Xuyên Nhanh: Cuối Cùng Vẫn Yêu
Chương 115: Tân nương của quỷ (9)
Ngọc Du
10/01/2021
Trong khi ông bà Hạ đang nghĩ cách để cứu con gái của mình thì con gái cưng của họ cũng đang tìm cách tự cứu bản thân mình, chỉ là...
"Ký chủ, cô không thấy kỳ cục à?"
"Kỳ cục ở đâu chứ?"
Hạ Phong Linh khó hiểu, cô chỉ là đang đọc sách thôi mà.
Viên Viên: "..."
Cô đọc sách cách tiêu diệt ma quỷ ngay trước mặt mấy con ma mà không thấy kỳ cục sao?
Mà mấy con ma này cũng nhây, chỉ khi nào luồng âm khí kỳ quái kia xuất hiện thì chúng nó mới chạy mất, còn bình thường đều quanh quẩn quanh người Hạ Phong Linh.
Mà càng kỳ cục hơn là, hồn ma thường thường quanh quẩn bên người sống là để hút dương khí, mấy con ma này thì hay rồi, chuyên hút âm khí quanh người ký chủ để gia tăng sức mạnh, nhưng mà vẫn có vài con ma đi theo lẽ thường, thấy Hạ Phong Linh không làm được gì chúng nó thì thi thoảng sẽ hút chút dương khí của cô, vì thế cả người cô dạo gần đây đều nhợt nhạt đi trông thấy, da dẻ trắng bệch như xác chết vậy.
May mắn thay Hạ Phong Linh cũng là một hồn ma nên dương khí cũng không nhiều, lại thêm chút ít linh khí mà hệ thống cung cấp cho nên vẫn miễn cưỡng duy trì sự sống của thân thể này.
Chỉ là ngày ngày thấy mấy khuôn mặt lúc tròn lúc méo, lúc thì mắt lồi lúc thì thất khiếu chảy máu quả thật có hơi mang tính thử thách thật, nhất là lúc ăn cơm, chúng nó cứ nhìn cô chằm chằm khiến cô cực kỳ ngứa ngáy tay chân mà muốn đánh chúng một trận, tiếc là vì thân thể chúng trong suốt mà cô lại cần dùng linh lực duy trì hồn thể nên lần nào cũng vồ hụt bọn chúng thôi.
Nhưng mà sau này quen rồi lại thấy bình thường, giờ lúc nào thấy ghét thì đóng con mắt âm dương lại mặc kệ mấy hồn ma bay lởn vởn ở quanh.
Chúng nó thích nhìn thì cứ nhìn đi, sau này chết đỡ bất ngờ.
Ban đầu mấy con ma kia thấy Hạ Phong Linh đọc sách để tìm cách tiêu diệt chúng thì cũng vô cùng sợ hãi muốn bỏ chạy nhưng mà cuối cùng vẫn bị âm khí quanh cô thu hút nên dần dà gan cũng to lên.
Trải qua một thời gian dài rèn luyện lòng dũng cảm, giờ chúng nó với cô cũng coi như chung sống hòa bình, thậm chí là lúc Hạ Phong Linh đang đọc sách, chúng nó còn ngồi cạnh đọc cùng cơ.
Viên Viên nhìn thấy tổ hợp kỳ cục này liền muốn offline để bản thân tĩnh tâm lại.
Từ ngày đưa ký chủ vào đây chưa ngày nào nó được thảnh thơi mà nghỉ ngơi, thật sự quá mệt mỏi mà.
Nếu là người khác mà bị mấy hồn ma vây quanh thế này không bị dọa chết thì cũng bị chúng nó hút sạch dương khí mà chết, ký chủ nhà nó thì hay rồi, cậy mình có linh khí hộ thể nên không thèm sợ luôn.
Viên Viên sốt ruột đến dậm chân, mà ký chủ của nó lại cứ bình chân như vại ý, cả ngày không ăn thì ngủ, không ngủ thì đọc sách, không đọc sách thì tám chuyện với hệ thống hoặc mấy hồn ma thân thiện.
Ký chủ, cô tưởng linh khí của cô là vạn năng à?
Thật là không lúc nào làm người ta bớt lo được mà.
Sự thật chứng minh linh khí đúng thật sự là vạn năng thật.
