Xuyên Nhanh: Cuối Cùng Vẫn Yêu
Chương 16: Thiên kim tiểu thư(15)
Ngọc Du
10/01/2021
Trong lúc Hạ Phong Linh đang chìm trong đống quần áo không biết phải xử lý ra sao thì nữ chính trở về nhà với hai má sưng đỏ, tóc tai rối bù, vẻ mặt thất thần, Hạ Phong Linh nhìn mà thấy đau thay, vì thế mới quan tâm bảo người hầu đi lấy thuốc thoa cho rồi còn hỏi han vài câu nữa, kết quả bị nữ chính lườm cho cháy mắt.
Hạ Phong Linh khó hiểu, cô thề là lần này cô không hề châm chọc xỉa đểu nữ chính nhé, đó là sự quan tâm chân thành của cô đấy được không hả?
"Ký chủ nữ chính nhà người ta cho rằng vì cô nên cô ta mới vừa bị mắng vừa bị đánh, giờ thấy cô sao mà vui vẻ được."
"Là sao?"
Quay trở lại 2h trước, nữ chính đuổi theo mẹ con nam chính, vì thấy nữ chính quá phiền nên bà Cảnh có mắng cho mấy câu , sau còn trách cô ta vì cô ta quyến rũ con trai bà nên bà mới mất con dâu vào tay người khác, mà cô con dâu này không cần nói rõ cũng biết là ai, nữ chính bị mắng xối xả mà nam chính chả nói giúp câu nào nên nữ chính bị tổn thương nên bỏ đi, sau đó lại bị đám bạn của Nhã Uyên phục kích đánh cho một trận nữa, trước khi đi còn không quên lôi tên cô ra so sánh nên nữ chính càng thêm thù hận cô hơn.
Dù sao tình cảm nam chính giành cho cô ta đã bắt đầu nhạt dần nên vòng hào quang cũng không rực rỡ như ban đầu nữa, đương nhiên cũng sẽ không còn ai có thể tới cứu cô ta kịp lúc như lúc trước, bị đánh hội đồng cũng là điều dễ hiểu.
Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng Hạ Phong Linh vẫn rất quý mạng mình, vì thế Hạ Phong Linh thức thời không lượn lờ trước mặt nữ chính nữa mà đi vào phòng đóng cửa thật chặt, sợ nữ chính nửa đêm nửa hôm sang ám sát mình.
Hệ thống cũng sa mạc lời với cô luôn.
Nói chung là sau hôm đấy nữ chính bị đả kích quá lớn nên trở nên âm trầm hẳn, không còn vẻ mặt cam chịu như trước nữa, ai đụng vào cô ta đều bị cô ta xử đẹp, ai cũng biết là cô ta làm nhưng lại chẳng có chứng cứ, sau lưng cô ta lại có Lâm Vũ và nhà họ Hạ chống lưng nên càng không dám đối đầu công khai với cô ta.
Xem ra là bước vào giai đoạn hắc hóa cuối kỳ rồi.
Hạ Phong Linh vốn đã chuẩn bị sẵn tâm lý chờ nữ chính đến trả thù để còn có lý do chính đáng mà đánh cho cô ta một trận nhưng ai mà biết được nữ chính mãi không chịu ra tay chứ.
Hạ Phong Linh có chút sầu muộn, nữ chính à, không phải ghét ta nhất sao, mau tới đây đi, không ta gả cho Thái Huy rồi sẽ không còn cơ hội cho cô ra tay nữa đâu đó.
Nhưng mà Hạ Phong Linh chờ đến ngày cưới rồi mà nữ chính vẫn im ỉm nên cô chỉ có thể tiếc nuối đi vào lễ đường mà thôi.
Hạ Phong Linh nhìn người trước mặt thông qua lớp vải voan mỏng, trong lòng không hiểu sao lại thấy quen thuộc, tâm bất giác mềm đi.
Cùng lúc đó hệ thống nhìn thấy thanh tiến độ tình cảm của ký chủ nhà mình vẫn luôn ở mức 0 đột nhiên nhảy lên số 34, nhưng chỉ một lúc sau liền giảm xuống số 0 tiếp thì khó hiểu, lẽ nào hệ thống bị nhiễm vi rút rồi?
Không được phải quét lại hệ thống mới được, lần trước kẻ đó cũng muốn nhiễu loạn nó mà truyền dữ liệu giả vào, nó không thể không đề phòng một chút mới được.
Lúc Thái Huy đeo nhẫn cưới cho cô, Hạ Phong Linh nhìn hắn đột nhiên nói.
\- cưới một người không rõ sống chết khi nào, anh có hối hận không?
Thái Huy nhìn cô mỉm cười không đáp nhưng ánh mắt hạnh phúc lẫn mãn nguyện của hắn đã thay hắn trả lời.
Hắn không hối hận!
\- kể cả không được chạm vào em, anh cũng thật sự không hối hận?
