nhưng mà mấy người có thể làm gì được ta chứ, tưởng đông người thì ta sợ chắc.
Nằm mơ.
\- Hạ tiểu thư, vậy cô mau nói cho chúng tôi cách phong ấn hắn lại đi, Lục Thừa Dương ở bên ngoài càng lâu, nhân giới càng gặp nhiều nguy hiểm.
\- đúng đó, đến lúc đó cả gia đình cô cũng sẽ gặp đại họa.
\- Hạ tiểu thư, rốt cuộc cô có nghe chúng tôi nói gì không hả?
Mấy người kia thấy cô chính miệng thừa nhận thì đồng loạt lên tiếng yêu cầu cô nói ra cách phong ấn lại hắn, nhưng mà bọn họ nói hồi lâu vẫn không thấy cô đáp lại còn hơi cười mỉm thì đùng đùng nổi giận.
Có phải cô đang xem thường bọn họ không lợi hại bằng cô đúng không?
Ranh con, tưởng làm được chút chuyện thì tự cho mình là tài giỏi rồi sao?
Cô nghĩ không có cô thì bọn họ không phong ấn tên đó lại được tiếp chắc.
Chẳng qua bọn họ sợ nếu để lâu tên đó khôi phục lại thực lực rồi làm hại đến con người vô tội nên mới sốt ruột như thế mà thôi.
\- Hạ Phong Linh, đừng thấy chúng tôi nhượng bộ rồi làm tới, nếu hôm nay cô không nói ra cô đã làm gì với phong ấn, hội đạo sư sẽ không tha cho cô đâu.
Một người có vẻ là người đứng đầu hội pháp sư lên tiếng, Hạ Phong Linh chưa kịp ra tay thì ông bà Hạ đã lên tiếng trước.
\- tôi nói này, Vương đạo trưởng, bây giờ là mấy người cần con gái tôi giúp đỡ, chứ không phải con bé cần mấy người, mấy người lấy tư cách gì mà lên giọng với nó chứ.
\- Kiều Nhiên, bà cũng là đạo sư bà phải khuyên con gái bà chứ sao lại hùa với nó làm chuyện xấu chứ, lẽ nào ông bà cũng có phần trong đó.
\- chúng tôi không có, mấy người đừng có mà ngậm máu phun người.
Bà Hạ tức đến đỏ cả mắt, sao giờ mới biết mấy người này lại vô lý như vậy chứ?
\- không phải? Ha, nếu thế con gái hai người đúng la lợi hại thật đấy, trước đó không giúp hội đạo sư trừ ma thì thôi lại còn cứu mấy con ma kia không nói, giờ còn cả gan phá cả phong ấn ác ma Lục Thừa Dương nữa.
\- đúng vậy, con gái bà chính là đồ sao chổi mang lại xui xẻo cho mọi người, nếu đã vứt nó đi thì còn nhặt lại làm gì, nếu ông bà không tìm lại con bé, có khi giờ Nhân giới và Minh giới vẫn còn yên bình rồi.
\- giờ nhìn xem chuyện tốt mà con gái hai người làm đi, cần con gái hai người giúp đỡ, phì, ai cần nó giúp đỡ, họa này là nó gây ra nên nó phải gánh.
\- thật là, năm đó vì mạng sống của bản thân mà vứt bỏ nó, giờ lại còn ra vẻ muốn bảo vệ con gái mình, giả tạo.
Ông bà Hạ bị mấy người kia liên tục chặn họng thì đã đủ tức giận rồi giờ còn bị đám người kia chọc trúng chỗ đau thì á khẩu không cãi lại được, nỗi hổ thẹn với Hạ Phong Linh lại dâng lên như nước lũ.
Bọn họ biết bây giờ bọn họ có bù đắp cho Hạ Phong Linh cỡ nào đi chăng nữa thì nỗi đau cùng sự hổ thẹn với cô mãi mãi cũng sẽ không bao giờ tiêu tan mà dằn vặt họ cho đến hết đời.
Là bọn họ có lỗi với cô, cô đáng lẽ ra nên sống thật vui vẻ chứ không phải hứng chịu những điều kinh khủng này.
\- ba mẹ, hai người bình tĩnh lại đi.
Hạ Phong Linh giữ hai người bên cạnh lại rồi nhìn mấy người ở bên kia, tuy vẻ mặt cô hơi lạnh nhưng khuôn mặt vẫn tràn ngập sự tự tin.
\- phong ấn lại Lục Thừa Dương là điều không thể, hơn nữa tôi không chỉ không phong ấn lại hắn mà còn sẽ giúp hắn khôi phục lại lực lượng như cũ nữa cơ.
Dám chọc tức cô à, vậy chuẩn bị hậu sự đi là vừa.
\- Hạ Phong Linh, con ranh này...mày nghĩ mày có thể một tay che trời được chắc, trước khi bọn ta dùng tới vũ lực thì ngoan ngoãn hợp tác đi.
Một vị đạo sư nghe vậy liền không nhìn được mà quát lớn, hắn ta vừa quát xong liền bị một chén trà bay vào người.
\- ông già kia, ai cho ông ăn nói với cô ấy như thế hả?
Triêu Phong thấy người kia quá đáng liền đứng dậy bảo vệ Hạ Phong Linh.
Đó là vợ của hắn đó, dù bây giờ cô chưa chấp nhận nhưng sau này cô cũng sẽ chấp nhận hắn.
Lúc đó địa vị của cô ấy còn cao hơn cả mấy người đó.
Hạ Phong Linh thấy Triệu Phong bênh vực mình thì hơi liếc nhìn hắn một cái, sau đó...tất cả những người trong phòng đều bị cô quăng ra ngoài không thương tiếc, người này nằm đè lên người kia có mỗi Triệu Phong là an toàn tiếp đất một người một chỗ mà thôi.
Mà mấy người kia vừa bị Hạ Phong Linh đá ra ngoài liền bị một luồng âm khí dày đặc quấy phá đến nỗi không phân biệt được đông tây nam bắc.
Kết quả đám người kia lúc vào người nào người nấy đều ra vẻ uyên thâm, cao cao tại thượng, lúc ra thì đầu xù tóc rối y như mấy tên ăn mày.
Cuối cùng chỉ có nam nữ chính là vẫn giữ được vẻ ngoài nguyên vẹn.
Đương nhiên rồi, nam nữ chính mà, sao dễ mất hình tượng thế được, có khi bị vòi rồng quật qua tóc cũng chả rối ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.