Chỉ cần nơi nào linh khí dồi dào một chút, mấy hồn ma xung quanh Hạ Phong Linh liền bị cô túm lấy đập không thương tiếc, nhưng mà mấy con ma kia bị đánh không những không sợ mà càng bám dai hơn nữa, ai bảo âm khí quanh người cô quá hấp dẫn chúng nó chứ, sức hút từ âm khí trên người cô mãnh liệt đến nỗi có một vài con ma còn tình nguyện bị cô đánh để hút được chút âm khí trên người cô cơ, mãi cho tới một lần chúng nó thấy Hạ Phong Linh túm lấy một ác ma mà đánh đến hồn phách tiêu tan thì mới biết sợ mà tránh xa cô ra.
Chỉ duy có luồng âm khí kỳ quái kia là mãi không dứt, Hạ Phong Linh thử tìm kiếm mấy lần cũng tìm không ra gốc gác của luồng âm khí này nên vô cùng bực bội.
Rốt cuộc là tên nào ở phía sau dở trò vậy, có ngon thì ra đây chúng ta đấu tay đôi.
Nhưng mà chủ nhân của luồng âm khí kia lại không thích ra mặt cho lắm, chỉ phản ứng bằng cách tạt cho Hạ Phong Linh một trận gió lạnh mà thôi.
Hạ Phong Linh: "..."
Chờ đó rồi có ngày ta túm được mi.
Hạ Phong Linh bị kích thích, thế là bắt đầu lang bạt khắp nơi để học huyền thuật và tích tụ linh lực trong người, có sách gì hay ho một tý là đi tìm về đọc, nơi nào dồi dào linh khí một chút là vác cả sách cả người đến đó tu luyện.
Ông bà Hạ ban đầu thấy cô thi thoảng lại mất tích còn lo lắng không yên, nhưng sau khi phát hiện mỗi lẫn con gái trở về, âm khí trên người cô ít đi không ít, sức khỏe ngày càng tốt lên thì yên tâm hẳn, nếu còn có điều khiến họ lo lắng thì chỉ là dù con gái ông bà ăn rất nhiều lại còn ăn toàn đồ bổ nhưng cả người cô vẫn gầy gò, da dẻ cô vẫn nhợt nhạt thiếu sức sống như cũ thôi.
Mà lý do khiến cô như vậy thì đơn giản lắm, dù âm khí đã ít đi nhưng sức hút của nó với ma quỷ thì vẫn nguyên vẹn, vì thế dù hiện tại Hạ Phong Linh đã lên hàng đại sư diệt ma nhưng hồn ma quanh cô chỉ nhiều lên chứ không ít đi.
Một người mà ngày ngày bị mấy hồn ma quanh quẩn bên người mới chỉ ốm yếu một chút mà chưa bị nó hút sạch dương khí đến chết đã là kỳ tích lắm rồi.
"Ký chủ, cô không thấy kỳ cục à?"
"Kỳ cục ở đâu chứ?"
Hạ Phong Linh khó hiểu, cô chỉ là đang đọc sách thôi mà.
Viên Viên: "..."
Cô đọc sách cách tiêu diệt ma quỷ ngay trước mặt mấy con ma mà không thấy kỳ cục sao?
Mà mấy con ma này cũng nhây, chỉ khi nào luồng âm khí kỳ quái kia xuất hiện thì chúng nó mới chạy mất, còn bình thường đều quanh quẩn quanh người Hạ Phong Linh.
Mà càng kỳ cục hơn là, hồn ma thường thường quanh quẩn bên người sống là để hút dương khí, mấy con ma này thì hay rồi, chuyên hút âm khí quanh người ký chủ để gia tăng sức mạnh, nhưng mà vẫn có vài con ma đi theo lẽ thường, thấy Hạ Phong Linh không làm được gì chúng nó thì thi thoảng sẽ hút chút dương khí của cô, vì thế cả người cô dạo gần đây đều nhợt nhạt đi trông thấy, da dẻ trắng bệch như xác chết vậy.
May mắn thay Hạ Phong Linh cũng là một hồn ma nên dương khí cũng không nhiều, lại thêm chút ít linh khí mà hệ thống cung cấp cho nên vẫn miễn cưỡng duy trì sự sống của thân thể này.
Chỉ là ngày ngày thấy mấy khuôn mặt lúc tròn lúc méo, lúc thì mắt lồi lúc thì thất khiếu chảy máu quả thật có hơi mang tính thử thách thật, nhất là lúc ăn cơm, chúng nó cứ nhìn cô chằm chằm khiến cô cực kỳ ngứa ngáy tay chân mà muốn đánh chúng một trận, tiếc là vì thân thể chúng trong suốt mà cô lại cần dùng linh lực duy trì hồn thể nên lần nào cũng vồ hụt bọn chúng thôi.
Nhưng mà sau này quen rồi lại thấy bình thường, giờ lúc nào thấy ghét thì đóng con mắt âm dương lại mặc kệ mấy hồn ma bay lởn vởn ở quanh.