Bệnh tim đó, muốn làm gì gì đó cũng không được đâu nha!
"..."Ký chủ cũng nham hiểm thật, chủ nhân, xem ra người lỗ nặng rồi.
Tội nghiệp chủ nhân nhà nó.
Thái Huy nghe cô nói vậy thì phì cười nắm lấy tay cô dịu dàng nói.
\- anh đang chạm vào đấy thôi.
Thích giả ngu chứ gì thế cô giả ngủ đến cùng với hắn, để xem ai bại trước, hừ.
Hệ thống ngồi trong góc tường vẽ thật nhiều vòng tròn. Nếu nó không vẽ vòng tròn nó sẽ nhịn không được mà muốn đổi ký chủ mất, nó là hệ thống yêu đương được không hả? Phải sống với ký chủ có dây thần kinh thô như vậy quả thật mang tính thử thách mà.
\- ta tuyên bố hai người đã trở thành vợ chồng, giờ chú rể có thể hôn cô dâu rồi.
Hạ Phong Linh thấy Thái Huy lại gần thì nghiêng đầu ra sau, tiếc là Thái Huy đã đoán trước được nên đưa tay ra sau gáy cô ngăn chặn màn chạy trốn của cô rồi thông qua lớp vải voan che trên đầu cô mà cúi xuống chạm môi mình lên môi cô sau đó mỉm cười ranh mãnh.
\- lại chạm được rồi này.
Hạ Phong Linh: "..."
Cưới nhầm lưu manh về rồi.
Giờ cô trả hàng còn kịp không?
\[10000 điểm công đức đã vào sổ sách không được đổi trả hàng.\]
Hệ thống đắc ý nói, Hạ Phong Linh sầm mặt không nói gì nữa.
"Ký chủ, hãy thả lỏng đi, dù sao sang thế giới khác cảm xúc của cô cũng sẽ bị xóa hết mà."
Hạ Phong Linh vẫn không lên tiếng, nhưng mày đã hơi giãn ra, chỉ là khuôn mặt vẫn vô cảm như cũ.
Sau nụ hôn này, tất cả mọi người đều đứng dậy vỗ tay chúc mừng đôi vợ chồng trẻ.
Bởi vì thân là người bệnh nên tiệc cưới đều tối giản hết cỡ, nhất là thủ tục mời rượu của cô dâu chú rể, Hạ Phong Linh đều được miễn toàn bộ, làm lễ cưới xong liền được ăn cơm luôn. Có lẽ là vì hôm nay là ngày cưới nên sau khi tới thế giới này gần 2 năm, Hạ Phong Linh cuối cùng cũng được ăn gà rán thỏa thích mà không bị cấm đoán hay phải lén lút ăn như trước nữa.
Ôi cái cảm giác này, tuyệt vời quá đi.
Hạ Phong Linh khó hiểu, cô thề là lần này cô không hề châm chọc xỉa đểu nữ chính nhé, đó là sự quan tâm chân thành của cô đấy được không hả?
"Ký chủ nữ chính nhà người ta cho rằng vì cô nên cô ta mới vừa bị mắng vừa bị đánh, giờ thấy cô sao mà vui vẻ được."
"Là sao?"
Quay trở lại 2h trước, nữ chính đuổi theo mẹ con nam chính, vì thấy nữ chính quá phiền nên bà Cảnh có mắng cho mấy câu , sau còn trách cô ta vì cô ta quyến rũ con trai bà nên bà mới mất con dâu vào tay người khác, mà cô con dâu này không cần nói rõ cũng biết là ai, nữ chính bị mắng xối xả mà nam chính chả nói giúp câu nào nên nữ chính bị tổn thương nên bỏ đi, sau đó lại bị đám bạn của Nhã Uyên phục kích đánh cho một trận nữa, trước khi đi còn không quên lôi tên cô ra so sánh nên nữ chính càng thêm thù hận cô hơn.
Dù sao tình cảm nam chính giành cho cô ta đã bắt đầu nhạt dần nên vòng hào quang cũng không rực rỡ như ban đầu nữa, đương nhiên cũng sẽ không còn ai có thể tới cứu cô ta kịp lúc như lúc trước, bị đánh hội đồng cũng là điều dễ hiểu.
Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng Hạ Phong Linh vẫn rất quý mạng mình, vì thế Hạ Phong Linh thức thời không lượn lờ trước mặt nữ chính nữa mà đi vào phòng đóng cửa thật chặt, sợ nữ chính nửa đêm nửa hôm sang ám sát mình.
Hệ thống cũng sa mạc lời với cô luôn.
Nói chung là sau hôm đấy nữ chính bị đả kích quá lớn nên trở nên âm trầm hẳn, không còn vẻ mặt cam chịu như trước nữa, ai đụng vào cô ta đều bị cô ta xử đẹp, ai cũng biết là cô ta làm nhưng lại chẳng có chứng cứ, sau lưng cô ta lại có Lâm Vũ và nhà họ Hạ chống lưng nên càng không dám đối đầu công khai với cô ta.
Xem ra là bước vào giai đoạn hắc hóa cuối kỳ rồi.
Hạ Phong Linh vốn đã chuẩn bị sẵn tâm lý chờ nữ chính đến trả thù để còn có lý do chính đáng mà đánh cho cô ta một trận nhưng ai mà biết được nữ chính mãi không chịu ra tay chứ.
Hạ Phong Linh có chút sầu muộn, nữ chính à, không phải ghét ta nhất sao, mau tới đây đi, không ta gả cho Thái Huy rồi sẽ không còn cơ hội cho cô ra tay nữa đâu đó.
Nhưng mà Hạ Phong Linh chờ đến ngày cưới rồi mà nữ chính vẫn im ỉm nên cô chỉ có thể tiếc nuối đi vào lễ đường mà thôi.
Hạ Phong Linh nhìn người trước mặt thông qua lớp vải voan mỏng, trong lòng không hiểu sao lại thấy quen thuộc, tâm bất giác mềm đi.
Cùng lúc đó hệ thống nhìn thấy thanh tiến độ tình cảm của ký chủ nhà mình vẫn luôn ở mức 0 đột nhiên nhảy lên số 34, nhưng chỉ một lúc sau liền giảm xuống số 0 tiếp thì khó hiểu, lẽ nào hệ thống bị nhiễm vi rút rồi?
Không được phải quét lại hệ thống mới được, lần trước kẻ đó cũng muốn nhiễu loạn nó mà truyền dữ liệu giả vào, nó không thể không đề phòng một chút mới được.
Lúc Thái Huy đeo nhẫn cưới cho cô, Hạ Phong Linh nhìn hắn đột nhiên nói.
\- cưới một người không rõ sống chết khi nào, anh có hối hận không?
Thái Huy nhìn cô mỉm cười không đáp nhưng ánh mắt hạnh phúc lẫn mãn nguyện của hắn đã thay hắn trả lời.
Hắn không hối hận!
\- kể cả không được chạm vào em, anh cũng thật sự không hối hận?
Bệnh tim đó, muốn làm gì gì đó cũng không được đâu nha!
"..."Ký chủ cũng nham hiểm thật, chủ nhân, xem ra người lỗ nặng rồi.
Tội nghiệp chủ nhân nhà nó.
Thái Huy nghe cô nói vậy thì phì cười nắm lấy tay cô dịu dàng nói.
\- anh đang chạm vào đấy thôi.
Thích giả ngu chứ gì thế cô giả ngủ đến cùng với hắn, để xem ai bại trước, hừ.
Hệ thống ngồi trong góc tường vẽ thật nhiều vòng tròn. Nếu nó không vẽ vòng tròn nó sẽ nhịn không được mà muốn đổi ký chủ mất, nó là hệ thống yêu đương được không hả? Phải sống với ký chủ có dây thần kinh thô như vậy quả thật mang tính thử thách mà.
\- ta tuyên bố hai người đã trở thành vợ chồng, giờ chú rể có thể hôn cô dâu rồi.
Hạ Phong Linh thấy Thái Huy lại gần thì nghiêng đầu ra sau, tiếc là Thái Huy đã đoán trước được nên đưa tay ra sau gáy cô ngăn chặn màn chạy trốn của cô rồi thông qua lớp vải voan che trên đầu cô mà cúi xuống chạm môi mình lên môi cô sau đó mỉm cười ranh mãnh.
\- lại chạm được rồi này.
Hạ Phong Linh: "..."
Cưới nhầm lưu manh về rồi.
Giờ cô trả hàng còn kịp không?
\[10000 điểm công đức đã vào sổ sách không được đổi trả hàng.\]
Hệ thống đắc ý nói, Hạ Phong Linh sầm mặt không nói gì nữa.
"Ký chủ, hãy thả lỏng đi, dù sao sang thế giới khác cảm xúc của cô cũng sẽ bị xóa hết mà."
Hạ Phong Linh vẫn không lên tiếng, nhưng mày đã hơi giãn ra, chỉ là khuôn mặt vẫn vô cảm như cũ.
Sau nụ hôn này, tất cả mọi người đều đứng dậy vỗ tay chúc mừng đôi vợ chồng trẻ.
Bởi vì thân là người bệnh nên tiệc cưới đều tối giản hết cỡ, nhất là thủ tục mời rượu của cô dâu chú rể, Hạ Phong Linh đều được miễn toàn bộ, làm lễ cưới xong liền được ăn cơm luôn. Có lẽ là vì hôm nay là ngày cưới nên sau khi tới thế giới này gần 2 năm, Hạ Phong Linh cuối cùng cũng được ăn gà rán thỏa thích mà không bị cấm đoán hay phải lén lút ăn như trước nữa.
Ôi cái cảm giác này, tuyệt vời quá đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.