Chúng nó thích nhìn thì cứ nhìn đi, sau này chết đỡ bất ngờ.
Ban đầu mấy con ma kia thấy Hạ Phong Linh đọc sách để tìm cách tiêu diệt chúng thì cũng vô cùng sợ hãi muốn bỏ chạy nhưng mà cuối cùng vẫn bị âm khí quanh cô thu hút nên dần dà gan cũng to lên.
Trải qua một thời gian dài rèn luyện lòng dũng cảm, giờ chúng nó với cô cũng coi như chung sống hòa bình, thậm chí là lúc Hạ Phong Linh đang đọc sách, chúng nó còn ngồi cạnh đọc cùng cơ.
Viên Viên nhìn thấy tổ hợp kỳ cục này liền muốn offline để bản thân tĩnh tâm lại.
Từ ngày đưa ký chủ vào đây chưa ngày nào nó được thảnh thơi mà nghỉ ngơi, thật sự quá mệt mỏi mà.
Nếu là người khác mà bị mấy hồn ma vây quanh thế này không bị dọa chết thì cũng bị chúng nó hút sạch dương khí mà chết, ký chủ nhà nó thì hay rồi, cậy mình có linh khí hộ thể nên không thèm sợ luôn.
Viên Viên sốt ruột đến dậm chân, mà ký chủ của nó lại cứ bình chân như vại ý, cả ngày không ăn thì ngủ, không ngủ thì đọc sách, không đọc sách thì tám chuyện với hệ thống hoặc mấy hồn ma thân thiện.
Ký chủ, cô tưởng linh khí của cô là vạn năng à?
Thật là không lúc nào làm người ta bớt lo được mà.
Sự thật chứng minh linh khí đúng thật sự là vạn năng thật.
Chỉ cần nơi nào linh khí dồi dào một chút, mấy hồn ma xung quanh Hạ Phong Linh liền bị cô túm lấy đập không thương tiếc, nhưng mà mấy con ma kia bị đánh không những không sợ mà càng bám dai hơn nữa, ai bảo âm khí quanh người cô quá hấp dẫn chúng nó chứ, sức hút từ âm khí trên người cô mãnh liệt đến nỗi có một vài con ma còn tình nguyện bị cô đánh để hút được chút âm khí trên người cô cơ, mãi cho tới một lần chúng nó thấy Hạ Phong Linh túm lấy một ác ma mà đánh đến hồn phách tiêu tan thì mới biết sợ mà tránh xa cô ra.
Chỉ duy có luồng âm khí kỳ quái kia là mãi không dứt, Hạ Phong Linh thử tìm kiếm mấy lần cũng tìm không ra gốc gác của luồng âm khí này nên vô cùng bực bội.
Rốt cuộc là tên nào ở phía sau dở trò vậy, có ngon thì ra đây chúng ta đấu tay đôi.
Nhưng mà chủ nhân của luồng âm khí kia lại không thích ra mặt cho lắm, chỉ phản ứng bằng cách tạt cho Hạ Phong Linh một trận gió lạnh mà thôi.
Hạ Phong Linh: "..."
Chờ đó rồi có ngày ta túm được mi.
Hạ Phong Linh bị kích thích, thế là bắt đầu lang bạt khắp nơi để học huyền thuật và tích tụ linh lực trong người, có sách gì hay ho một tý là đi tìm về đọc, nơi nào dồi dào linh khí một chút là vác cả sách cả người đến đó tu luyện.
Ông bà Hạ ban đầu thấy cô thi thoảng lại mất tích còn lo lắng không yên, nhưng sau khi phát hiện mỗi lẫn con gái trở về, âm khí trên người cô ít đi không ít, sức khỏe ngày càng tốt lên thì yên tâm hẳn, nếu còn có điều khiến họ lo lắng thì chỉ là dù con gái ông bà ăn rất nhiều lại còn ăn toàn đồ bổ nhưng cả người cô vẫn gầy gò, da dẻ cô vẫn nhợt nhạt thiếu sức sống như cũ thôi.
Mà lý do khiến cô như vậy thì đơn giản lắm, dù âm khí đã ít đi nhưng sức hút của nó với ma quỷ thì vẫn nguyên vẹn, vì thế dù hiện tại Hạ Phong Linh đã lên hàng đại sư diệt ma nhưng hồn ma quanh cô chỉ nhiều lên chứ không ít đi.
Một người mà ngày ngày bị mấy hồn ma quanh quẩn bên người mới chỉ ốm yếu một chút mà chưa bị nó hút sạch dương khí đến chết đã là kỳ tích lắm rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.